Thuận MinhChương 410: Tin chiến thắng tới nơi (1+2+3)
Đối lập với khu vực phủ Tế Nam ngươi nổi loạn, ta nổi loạn, th́ ở ba nơi là phủ Đăng châu, phủ Lai châu, phủ Thanh Châu trừ mỏ vàng Chiêu Viễn, những chỗ khác đều khá yên b́nh.
Bởi v́ đại tộc thân sĩ đương địa tuyệt đại đa số đều là người vơ vét tiện nghi trên thương lộ và muối tư, Lư Mạnh c̣n th́ phú quư tiện nghi của những người này c̣n. Lư Mạnh nếu không c̣n th́ tất cả những ǵ mà bọn họ có đều tan thành mây khói. Con cháu trẻ tuổi của cao môn đại tộc ở ba phủ này đảm nhiệm quân quan, sĩ quan trong quân đội Giao Châu doanh, thậm chí là người làm việc ở Thương đoàn Linh Sơn, điền trang truân điền, thậm chí là Sơn Đông diêm bang, cảng tư cũng nhiều vô cùng.
Những đại tộc hào môn đương địa ai ai cũng đều gắn kết lợi ích với hệ thống Giao Châu doanh, thuộc về quan hệ một người vinh th́ tất cả đều vinh, một người tổn thất th́ tất cả đều tổn thất, trên địa phương hơi có chút gió lay cỏ động, diêm đinh vũ trang c̣n chưa động đậy, những đại tộc này đă phái dân tráng gia đinh nhà ḿnh ra rồi.
C̣n ở mỏ vàng, đó là ngoại lệ trong ngoại lễ, căn bản là không thể làm chắc chắn được, mọi người đều v́ vàng bạc tài bảo mà đỏ mắt.
Nhân mă của quân Thanh Châu và quân Đăng châu lưu thủ ở đương địa đều ở phía cảng tư Linh Sơn, hơn nữa diêm đinh vũ trang của châu phủ cũng có bốn thành lực lượng tụ tập ở gần Giao Châu.
Nếu so với lúc b́nh thường, lực lượng đóng ở cảng tư Linh Sơn thậm chí c̣n nhiều hơn nhiều, thuỷ doanh Tín Dương đóng ở phía Đăng châu, thuyền bè ở phía cảng Đăng Châu và Linh Sơn vệ đi đi về về, trên bờ cũng có khoái mă tung hoành qua lại, câu thông với nhau, hơi có chút dị thường, thuỷ doanh Tín Dương sẽ nam hạ để chi viện.
Loại pḥng bị nghiêm mật này khiến các thương nhân lai văng ở những cảng khẩu này, đặc biệt là các thương nhân của Trịnh gia đều rất không hiểu, thầm nghĩ bến cảng của các ngươi xây dựng giống như là cứ điểm quan trọng vậy, một đống hỏa pháo đen x́ ngắm vào mặt biển, c̣n phái nhiều người đóng quân như vậy, rốt cuộc là muốn pḥng bị ai.
Đương nhiên là pḥng bị Trịnh gia cấu kết với Thát Lỗ rồi, những tộc nhân ngoại hệ phụ thuộc vào Trịnh gia cũng không hiểu, bởi v́ bọn họ không biết hướng pḥng ngự của Giao Châu doanh rốt cuộc là nhắm vào ai.
Có điều khi có mấy thương thuyền của Trịnh gia hành tẩu ở bến cảng Linh Sơn vệ sở, từng có đội thuyền của nhà ḿnh tới Triều Tiên và Liêu Đông, bảo bọn họ mang theo mấy người. Mấy người này đều là tộc nhân rất thân cận với Trịnh gia và phía long đầu, tính là cốt cán trong tộc, cũng không biết làm vậy là v́ cái ǵ.
Mấy người này dựa theo tŕnh tự b́nh thường tới cảng tư Linh Sơn giống như là khách thương b́nh thường ở lại trấn Phùng Mănh chơi một ngày, lại dạo chơi ở xung quanh, sau đó buổi tối mới lên thuyền nhà ḿnh sắp rời đi ra khỏi cảng, ra ngoài biển th́ ngồi mấy con thuyền lớn, lặng lẽ nam hạ.
Trừ mấy con thuyền và mấy người này ra, không có ai biết trong thuyền này đều là hải tặc vũ trang, hơn nữa là đích hệ vũ lực mà Trịnh gia ỷ vào. Nhưng mấy đầu mục này sau khi lên bờ quan sát th́ không nh́n thấy một chút khả năng để ḿnh có thể xông vào. Nếu hỏa pháo ở những cứ điểm quan trọng tại bến cảng khai hỏa, đại bộ phận thuyền bè trong càng đều bị bắn ch́m, hơn nữa hải tặc vũ trang của Trịnh Gia hải chiến th́ c̣n được chứ lục chiến th́ trước giờ luôn rất kém, so với diêm đinh vũ trang của Giao Châu doanh th́ kém hơn rất nhiều, càng đừng nói c̣n có quân chính quy của Giao Châu doanh đang đóng tại đây.
Trinh Chi Long cũng tính là hào kiệt hiếm có thời mạt thế, ngoại trừ đầu óc hồ đồ vào lúc phân biệt đại thế thiên hạ. Trịnh Chi Long xưng hùng ở Phúc Kiến, kinh doanh Đài Loan, cũng có một nhánh hạm đội mạnh nhất trên biển Đông Á, hắn coi bản thân là một cỗ thế lực, tuy không có năng lực đuổi dê, nhưng cũng có tư cách đầu tư.
Khắp thiên hạ, Trịnh Chi Long cảm thấy Măn Thanh là thế lực có tư cách cười tới sau cùng, hắn quyết định đầu tư thật nhiều vào phương diện này, đại quân Thát Lỗ đă nam hạ, ở phía bên Liêu trấn nhận được tin tức là binh mă Măn Thanh sẽ tận hết khả năng hành tiến về phía nam. Sơn Đông đó đă nguy trong sớm chiều rồi.
Sơn Đông đă sẽ trở thành cục diện binh hoang mă loạn, vậy cảng tư này không bằng để Trịnh gia chiếm lĩnh khống chế vậy. Đây là là một quả trứng vàng, khống chế được cảng tư này, cục diện và tài phú của Trịnh gia sẽ được khuếch trương thêm một bước lớn.
Thấy Giao Châu doanh ở cảng tư Linh Sơn giới bị sâm nghiêm, mấy đầu mục suất lĩnh hải tặc vũ trang của Trịnh gia cũng không ngu ngốc mà đâm đầu vào, tự có người dùng thương lộ của Bát Mân thương hành truyền tin tức với Châu Tế Ninh và Nam Trực Đăi, người chủ sự ở phía đó sau khi tiếp nhận tin tức cũng không gấp, thầm nghĩ đại quân Thát Lỗ nam hạ, tất cả binh mă Đại Minh cán ở phía trước đều sẽ bị nghiền thành bột phấn, sớm muốn ǵ cục diện Sơn Đông nh́n th́ chặt chẽ này rồi cũng sẽ hỗn loạn mà thôi.
Đợi tới lúc đó. Trịnh gia chúng ta nhân loạn mà vơ vét thực lợi cũng không muộn. Cứ đợi rồi xem đi!
Thành Giao Châu, trấn Phùng Mănh, cảng tư Linh Sơn, ba nơi này gần như là trung tâm thương nghiệp và diêm nghiệp của Sơn Đông, diêm đinh vũ trang cưỡi ngựa từ thành Tế Nam ra, có một tiểu đội đặc biệt phóng về phía cảng tư Linh Sơn.
Tin tức truyền đến, tri châu Giao Châu ở trên công đường vui đến bật khóc, cả thành cuồng hoan, cái này tất nhiên không cần phải nhắc tới, cũng có hải thương từ Giang Chiết Mân Việt tới, c̣n có thương nhân của các địa phương khác tới mua bán vật phàm đều hoan hỉ chúc mừng, tin tức được đưa tới vào mùng mười tháng chạp, lúc này, thương nhân ở bên ngoài phần lớn đều đă về nhà đón năm mới, các nơi kiểu như tửu lầu, sinh ý hơi vắng vẻ, nhưng hôm nay, lượng tiêu thụ rượu thịt đột nhiên tăng mạnh.
Cả ngày nghe thấy nơi này nơi kia bị Thát Lỗ đánh bại, bị Thát Lỗ đánh hạ, hôm nay cuối cùng cũng có dạng vui sướng lâm li này, thắng lợi thống khoái không ǵ sánh bằng, mặc kệ có lợi ích liên quan tới ḿnh hay không, có quan hệ thực tế ǵ không cũng đều uống rượu chúc mừng một phen.
C̣n thành Giao Châu và trấn Phùng Mănh, càng là ai ai trên mặt cũng mang theo vẻ vui vẻ kiêu ngạo, ai ai cũng đều tự hào, cảm thấy thắng lợi của đại soái cũng là quang vinh của ḿnh.
Trương đại lăo bản của đổ trường ở trấn Phùng Mănh, tại đại tửu lâu của trấn Phùng Mănh bày tiệc cổ động, mở tiệc đăi khách, mừng công v́ đại soái, cực kỳ náo nhiệt.
Có điều cũng có người có phản ứng khác, tin tức đại thắng của Giao Châu doanh sau khi được truyền tới cảng tư Linh Sơn, có mấy con thuyền dựa theo kế hoạch th́ phải năm ngày sau mới rời bến lại ngay lập tức kéo buồm lái thuyền vội vàng rời khỏi cảng tư Linh Sơn.
Có dạng đại thắng này, nếu Trịnh Chi Long c̣n định có ý đồ với cảng tư Linh Sơn vậy th́ đầu óc hắn hỏng mất rồi, chưởng quỹ của Bát Mân thương hành tại phân hiệu Sơn Đông vốn đă rời khỏi Tế Nam tới Giao Châu rồi, y nghĩ Thát Tử đánh vào Sơn Đông, ta lên thuyền bỏ trốn, c̣n long đầu muốn làm ǵ, chẳng liên quái tới ta.
Đợi khi tin tức Giao Châu doanh đại thắng truyền tới, hắn cũng chẳng buồn về nhà đón năm mới, ở trong thương khố của Bát Mân thương hành chọn một số lễ vật quư báu, nhanh chóng tới Tế Nam chúc mừng thắng lợi.
Trước khi tin tức chưa truyền đến, phía cảng tư Linh Sơn quả thật là mạch nước ngầm cuộn trào mănh liệt, sau khi tin tức truyền đến, tất cả đều hoàn toàn b́nh tĩnh an định.
Ngược lại với phủ Tế Nam, trung tâm của Sơn Đông và ba phủ hậu phương Đăng, Lai, Thanh. Cục diện của phủ Đông Xương, nơi được coi là khu vực giáp giới với phủ Duyện châu lớn nhất th́ phức tạp hơn nhiều.
Điều khiến người ta dở khóc dở cười là tin tức Thát Lỗ nam hạ về truyền tới, phản ứng đầu tiên của hào môn đại tộc Duyên châu không phải là kinh hoàng thất thố, cũng không phải là đi ủng hộ quân đội mà là bắt đầu buôn lậu muối tư. Giao Châu doanh đối với phản ứng của họ. ứng đối rất đơn giản, thậm chí không cần làm ra điều khẩn cấp ǵ cả.
Diêm đinh vũ trang đối với công việc này đă quen lắm rồi, phàm là người tham dự buôn lậu muối tư, chỉ cần là bị bắt, cũng không cần tra hỏi xuất thân tính danh ǵ, trực tiếp ấn xuống đất chém đầu, dứt khoát nhanh gọn.
Sau khi giết một lố, phong trào buôn lậu muối tư mới tính là an định lại, sau đó lại có chuyện c̣n náo nhiệt hơn phía này diêm đinh vũ trang bắt kẻ buôn lậu muối rồi chém đầu, phía kia không ngờ lại có người kiện tới nha môn tri phủ Duyện châu, ngay cả nha môn diêm chính ti Sơn Đông đóng ở Tế Ninh cũng tiếp nhận đơn kiện, đều nói là diêm đinh hoành hành không hợp pháp, giết bậy người lương thiện vô tội địa phương, thỉnh cầu lăo gia trừng trị bọn họ.
Tri phủ và diêm vận sứ nhận được đơn kiện này đều cười khổ, thầm nghĩ hiện tại ở Nam Trực Đăi c̣n có mấy vạn đại quân Giao Châu doanh, trong phủ Duyện châu c̣n có hơn chín ngh́n binh lính, dựa vào ǵ mà trừng trị họ, thế chẳng phải là t́m chết à?
Nhưng nếu không có sự t́nh Thát Lỗ đột kích này, tờ cáo trạng này đừng nói sẽ không bị truyền lên, cho dù là đưa tới tay tri phủ và diêm vận sứ, cũng sẽ bị bọn họ trực tiếp trả về hoặc là xé ngay lập tức, để tránh có liên quan ǵ.
Cũng không biết là tri phủ Duyện châu đó nghĩ ǵ, y suy nghĩ một chút, không ngờ phái người tới hỏi người phụ trách diêm đinh vũ trang ở Duyện châu, nói là hỏi xem sự t́nh thế nào.
Nh́n thấy người mà y phái tới, đại đội trưởng diêm đinh của Giao Châu doanh đóng ở thành Tư Dương cũng cười lạnh, có điều không ngay lập tức trở mặt, mà phái người gửi một pḥng thư cho du kích Trương Giang của quân Duyện châu đang bố pḥng đóng quân ở huyện Tào Tào châu. Trương Giang nhanh chóng làm ra phản ứng, hai ngh́n binh mă của quânDuyện châu lấy cớ là duy tŕ trị an, bắt đầu tiến về phía Châu Tế Ninh và Tư Dương phủ thành Duyện châu.
Thấy đại quân sát khí âm trầm tiến tới, tất cả hào môn Tế Ninh c̣n đang nhảy nhót đều câm như hến, không ai dám làm loạn nói loạn nữa.
Diêm đinh cưỡi ngựa mà phủ Tế Nam phái ra vào ngày mười một tháng chạp đă đem tin tức chiến thắng tới phủ Duyện châu, phản ứng của phủ Duyện châu cũng khác hẳn với mấy phủ khác, giống như là có ma ám ǵ vậy, thành tŕ nào, trang viên nào nghe thấy tin tức này cũng đều an tĩnh.
Những gia đ́nh đi buôn lậu muối, viết cáo trạng trước đây đều không hẹn mà cùng trói đứa con cháu nào đó trong nhà lại rồi đưa tới phía Giao Châu doanh, nói là những đứa con cháu này bị cái lợi nhỏ của muối tư làm cho mờ mắt, phát rồ lên đối kháng với đại quân, tự chuốc lấy diệt vong, chúng tôi nguyện ý đại nghĩa diệt thân, đưa những tội nhân này tới, xin đại nhân nghiêm trị thật nghiêm, chúng ta tuyệt đối không có đị nghị ǵ.
Loại thủ đoạn thí xe giữ tướng này chỉ do một phía t́nh nguyện, trong diêm đinh vũ trang có một số người năm đó xuất thân từ đạo phỉ và sai địch trong nha môn, những người này đặc biệt tinh thông tra tấn và thẩm vấn.
Không mất tới một ngày đă tra ra người chủ sự ở sau lưng là ai, tại cảnh địa phủ Duyện châu, hào tộc có thể có dạng sức ảnh hưởng này chỉ có hai hộ, một là Khúc phụ Khổng gia, hai là Lỗ vương phủ thành Tư Dương.
-o0o-
Hai nhà này ở địa giới phủ Duyện châu kinh doanh mấy trăm năm, có rất nhiều hào tộc ngoại hệ và hào tộc phụ thuộc, chỉ bằng vào giá muối cao vợi và sự pḥng vệ nghiêm mật rất khó khiến bọn họ không làm mưa làm gió.
Cách xử lư của Trương Giang của quân Duyện châu đối với chuyện này rất đơn giản, một mặt là viết công văn cho đại soái đang đắc thắng quay về, bảo hắn đưa ra quyết định, c̣n phương pháp xử lư hiện tại chính là dùng giá muối cao hơn và pḥng vệ nghiêm khắc hơn để đối phó, giống như là những hào tộc ra mặt gây chuyện đó, rất nhiều người đều đă tính là quy phụ, tiêu thụ muối tư với giá ổn định.
Sau khi trải qua chuyện này, giá muối đột nhiên tăng tới mức c̣n cao hơn cả giá đỉnh điểm trước kia, diêm đinh vũ trang nh́n chằm chằm vào bọn họ, đây giống như là dùng đao cùn để cắt thịt, trước tiên chậm răi khiến cho ngươi phải chịu đau đă!
Đối với Khổng phủ và Lỗ vương phủ, hai nhà này hiện tại vẫn không thể động đến, mà cách để bọn họ không thể động đậy là hai doanh của quân Duyện châu và diêm đinh vũ trang lấy cớ là bảo hộ để thực hành phong tỏa hoàn toàn hai nhà này. Không cho phép tuỳ ư ra vào, tất cả lương thực và dụng phẩm đều phải nghiêm ngặt an chiếu theo định ngạch mà đưa vào.
Hơn nữa chẳng chút nể mặt thánh nhân, thể thống hoàng tộc ǵ cả, diêm đinh vũ trang trong viện tử của hai nhà này tiến hành t́m kiếm kiểu kéo lưới, không cho phép bất kỳ sự tồn tại nào của đao thương cung tiễn, loại hành vi này đă chẳng khác nào là xét nhà, Diễn Thánh Công cũng tư văn khí khái, bảo người bên dưới khách khí ḥa khí phối hợp, không được có bất kỳ hành động phản kháng nào, c̣n bản thân th́ vào pḥng uống trà đọc sách, bộ dạng giơ đầu chịu đánh.
Nhưng Lỗ vương Chu Dĩ Phái tuổi trẻ khí thịnh, đă bao giờ phải chịu t́nh cảnh này đâu, trong tay cầm bội kiếm không biết đă mở niêm phong hay chưa, bị đệ đệ Chu Dĩ Hải của hắn và quản gia của vương phủ kéo lại, ở trước mặt bọn họ chính là hơn chục đại hán tay cầm gậy gỗ, sắc mặt âm trầm nh́n bọn họ.
Nếu Lỗ vương Chu Dĩ Phái này xông lên liều mạng, chắc hẳn sẽ bị những diêm đinh tay cầm gậy này nện cho môt trận, đánh chết th́ không dám, nhưng đánh cho sống dở chết dở th́ có khả năng rất lớn.
Phía Hà Nam nhận được tin tức khá muộn, có điều dị động ở phía đó so với Sơn Đông th́ c̣n lớn hơn rất nhiều, phía Quy Đức có bốn doanh quân Quy Đức thuộc quân địa Duyện châu, lại có hai doanh vũ trang của thổ hào địa chủ, c̣n có một doanh binh mă tàn dư do Viên Thời Trung tự ḿnh thu thập.
Thế lực long xà hỗn tạp, bốn doanh của quân Quy Đức đều trong hệ thống Giao Châu doanh, là đội ngũ ăn mười thành quân lương, ba doanh c̣n lại trừ một doanh của Viên Thời Trung do điền trang truân điền của Quy Đức cung ứng ra, hai doanh c̣n lại đều tự lo quân lương.
Từ sự khác biệt của quân lương này cũng có thể nh́n ra sự bất đồng của các thế lực thân sơ với Sơn Đông, lại thêm cảnh địa Hà Nam nơi sở tại của phủ Quy Đức, trừ cô thành Khai Phong và những phủ nhỏ ở bắc Hoàng Hà ra, các nơi c̣n lại đă không c̣n bất kỳ quan viên Đại Minh nào, hoàn toàn là thế lực của đại quân lưu dân và thổ hào địa phương.
Những thế lực này kiềm chế lẫn nhau, mà đại quân lưu dân lại chiếm ưu thế tuyệt đối ở bên này, cục diện hỗn loạn bất kham, cho dù là trong phủ Quy Đức, dựa vào thế lực địa phương của thiên tổng Cổ Đại Sơn của quân Quy Đức, c̣n có nỗ lực của điền trang truân điền và quân chính quy của Giao Châu doanh mới ổn địn được. Nhưng các thế lực trong phủ Quy Đức cũng có rất nhiều kẻ tự do qua lại bất định giữ Đại Minh, Sơn Đông và Sấm Vương, không biết nên nương tựa vào phía nào.
Lúc Giao Châu doanh thế lớn, bọn họ tất nhiên sẽ không phản động, nhưng địa giới phủ Quy Đức và Bắc Trực Đăi liên kề nhau, đại quân Thát Lỗ nhập khẩu, bọn họ thậm chí c̣n biết trước cả phủ Duyện châu và phủ Thanh Châu.
Vốn không phải là một khối thiết bản mà giống như chim rừng, lúc đại nạn th́ ai bay đường nấy. Những lời này đặt ở đây là hợp lư nhất. Bên trong phủ Quy Đức người cầm đao thương ăn cơm phần lớn đều là biên binh các nơi, người làm lính ăn lương ở Bắc Trực Đăi cũng không ít, bọn họ đều biết sự lợi hại của binh mă Thát tử.
Binh mă cường hăn như vậy tới Sơn Đông, vậy tất cả đều sẽ tan thành mây khói, mọi người tốt nhất mau chóng chia hành lư bỏ chạy.
Trước tiên là các cỗ thế lực tranh luận với nhau không ngừng. Viên Thời Trung của Tiểu Viên doanh cũng không biết nên tỏ thái độ thế nào, Cổ Đại Sơn lúc này cũng hoàn toàn dung nhập vào trong hệ thống này rồi, hợp cùng với mấy doanh thiên tổng đích hệ, không cho phép phủ Quy Đức bị thế lực khác xâm nhập vào, cũng không cho phép quân đội trong biên chế quân Quy Đức rời đi.
Ban đầu chỉ là tranh luận, mọi người c̣n muốn xem hướng gió, đợi khi Lý Mạnh suất lĩnh đại quân từ Nam Trực Đăi hành quân bắc thượng, loại tranh luận này thoáng chốc trở nên kịch liệt.
Trong mắt mọi người, hành động hành quân cấp tốc đi công kích binh mă Thát Tử đang dĩ dật đăi lao của Lư Mạnh chẳng khác nào đi t́m chết, quân Minh và quân đội Măn Thanh đại chiến, đều là bởi v́ loại khinh sư làm bừa này mà bị binh mă Thát Lỗ hăn dũng dễ dàng kích phá, xem ra cục diện của Sơn Đông này cũng tiêu rồi.
Phủ Quy Đức hiện tại giàu có như vậy, mọi người đều chia chác rồi sau đó mang đi, thiên tổng Cổ Đại Sơn của quân doanh Quy Đức vốn là hào tộc bản địa, gia tộc và gia nghiệp của hắn đều là sau khi Giao Châu doanh tiến vào chiếm giữ mà giành được lợi ích lớn hơn, hơn nữa phủ Quy Đức yên tĩnh như vậy, khiến Cổ Đại Sơn một ḷng bảo vệ bản hương bản thổ cũng có chút tán thưởng, mặc kệ là v́ công hay v́ tư, hắn đều kiên tŕ đứng ở phía Giao Châu doanh.
Nhưng hai doanh do thổ hào hương binh tạo thành của hắn lại không nghĩ như vậy, bọn họ vốn là khách quân, thầm nghĩ ở thế ở địa phương vơ vét một mớ rồi bỏ đi là tốt nhất, nếu có khả năng, tốt nhất là tới Sơn Đông cướp bóc, tiện nghi ở phía đó c̣n lớn hơn.
Vấn đề hiện tại là thái độ của thủ bị Quy Đức Viên Thời Trung rất quan trọng, nếu hắn đứng ở phía tạp bài doanh (doanh không chính quy), tạp bài doanh cùng với doanh của Viên Thời Trung và một số quân lính từ bên ngoài tới, ít nhất nhân số có thể đối kháng với quân chính quy, nếu Viên Thời Trung kiên tŕ lập trường của ḿnh, vậy th́ quân chính quy của Giao Châu doanh sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.
Thủ lĩnh Tiểu Viên doanh Viên Thời Trung bị đại quân lưu dân mắng là phản phúc vô thường rất bất ngờ lại quyết định chủ ý nhanh chóng dị thường, hắn muốn thi hành trách nhiệm thủ bị của quân Quy Đức, kiên quyết sẽ không bỏ đi.
Trong lịch sử không có Lư Mạnh, nhánh quân đội mà A Ba Thái suất lĩnh thực sự tung hoành ngh́n dặm ở cảnh nội Đại Minh, binh phong xa nhất chĩa tới tận khu vực Hải châu của Nam Trực Đăi, quân Minh nhao nhao bỏ chạy né chiến, sau cùng tụ tập nhân mă chặn đánh binh mă Thát Lỗ, chính là Viên Thời Trung này, hắn tập hợp một đội nông dân quân đi tác chiến, nhờ vậy mới khiến binh phong của Thát Tử dừng ở Ngă Nghĩa Hải chứ không tiếp tục tiến sâu thêm.
Viên Thời Trung này là một trong số ít lưu dân quân đầu trong ḷng có dân tộc, có quốc gia. Lư Mạnh dẫn binh hành quân cấp tốc tới Bắc Trực Đăi nghênh địch, hành động này trong mắt hắn không phải là thông minh, nhưng lại là hành động v́ quốc gia mà không màng tới được mất cá nhân, Lý Mạnh đó là người có dă tâm, Viên Thời Trung trong ḷng cũng hiểu rơ. Nhưng đại quân Thát Lỗ nam hạ, phương pháp tốt nhất chính là né chiến, bảo tồn thực lực của ḿnh, sau đó nhân cơ hội tiếp nhận địa bàn lớn hơn mới là cách làm chính xác.
Nhưng Lư Mạnh lại chọn cách ngu ngốc nhất là nghênh địch, điều này đă chứng tỏ tính t́nh và khí khái của Lư Mạnh, người khác có cả một tỉnh, quân cả mười vạn c̣n có thể như vậy, trong tay ḿnh thực lực yếu nhược, v́ sao không thể!
Viên Thời Trung sau khi xác định lập trường, cục diện phủ Quy Đức Hà Nam ổn định lại, có điều Sấm Vương và Tào Tháo đều phải người tới phía này kêu gọi hai tạp bài doanh.
Tạp bài doanh này ở trong quân Quy Đức tuy nói rằng có chiến lực yếu nhất, nhưng nếu gia nhập vào sấm doanh và quân Tào Tháo th́ thật sự có thể tính là quân lính biết đánh nhau, hơn nữa có thể mang theo rất nhiều hệ thống và phương pháp huấn luyện mà Giao Châu doanh độc quyền, rất chi là nhiều chỗ tốt, cho nên hai bên đều hứa hẹn điều kiện rất hậu để mời chào.
Hai doanh này cho rằng Sơn Đông đại thế đă mất cũng không ngừng khuyên can, quyết ư phải rời khỏi phủ Quy Đức, tới phía tây nam phủ Khai Phong, phía đó có binh mă của sấm doanh tới tiếp ứng, tiền đồ ở phía đó càng lớn hơn.
Viên Thời Trung, Cổ Đại Sơn đều thống nhất ý kiến, phía Giao Châu doanh này là quân đội chính quy, sao có thể nói tới là tới, nói đi là đi, kiên quyết không nhường, loại tranh chấp nội bộ này khẳng định sẽ không có kết quả ǵ, tới sau cùng khẳng định là phải dùng đao kiếm để nói chuyện với nhau.
Hai tạp bài doanh trong quân Quy Đức biết rơ thực lực của ḿnh, biết rằng nếu là dă chiến, e rằng đánh một trận là tan tác, bọn họ trước tiên chạy tới nơi giao giới giữa phủ Quy Đức và phủ Khai Phong, bọn họ biết nếu đào tẩu, khẳng định sẽ bị binh mă ở phía sau đuổi theo, dứt khoát trước tiên tranh thủ thời gian chạy trước, ở chỗ biên giới xây dựng công sự khắp nơi, chuẩn bị dựa vào công sự để pḥng thủ.
Phía đó đă liên lạc xong với đại quân lưu dân của Sấm Vương rồi, chỉ cần ở biên giới chống đỡ được một đoạn thời gian, phía đó sẽ phải quân đội tới tiếp ứng.
Quân Quy Đức khác với những quân lính khác của Giao Châu doanh, hỏa khí cỡ lớn và trang bị công thành của bọn họ đều cực kỳ thiếu thốn, đây cũng là nguyên nhân mà hai tạp bài doanh lựa chọn cố thủ.
Ngày mười lăm tháng chạp, cách ngày tết chỉ c̣n mười lăm ngày, phủ Quy Đức vốn khó khăn lắm mới có được hai năm mùa màng tốt, mọi người đều nghĩ sẽ được đón năm mới một cách thái b́nh, cao hứng, ai ngờ vẫn phải đánh nhau, nói đi nói lại, địa giới Hà Nam cũng không biết bao nhiêu người chưa hề được đón năm mới tốt lành rồi.
Nhưng chuyện được giải quyết một cách rất bất ngờ, lúc song phương ở biên giới chuẩn bị khai chiến th́ tin sứ báo tin chiến thắng xuất phát từ Châu Tế Ninh cưỡi khoái mă tới giữa chiến trường.
Văn thư báo tin chiến thắng là tin tức nội bộ của Giao Châu doanh truyền tới, không liên quan ǵ tới địa phương, dựa theo quy củ, vốn nên truyền tới chỗ trương quan quân sự thủ bị phủ Quy Đức Viên Thời Trung trên danh nghĩa phủ Quy Đức.
Mấy diêm đinh cưỡi ngựa báo tin chiến thắng cũng không nói câu nào, sau khi đổi ngựa th́ trực tiếp phi tới chiến trường.
Viên Thời Trung và Cổ Đại Sơn biết tin chiến thắng, ban đầu là một mảng yên tĩnh, sau đó là hoan hô, sau đó là tiếng hoan hô và tiếng ḥ hét tất cả quân lính ở trước trận, mấy diêm đinh cưỡi ngựa báo tin được Viên Thời Trung an bài cho đứng giữa hai quân tuyên đọc tin tức thắng lợi, hai tạp bài doanh ở đối diện là một mảng yên tĩnh.
Gần như qua thời gian một nén hương, trong hai công sự của tạp bài doanh biến thành nhốn nháo. Viên Thời Trung và Cổ Đại Sơn cho rằng bọn họ không nhịn được mà muốn xuất chiến, nhao nhao hạ lệnh chuẩn bị chiến đấu.
-o0o-
Sau đó, các binh sĩ của tạp bài doanh trở nên hỗn loạn, trói hơn chục đầu mục trong doanh rồi mang ra, ném vào trong trận, sau đó quỳ xuống nhận sai xin hàng.
Như thế xem ra, phủ Quy Đức trên dưới nên có thể đón một năm mới an vui, đương nhiên, sau khi tuyên bố tin chiến thắng ở chiến trường, những khu vực phủ thành Quy Đức và bờ bắc Hoàng Hà đă bắt đầu ăn mừng.
So sánh với cảnh nội Sơn Đông mà Lư Mạnh có thể hoàn toàn khống chế, c̣n có phủ Quy Đức Hà Nam tương đối nhỏ yếu, các nơi ở Nam Trực Đăi làm loạn rất găng, nhưng điều này trên mặt quân sự không có bất kỳ ảnh hưởng nào, quân Hoài Dương mà Trần Lục xuất lĩnh, Cách Tả Ngũ doanh của quân đội lưu dân quan binh Nam Trực Đăi mà thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức xuất lĩnh cùng với quân Thanh Châu do Mă Cương xuất lĩnh đan xen kiềm chế uy hiếp lẫn nhau.
Loại thế lực đối lập khá cân đối này khiến thế cục nơi đây rất khó phát sinh biến hóa ǵ, dưới điều kiện lạc hậu của thời đại này, một số tin tức vẫn được truyền bá rất nhanh, ví dụ như đại quân Thát Tử đă tới Bắc Trực Đăi, ví dụ như Lư Mạnh dẫn đại quân hành quân vội vàng bắc phản nghênh kích.
Tất cả đều là tin tức bất lợi đối với binh mă Sơn Đông, Cách Tả ngũ doanh sau khi hai tin tức này được truyền ra, xu hướng và động tác rơ ràng có chút biến hóa, binh mă của bọn họ vốn muốn tấn công Nam Trực Đăi, sau khi Lư Mạnh rút lui, duy tŕ nguyên tắc không khơi dậy đại chiến, nhưng quấy nhiễu quy mô nhỏ th́ vẫn phải tiến hành.
Nhưng bất kể một phía thúc giục như thế nào. Cách Tả ngũ doanh hoàn toàn bất động, giống như là một con rùa đen rúc đầu, thu hết tất cả binh lực của ḿnh vào trong doanh.
Lại phái sứ giả tới doanh trại của quân Hoài Dương Giao Châu doanh khẩn cầu, nói là trong quân phát hiện dịch bệnh nên không thể xuất chiến, xin thư thư cho mấy ngày, đợi khôi phục lại rồi mới tính tiếp, có điều sau đó Trần Lục từ mật thám của Sơn Đông diêm bang hỏi thăm được rằng Lăo Hồi Hồi Mă Thủ Ứng của Cách Tả ngũ doanh đă phái thân tín mang theo hậu lễ tới cầu kiến thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức, bàn bạc chuyện ǵ th́ không cần nói cũng rơ.
Đại soái dẫn quân tới mặt bắc nghênh kích Thát Lỗ, đám đại tướng thân tín Mă Cương và Trần Lục cũng không quá lo lắng, nhưng đây dẫu sao cũng là một biến số, vẫn phải dựa theo kế hoạch đợi lệnh ở tại chỗ.
Mặc dù Cách Tả ngũ doanh không ngừng có động tác mờ ám, nhưng quân Hoài Dương và quân Thanh Châu vẫn duy tŕ trạng thái an tĩnh tương đối.
Mấy vạn binh mă do thái giám trấn thủ Nam Kinh suất lĩnh cuối cùng cũng thở phào, có điều thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức và phó tướng Hoàng Đắc Công lại ở trong thành Thọ Châu giậm chân mắng to. Kể rạ, từ sau khi thái giám Lô Cửu Đức lĩnh quân xuất chiến, h́nh như thời gian không chửi mẳng cũng rất ít.
Triều đ́nh không cấp một chút quân lương nào cho binh mă Sơn Đông, nhưng binh mă Sơn Đông v́ sao lại không thiếu lương thảo, những thứ này được vận tới như thế nào, hào thương Lưỡng Hoài sao chẳng chú ư tới đại cục một chút nào, một lượng lớn thuyền vận hàng trên Vận Hà và Hoài Thuỷ là sao.
Nhưng mắng th́ mắng, một phần khí lực cũng không dùng được, quân đội Nam Trực Đăi đang phải đối diện với quân địch, sau lưng là quân đội bạn so với quân địch c̣n giống quân địch hơn, muốn phái binh đi chặn thuyền vận chuyển trên Vận Hà là vô cùng khó khăn, hơn nữa sợ rằng loại hành động này của ḿnh sẽ phá vỡ cục diện an tĩnh mà khó lắm mới có được.
Binh mă Nam Trực Đăi c̣n cần nghỉ ngơi dưỡng sức hơn tất cả binh mă ở khu vực phía nam phủ Phụng Dương.
Trên thực tế, quân Hoài Dương và quân Thanh Châu ở nam bộ phủ Phụng Dương, cấp dưỡng của bọn họ đă không phải là các diêm thương Lưỡng Hoài cùng nhau cung cấp nữa rồi mà là Phương gia Dương Châu cung cấp.
Đối với việc Lư Mạnh cấp tốc hành quân bắc thượng kháng kích Thát Lỗ, diêm thương Lưỡng Hoài tự cho rằng đă nh́n quen sóng gió, tự cho rằng đă nh́n thấy kết cục, vốn vẫn c̣n dưới sự tổ chức của thương đoàn Linh Sơn, thông qua đường thuỷ, vận chuyển các loại vật tư mà đại quân cần thiết tới, nhưng chuyện này vừa xảy ra ai ai cũng đều bỏ gánh mặc kệ.
Nhị công tử của Phương gia vốn đă nắm chắc địa vị của người thừa kế ở trong tay, nhưng Phương lăo đại đă bị tống cổ về trông coi mộ tổ, trong tộc lại có người đề xuất rằng đại lăo gia cũng có ưu điểm và sở trường của ḿnh, bị tống cổ khai trừ như vậy khó tránh khỏi có chút không công b́nh. Phương lăo thái gia lúc này lại thể hiện ra trí tuệ mà ông ta gian khổ nhiều năm lành đạo nghiệp muối Lưỡng Hoài mới dưỡng thành.
Khi tất cả mọi người đều đợi ông ta quyết định th́ lăo nhân gia lại “bệnh” rồi, một phương diện khác, lại nói Phương gia nhị công tử trước mặt quá nhiều việc, khó tránh khỏi bận rộn quá mức, đặc biệt an bài cho lăo tam của Phương gia giúp đỡ, lăo quản gia luôn theo cạnh ḿnh cũng tham dự.
Có thể độc lập chống đỡ quân nhu cho mấy vạn đại quân, một là điền trang truân điền ở Lưỡng Hoài và Duyện châu cùng sự cung cấp và vận chuyển của binh trạm thương khố, hai là quả thật là Phương gia phú khả địch quốc bổ sung, vốn là khi Lư Mạnh suất lĩnh đại quân ở Nam Trực Đăi. Phương gia ai ai cũng cho rằng ḿnh có lẽ có thể xưng là Lă Bất Vi thứ hai, chi tiền thế nào cũng bằng ḷng hết.
Hiện tại mắt thấy sự nghiệp của binh mă Sơn Đông giống như là phù dung sớm nở tối tàn, sức mạnh chi tiền lập tức yếu đi, mặc dù là nhị thiếu của Phương gia chuẩn bị bất chấp mọi giá đánh cuộc một lần, lăo tam và những người khác của Phương gia cũng không nguyện ư chi tiền ra nữa, trong các hạng phí dụng thẩm tra cắt xén rất chặt.
Người phụ trách của Thương đoàn Linh Sơn tại Lưỡng Hoài đang cuống cả lên, đại quân ở tiền tuyến, hậu cần bổ cấp hơi không theo kịp chính là đại họa, chuyện đă tới đít, tất cả đều đảm bảo lấy quân nhu làm chủ. Chưởng quỹ của phân đàn này lấy hết khế đất của điền trang truân điền và mấy ruộng muối ra làm giấy thế chấp giao cho Phương gia.
Những điền trang và ruộng muối này gần như là mỏ vàng ở khu vực Lưỡng Hoài đích xác là có đủ giá trị, có đủ đảm bảo rồi, Phương gia cuối cùng cũng có thể tiếp tục truyền máu cho đại quân.
Ngày mười lăm tháng chạp tin tức truyền tới Dương Châu, ngày mười tám tháng chạp th́ tin tức tới khu vực Thọ Châu phủ Phụng Dương. Đương nhiên chỉ thông báo cho các phương diện liên quan tới Giao Châu doanh, thành Nam Kinh và thái giám trấn thủ Nam Kinh Lỗ Cửu Đức cũng không biết, ngày hai mươi tháng chạp, công kích quấy nhiễu quy mô nhỏ đă lịm đi gần một tháng của Cách Tả ngũ doanh đối với quan binh Nam Trực Đại lại bắt đầu trở lại.
Phương lăo gia tử, thủ lĩnh diêm thương ở Dương Châu vào lúc gần năm mới, bệnh của ông ta cuối cùng cũng kḥi bước ra xử lư công việc trở lại, đối với hành động “làm xằng làm bậy” của tam nhi tử và quản gia ở trong phủ tiến hành răn dạy nghiêm khắc, hơn nữa c̣n trừng phạt.
Phương lăo gia tử tự ḿnh tới chỗ Linh Sơn thương hiệu nói xin lỗi với một chưởng quỹ phân hiệu nho nhỏ của phía đó, hơn nữa c̣n trả lại tất cả khế đất và bằng chứng để ở Phương gia. C̣n những người trong tộc Phương gia đă nói đỡ cho Phương lăo đại th́ đều bị đuổi về sơn trang của lăo gia, tới chỗ đó trông coi mộ tổ.
Các hào thương Lưỡng Hoài vừa lănh đạm lại mặt mày tươi cười phục tùng, mỗi một hào thương đều hứa sẽ miễn phí nhiều vật tư, đều nói rằng đoạn thời gian trước, bởi v́ năm mới sắp tới, vật tư trung chuyển không tiện, trước mắt đă không c̣n trở ngại ǵ nữa rồi. Nhưng cũng đă làm chậm trễ sử dụng của đại quân, lượng vật tư này coi như là để bồi thường.
Một tháng trước đây, lúc Lý Mạnh suất lĩnh đại quân tới Nam Trực Đăi, những thương nhân phối hợp Giao Châu doanh vận chuyển vật tư đă giành được nụ cười của Lý Mạnh, mặc dù chủ nghiệp hiện tại của bọn họ là ruộng muối, hơn nữa trước đây cùng với nghiệp muối Sơn Đông của Giao Châu doanh c̣n có cạnh tranh trên một loại tŕnh độ nào đó.
Nhưng thu nhập của bọn họ trên thực tế trong đoạn thời gian này lại được tăng thêm, bởi v́ Giao Châu doanh thông qua mấy cuộc chiến đấu của ḿnh đă triệt để đuổi các tiểu thương muối tư địa phương ngoài Lỗ Diêm và Hoài diêm ra khỏi thị trường, từ những năm Sùng Trinh đại loạn tới nay, rất nhiều địa phương bởi v́ biến loạn đường muối đoạn tuyệt, dẫn đến thị trường Hoài Diêm tiêu thụ khắp thiên hạ dần dần thu nhỏ lại, tổng thu nhập của các diêm thương trên thực tế một mực giảm đi.
Trước mắt những diêm thương này sở dĩ không c̣n loại cảm thụ này nữa, chẳng qua bọn họ những năm nay một mực đang thôn tính kẻ yếu nhỏ, dựa vào cách chiếm đoạt phân ngạch thị trường của người khác để bổ sung bản thân, kiểu cá lớn nuốt cá bé này, dưới sự tàn sát lẫn nhau, diêm thương c̣n tồn tại lại cảm thấy phân ngạch và thu nhập của ḿnh không ngừng tăng lên.
Mà hiện tại, Giao Châu doanh gần như thực hiện an định ở đại bộ phận khu vực Nam Trực Đăi, Sơn Đông và Bắc Trực Đăi. Hơn nữa dùng vũ lực cường đại để bảo chứng thương đội và các hạng sinh ư dưới sự bảo hộ của Giao Châu doanh đều có thể được tiến hành trôi chảy.
Dựa theo xu thế này, diêm thương Lưỡng Hoài trong một năm hoặc là hai năm sẽ không cần phải lo lắng tới sự cạnh tranh tới từ muối tư Sơn Đông nữa rồi, bởi v́ miếng bánh ngọt nghiệp muối này đối với những thương nhân này trước mắt mà nói th́ đă đủ rồi, hơn nữa Giao Châu doanh vẫn c̣n có thể khiến nó biến thành càng lúc càng to, mọi người cùng phát tài.
Đây chỉ là nghiệp muối, những thương nhân giành được nụ cười của Lư Mạnh có vốn, có kinh nghiệm kinh thương, trong thương nghiệp tương lai của Giao Châu doanh, bọn họ cũng thuộc tầng lớp lớn nhất.
Nhưng Thát Lỗ xâm nhập, Lư Mạnh bắc thượng, trong loại thái độ ai ai cũng chỉ lo trốn tránh này, tất cả lợi ích hiện tại và tương lai đều đây bọn họ xa dần.
Rất nhiều cơ hội trôi qua th́ cũng trôi qua rồi.
Lư Mạnh suất lĩnh đại quân tiến vào Nam Trực Đăi, tiếp theo lại khẩn cấp quay lại, quan viên không chiến đấu theo quân đặc biệt là mấy vị không thuộc hệ thống của Giao Châu doanh đều bị giữ lại ở thành Sơn Đông, cũng chính là phủ thành của phủ Hoài An.
Phủ Hoài An tuy là Giang Bắc, nhưng dẫu sao cũng tính là một nơi của Nam Trực Đăi, cũng là nơi có ảnh hưởng của sĩ tử Giang Nam và văn nhân Đông Lâm, những văn nhân sĩ tử này đối với Lý Mạnh chuyên thu tiền bảo kê trên bến tàu đều căm thù tới tận xương tủy, lần này đại quân Thát Lỗ nam hạ, rất nhiều người không phải là lo lắng v́ nước, ngược lại c̣n vui mừng trước tai họa của người khác, rất có ư tứ Lư Mạnh ác giả ác báo.
Ai cũng nói yêu chim yêu cả lồng, mọi người ghét Lư Mạnh, ngay cả tuần phủ Sơn Đông thân là danh sĩ Đông Lâm nhưng không có phong cốt cũng bị ghét theo. Nhan Kế Tổ cũng là một trong số những người bị lưu lại ở thành Sơn Dương, nhất thời trở thành cái đích để văn nhân Hoài An chỉ trích.
Sáng sớm ngày mùng một tháng chạp, hạ nhân của tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ ở trên tường ở cửa trạch viện phát hiện một khối mộc bài, bên trên viết “Đại tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh tuần phủ Sơn Đông cập Nam Trực Đại địa phương đô sát viện phó đô ngự sử” phần sau này không có vấn đề, nhưng chữ đại ở phía trước nếu có nhắc tới thì đều là “đại thiên” (thay trời), cũng chính là ư tứ thay thiên tử tuần phủ địa phương.
Mà người treo biểu lại viết thành “Đại Lý Mạnh”, đây rơ ràng là chế giễu Nhan Kế Tổ thân là danh sĩ văn quan, nhưng lại cam nguyện làm nô phó cho tên vù phu Lư Mạnh, mất hết cả mặt mũi, không ra thể thống gì cả.
Tuần phủ Nhan Kế Tổ nhận thấy khối bài này, sắc mặt trắng bệch, đóng cửa không ra ngoài...
@by txiuqw4