sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thuận Minh - Chương 400

Thuận MinhChương 400: Trường mâu, súng hỏa mai giết không ngừng (1+2)

Vận dụng tuyệt điệu, cùng chung một ḷng.

Thường đặt việc dùng binh tụ tán lên hàng đầu.

Hai câu này đều để h́nh dung chủ tướng dùng binh điều hành thong dong, quân lính dễ sai khiến đều trăm trận trăm thắng, bởi v́ hai câu nói này thường được người dùng để h́nh dung năng lực chỉ huy của Đại tướng Nhạc Phi nổi tiếng nhất Lưỡng Tống.

Nhưng ở trên chiến trường hôm nay, hai câu này lại dùng để h́nh dung Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái của Thát tử, kỵ binh Măn Bát Kỳ lao ra thấy hậu đội thiết kỵ binh đối diện, ban đầu c̣n hơi chút căng thẳng, nhưng nghĩ tới đối phương phát động có lẽ nếu so với ḿnh sẽ chậm hơn, vọt lên trước có lễ sẽ có tiện nghi.

Nhưng sau khi thiết kỵ binh vùng lên, kỵ binh Măn Bát Kỳ vừa mới lao ra nhanh chóng phán đoán hiểu rơ t́nh thế, đồng loạt tản ra hai bên.

Nhắc tới th́ kỵ binh Măn Mông dù sao thời gian ở trên lưng ngựa nếu so với người Hán ở quan nội th́ lâu hơn rất nhiều, kỹ thuật khống chế ngựa rất mạnh, khoảng cách không dài, thời gian rất ngắn, nhưng không ngờ bọn họ có thể ở trong không gian nhỏ hẹp như vậy, khống chế ngựa tản ra tránh khỏi mũi công kích của thiết kỵ binh, điều này có lẽ cũng có thể khiến người ta tán thưởng.

Thiết kỵ giống như một gă đại lực sĩ giơ chùy lớn nện mạnh xuống, nếu đập trúng, tất nhiên có thể nện hết kích này tới kích khác, nếu đập vô ích, sau mấy kích sẽ thoát lực.

Đợt công kích thứ hai của thiết kỵ binh trên thực tế đă đánh xuyên qua trận h́nh đại quân Thát Lỗ hoàn toàn, vọt tới sau lưng binh mă Thát Lỗ.

Kỵ binh nhẹ vốn ở hai cánh ở sau khi kỵ binh hạng nặng xông vào đội ngũ binh mă Măn Mông tán loạn, có thể thuận thế theo ở hai bên đánh lén, nhưng v́ cánh hông của binh mă Thát Lỗ phong kín, kỵ binh nhẹ cũng chỉ có thể đánh đông đánh tây, bảo là công kích nhưng trên thực tế lại chặn đường hai bên, mà thiết kỵ binh bất kể là trùng kích thế nào, kỵ binh Thát Tử đều cứ tản ra né tránh.

Trận quân Măn Mông vốn xem như là nghiêm chỉnh, bị phương đội thiết kỵ binh vọt lên qua về hai lượt, loạn th́ không loạn, nhưng lại tạo thành sát thương, cho dù sát thương không bằng với những bộ cung thủ và hỏa thương binh vừa rồi, nhưng tốc độ kỵ binh nhẹ dù sao nếu so với trọng kỵ, hơn nữa loại kỵ binh hạng nặng c̣n phải bận tâm trận h́nh chỉnh tề sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Lúc thiết kỵ binh xông lại, kỵ binh Măn Mông rối rít đánh ngựa tản ra, thiết kỵ binh hết xông qua lại xông về, đă trộn lẫn trận quân Thát Tử giống như một mớ ḅng bong, nhưng sát thương tạo thành lại không nhiều, đuổi không kịp th́ nói chuyện sát thương ǵ, hơn nữa v́ không gian có hạn, những binh mă Thát Tử kia mặc dù là tán loạn, cũng sẽ không chạy xa. Huống chi trận h́nh này vốn cũng không phải chỉnh tề hoàn toàn như vậy.

Nếu cứ tiếp tục truy kích như vậy, sức ngựa của thiết kỵ binh sẽ hao hết. Kỵ binh không thể chạy với quân Thát Tử trong trận, đó chính là một khối thịt sống.

Nhưng thiết kỵ binh ở sau khi đợt trùng kích thứ hai chấm dứt, tại bản trận doanh Giao Châu liền nổi lên tiếng chiêng lui binh. Nếu không tạo được sát thương quá lớn, vậy không cần phải ở trong trận địch tiêu hao lực lượng.

Muốn một lần nữa khôi phục củng cố trận địa quân, chính là khó càng thêm khó. Vừa rồi biểu hiện của Măn Bát Kỳ càng khó có thể khiến người ta tin phục. Bọn tán binh Mông Cổ lúc này liền thân ở tuyệt cảnh, tinh thần phải tử chiến đến cùng cũng biến mất vô tung. Mệnh lệnh do bọn quân tướng Măn Mông Bát Kỳ hạ xuống, không ai muốn chấp hành.

Ai biết mệnh lệnh như vậy có phải bảo bọn họ xếp hàng ở trước trận chịu chết không. Mà bọn quân tướng Măn Mông Bát Kỳ, từ A Ba Thái đến tham lĩnh phía dưới đều không c̣n chút sĩ khí nào. Đấu pháp vừa rồi coi như là tránh được sự trùng kích của kỵ binh quân Minh. Hơn nữa cơ bản không có thương tôn ǵ. Nhưng vừa rồi sự giao phong mất mặt ngắn ngủi vừa rồi, khiến mỗi quân tướng Măn Mông Bát Kỳ đều ý thức được thất bại là không thể tránh được. Một loạt hành động của quân Minh đối diện giống như là đang tiến hành thao luyện thường ngày, mà bên ḿnh chỉ có thể ứng đối bị động.

Thiết kỵ của đối phương thong dong rút về bản trận của ḿnh, nhưng bên ḿnh lại không tổ chức được truy kích và phản công, không thể mà cũng không dám.

Thiết kỵ ở trước khi trở lại bản trận, chia làm hai đội ở hướng đông và hướng tây, lần lượt nhập vào đội ngũ kỵ binh nhẹ bọc ở hai cánh, tướng lĩnh Măn Mông đầu óc hơi tỉnh táo thấy cái này, tâm liền như chết lặng, đối phương không ngừng gia tăng lực lượng hai cánh, mà trước sau vốn đều có đại quân chặn đường.

Trước mắt t́nh thế bốn bề vây kín đă tạo thành, vậy kế tiếp phải làm thế nào, bây giờ cho dù đối phương phát động thế công, bên này nghĩ ra cách ứng phó, trước mắt là cục diện chưa thua nhưng hành động như vậy nh́n từ đại cục, đều là sự giăy giụa của kẻ sắp chết, kết cục đă định.

Thấy đội thiết kỵ binh chia ra nhập vào hai cánh, mà binh mă Măn Mông th́ ở chỗ này cả đội kêu loạn, Lư Mạnh ngồi ở trên ngựa cười nói với Vương Hải phía đối diện:

“Ở trên địa h́nh b́nh nguyên như vậy, kỳ mưu diệu sách ǵ cũng đều là nói ṃ thôi. Hai quân đối kháng, thắng bại xét tới cùng vẫn là dựa vào thực lực đại quân, chúng ta mạnh hơn Thát tử, vậy chắc chắn thắng”.

Thống lĩnh thân binh Vương Hải ở bên cạnh vừa cười vừa nói:

“Đại soái, những Thát Tử này cũng rất phiền phức, thiết kỵ binh vừa rồi cũng không làm tổn thương được nguyên khí ǵ của bọn họ, vừa rồi dùng kính thiên lư nh́n sang, trong thời gian này, lại tụ tập được kỵ binh mang giáp của bọn họ lại gần hết”.

Lư Mạnh ngồi trên lưng ngựa, lay nhẹ mũ giáp mang theo, mở miệng lạnh nhạt nói:

“Thời gian dây dưa với bọn Thát Tử kia đă hơi nhiều rồi, muốn đánh tan phải dựa vào kỵ binh, giải quyết chiến đấu th́ phải thông qua súng hỏa mai và trường mâu, doanh thứ ba tới danh thứ chín tham gia chiến đấu, phái người đi báo cho Triệu Năng, bảo hắn mỗi thời khắc đều chờ hiệu lệnh bên này, chuẩn bị giáp công Thát Lỗ”.

Mệnh lệnh của chủ soát vừa hạ xuống, lập tức có lính liên lạc đi các doanh hạ lệnh, truyền lệnh xong, lính liên lạc sau khi trở lại bản trận, Lư Mạnh vung tay về phía trước.

Tiếng trống sau lưng gơ thùng thùng, nhưng gơ rất ngắn, gơ dồn dập mấy cái, lập tức dừng lại, tiếp theo là tiếng trống của các doanh nhận được mệnh lệnh bắt đầu vang lên.

Nhịp trống của từng doanh, là mệnh lệnh, cũng là căn cứ để bọn lính điều chỉnh tiết tấu bước chân, tiếng trống có tiết tấu nhưng lại rất đơn điệu vừa vang lên, bảy doanh từ doanh thứ ba tới doanh thứ chín bắt đầu di chuyển về phía trước.

Dựa theo thường lệ, bọn hỏa thương binh đi ở phía trước phương trận trường mâu, có điều binh mă lăo doanh và binh mă doanh khác quả thật có sự khác biệt rất lớn, ví dụ như cho dù không yêu cầu đội ngũ hỏa thương binh đi ở phía trước, bọn họ cũng dựa theo tiết tấu tiếng trống sau lưng để hành động.

Hỏa thương binh bảy doanh xếp hàng ở phía trước vô cùng chỉnh tề, một ngh́n bốn trăm hỏa thương binh xếp thành ba hàng, giống như một phương đội binh sĩ ép về phía trước.

Ở bên trận quân Thát Tử, Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái ở đó thở hổn hển mấy cái, giọng lập cập ra lệnh:

“Bảo tán binh Mông Cổ đi trước xông trận, kỵ binh Măn Mông Bát Kỳ chúng ta theo sau, lần này có thể xông ra, chính là tạo hóa của chúng ta, chúng ta cũng có thể trở lại quan ngoại. Không thể xông ra, vậy chỉ có một con đường chết”.

Thân binh nghe được mệnh lệnh của gă vội truyền lệnh sang tán binh Mông Cổ bên kia, vào chính lúc này, đội ngũ tán binh Mông Cổ bên kia đă loạn thành một đoàn, ḥ hét không biết nên làm ǵ.

Thỉnh thoảng có kỵ binh tản ra hoặc là chạy về hai bên, hoặc là trực tiếp bỏ chạy về phía sau, nhưng quân Minh không có chút ư muốn thu nạp, chém giết tại chỗ không chút lưu t́nh.

Nếu không phải quân Minh có thái độ như vậy, chỉ sợ những tán Mông Cổ này đă sớm đại tản mát, ai c̣n ngu ngốc mà lưu lại ở trong quân tất bại chứ. Bọn thân binh A Ba Thái phái đi truyền lệnh rất nhanh mặt xám mày tro mà trở về, những tán binh Mông Cổ kia, vốn là bộ lạc nhỏ hoặc là dân du mực rải rác trên thảo nguyên hội tụ mà thành, thường là thuộc hạ của Mỗ Hăn nào đó hội tụ lại.

Cũng không phải là một nhóm cát vụn hoàn toàn, vốn đi theo binh mă Nữ Chân nhập quan, là muốn kiếm chút vàng bạc tài bảo và những ưu đăi khác, nhưng cũng không nghĩ tới chịu chết. Kể từ khi đi tới biên cảnh Bắc Trực Đăi và Sơn Đông này khai chiến với quân Minh tới nay, không có chút hy vọng thắng lợi không nói hơn nữa Măn Mông Bát Kỳ của nước Thanh không chút quan tâm tới tính mạng của bọn họ, hoàn toàn xem là pháo hôi và vật phẩm tiêu hao để sử dụng, ngẫm lại hôm qua Hán Bát Kỳ kia c̣n ở trong hệ thống Măn Thanh, nhưng đều bị vứt bỏ không chút lưu t́nh.

Vừa rồi kỵ binh áo giáp quân Minh giống như đi săn trên thảo nguyên, thong dong tả xung hữu đột ở trong trận nhà ḿnh, giết loạn, bây giờ trận bộ binh đối phương lại ép về phía trước, phương trận bộ binh này, vào lúc chiến đấu với quân Minh hôm qua đă ăn bao nhiêu thiệt tḥi.

Bây giờ lại muốn xua mọi người đi đánh trận bộ binh này. Đây không phải là bảo mọi người đi chịu chết sao, vốn uy tín của quân tướng Măn Thanh ở trong mấy tán binh Mông Cổ này đă không c̣n sót lại chút ǵ, bây giờ lại phát lệnh bảo bọn họ đi chịu chết, tán binh Mông Cổ bên kia lập tức xôn xao, rất có ư trực tiếp giết chết thân binh truyền lệnh, c̣n cả quan quân Măn Mông phái tới suất lĩnh bọn họ, cục diện lúc này, so với việc bất ngờ làm phản kia cũng không kém là bao.

Trận quân Thát Lỗ ầm ĩ vô cùng, che lấp tất cả thanh âm ong ong ong. Nhưng tiếng trống của đội ngũ bộ binh quân Minh vẫn lọt vào trong tai mỗi người rất rơ.

Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái lúc này cũng không quản nhiều. Măn Bát Kỳ mới là gốc Mông Bát Kỳ là nô tài trung thành, về phần những tán binh Mông Cổ và quân Hán kia, chỉ cần cơ bản là thực lực không kém Bát Kỳ, muốn chiêu mộ bao nhiêu, th́ có thể chiêu mộ bấy nhiêu, ai mà thèm lo sống chết của những kẻ này.

“Các kỳ, các doanh xếp hàng, xua tán binh Mông Cổ tiến lên. Nếu kẻ nào kháng quân lệnh, giết chết ngay tại chỗ!”

A Ba Thái không chút do dự mà hạ mệnh lệnh này, nếu không phải là binh quư chỗ thần tốc. Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái chắc chắn sẽ sử dụng người Hán bắt lúc công thành ven đường làm pháo hôi nhưng trước mắt không có tù binh, vậy cũng chỉ có thể dùng tán binh Mông Cổ địa vị thấp nhất, không có giá trị nhất để thay thế.

-o0o-

Lúc này bối lặc Khoa Nhĩ Thẩm Đồ Lý Sâm, rốt cuộc lộ ra chút không thành thục ở mặt chính trị, gă vẫn luôn nghe A Ba Thái ở đó hạ mệnh lệnh, nh́n xôn xao lớn như thế, A Ba Thái lại hạ mệnh lệnh lănh khốc bất cận nhân t́nh như vậy, nhịn không được tiến lên nói:

“Đại tướng quân, đây đều là con dân hoàng đế, đều là người một nhà chúng ta, nếu dùng cách như vậy th́ quá độc ác rồi, trở về sẽ không thể nào ăn nói với các vị vương công trên thảo nguyên được!”

A Ba Thái nghe được câu này quay đầu lạnh lùng liếc nh́n Đồ Lý Sâm một cái, lành lạnh nói:

“Bối lặc gia, cứ đứng yên đó là được, mấy chừng mực này, lăo tướng ta nắm rất rơ”.

Đồ Lư Sâm bị thái độ lănh đạm đột ngột này dọa sợ hết hồn, tiếp theo đó tức giận trong ḷng, nhưng quân tướng Bát Kỳ và thân binh bao bọc ở bên A Ba Thái đều sắc mặt bất thiện, binh khí đă sớm cầm ở trên tay, sợ là nói thêm mấy câu, cục diện không biết sẽ phát triển thành thế nào.

Trước mắt có thể c̣n sống trở lại quan ngoại hay không c̣n chưa nói, ai c̣n có vẻ mặt tốt ǵ với vị bối lặc Khoa Nhĩ Thẩm có thân phận hoàng thân quốc thích này chứ.

Mấy tên hầu cận của bối lặc Đồ Lý Sâm thấy thế không ổn, vội cười bồi kéo Đồ Lý Sâm ra, lúc này mới xem như là chấm dứt cục diện khó xử trước mắt này.

Đối với thủ đoạn xua quân tôi tớ công kích này, Măn Mông Bát Kỳ đă dùng quen, bên A Ba Thái ra lệnh một tiếng, đều không có ai có mâu thuẫn hoặc phản đối ǵ, có người ở phía trước che chắn, kỵ binh giáp đinh các doanh dứt khoát ở dưới hiệu lệnh của quân tướng bắt đầu xếp hàng.

Tán binh mặc dù gào thét ở đó, nhưng dù sao cũng không phải là một chỉnh thể, mà là các nơi trên thảo nguyên hội tụ mà tới, thậm chí giữa các bộ lạc đều có chất chứa mâu thuẫn oán hận, sao có thể hoàn toàn là đối thủ với hệ thống Măn Mông Bát Kỳ. Bị kỵ binh Măn Mông Bát Kỳ ở phía sau bày trận bắt đầu xua đi, hoàn toàn ứng phó không kịp.

Tán binh Mông Cổ không xông về trước kết cục rất đơn giản, lập tức bị Măn Mông Bát Kỳ đốc chiến chém giết tại chỗ, ở dưới lưỡi dao sắc bén hàn quang lập loè, ở dưới sự uy hiếp của cái chết, tán binh Mông Cổ cũng không thể không xông về mũi nhọn phía trước. Đối với bọn họ mà nói bất kể là quân Minh bên kia hay là chiến hữu của ḿnh bên này, đều không chừa cho bọn họ con đường sống.

Con đường bọn họ cũng chỉ có một, đó chính là xông về phía trước...

Lần chiến đấu này, bên doanh Giao Châu chỉ xuất ra bảy doanh, c̣n bên đại quân Thát Lỗ đă vận động hoàn toàn, tán binh Mông Cổ kêu loạn ở phía trước, phía sau là đội kỵ binh Măn Mông Bát Kỳ đi theo, bắt đầu chậm răi tiến về phía trước.

Đội tán binh Mông Cổ ở phía trước trên thực tế là bị đồng bạn ở phía sau đẩy về phía trước. Lúc mới đầu không ai t́nh nguyện, nhưng sau khi biết loại thế vọt tới trước này căn bản không có cách nghịch chuyên, cũng chỉ đành làm ra thế chuẩn bị chiến đấu. Cục diện vạn ngựa phi nhanh như vậy, nếu ai cố ư thả chậm tốc độ ngựa, kết quả duy nhất chính là bị ngựa của những đồng bạn đâm sầm vào, bị giẫm nát dưới vó ngựa thành thịt nát.

Cũng chỉ có quất ngựa xông về phía trước, xem như chiến đấu chém giết sinh tử, như vậy có lẽ c̣n có một con đường sống, vốn đội ngũ Thát Lỗ ủ rũ, sĩ khí từ lúc đầu hạ thấp, dẫn trở thành rối loạn, rồi trầm mặc. Ngoại trừ tiếng vó ngựa dần dần dày đặc, tiếng quát tháo cũng dần dần vang lên.

Mỗi người trước đó là dân du mục. Lần này v́ ham tài phú của nước Minh mà dựa dẫm vào tập đoàn cường đạo Bát Kỳ tới đây, ai ngờ ở quan nội nước Minh cũng không phải là núi vàng núi bạc, mà chỉ có một con đường chết.

Trận quân của phía quân Minh bất động như núi ở đối diện này, bọn họ đă từng được chứng kiến, cũng biết sự đáng sợ của trận quân này, kết quả xông lên, tám chín phần mười là tử vong.

Tán binh Mông Cổ bị buộc vọt tới trước bọn họ biết rơ phía trước chính là đường chết, nhưng nếu không xông tới, kết quả bọn họ vẫn là tử vong, mỗi tên tán binh Mông Cổ đều tuyệt vọng tới cực điểm, giống như dă thú sắp chết tra lên thê thảm, giơ vũ khí cao cao, liều mạng mà đá vào ngựa.

Đối với dân du mục Mông Cổ trên thảo nguyên, tọa kỵ của họ gần giống như là người thân của bọn họ, cũng là tài sản quan trọng nhất của bọn họ, nhưng lúc này c̣n ai cố kỵ tới những chuyện này chứ.

Mă thứ trên giày ủng của bọn tán binh này đă đá bụng ngựa tới máu thịt bầy nhầy, thớt ngựa bị đau kích thích cũng đồng dạng sắp phát điên, cả đại quân Măn Mông, sau khi trải qua lộn xộn ngắn ngủi, cơ hồ là đột nhiên trở nên cuồng bạo, tăng tốc lao về phía trận quân của quân Minh.

Thấy binh mă Thát Lỗ đối diện cuồng lên, vẻ mặt Lư Mạnh không đổi, cao giọng mở miệng nói:

“Mặt chính của bảy doanh chỉ sợ là sẽ bị những binh mă Thát Tử này bao lại, doanh thứ mười tới doanh hai mươi đuổi theo sau, bày hàng ngang đi tới, đội pháo lui về sau”.

Vạn ngựa phi nhanh, ở trên đất đai vào mùa đông bốc bụi mịt mù, che khuất bầu trời, mà ngay cả bầu trời vào thời khắc này cũng giống như bị che lại, tựa hồ trở nên âm u, phối hợp với tiếng la tuyệt vọng của tán binh Mông Cổ, tiếng hí thảm của ngựa bị mă thứ đâm mạnh, giờ phút này phảng phất như màn trời bị kéo ra một lỗ hổng, lộ ra địa ngục bị nó che đậy.

Lối địa ngục bị mở ra, vô số yêu ma quỷ quái được phóng ra, cảnh trong lúc bất chợt trở nên khủng bố cực kỳ, kinh sợ tâm thần.

Kỵ binh hạng nặng và kỵ binh nhẹ hai bên vẫn bất động như cũ, bảy doanh ở nửa đường nh́n thế đơn lực bạc như thế, nhưng bảy doanh này tựa hồ không hề có cảm giác sợ hăi thật ra bộ tốt ở trong bày doanh đă không c̣n nghe rơ tiết tấu nhịp trống, nhưng bước tiến và trận h́nh của bọn họ lại không loạn chút nào, huấn luyện đội ngũ ngày thường đă thành bản năng của mỗi người.

Kỵ binh Thát Tử đối diện vọt tới, nhưng bảy doanh này lại không giảm tốc độ, vẫn như cũ duy tŕ tốc độ nhanh, mười một doanh xếp hàng phía sau đó đă phóng ra bước đầu tiên, cũng bắt đầu đi tới.

Đánh ngựa chạy như điên, khoảng cách ở giữa hai quân không cần chạy quá lâu, thậm chí có thể nói là chỉ chốc lát là có thể tiếp xúc, trạng thái chạy như điên như vậy, cái gọi là cưỡi ngựa bắn cung tất nhiên là chưa nói tới.

Mà ngựa xóc nảy, muốn ngay lập tức giương cung bắn tên, không cầm dây cương, th́ người từ trên lưng ngựa đều có thể trực tiếp bị hất xuống, mỗi tên kỵ binh đều giơ binh khí trong tay lên cao hoặc là chĩa về phía trước, tiếp tục liều mạng mà quất ngựa, để tốc độ ngựa đạt tới cao nhất.

Nhưng trên thực tế tốc độ của đại đội tán binh Mông Cổ đă hơi chậm lại, ngựa ở dưới sự kích thích của đau đớn phi tốc độ cao cũng không thể duy tŕ quá lâu, phi nhanh như vậy, thậm chí có thể hao hết sức của ngựa, suy kiệt mà chết, sau mấy trăm bước, đă tiếp cận cực hạn.

Thống lĩnh súng hỏa mai đứng giữa đội hỏa thương binh cũng b́nh tĩnh dị thường, vẫn luôn tính khoảng cách. Đối phương liều mạng mà xông mạnh như vậy, muốn thay phiên bắn xem chừng rất khó.

Lúc cách khoảng một trăm năm mươi bước, thống lĩnh hỏa thương binh rốt cuộc lớn tiếng hạ mệnh lệnh:

“Dừng!”

Bọn binh sĩ liền dừng cước bộ.

“Kiểm tra hỏa thương! “

Mệnh lệnh lần lượt truyền xuống, hỏa thương binh đều kiểm tra súng hỏa mai trong tay, mặc dù trước khi xếp hàng tiến lên, dựa theo quy tŕnh huấn luyện, súng hỏa mai hẳn là đă ở trạng thái nhét xong chờ bắn nhưng bọn lính vẫn kiểm tra ng̣i lửa có ở trạng thái cháy không, hết thảy chuyện này đều ở tốc độ rất nhanh sẽ hoàn thành.

“Toàn thể để ngang!”

Quân tiên phong của quân lính kỵ binh đă vào trong trăm bước, kỵ binh Mông Cổ đi đầu cố hết sức mà rúc người sau thân ngựa, bọn họ biết rơ sự lợi hại của súng hỏa mai này, chỉ là súng hạng nặng không ṇng xoắn như vậy, núp ở sau thân ngựa cũng không phải là có thể pḥng ngự được.

“Hàng thứ nhất nổ súng!”

Thống lĩnh súng hỏa mai hô lên khẩu hiệu như vậy, vậy th́ nói rơ hỏa thương binh xếp thành ba hàng sẽ nổ súng theo thứ tự mỗi hàng.

Súng hỏa mai khai hỏa, trong bụi đất mịt mù lập tức trộn lẫn khói thuốc súng. Kỵ binh Mông Cổ xông lên đầu giống như bị chùy lớn đập mạnh, bắn trúng lên người c̣n đỡ, nếu ngựa mất đi khống chế, nhảy loạn chạy loạn, vậy hàng ngũ sẽ hỗn loạn cực kỳ.

Bị súng hỏa mai bắn trúng trên thân ngựa, ngựa không phải đau đớn mà nhảy dựng lên, mà quy gối về phía trước, nhưng trong lúc chạy như điên th́ quán tính cực lớn, làm động tác như vậy, thường chính là cả người lẫn ngựa ngă lăn trên đất, người ở trong quá tŕnh này đă bị ném đến độ máu thịt bầy nhầy, chưa kịp ḅ dậy, cũng sẽ bị thiên quân vạn mă sau lưng trực tiếp giẫm đạp trở thành thịt nát.

Súng hỏa mai hàng đầu bắn xong, binh sĩ hàng phía trước ngồi xổm xuống, hỏa thương binh hàng thứ hai lại khai hỏa, lại t́nh cảnh như thế, hàng súng hỏa mai thứ ba khai hỏa, rốt cuộc đánh giảm thế kỵ binh Mông Cổ đang vọt tới đi mấy phần, quân tiên phong của tán binh Mông Cổ đến lúc này vẫn cách trận tuyến súng hỏa mai chín mươi bước.

Nếu toàn thể bắn một lượt, tuy thanh thế kinh người, có điều có rất nhiều phát sẽ bắn lên người kỵ binh nhóm đầu tiên. Ba hàng thay phiên bắn, có thể phát huy hết uy lực của tất cả súng hỏa mai.

“Toàn thể lui về, xếp hàng giữa đội!”

Trận tuyến hỏa thương binh và bảy phương đội chính diện c̣n xa mới bằng độ rộng của hai vạn Thát Lỗ đồng loạt công kích, khối chính giữa này mặc dù bị đánh lơm vào, nhưng hai bên bảy doanh này của doanh Giao Châu cũng đă được kỵ binh bọc lại.

Nếu quân tướng quân Đăng Châu tới quan sát, sẽ phát hiện giữa phương đội trường mâu của lăo doanh, độ rộng nếu so với khoảng cách bọn họ xếp hàng rộng hơn rất nhiều.

Bọn hỏa thương binh sau khi nhận được mệnh lệnh, cầm súng hỏa mai và xiên gỗ của súng hỏa mai, xoay người chạy về phía giữa đội ngũ. Giữa bảy phương trận trường mâu tổng cộng có sáu khe hở. Bọn hỏa thương binh chạy vào trong khe hở này, cũng không tán loạn như trước đó, mà cũng xếp hàng theo đội ngũ phương đội trường mâu.

Ở trong sáu khe hở này, mỗi đội chừng hai trăm bốn mươi người, mỗi hàng mười hai người, hỏa thương binh cũng xếp thành đội ngũ chỉnh tề.

Xiên gỗ hỏa thương binh hàng đầu cầm trong tay giống như trường mâu chĩa về phía trước, bọn hỏa thương binh vừa vặn bổ khuyết khe hở giữa phương trận trường mâu, bây giờ bảy doanh này tạo thành một đại trận h́nh đầy đủ.

Mệnh lệnh đă sớm hạ xuống, hàng ngũ bộ tốt liền chia trường mâu ra ngoài, tầng tầng lớp lớp giống như con nhím, ở chính diện của bảy doanh này, đă được thi thể người ngựa súng hỏa mai bắn chất trên đất, đây đối với kỵ binh xông lên sát phía sau là một chướng ngại.

Nhưng phía sau đưa đẩy, đối với mấy kỵ binh Thát Lỗ này mà nói, hoàn toàn chính là cục diện tiến về trước không lùi, không cách nào xoay người, không cách nào nhúc nhích, cũng chỉ có thể tiến về phía trước.

Có ngựa bị thi thể phía dưới làm vấp, có con may mắn nhảy qua, tiếp tục đi về phía phương đội trường mâu, hai cánh tay binh trường mâu của lăo doanh doanh Giao Châu rất kiên định, trường mâu thậm chí không có một tia run rẩy.

Xông vào khoảng cách năm mươi bước, mỗi tên kỵ binh đều đang suy nghĩ, từng đợt sóng kỵ binh đối kháng có thể phá mờ hàng ngũ trường mâu kiên cố này không.

Nhưng lúc này súng hỏa mai lại vang lên, súng hỏa mai ở giữa phương trận trường mâu đă nhét đạn dược vào xong, lại bắt đầu nổ súng, lần bắn này không có ai ra hiệu lệnh, hàng thứ nhất bắn xong, ngồi xổm xuống, hàng thứ hai bắt đầu, phương đội súng hỏa mai ở giữa phương trận bắt đầu thay phiên bắn, hai mươi hàng, có thể đủ thong dong thay phiên bắn không có bất cứ khoảng dừng nào.

Súng hỏa mai bắn, cộng thêm sự sát thương bằng trường mâu của binh trường mâu.

Sát thương không ngừng...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx