Thực Hoan Giả YêuChương 57-3: Dạy bơi, còn chiếm tiện nghi (3)https://
Editor: Lovenoo1510
Cô hướng về phía máy tính ngẩn người nửa ngày, cũng không có bất kỳ linh cảm nào. Cái chủ đề vườn địa đàng này, làm cô kiên định mắc kẹt tại chỗ, nửa bước cũng khó mà đi được.
“Ôi!” Sở Kiều cúi gằm đầu, vẻ mặt u ám: “Mình ra ngoài một chuyến, đi thăm người bạn.”
“Đi đi!”
Mấy ngày nay cô ăn không ngon ngủ không yên, Tô Lê không dám bức bách cô, chỉ sợ cô có áp lực.
Sở Kiều cầm túi da, rời khỏi phòng làm việc. Ngây ngốc cũng không có linh cảm, còn không bằng cô đi ra ngoài dạo. Trước đi cửa hàng tổng hợp mua này nọ, rồi cô lái xe lên núi, đến Lan Uyển.
Có mấy ngày không thấy Đồng Niệm, lúc cô gặp lại thì người ta đã sắp làm mẹ rồi.
“Đúng là người mẹ!” Sở Kiều ngồi ở bên người cô ấy, đưa tay sờ bụng của cô, cười nói: “Bộ dáng của bảo bảo lớn thật nhanh!”
Đồng Niệm cầm lấy một quả dâu tây bỏ vào miệng, sắc mặt không vui nói: “Ôi, mọi người nhìn thấy nhanh, mà mình thế nào lại có cảm giác chậm như thế này!”
Cô ấy cúi đầu, khẽ vuốt ve phần bụng đã nổi cao, chán nản nói: “Bụng càng lúc càng lớn, thật xấu xí.”
“Ai nói cậu xấu xí?” Sở Kiều khẽ cười một tiếng, “Phụ nữ mang thai là đẹp nhất.”
“Cậu cũng hiểu cái này.” Đồng Niệm nhíu mày nhìn chằm chằm cô, mắt cũng hướng về phía bụng của cô nhìn: “Cậu cũng mang thai sao?”
Sở Kiều vội vàng xua tay, chỉ sợ cô ấy hiểu lầm: “Không có, tuyệt đối không có.”
“A.” Đồng Niệm mất mác nhún nhún vai, thở dài nói: “Nếu cậu cũng mang thai thì thật tốt, chúng ta có thể cùng nhau sinh con.”
Cái này mà cũng muốn tụ thành một đôi sao?
Sở Kiều cau mày, đầu đầy vạch đen. Loại cặp đôi này, cô cũng không muốn tiếp nhận.
Lôi kéo cánh tay của cô, Đồng Niệm lớn tiếng tâm tình, đem buồn bực trong lòng đều nói ra cho cô.
Sở Kiều nghe mà liên tiếp bật cười, nghĩ thầm nha đầu này đang phơi bày hạnh phúc với cô sao? Ai cũng biết Lăng Cận Dương lãnh khốc vô tình, vừa vặn gặp cô ấy đều không có biện pháp, chỉ đành nâng niu cô trong lòng bàn tay mà yêu mến.
Sở Kiều không khỏi cảm thán, nếu như có người cũng có thể đối với cô như vậy, cô đã rất thoả mãn rồi.
“Nghĩ gì thế?” Thấy cô mất hồn, Đồng Niệm mỉm cười lại gần hỏi.
Đưa tay lên bốc một quả dâu tây, Sở Kiều cười qua loa lấy lệ, nói: “Không có gì.”
Một bàn trái cây đã rất nhanh thấy đáy, Đồng Niệm lại bảo người giúp việc bưng tới một bàn nữa, tiếp tục ăn.
Sau khi mang thai, trọng lượng của cô ấy tăng không ít, Sở Kiều nhìn có chút lo lắng, hỏi cô ấy: “Sao cậu lại ăn nhiều như vậy?”
“Cậu cũng cảm thấy được mình ăn nhiều sao?” Đồng Niệm giận tái mặt, tức giận nói: “Lăng Cận Dương cái loại bại hoại ấy, không phải là nói mình ăn một ít cũng không nhiều! Cậu nhìn vóc dáng mập mạp này của mình mà xem, không thể nhìn nổi.”
“Cái đó...” Sở Kiều ý thức được mình nói bậy, vội vàng hoà giải: “Không nhiều lắm, phụ nữ có thai nên ăn nhiều, như vậy bảo bảo mới có thể khoẻ mạnh.”
Nhắc tới bảo bảo, sắc mặt u ám của Đồng Niệm mới chuyển sáng. Cô ấy nhìn chằm chằm vào Sở Kiều, giảo hoạt hỏi: “Quyền Yến Thác đối với cậu có tốt không?”
“Cũng không tệ lắm.” Sở Kiều vén tóc ra sau đầu, thuận miệng nói.
“Vậy anh ấy, chỉ đối tốt với một mình cậu sao?” Đồng Niệm cắn quả đào, tiếp tục hỏi cô.
Sở Kiều ngẩng đầu lên, trong mắt như có điều không hiểu. Cô bĩu môi, hỏi “Có gì khác nhau sao?”
“Đương nhiên là có!” Vẻ mặt Đồng Niệm nghiêm túc, làm như thật nói: “Anh ấy đối tốt với cậu, với việc anh ấy chỉ đối tốt với một người là cậu, là có sự khác biệt rất lớn!”
Nghe vậy, Sở Kiều không để ý cười cười, không hề đem lời nói này để trong lòng: “Chỉ cần anh ấy đối tốt với mình là được rồi, mình chưa từng nghĩ muốn anh ấy đối tốt với một mình mình thôi!”
“Cậu không yêu anh ấy!” Đồng Niệm quả quyết đưa ra kết luận.
Sở Kiều cúi đầu cười, đôi mắt đen nhánh toả sáng lấp lánh, “Yêu là cái gì? Có bao nhiêu xa xỉ lại không thực tế chứ.”
“Sai rồi!” Đồng Niệm quay đầu, nhìn chằm chằm vào mắt của cô, “Kiều Kiều, trước kia mình cũng cho rằng tình yêu không thực tế. Nhưng sau khi mình hiểu ra, cả cuộc đời của chúng ta là rất dài, nếu như không thể tìm được một người mình yêu chung sống, thì mình thực sự không có dũng khí đối mặt với sinh lão bệnh tử!”
Sở Kiều im lặng, trong nhất thời thế nhưng lại không nói tiếp được gì.
Đúng vậy, cuộc sống sao lại quá dài như vậy, nếu như chỉ có một mình cô, cô có thể cảm thấy cô đơn hay không?
Trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt kiêu ngạo càn rỡ, nhớ tới bộ dáng liều lĩnh bá đạo của anh khi nói chuyện, trái tim Sở Kiều khẽ nhúc nhích. Người ở cùng cô kiếp này, sẽ là anh sao?
Đồng Niệm giơ tay khoác lên trên vai của cô, hoạt bát nói: “Lời của mình nói quá thâm ảo rồi, cậu từ từ hiểu đi! Chẳng qua là Kiều Kiều, đợi đến lúc có một ngày cậu muốn anh ấy chỉ đối tốt với một mình cậu, thì cậu có thể hiểu được lời nói của mình ngày hôm nay!”
“Có phải vậy hay không?” Sở Kiều mơ mơ màng màng, cảm giác như mình đang luẩn quẩn.
Đồng Niệm cầm đĩa quả mật đào thật lớn, đưa cho cô, ý cười trên khoé môi không hiểu sao lại quỷ dị như vậy.
Khoé miệng của cô ấy thoáng cái nụ cười kia, càng làm Sở Kiều rụt rè, có chút chột dạ mở to mắt. Ở Lan Uyển ngẩn người cả buổi trưa, cho đến lúc trước khi Lăng Cận Dương trở về, Đồng Niệm mới thả cho cô trở về.
Trên đường lái xe xuống núi, Sở Kiều hạ cửa sổ xe xuống, một tay cầm tay lái. Sau khi thấy Đông Niệm, cô cũng an tâm không ít.
Ban đầu cô đã từng chắc chắn, cảm thấy Lăng Cận Dương không thích hợp với Đồng Niệm.
Nhưng cả buổi trưa này, mỗi lần Đồng Niệm nhắc tới hai chữ chồng kia, đáy mắt luôn nở rộ nụ cười tràn đầy ngọt ngào.
(Trong tiếng trung chồng viết là 老公 tức là lão công, có hai chữ, để thuần việt mình để chồng.)
Giờ khắc này, hình như Sở Kiều đã lĩnh hội được cái gì đó. Cô mím môi cười nhẹ, bỗng phát giác, mình dự đoán cũng không chính xác.
Loại hạnh phúc này, có lẽ thật sự tồn tại.
Hơn nửa tháng trôi qua, với phương án sâu diễn thiết kế của tập đoàn JK, Sở Kiều vẫn không có đầu mối y như cũ. Cô gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, bất đắc dĩ không có linh cảm, loại hành hạ này giống như ở địa ngục vậy.
Cơm tối chỉ ăn đơn giản vài miếng, Sở Kiều không thấy đói bụng, cô bỏ bát cơm xuống rồi trở lại phòng ngủ. Thề với mình tối nay nhất định phải tìm được linh cảm.
Quyền Yền Thác về đến nhà, không thấy người. Trong phòng ngủ có ánh đèn, anh đi dọc theo đường, lại thấy người nằm lỳ ở trên giường, khổ sở lăn qua lăn lại.
“Khó chịu chỗ nào sao?”
Sở Kiều cả kinh, thấy anh trở về, quệt mồm nói: “Tôi không có linh cảm.”
Thì ra là vì cái này.
Quyền Yến Thác bĩu môi, xoay người đi tới phòng tắm tắm rửa, không quan tâm tới cô.
Người trên giường phiền não vò đầu, đem tất cả bản thiết kế lúc trước của cô đều lấy ra, nhưng từ đầu tới cuối cũng không nghĩ không ra chủ đề vườn địa đàng, nên xác định vị trí ở nơi nào?
Người đàn ông tắm xong đi ra ngoài, thế nhưng không có đi đến phòng làm việc, ngược lại ngồi ở bên người cô, “Vẫn còn suy nghĩ cái này?”
Sở Kiều không ngẩng đầu, tiếp tục lật xem bản thiết kế. Trước kia cô thường làm như vậy, không có linh cảm sẽ xác định thiết kế trước kia, nhưng lần này hình như không quá hữu dụng!
“Tôi xem một chút.” Quyền Yến Thác cầm đề án kế hoạch của tập đoàn JK lên, rất nghiêm túc nhìn một lúc.
Kế hoạch đề án nghiêm cẩn hà khắc, mắc xích tỉ mỉ cẩn thận. Đôi mắt Quyền Yến Thác giật giật, loại phong cách này rất phù hợp với thói quen của Hạ Yên Nhiên.
Vườn địa đàng.
Chủ đề lần này, quả thật có chút kỳ quái.
“Anh hiểu không?” Sở Kiều thấy anh suy nghĩ nghiêm túc, hồ nghi hỏi. Mặc dù anh phụ trách quản lí sản nghiệp thời trang của Quyền thị, nhưng cô không có nhìn thấy anh cầm bút thiết kế qua.
Lời như thế, khiến Quyền gia bị tổn thương nặng nề! Anh nhíu mày nhìn chằm chằm khuôn mặt vô tội của Sở Kiều, hai mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
Ý thức được mình nói bậy, Sở Kiều vội vàng cười cười, nịnh nọt nói: “Coi như tôi chưa nói gì.”
Mở bản thiết kế ra đặt không ít ở trên giường, Quyền Yến Thác cúi đầu nhìn qua, môi mỏng cong lên. Trước ở Quý Thị thẩm định tuyển chọn, anh đã từng nhìn qua thiết kế của cô, bình tĩnh mà xem xét, không tính là đứng đầu, nhưng cũng không coi là tệ.
Đối với thiết kế thời trang, Quyền Yến Thác cũng không quá hiểu rõ, nhưng cái loại thương mại này, anh lại có quá nhiều kinh nghiệm, hơn nữa có thể nắm bắt được tâm lý của người tiêu thụ.
“Vườn địa đàng?” Hai chân Quyền Yến Thác vắt lên ngồi ở mép giường, trong đôi mắt dâng lên mấy phần nụ cười: “Vườn địa đàng là nói về cái gì?”
Sở Kiều liếc anh một cái, khinh bỉ trả lời: “Adam và Eva nha, anh đến cái này cũng không biết?”
Người đàn ông không quan tâm tới cô, nơi sâu nhất trong tròng mắt thoáng qua một tia sáng, “Adam và Eva làm cái gì?”
Làm cái gì?
Sở Kiều không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn anh, hỏi: “Làm cái gì?”
Nếu không tại sao nói người làm nghệ thuật, đối với cảm giác chỉ có nghệ thuật, những thứ khác tuyệt đối đều không ngửi thấy!
Quyền Yến Thác cười một tiếng thật thấp, gương mặt tuấn tú chợt đến gần trước mặt cô, cùng cô bốn mắt nhìn nhau: “Thật sự không biết?”
Đột nhiên khoảng cách gần lại, khiến Sở Kiều vô cùng sợ hãi, cô hốt hoảng muốn lui về phía sau, lại bị người đàn ông giữ chặt lấy gáy, không để cho cô động nửa phần. Ngón tay thon dài của anh rơi ở trên môi của cô, nhẹ nhàng chuyển động.
“Anh!”
“Xuỵt!"
Quyền Yến Thác cười khẽ một tiếng, môi mỏng ngậm vành tai trắng nõn của cô, nói: “Vườn địa đàng...Hấp dẫn.”
Vườn địa đàng, hấp dẫn.
Mắt Sở Kiều sáng lên, đầu óc lập tức tỉnh táo lại. Đúng vậy nha, vườn địa đàng là nơi Adam và Eva, ăn trộm trái cấm, không phải chính là hấp dẫn sao?
“A!” Sở Kiều thét chói tai, đôi tay ôm lấy cổ của anh, vui mừng nói: “Hấp dẫn? Đúng, chính là hấp dẫn!”
Quyền Yến Thác cúi đầu, ở bên môi cô hôn một cái, môi mỏng mỉm cười: “Ai nói tôi không hiểu?”
“Không ai nói!” Sở Kiều lập tức cải chính, nụ cười loé sáng. Cô vội vàng đem bản vẽ ở trên giường thu lại, cảm kích nói: “Cảm ơn anh, thật sự là đã giúp tôi một việc lớn.”
“Cô cảm ơn tôi, chỉ dừng lại ở lời nói?” Hai mắt Quyền Yến Thác sáng quắc nhìn chằm chằm cô, khoé miệng dâng lên nụ cười xấu xa.
Sở Kiều bĩu môi, tới gần phía trước mặt anh, đáy mắt lướt qua một tia giảo hoạt: “Mao Mao, anh muốn cái gì?”
“Sở Kiều!"
Gương mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác căng cứng, cắn răng quát: “Mẹ kiếp, cô, muốn, tìm, chết!”
Chữ chết anh như gào lên, Sở Kiều đã mang theo bản thiết kế rời đi, chạy đến phòng làm việc thiết kế.
Nhìn bóng lưng vui sướng của cô chạy xa, gương mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác nhíu chặt, buồn bực suy nghĩ: Gần đây cô càng ngày càng không sợ mình, cái gì cũng dám nói, đùa giỡn cái gì cũng dám làm!
Theo mạch suy nghĩ, linh cảm bị kìm nén của Sở Kiều, rốt cuộc cũng tuôn ra không ngừng.
Cô thức cả đêm, vẽ được ba bản vẽ sơ bộ.
Sáng ngày hôm sau, Quyền Yến Thác thấy cô nằm trên bàn sách ngủ, bất đắc dĩ ôm cô trở về phòng. Anh vừa ra đến cửa, đã đặc biệt giao phó người giúp việc làm theo giờ đến sớm một chút, làm cho cô bữa sáng và bữa trưa.
Ở nhà chăm chỉ hai ngày, rốt cuộc Sở Kiều đã bước đầu hoàn thành bản thiết kế. Khi cô đưa cho Tô Lê và Hứa Khả Nhi, ngay lập tức được các cô khen đẹp, bộ phương án thiết kế này, toàn bộ phận các cô bỏ phiếu thông qua.
Còn lại chính là sửa chữa chi tiết bức vẽ, về chế tác tốt trang phục. Hai hạng mục này, Sở Kiều tự làm từng chút một.
Khó có được ngày chủ nhật họp mặt người nhà, Giang Tuyết Nhân thấy sắc mặt con gái không tốt, đau lòng hỏi cô ta: “Con gái yêu, có phải công việc gần đây quá mệt mỏi hay không?”
Bà ta thở dài, nói: “Bằng không để mẹ nói với cha con, để cho con phụ trách chút việc nhẹ nhàng.”
“Không phải!” Sở Nhạc Viện lắc đầu một cái, không có tinh thần, “Chuyện của công ty không mệt, chính là gần đây con muốn tham gia sâu diễn thời trang của tập đoàn JK, mà con còn chưa có nghĩ được nên chọn cái chủ đề gì.”
“Như vậy sao.” Giang Tuyết Nhân thở phào nhẹ nhõm, an ủi cô: “Còn có thời gian, từ từ suy nghĩ, chớ mệt mỏi quá.”
Người giúp việc mở cửa ra, cha con Giang Văn Hải tới, Giang Hổ thấy người ngồi trên sô pha, cười nói: “Cô cô!”
Giang Tuyết Nhân đứng dậy nghênh đón, nhà họ Giang có một mình Giang Hổ là độc đinh, bà cũng rất thương hắn ta, nên vội vàng kêu bọn hắn ngồi xuống.
“Em gái, anh trai mang cho em chút tổ yến.” Giang Văn Hải xách đồ tới, rất là ân cần.
Giang Tuyết Nhân tự mình tiếp đãi, vội vàng rót trà.
“Nhạc Viện.” Giang Hổ thấy cô ta buồn buồn không vui, hướng về phía bên cô ta ngồi xuống, “Mất hứng?”
Sở Nhạc Viện bĩu môi, không có hơi sức: “Không có gì.”
“Vì chuyện sâu diễn thời trang của tập đoàn JK mà buồn rầu sao?”
“Làm sao anh biết?”
Sở Nhạc Viện nhìn theo hắn ta, lại thấy hắn mơ hồ cười một tiếng, vẻ mặt thần bí: “Cái này em chớ quan tâm, anh có một tin tức muốn tiết lộ cho em đấy?”
“Cái gì?”
Giây lát, Giang Hổ ghé ở bên tai cô ta, nói nhỏ mấy câu.
“Anh.” Sở Nhạc Viện kinh ngạc, không thể tin được: “Lời của anh nói, chính xác không?”
Giang Hổ lấy điện thoại di động ra, tìm một tấm ảnh cho cô ta nhìn. Sau khi nhìn xong sắc mặt Sở Nhạc Viện càng thay đổi, rốt cuộc cũng hiểu rõ.
“Nhưng...” Cô ta nghi ngờ, lại bị Giang Hổ cắt đứt.
“Nhạc Viện, em nhìn thử chẳng phải cũng biết sao?” Giang Hổ thuyết phục cô ta, đáy mắt lộ vẻ lo lắng, “Dù sao em cũng không mất mát gì.”
Đây cũng là lời nói thật, môi đỏ của Sở Nhạc Viện khẽ cong lên, gương mặt u ám hoàn toàn tan biến.
@by txiuqw4