Thuận MinhChương 394: Ra oai, cho người ép buộc (1+2)
Lúc này toàn thể quân Đăng Châu doanh Giao Châu một ḷng tiến về phía trước, bọn họ chỉ có địch nhân ở phía trước, đại quân Thát Lỗ đang ở phía trước, hai cánh quân Đăng Châu c̣n có kẻ địch lui tới, nhưng những kẻ địch này chỉ hoảng sợ mà chạy trốn theo đại quân, không ai muốn nhân cơ hội công kích bên cánh pḥng bị yếu nhược.
Quân Đăng Châu tổn thất thảm trọng, nhưng có kiên nhẫn và khí thế lại không thể ngăn cản, bây giờ không ai dám trêu chọc phong duệ của đại quân tiến về phía trước này, nhuệ khí cả đại quân Thát Lỗ, đều bị việc đẩy mạnh quân hỏa thương binh của Triệu Năng suất lĩnh tiêu diệt sạch.
Đại quân Thát tử, cho dù là quân pháp nghiêm khắc thế nào, cho dù là bách chiến bách thắng thế nào, hiện tại cũng không chống đỡ nổi, thấy đội ngũ chỉnh tề trước mặt bất kể là kỵ binh, pháo binh hay là hỏa thương binh đều không hề ngăn cản, ai cũng đều rét lạnh từ ḷng bàn chân tới đỉnh đầu.
Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái, trong trận chiến này vẫn luôn là đại tướng quyết định, mấy lần đều đến gần bờ chiến thắng, gă bây giờ chẳng khác ǵ là linh hồn và chủ kiến của cả đại quân Thát Lỗ, hắn cũng đă quay ngựa chạy trốn, phương đội kỵ binh phía sau càng không thể kiên tŕ tiếp.
Việc chuyển đổi đội h́nh từ đội đứng trước thành đội đứng sau như vậy cũng chưa nói, thông minh một chút chính là trực tiếp quay ngựa chạy về phía hai bên, sau đó lại bẻ hướng bắc, đầu óc không linh hoạt được như thế th́ chuyên hướng tại chỗ, nhưng kỵ binh đội phía sau vẫn chưa biết phía trước đă bắt đầu rút lui, vẫn bất động tại chỗ, chen chúc lẫn nhau, càng loạn thành một đoàn.
Kỵ binh Măn Mông của Thát tử, trận h́nh vẫn luôn duy tŕ vô cùng tốt, ở sự điều hành thong dong tướng quân như A Ba Thái trên chiến trường lao tới lao lui tấn công, đến bây giờ, chuyện ǵ cũng chưa nói tới, cả đội ngũ giống như một vách cát xây trên bờ cát, bị sóng biển vỗ vào, sụp đổ ầm ầm.
Để tiện tấn công, đội h́nh kỵ binh Măn Bát Kỳ vẫn luôn siết chặt, lúc này chuyển hướng chạy trốn, cực kỳ không tiện, lâm vào trong hỗn loạn cực lớn, mặc dù hiện trường ầm ĩ dị thường, nhưng hầu như mỗi tên kỵ binh Thát Tử đều có thể từ trong tiết tấu nhịp trống vang rang trời, nghe được bước chân theo tiếng trống của đội ngũ súng hỏa mai kia b́nh tĩnh không chút thay đổi.
Những kẻ điên kia lại sắp đuổi tới, những binh mă của đại quân Thát Tử đứng ở tiền tuyến đều bối rối lên. Nếu chạy chậm, chỉ sợ đều bị súng hỏa mai của những kẻ điên kia bắn chết, phía trước sao c̣n có người ở chỗ này chặn đường, lúc này c̣n ai chú ư đồng tông đồng tộc ǵ chứ, v́ mạng sống của ḿnh. Những kỵ binh này đều vung vũ khí trong tay không chút do dự, hiện trường càng thêm hỗn loạn không chịu nổi.
Tiết tấu tiếng trống vẫn không thay đổi như cũ, tiếng trống đều đều này lại khiến cho kỵ binh Thát Tử càng hỗn loạn thêm. Hô hấp Triệu Năng nặng nề, trên trán đă lấm tấm mồ hôi, mặc giáp nửa người, không ngừng hạ lệnh, không ngừng sải bước đi tới. Đó cũng không phải là việc quá dễ dàng ǵ, huống chi Triệu Năng đă chỉ huy chiến đấu gần nửa ngày, tiêu hao tinh thần và thể lực cũng vô cùng lớn. Lúc này lại xung phong, càng mệt mỏi.
Nhưng mỗi bước chân của gă vẫn biên độ lớn như cũ, nét mặt của gă lạnh lùng, hiện giờ Triệu Năng là trung tâm của quân Đăng Châu, có gă đi về phía trước, bọn lính cũng sẽ không lui về phía sau.
Vận khí của Triệu Năng cũng không tốt như vậy, trên giáp của gă có mấy vết lơm, đây đều là vừa rồi lúc bắn với binh súng hoa mai Triều Tiên, có đạn lạc bắn lên giáp ngực.
Chất lượng giáp mà bậc tướng quân như gă mặc vô cùng tốt, với súng hỏa mai tŕnh độ như Triều Tiên không bắn trong tầm bắn chính diện chỉ sợ không tạo thành thương tổn ǵ. Đạn lạc cũng sẽ không bắn nát áo giáp.
Nhưng đạn súng hỏa mai tốc độ cao bay mang theo động lượng rất lớn, nện ở trên giáp, chẳng khác ǵ bị người ta dùng vũ khí nặng thay phiên đánh mạnh qua. Áo giáp và thân thể va chạm, khiến trước ngực Triệu Năng đau nhức, cổ họng vẫn luôn có cảm giác muốn thổ huyết, có điều gă đều cố nén không biểu hiện ra.
Gă ở trong tầm mắt hai bên địch ta. Triệu Năng giờ phút giống như là đao thương bất nhập, kim cương cứng rắn vô cùng, gă không sợ hăi chỗ nào, dẫn hỏa thương binh giống như thiên binh cùng đi tới, không thể ngăn cản.
Triệu Năng nuốt mạnh cỗ khó chịu ở cổ họng xuống, giơ phủ thương trong tay vung về phía trước, hô lớn:
“Đứng nghiêm!” “Toàn thể chuẩn bị!” “Nổ súng!”
Bọn hỏa thương binh nhét đạn dược vào, ngắm chuẩn trong tầm bắn bọn lính Thát Lỗ bối rối vô cùng, chém giết lẫn nhau, hỗn loạn vô cùng, lúc này thật có thể nói là cứ mỗi viên đạn liền tiêu diệt được một kẻ địch, bốn hàng thay phiên bắn bọn kỵ binh Thát Tử lập tức ngă xuống giống như lá rụng trong gió.
Cả đại trận, liền ầm ầm sụp đổ ở trong tiếng súng này, nhiều quân lính như vậy giờ khắc này ngược lại đạt thành thống nhất, tản ra ba hướng c̣n lại ầm ầm ngoại trừ tiền phương (phương phía trước), cả quân đội hoàn toàn tán loạn, đợi tới khi binh sĩ hàng đầu lần nữa nổ súng, chỉ có mấy người không may bị bắn trúng, hàng thứ hai lại nổ súng, đại quân Thát Tử gần như tản ra hoàn toàn.
Loại cục diện trước mắt này, đă thể hiện triệt để từ “tán loạn” ra, bọn binh sĩ Thát Tử hoàn toàn biến thành một đống cát vụn, chật vật mà chạy trốn về phía bắc, không c̣n ai bận tâm ḿnh ở kỳ nào, không c̣n ai bận tâm ḿnh thuộc doanh nào, thậm chí không người nào dám quay đầu lại.
Bọn kỵ binh Thát Lỗ chỉ cố đánh ngựa chạy như điên, thậm chí không ai chú ư tới hỏa thương binh hàng ba và hàng tư mặc dù làm ra tư thế bắn, nhưng không hề nổ súng.
Thấy đại đội bộ binh khí thế như cầu vồng, hô lớn tiến về phía trước, bọn Thát Lỗ đúng là không dám nán lại ở chỗ này nữa, súng hỏa mai có sự trợ giúp của phương trận trường mâu càng là cơn ác mộng của kỵ binh, huống chi đối phương đă thong dong vượt qua trận pháo, thứ dựa dẫm trong tay ḿnh cũng tan thành mây khói, chạy mau thôi!
C̣n những hỏa thương binh Triều Tiên và bọn binh sĩ quân Hán th́ căn bản chạy cũng chạy không được, phía trước đừng nói là sự nổ súng của súng hỏa mai như gió lốc mưa rào, phía sau vẫn luôn có bước ngựa đè ép hỏa thương binh, bọn họ đuổi tới đây, những quân sĩ tôi tớ xung phong ở phía trước chặn đường căn bản không thể chạy.
Những bộ tốt này có rất nhiều người Hán thuộc Hán Bát Kỳ sống nhiều năm ở quan ngoại, cũng có người Hán là lúc Tam Thuận Vương đầu nhập vào Măn Thanh mang theo, nhưng trên tay bọn họ đều dính đầy máu tươi của nhân dân tộc Hán bọn họ cũng sợ sự trả thù tàn khốc, biết rơ sau khi đầu hàng sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng bây giờ cục diện như thế, ngoại trừ đầu hàng, h́nh như chỉ có một con đường chết, đội kỵ binh quân Đăng Châu vẫn luôn theo ở phía sau Triệu Năng đă tăng tốc về phía trước, mặc dù lúc bọn họ đuổi theo, đại quân Thát Tử đă chạy trốn hơi xa.
Kỵ binh quân Đăng Châu chưa đầy hai ngh́n người tất nhiên sẽ không tray kích kỵ binh Măn Mông nhiều gấp đôi ḿnh, mục tiêu của bọn họ chính là chặn đánh những bộ tốt quân tôi bộc đang chạy thục mạng kia.
Những bộ tốt này sức chiến đấu không mạnh, nhưng lại là binh sĩ có thể điều khiển hỏa khí trong quân lính Thát tử, hơn nữa c̣n hiểu được các loại tác chiến kỹ thuật của bộ binh, có bọn họ thực lực Thát Tử được tăng cường rất lớn, đoàn đại quân kỵ binh tác chiến dù nhiều hay ít đều bị những bộ binh khiến người ta thống hận này bổ sung.
Sau khi chém giết những kẻ chạy trốn nhanh không muốn ngừng, những kẻ c̣n lại điều duy nhất có thể làm chính là đầu hàng, ở giữa hỏa thương binh và kỵ binh, giữa hai chi quân lính chưa đầy hai ngh́n người đang kẹp lấy binh hàng gần năm ngh́n, nhưng những binh mă này không dám lộn xộn chỉ có thể ngoan ngoăn mà quỳ xuống đất đầu hàng.
Năm khẩu hỏa pháo c̣n sót lại được đẩy tới chỗ này, những hỏa thương binh tham dự, kế tiếp là đại đội bộ tốt, trong ḷng Triệu Năng vẫn luôn đứng thẳng tắp ở đó thở phào nhẹ nhơm, bây giờ sẽ không xảy ra biến cố ǵ nữa. Tâm t́nh buông ḷng, thân thể giống như cũng lung lay mấy cái theo, gă dùng lực bắt chuôi phủ thương, mở miệng trầm giọng ra lệnh:
“Phương đội các doanh đi ra bên ngoài vây nghiêm gia tăng đề pḥng, hỏa thương binh không phải do bản tướng suất lĩnh lập tức tiến lên thay thế bổ sung, mà tên quân giáo động thân ra tên ǵ, ừ, Vương Thao bây giờ chính là thống lĩnh phương đội lớn kia. Bảo hắn dẫn người đi đoạt lại vũ khí của tù binh, kẻ nào chống lại, chém không tha!” Lính liên lạc tụ ở bên cạnh gă sau khi nghe lệnh ầm ầm đáp ứng, đều tự đi các nơi truyền lệnh, Triệu Năng lúc này mới cảm giác được hơi thả lỏng, trong lúc nhất thời phủ thương trong tay có chút nắm không vững, trực tiếp ngả về phía sau, hỏa thương binh bên cạnh gă mặc dù chiến đấu đă được một lúc, nhưng vẫn giữ thế đứng nghiêm trong t́nh huống chiến đấu, thấy Triệu Năng ngă về phía sau, lúc này mới kịp phản ứng, mấy người vội tiến lên giúp.
Thân binh bên cạnh khẩn trương, sợ chủ tướng của ḿnh xay ra vấn đề lớn ǵ. Một gă thân binh hỏi han sơ, cởi nút thắt nối mấy mảnh giáp trên người Triệu Năng ra, cũng có người thấy môi khô nứt, lấy ra một túi nước ghé vào sát miệng Triệu Năng tưới, cởi giáp xuống, tưới mấy ngụm nước.
Triệu Năng nhắm mắt lại thở dài ra một hơi, từ từ mở mắt, vừa cười vừa nói:
“Sáng sớm chưa ăn no, kết quả vừa rồi có chút bủn rủn, các ngươi cũng đi xem tù binh đi, cảnh giác những Thát tử, kỵ mă Thát Tử kia, không chừng c̣n có thể quay lại, bên chỗ ta không cần các ngươi quan tâm đâu”.
Mấy tên thân binh c̣n muốn kiên tŕ, lại bị Triệu Năng trừng mắt, cũng không dám nói thêm nữa, chỉ huy hỗn loạn là một chuyện, nhưng loại dũng mănh và cương liệt vừa rồi, khiến uy tín trong ḷng bọn họ tăng lên rất nhiều, mệnh lệnh vừa hạ xuống, những thân binh hộ vệ sau khi chào một cái trang trọng, đi làm việc.
Bên này chỉ để lại một gă thân binh chăm sóc, Triệu Năng lúc này mới cởi áo lót của khôi giáp ra, trước ngực có mấy vùng tím xanh cực lớn, đây rơ ràng là do đạn lạc vừa rồi gây ra thân binh bên cạnh vừa thấy cũng có chút sốt ruột, vừa định gọi lang trung theo quân, lại bị Triệu Năng quát bảo dừng lại:
“Điểm vết thương nhỏ này không có ǵ đáng ngại, c̣n có những huynh đệ bị thương đổ máu, bảo lang trung đi làm việc đi!”
Thân binh bưng ghế tới sau lưng gă. Triệu Năng ngồi bệ vệ ở trên, khoác chiếc áo choàng, trong gió lạnh hờ ngực lộ bụng, trước mặt lại là mấy ngh́n hàng binh đang quỳ, cảnh này đúng là uy phong sảng khoái.
Sau khi trộn lẫn hỏa thương binh c̣n sót lại và hỏa thương binh xung phong được đặt ở phía bắc trận tuyến, phương đội trường mâu cũng phân mười doanh đi về phía bắc, bày trận cùng hỏa thương binh.
Cũng có mấy doanh bị đánh tan bị phải vào chiến trường vừa rồi sưu tập đạn dược trên người hỏa thương binh trọng thương chết trận kia, hàng ngũ súng hỏa mai do Triệu Năng suất lĩnh sở dĩ hàng thứ bạ hàng thứ tư không bắt đầu bắn, không phải là v́ mệt mỏi, mà là v́ đạn dược đă bắn sạch.
Đạn súng hỏa mai lúc này cũng không phải là đạn đời sau, mà là gói thuốc và viên ch́ chứa hỏa dược, sức nặng không nhẹ, b́nh thường một tên lính ngoại trừ mang súng hỏa mai nặng nề, cũng chỉ có thể cầm đạn dược và đạn chừng hai mươi phát, hỏa thương binh doanh Giao Châu ở sự bảo đảm huấn luyện thể năng dư thừa, ai ở trên chiến trường có thể mang ba mươi viên, đây cũng là cực hạn, vừa rồi hỏa thương binh ở trước đại trận nổ súng không ngừng, tiêu hao phần lớn đạn dược.
Lại càng không cần phải nói sự đột kích quyết tử của Triệu Năng vừa rồi, bắn gấp gáp dày đặc như vậy, ở sau khi đuổi tới bên này, đạn dược đă sử dụng hết, nếu A Ba Thái và một vị quân tướng Thát Tử nào đó có thể có dũng khí, có quyết tâm tiến công xuống ḍ xét thử, có thể cục diện liền hoàn toàn khác.
Nhưng quân lính quân Đăng Châu vẫn là người cười sau cùng, trong ḷng Triệu Năng không hề nghĩ lại mà sợ ǵ, cục diện như thế, quân Đăng Châu doanh Giao Châu lấy dũng khí lớn như vậy để tác chiến, bên thắng lợi tất nhiên là quân Đăng Châu.
ở dưới t́nh huống không chiến đấu như vậy, quân lính dưới hệ thống doanh Giao Châu làm ǵ cũng đều vô cùng có hiệu suất, cực kỳ có quy tắc, tất cả binh sĩ đầu hàng đều vứt vũ khí quỳ ở trong này, ở phía bắc, phương đội hỏa thương binh, đội pháo và binh trường mâu đă cảnh giới xong, cục diện đă hoàn toàn ở trong sự khống chế của quân Đăng Châu.
-o0o-
“Rải kỵ binh ra, đi các nơi điều tra. Thát Tử nhất định sẽ thu nạp binh mă, nhất định phải điều tra rơ đại doanh bọn họ đóng ở địa phương nào. Kỵ binh Thát Lỗ cũng không bị tổn thương nguyên khí, bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới, nhanh đi!”
Lúc hạ mệnh lệnh này vẻ mặt và giọng nói của Triệu Năng đều nghiêm túc, cục diện trước mắt là đạn dược hỏa khí của doanh Giao Châu đă rất khẩn trương, phương đội bộ binh trường mâu đều mệt mỏi dị thường. Nếu kỵ binh đối phương c̣n có thể tổ chức tiến công một lần nữa giống như lúc năy, vậy bên ḿnh tám chín phần mười sẽ thiệt tḥi lớn, cục diện thật vất vả mới lấy được sẽ hỏng mất.
Quản lư đội kỵ binh mặc dù mệt mỏi dị thường, nhưng rất hưng phấn, ở đó lau mồ hôi trên mặt một cái, ở trên ngựa ôm quyền nghe lệnh, tự ḿnh cưỡi ngựa đi phân phối nhiệm vụ.
Cảnh như vậy, ai cũng đều vui sướng. Đây là đại thắng, đột nhiên gặp từ lúc sáng sớm, vẫn luôn đánh tới lúc mặt trời sắp lặn xuống núi. Lần nào gặp hoàn cảnh xấu, lần đó đều ḥa nhau, đến cuối cùng mắt thấy sẽ tan vỡ, ai ngờ kỳ phong lại nổi lên, lại lật thế. Cuối cùng vạn quân cùng hô to “Tiến về phía trước”, xung phong thăng tiến không lùi, ai ngẫm lại bản thân ở trong đó đều nhiệt huyết trào dâng, kích động vô cùng, ai cũng đều ở trong một loại phấn khởi.
Nhưng có điều Triệu Năng ngồi ở chỗ đó lại không có chút cảm giác cao hứng nào, sự sụp đổ của cánh trái, sự bắn giết sau khoảng cách gần của kỵ binh Mông Cổ, sự nă pháo của đại pháo, khiến cho tổn thất của quân Đăng Châu rất lớn, mà chiến đấu bên ḿnh tuy nh́n là đại thắng. Nhưng tổn thất kỵ binh Nữ Chân Thát Tử cũng không lớn, kỵ binh Mông Cổ trong quân nô lệ cũng không có tổn thất quá lớn, đối phương lại là kỵ binh, có thể ngóc đầu trở lại, thế cục vẫn không lạc quan.
“Đại nhân, những tù binh này làm thế nào bây giờ?”
Có một tên lính liên lạc kiểm tra áp giải tù binh bên kia tới xin chỉ thị, Triệu Năng từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại, nhưng lúc này gă cảm giác có chút lạnh, một lần nữa mặc áo lót da lông vào người, rồi lại khoác áo khoác vào, mở miệng lạnh giọng nói:
“Bọn họ nói làm thế nào!”
Bọn quân tướng trong hệ thống doanh Giao Châu cũng không phải là mù quáng nghe theo cấp trên, mà luôn có chút cách nh́n và lập trường của ḿnh, chủ tướng thường đều sau khi hỏi hoặc là tham khảo ư kiến của bọn họ hoặc trực tiếp tiếp nhận ư kiến của bọn họ, quả nhiên, gă vừa hỏi như vậy, tên thân binh kia vội trả lời:
“Đại nhân, bên kia nói, những bộ tốt này đều có mấy sĩ tốt tinh tráng, trở về làm dân phu cũng tốt, nếu nguyên ư quy hàng, cho dù là sắp xếp ở trong quân Đăng Châu chúng ta cũng không phải là không được, lần này rất nhiều doanh đều tổn thất quá lớn, dù sao đều là người Hán”.
Triệu Năng thở hắt ra một hơi, tất cả đều là sương trắng, lúc này khí trời sắp vào tháng chạp, căn bản sẽ không ấm áp. Tham Tướng quân Đăng Châu Triệu Năng ở trong chư vị tướng lănh doanh Giao Châu, nổi danh là trầm mặc ít nói, rất ít nói lời thao thao bất duyệt ǵ, hơn nữa người cũng có chút hiền lành. Thiên tổng, quản lư,., cấp dưới, nếu kiên tŕ với ư kiến của ḿnh, bên Triệu Năng b́nh thường cũng sẽ chẳng tranh chấp, mà thuận theo tự nhiên.
Có điều lần này, nghe được lý do của quân tướng phía dưới rơ ràng rất hợp lư, nhưng Triệu Năng lại trầm mặc, qua một lúc, mới mở miệng lạnh lùng nói:
“Ngươi đem lời của ta nói cho những tiểu tử này, những kẻ trước mắt này chính là cầm thú đội lốt người Hán, từ sau khi nhập quan, bọn họ tự tung tự tác với bá tánh b́nh dân dọc đường, giết hại thành sông, khi đó bọn họ có từng nghĩ ḿnh là người Hán không? Vừa rồi các huynh đệ quân Đăng Châu chúng ta chết ở dưới tay những kẻ này không ít, khi đó, những kẻ này có nghĩ ḿnh là người Hán không. Vinh hoa phú quư của bọn chúng đều ở quan ngoại, Thát Tử tới đây, ngươi cho là bọn chúng sẽ một ḷng với doanh Giao Châu chúng ta sao!”
Hỏi ngược lại mấy tiếng, tên thân binh tới xin chỉ thị kia đương nhiên đă hiểu ư, người thành thật không nói lời nào, nhưng những câu những lời vừa nói đều nói ở trọng điểm, tên thân binh này ngẫm lại chiến đấu cả ngày, cũng nghiêm nghị nghe lệnh, ôm quyền đứng nghiêm nói:
“Tiểu nhân hiểu rồi, sẽ chuyển lời của đại nhân cho những quản lý, Thiên tổng các doanh nghe!”
Đúng lúc này, bỗng nghe ở cạnh đó có một trận xôn xao lớn, có thể nghe được có người ở đó gào khản cả giọng:
“Năm đó ta chính là Tham tướng của Đăng Châu Đại Minh, vẫn luôn một ḷng hướng Đại Minh, lần lày Thát Tử sở dĩ tiến vào ṿng phục kích của quư quân, c̣n có binh mă Thát Tử ứng đối thất thố như thế hoàn toàn là do tiểu nhân ở giữa xuất lực ạ!”
Bị người hét to một cái như vậy, đối đáp giữa Triệu Năng và thân binh cũng bị gián đoạn, nh́n sáng hướng hét to, thấy mấy tên binh lính áp giải một thủ lĩnh binh mă Thát Tử đi về phía bên này, người nọ vừa đi vừa khoe thành tích của ḿnh, hơn nữa cố gắng hô lên ở đó:
“Tiểu nhân muốn gặp mặt đại soái có nội t́nh Thát Tử cần bẩm báo, có chuyện cơ mật quan trọng về Thát Tử cần bẩm báo!”
Không lâu sau, người này đă bị áp giải tới trước mặt. Cả người bị trói như đ̣n bánh tét ngă trên mặt đất. Thủ lĩnh binh mă Thát Tử này liều mạng mà ngẩng đầu nh́n Triệu Năng trước mắt, kinh sợ nói:
“Đại soái. Tiểu nhân là người ngày đó bị đại nghịch tặc Khổng Hừu Đức mang tới bên Đông Lỗ, vẫn luôn ḷng mang Đại Minh, đại thắng của quý quân lần này, tiểu nhân xuất không ít lực, tiểu nhân xuất không khí lực đó!”
Triệu Năng chậm răi từ trên ghế đứng lên, con mắt lạnh lùng nh́n Quân đầu Thát Tử giăy giụa khoe thành tích, lạnh nhạt mở miệng hỏi:
“Ồ, nghe ư của ngươi th́ ngươi c̣n là người có công?”
Người ở trên mặt đất kia liều mạng mà làm tư thế dập đầu, nhưng cả người giống như con tôm sợ hăi cực kỳ, cuống quít nói:
“Đại nhân thần uy, đại soái thần vơ. Tiểu nhân sao dám kể công, có điều có xuất chút khí lực ở trong, hơn nữa tiểu nhân ở lâu trong quân Thát Lỗ, biết được cơ mật trong đó, tất nhiên với đại quân, với đại soái với Đại Minh chúng ta có ưu việt lớn lao ạ, tiểu nhân biết ḿnh có tội lớn, có điều xin đại soái hăi cho tiểu nhân một cơ hội lập công chuộc tội!”
Triệu Năng rút đao chỉ huy của ḿnh ra, loại đao này là hỉnh thức đao Tú Xuân khá ngắn, có thể dùng để thực chiến. Triệu Năng cười lạnh nói:
“Trông cách ăn mặc của ngươi, là quân tướng chỉ huy bộ tốt này lúc năy phải không!”
“Vâng, Vâng, Tiểu nhân biết vừa rồi động tới oai vũ của đại quân chính là tội chết, nhưng tiểu nhân đúng là biết rơ rất nhiều chuyện cơ mật của binh mă Thát Tử và quan ngoại. Xin đại nhân nhất định phải cho tiểu nhân một cơ hội lập công chuộc tội!”
“Vừa rồi lúc ngươi thúc giục thủ hạ, đốc xúc quân đội chém giết binh mă doanh Giao Châu chúng tạ có từng nghĩ tới ḿnh là người Hán không, nhập quan tới nay, người suất lĩnh binh mă tắm máu dọc đường, ra sức độc hại dân chúng Bắc Trực Đăi Đại Minh, có từng nghĩ tới ḿnh là người Hán, lúc ngươi đi theo Khổng Hữu Đức giết hại Đăng Châu, tàn sát bừa băi Sơn Đông, có từng nghĩ tới ḿnh là người Hán, lúc này binh bại bỏ ḿnh, ngươi lại nói ḿnh là người Hán, nam nhi Hoa Hạ tạ không có hạng cầm thú như ngươi!”
Con mắt Triệu Năng trợn trừng, sau khi giận dừ quát mắng, vung đao chỉ huy trong tay xuống, tiếng cầu xin tha thứ đầy đáng ghét của người kia liền ngừng bặt, đầu thân chia ĺa, máu tươi phun mạnh, mặc dù đă chém giết trong đại chiến vừa rồi, nhưng bọn quân tướng thân binh xung quanh đều trong ḷng giật ḿnh, lui về sau một bước. Triệu Năng lạnh lùng nói:
“B́nh dân bị cuốn theo quan ngoại sao c̣n nói là vô tội, những người này trợ Trụ vi ngược, đáng ghẻ tởm như Thát Lỗ kia, sao có thể lưu lại, các ngươi cũng biết truyền lệnh thế nào rồi chứ!”
Thân binh đứng ở xung quahh đều đứng nghiêm, sau khi dùng quân lễ lớn tiếng xác nhận, Triệu Năng gật đầu, mở miệng hạ lệnh:
“Một tên cũng không chừa lại, giết ngay tại chỗ! “
Lúc này trên dưới quân Đăng Châu đă từ trong hưng phấn của đại thắng vừa rồi khỏi phục lại, thương vong của các doanh cũng đă gần như thống kê ra được, số liệu từng mục một tŕnh lẻn bên Triệu Năng, thương vong gần sáu ngh́n người, thương vong mấy lần công kích trong khoảng cách bắn chụm của cung tiễn Thát tử, phương đội kỵ binh xông trận, kinh kỵ binh ngăn cản là lớn nhất.
Quân lính hai vạn một ngh́n người, thương vong gần sáu ngh́n, đây đối với hệ thống doanh Giao Châu mà nói là con số khiến người ta không thể chấp nhận được, cảnh tượng trước mắt mặc dù là thắng, nhưng thương vong này cũng là thương vong lớn nhất từ lúc xây dựng quân tới giờ.
Huynh đệ đồng bào chết thảm như vậy, ngoại trừ mấy doanh tổn thất thảm trọng kia, từ quân tướng tới quan binh các doanh trung tâm con mắt đều đỏ, mệnh lệnh của Triệu Năng hạ xuống, nhừng người này tất nhiên là kiên quyết chấp hành.
Ở trong ấn tượng những hỏa thương binh Triều Tiên vẽ đường cho hươu chạy cho Thát tử, những sĩ tốt Hán Bát Kỳ và sĩ tốt Tam Thuận Vương c̣n tồn tại may mắn trong ḷng, quân tướng Đại Minh sau khi bị tổn thất, chắc chắn sẽ bổ sung nhân thủ từ trong tù binh chất lượng tốt như bọn họ, bởi v́ binh lực chính là thực lực, không thể khinh thường, tiền vốn nhà ḿnh, không thể khinh thường, bọn lính chết trận rồi th́ thôi, không đáng một đồng, cũng sẽ không để ý.
Ai ngờ nhóm quân Minh này căn bản không giống lẽ thường, bọn họ rất xem trọng tính mạng của chiến hữu, binh sĩ doanh Giao Châu không phải đơn giản chỉ là công cụ, bọn họ có tư tưởng của ḿnh, bọn họ biết báo thù...
Tru diệt kết thúc vô cùng nhanh, binh sĩ ḷng đầy sự báo thù và tù binh hoàn toàn không có sĩ khí binh lính doanh Giao Châu nghiêm chỉnh huấn luyện và binh Triều Tiên c̣n cả Hán Bát Kỳ của Nữ Chân đang sợ hăi, sự đối lập này rất dễ đoán được kết quả thế nào, quá tŕnh lại càng nhanh chóng vô cùng.
Người đứng đầu hàng cầm trường thương đâm tới, bảo đảm không có người nào c̣n sống, bất kể là hỏa thương binh Triều Tiên hay là Hán Bát Kỳ đều sợ cháng váng, bọn họ thậm chí ở lúc gần chết cũng không hề phản kháng, người Hán quan nội xưa nay nhu nhược từ lúc nào lại hung tàn cường hăn như vậy.
Không phải xưa nay đều trong lúc này giảng đạo lý nhu ḥa ǵ đó sao, nói nhân nghĩa ǵ đó sao?
Trung Quốc mấy ngh́n năm nay, người Hán dựa vào vũ lực chinh phục tất cả địa phương thích hợp sinh tồn của đại lục Đông Á hiện giờ, xưa nay dùng uy quyền áp đảo bốn phương. Nhưng tới Minh mạt, lễ chế tan vỡ, thiên tai nhân họa. Quốc gia không gượng dậy nổi, lúc này mới khiến một số văn sĩ Đông Lâm vô đức vô năng lên đài, tranh đấu bè đảng hung hăn vô cùng, nhưng với man tộc bốn phía lại nói cảm phục nhân nghĩa ǵ đó.
Kết quả Tây Nam phồn hoa đại loạn, mấy tỉnh chấn động. Thát Lỗ đông bắc nhiều lần khởi binh xâm nhập, chà đạp địa phương Đại Minh, đây chính là cái gọi là cảm phục nhân nghĩa.
Dù sao trong ḷng những man di cũng đều hiểu. Đại Minh ngươi muốn giảng nhân nghĩa, là muốn nói thủ đoạn dụ dỗ, dù sao bên Thát Tử khôn khéo bàn tính đánh, có thể cướp có thể giết th́ kiếm được tiện nghi, nếu đánh không lại, Đại Minh sẽ giảng nhân nghĩa lễ tiết với ngươi, dù sao cũng không cần sợ.
Hỏa thương binh Triều Tiên bị Thát Tử Măn Thanh điều động rất nhiều, cũng có người bị làm tù binh quân Minh, nhưng không có trừng phạt ǵ, cho rằng là phiên quốc, vốn trung với Đại Minh, bị Thát Tử sử dụng cũng là do bức bách bất đắc dĩ, kết quả quan văn Đại Minh chủ sự lại khách khách khí khí mà đưa về.
Sự sợ hăi của Triều Tiên với Đại Minh vốn thâm căn cố đế, mặc dù Măn Thanh với Đại Minh đánh mấy trận đại thắng, nhưng Triều Tiên vẫn thường sợ hành vi của ḿnh sẽ gặp trả thù, kết quả chuyện mấy lần như thế, người Triều Tiên bắt đầu yên tâm thoải mái mà cống hiến cho Thát tử, vốn trưng tập nguồn mộ lính bất đắc dĩ, bây giờ lại chủ động đưa tới cửa.
Cho nên, kỵ binh Nữ Chân và kỵ binh Mông Cổ cũng không dám lưu lại đầu hàng, nhưng hỏa thương binh Triều Tiên và bộ tốt Hán Bát Kỳ lại lưu lại. Một là chạy không xa, hai là cảm giác ḿnh không phải được quân tướng đối phương chiêu mộ, th́ sẽ được thả về.
Đầu hàng cũng chưa tính là ǵ, chờ lúc đại quân Măn Châu đánh tới, lại quay người quy hàng, năm đó Trầm Dương bị chiếm đóng, chính là v́ mấy tù binh được Viên Ứng Thái thu dụng phản lại, đi theo nội ứng với Mông Cổ làm khó dễ, giết chết quân coi giữ rồi mở cửa thành, để cho tay người Măn ở quan ngoại hạ đại thành này.
Nhưng chi quân Minh bọn họ gặp hôm nay lại khác, doanh Giao Châu là một loại phản động với truyền thống văn quý vơ tiện trong ba trăm năm lập quốc của Đại Minh, cũng thay đổi tích cực, văn minh người Hán Hoa Hạ vốn từ thượng vơ thành văn nhược, giảng nhân nghĩa đă quá lâu, dùng đă quá lâu, cũng nên động thủ giết người rồi.
Sau khi giết người, sau khi để Thát Tử và Hán gian này thấy máu, bọn họ mới có thể khắc sâu ấn tượng, mới có thể cảnh cáo hạng người ḷng dạ khó lường khắp thiên hạ, mới có thể khiến bọn chúng nhớ kỹ thật nhiều năm.
Thi thể khắp nơi và mùi máu tanh tràn ngập, quân Đăng Châu cũng không định để ý tới, bọn họ cũng không có thời gian thu thập những phần sót này, b́nh dân phụ cận có lẽ sau khi chiến đấu chấm dứt, nhất định sẽ tới quét dọn chiến trường. Mặt trời đă xuống núi, bọn quân Đăng Châu lúc này mới cảm giác được loại mệt mỏi của khổ chiến một ngày, nhưng doanh bọn họ cách chiến trường c̣n khoảng ba dặm, trước mắt chỉ có thể trở lại bên kia là an toàn.
Kỵ binh đi về doanh báo tin mang theo dân phu và tráng đinh cùng trở lại chiến trường, bọn dân phu mượn dư âm trước hoàng hôn vận chuyển thi thể binh sĩ quân Đăng Châu lên xe ngựa, trên chiến trường sinh tử vô thường, doanh Giao Châu cũng có một hứa hẹn với binh lính, nếu ngươi chết trận, có lẽ sẽ không đưa thi thể của ngươi cho người nhà, nhưng nhất định sẽ mang tro cốt của ngươi về.
Đối với người trong nước sau khi chết cũng muốn về quê hương mà nói, đây đă là một hứa hẹn hiếm có, không khí bây giờ hoàn toàn nh́n không ra sau đại thắng ǵ, sự mệt mỏi sau khi khổ chiến, sự bi thương đối với chiến hữu mất đi, c̣n cả sự nặng nề sau khi tru diệt vừa rồi, khiến ai cũng đều không muốn lên tiếng nói chuyện.
Hai mươi khẩu đại pháo kia đối với doanh Giao Châu mà nói cũng không có ư nghĩa quá lớn, quá nặng và kém, hơn nữa lỗ khí để châm lửa nó dính với thân pháo, có công tượng theo quân thúc cây sắt nung đỏ vào trong lỗ khí này, sau đó giội nước lạnh lên, khẩu hỏa pháo này không cách nào châm ng̣i nổ, trên cơ bản coi như là đă hỏng.
Những hỏa pháo c̣n lại tất nhiên cũng đều dựa theo như vậy mà xử lư, hai mươi khẩu hỏa pháo uy lực vô cùng, nhưng khiến nó mất đi sức chiến đấu lại chỉ đơn giản như vậy, loại chi tiết nhỏ này ở trên hỏa pháo doanh Giao Châu th́ có chút khác biệt, lỗ châm lửa của hỏa pháo do cục chế tạo binh khí doanh Giao Châu chế tạo đều có thể hoạt động tiếp,một lần nữa như thay mới.
Gậy gỗ dùng để nhét vào những hỏa pháo Thát Lỗ, chổi lông rửa sạch thang pháo, c̣n có tất cả công cụ hỏa pháo có thể sử dụng, đều bị phá hư triệt để, hoặc là huỷ hoặc là đốt.
Vốn quân Đăng Châu sau khi thu thập xong thi thể quân Đăng Châu trên chiến trường, định bắt đầu rút lui, nhưng kiên tŕ để bọn họ làm hết thảy những chuyện này chính là Âu Mạn của doanh thực nghiệm.
Sau khi làm xong những công việc này, quân Đăng Châu doanh Giao Châu có thể xác định một chuyện, chính là đại quân Thát Tử đă không thể sử dụng những khẩu hỏa pháo này được nữa.
Mặc dù thắng lợi, nhưng nào có chút không khí thắng lợi, bọn lính lê bước mệt mỏi, đi theo bên cạnh chính là xe ngựa chờ thi thể và dân phu nơm nớp lo sợ.
Triệu Năng ngồi ở trên ngựa vẻ mặt đờ đẫn. Cưỡi ngựa đi ở đầu đội ngũ, thỉnh thoảng dừng lại, nh́n thoáng đội ngũ đang tiến lên. Lúc bọn lính đi qua bên cạnh Triệu Nặng, luôn dùng ánh mắt sùng kính để nh́n vị chủ tướng vô cùng dũng mănh gan dạ này, sự dũng mănh lúc vừa rồi gă suất lĩnh đội ngũ súng hỏa mai đi tới đă làm rung động binh sĩ quân Đăng Châu.
Có điều Triệu Năng cũng không nghĩ như vậy, gă biết sự chỉ huy của ḿnh vẫn c̣n thiếu sót rất lớn, nếu không có mấy vấn đề này, có thể quân Đăng Châu sẽ không chịu tổn thất quá lớn như thế. Tham tướng quân Đăng Châu Triệu Năng có thể đang tự trách, nhưng gă không ư thức được chính là, làm một quan chỉ huy quân sự mà nói, ở trong một trận chiến này, đă xác thực sự trương thành của gă, mặc dù phải trả giá hơi đắt.
Từ từ qua một canh giờ, quan Đăng Châu trên đường về doanh cũng phải pḥng bị kỵ binh Thát Lỗ tiến công từ cánh, nhưng dọc trên đường cũng chẳng có chuyện ǵ, có lẽ quân đội Thát Tử khổ chiến một ngày, cũng mệt mỏi dị thường, cũng không có sức lực dư thừa để xuất chiến.
Doanh địa này là do bọn dân phu dựng ở sau chiến trường, là cứ điểm lúc quân Đăng Châu bại lui về, mặc dù là mùa đông giá lạnh, nhưng bọn lính doanh Giao Châu vẫn đốc thúc dân phu tráng đinh đào chiến hào quanh doanh trại, dùng đá vụn, bùn đất, cọc gỗ xây tường trại.
Ở trong sách huấn luyện của doanh Giao Châu, nếu không phải tác chiến ở nội tuyến Sơn Đông, mỗi ngày hành quân ba mươi dặm, thời gian sau đó sẽ tăng thêm đề pḥng trong xây dựng doanh trại, vậy doanh trại có thể bảo đảm quân lính doanh Giao Châu lấy ít binh sĩ chống cự sự vây công của đa số địch nhân, hơn nữa c̣n có thể đợi tới khi viện quân tới.
Đây hoàn toàn dựa theo thao tác Thích Kế Quang nhắc tới trong “Kỳ hiệu tân thư”. Mặc dù hơi lộ vẻ rườm rà rắc rối. Nhưng cũng là sách lược vẹn toàn, đương nhiên, lấy lực công kích và sự cường hăn của doanh Giao Châu mà nói có thể ở rất nhiều chiến trường cũng chưa chắc cần dùng tới pḥng bị như vậy.
Nhưng chiến sự hung hiểm, tóm lại vẫn nên lo trước khỏi họa là tốt nhất, ở trong lịch sử phát triển b́nh thường không có Lư Mạnh, ở cuối Thanh có một chi quân lính chọn dùng chiến thuật này, chính là tướng quân Tằng Quốc Phiên.
Sau khi vào doanh trại, cuối cùng hết thảy đều trở nên yên ổn, bọn quan binh đều không cần lo lắng binh mă Thát Tử nhân cơ hội đến tập kích, bọn quân tướng dựa theo quy củ bố trí lính gác và pḥng ngự, cuối cùng phần lớn mọi người có thể nghỉ ngơi một lát, doanh vốn dốc thúc dân phu làm việc không ngờ đảm nhiệm nhiệm vụ cảnh giới.
Lúc trời hoàn toàn tối đen, tiêu thám phái ra bắt đầu cưỡi ngựa quay lại, tin tức ḍ xét được cũng không khiến người ta thoải mái, Thát Tử ở chỗ cách chiến trường hai mươi dặm thu nạp binh mă, hạ trại ở cảnh nội huyện Nam B́, kỵ binh Măn Mông của Thát Lỗ c̣n có một bộ phận kỵ binh Hán Bát Kỳ ở chỗ Bắc Trực Lệ, không hề giống quân binh Đại Minh có thể rải ở dân gian, bọn họ không có chỗ để đi, chỉ có thể trở lại chỗ thu nạp binh mă.
Hơn nữa đều cưỡi ngựa, năng lực cơ động tương đối không tệ, đoán chừng đại quân Thát Tử sẽ không v́ tán loạn mà hao tổn quá nhiều nhân mă, gần như đều có thể thu nạp trở về doanh.
Lại nói ở chỗ cách hai mươi dặm kia gần như chính là binh trạm tạm thời do Thát Tử bố trí, cũng có thể làm xem là doanh để sử dụng, hạ trại ngay tại chỗ, hết thảy cũng tiện. Dựa theo sự quan sát của kỵ binh ḍ xét, đại quân Thát Tử chỉ tăng mạnh canh gác và đề pḥng quanh doanh, cũng không c̣n động tĩnh ǵ khác.
Triệu Năng nghe được tin này cũng rất rầu rĩ, binh lính của ḿnh đă tổn thất quá lớn, nếu ngày mai tiếp tục khai chiến, quân lính Thát Lỗ mặc dù cũng có tổn thất, nhưng so hai tướng, sự chênh lệch thực lực hai bên thậm chí có khoảng cách quá lớn, nh́n tŕnh độ lăo luyện của quân tướng đối phương, hôm nay dùng thủ đoạn mạo hiểm mới bức đối phương đi được, ngày mai chưa chắc hữu dụng, vậy ngày mai phải làm sao, chăng lễ cố thủ ở doanh này sao?
“Đại tướng quân, bọn già trẻ Lưỡng Hoàng Kỳ là thân quân của hoàng đế, cũng không thể để ở chỗ nước Minh này, nếu đầu óc Chính Lam kỳ các ngươi u mê muốn tiếp tục ở lại tử chiến chỗ này, chúng ta cũng không phụng bồi Đàm Thái ta tự mang đàn ông Lưỡng Hoàng Kỳ trở về quan ngoại”.
Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái quấn băng vải trên vai, ở trong soái trướng quắc mắt nh́n trừng trừng nói với A Ba Thái trong miệng gọi là Đại tướng quân, nhưng không hề có một tia tôn kính. A Ba Thái ngồi ở ghế trên trầm mặc. Nhạc Nhạc bên cạnh cũng đă nổi giận, lớn tiếng trách cứ:
“Đại tướng quân là khâm mệnh của hoàng đế, được ban thưởng thượng phương bảo kiếm. Đàm Thái ngươi đúng là không biết cấp bậc thể thống, trong mắt c̣n có hoàng đế bệ hạ, c̣n có Đại tướng quân sao?”
Trên mặt Đàm Thái lộ tia cười lạnh, giáp binh và kỳ đinh Lưỡng Hoàng Kỳ đứng sau gă không ít, thân binh A Ba Thái đều đặt tay ở trên chuôi đao.
“Đủ rồi, im lặng cả cho ta!”
A Ba Thái không thể nhịn được nữa liền vỗ mạnh xuống bàn.
Nhưng vào lúc này, cách chỗ đóng trại phía đông của Thát Lỗ có một sườn dốc dọc hướng nam bắc, sườn dốc rất dài, quân Thanh đang căi và ở chỗ đóng trại không ai chú ý tới ở trên sườn dốc có hai gă kỵ sĩ, mặc dù có một kỵ sĩ trên ngựa giơ đuốc, cho dù là thám tử quân Minh, chỉ cần đại quân không tấn công tới, cũng không có ai để ý tới tiêu thám tới lui tuần tra này, đối thoại của gă kỵ sĩ trên ngựa bọn họ tất nhiên cũng không nghe được.
“Đại soái, thật vất vả mới bắt kịp, chúng ta...”
“Thật vất vả mới chặn được, tất nhiên một tên cũng không thể để chạy thoát”.
Hai gă kỵ sĩ trong đêm tối cất tiếng cười to, ở phía sau bọn họ, mặt đông sườn dốc, mấy vạn đại quân đứng nghiêm, lặng lẽ không chút tiếng động.
@by txiuqw4