Thực Hoan Giả YêuChương 105-2: Chúng ta chơi một kích thích, em không muốn sao 2https://
Editor: Hepc
Mắt thấy cơm tối chuẩn bị gần xong, Giang Tuyết Nhân từ trong phòng bếp đi ra, khắp người là mùi khói dầu, chuẩn bị lên lầu thay quần áo.
Trên sô pha phòng khách, Sở Nhạc Viện khéo léo rúc vào trong ngực Quý Tư Phạm, hai người nói gì đó thật thấp, con gái luôn nở nụ cười e lệ.
Lần này trở về, hình như thái độ vợ chồng trẻ thân thiết không ít, Giang Tuyết Nhân cũng yên tâm cười cười.
Bước nhanh đi lên lầu, đi qua phòng ở lầu hai thì có ánh sáng chiếu ra.
Bước chân Giang Tuyết Nhân hơi ngừng lại, không tự chủ đi tới phòng ngủ đèn sáng. Bà ta đẩy cửa phòng ngủ của Sở Kiều ra, chỉ thấy được bóng lưng một người phụ nữ ngồi trước ban công.
Người ngồi vẽ ở trong ghế, trong tay cầm bút vẽ còn trước mặt là giá vẽ. Cổ tay cô khẽ chuyển động, vẽ ra đường cong hoạt bát. Trên người cô là váy dài hình ô vuông, bên hông thì tóc đen rủ xuống, còn có gò má lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt như ẩn như hiện.
"A..."
Giang Tuyết Nhân giật mình trợn mắt kêu lên một tiếng, cả trái tim đều muốn nhảy ra ngực.
Đàn chị?
Âm thanh của bà ta hình như quấy nhiễu đến người vẽ tranh, Sở Kiều quay đầu, khóe miệng là nụ cười ôn hòa: "Dì."
Giang Tuyết Nhân mở trừng hai mắt, xem người trước mắt lần nữa, trán liên tục toát ra mồ hôi lạnh.
"Kiều, Kiều Kiều..." Giang Tuyết Nhân cười cứng ngắc, hỏi "Sao con ăn mặc như vậy?"
"Khó coi sao?" Sở Kiều nở nụ cười, vẻ mặt ngây thơ, "Bữa nọ tôi tìm được từ trong tủ treo quần áo của bà ngoại, nghĩ đến chắc là quần áo trước kia của mẹ mình, cho nên tôi liền mặc."
"Đúng vậy," Giang Tuyết Nhân gật đầu một cái, nói: "Cái váy này, trước kia mẹ con thích nhất."
"Thì ra là như vậy." Sở Kiều để bút vẽ xuống đi tới trước mặt bà ta thì đứng lại, "Dì à, dì cảm thấy tôi lớn lên giống mẹ tôi không?"
Nghe vậy, vẻ mặt Giang Tuyết Nhân tối xuống, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm mặt của cô, thở dài nói: "Đương nhiên giống rồi. Con mắt của con cực kỳ giống, còn nữa khi con cười lên gò má có lúm đồng tiền giống nhau như đúc với mẹ con!"
"Kiều Kiều," Đột nhiên Giang Tuyết Nhân kéo tay của cô, vẻ mặt yên lặng, "Con trưởng thành rồi."
Sở Kiều nhàn nhạt thu tay lại, khóe mắt lóe lên ánh lạnh bức người. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Giang Tuyết Nhân, bỗng nhiên mở miệng, "Mẹ tôi chết như thế nào?"
Sắc mặt Giang Tuyết Nhân biến đổi trắng xanh, ngón tay bỗng nhiên buộc chặt, "Mẹ con... Thân thể chị ấy không được tốt, sinh con xong thì về sau càng thêm không tốt nữa."
"Ha ha..." Sở Kiều cười ra tiếng, thần sắc trên mặt không nhìn ra vui buồn, "Mẹ tôi qua đời không đến bao lâu dì kết hôn với ba tôi, nhiều năm như vậy, thật đúng là phải cảm tạ dì đã cẩn thận chăm sóc!"
Dứt lời, Sở Kiều đưa tay ôm lấy bà ta, môi mỏng che ở bên tai của bà ta, nói: "Tôi thay mẹ tôi, cám ơn dì!"
Người trước mặt toàn thân lạnh lẽo không mang theo một tia ấm áp, ánh mắt Giang Tuyết Nhân muốn nứt, bởi vì cô nói nhỏ, máu trên gương mặt mờ đi (nghĩa là xanh mặt).
Gần bảy giờ tối, Quyền Yến Thác lái xe chạy tới nhà họ Sở. Anh mới vừa xuống xe, liền gặp được người đứng ở ngoài cửa lớn, mắt ngơ ngác, sau đó dâng lên một chút ý cười.
"Ái chà, đây là chờ anh đó sao?" Trong tay Quyền Yến Thác nắm chìa khóa xe, khóe miệng cong lên.
Sở Kiều cất bước đi tới, đưa tay khoác ở cánh tay của anh, bộ dáng khéo léo.
Cô cười ngọt ngào, rơi vào trong mắt của Quyền Yến Thác, chỉ làm cho trái tim anh đều bay lên. Anh trở tay nâng cái cằm tinh xảo của cô lên, gương mặt tuấn tú đè thấp xuống, ép hỏi: "Nói một chút, có phải đợi không được anh nên trong lòng đặc biệt gấp gáp hay không? Đặc biệt nghĩ tới anh?"
Sở Kiều trừng mắt nhìn, cười nói: "Đúng vậy, em muốn nghiêm khắc thực hiện quy định hợp đồng, tuyệt đối không thể trái với điều khoản nha!"
Mẹ nó!
Đang tốt lại nhắc tới hợp đồng làm gì?
Quyền Yến Thác nội thương, gương mặt tuấn tú, chán nản nói: "Bà xã, anh với em thương lượng chuyện này thôi?"
"Nói..."
Sở Kiều lạnh lùng thưởng cho anh một chữ, trong nháy mắt là mười phần phong cách của nữ vương.
"Chúng ta xẻ bỏ cái hợp đồng đó chứ?"
"Xé bỏ?"
Sở Kiều nhíu mày hỏi anh, ánh mắt yên tĩnh, "Nếu như xé bỏ hợp đồng, vậy chúng ta nên làm thủ tục ly hôn!"
"..."
Quyền Yến Thác cứng họng một hồi, tức giận sôi lên.
Cuối cùng, Sở Kiều cảm thấy vẻ mặt anh mà vào nhà, nhất định sẽ bị người ta nhìn ra, không thể làm gì khác hơn là nâng môi hôn lên khóe miệng anh một cái, lúc này mới hài lòng thấy khuôn mặt anh tươi cười.
Cơm tối chuẩn bị xong, Sở Hoành Sanh từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy bọn nhỏ đều trở về, khóe miệng tỏa ra nụ cười.
Ánh mắt của hắn quét qua Sở Kiều, cũng đang nhìn thấy váy trên người cô, vẻ mặt chìm xuống.
"Ăn cơm!"
Giang Tuyết Nhân ở phòng ăn kêu mọi người vào bàn, món ăn cũng từng món một được bưng lên bàn.
Giây lát, Sở Hoành Sanh kéo ghế ra ngồi, vẻ mặt đã khôi phục như thường.
Ngay cả lúc mất hồn ngắn ngủi ấy, Sở Kiều còn thấy ánh mắt ba mình biến hóa. Cô cười lạnh, trái tim có vị chua xót, thì ra là ông còn nhớ rõ cái váy này!
"Wow." Sở Nhạc Viện thấy thức ăn đầy bàn, đáy mắt từ từ sáng lên, "Thức ăn tối nay đều là món con thích ăn, không đúng, còn có món chị thích ăn nữa!"
Cô ta cầm đũa gắp một miếng măng tây lên, bỏ vào trong chén Sở Kiều, dịu dàng nói: "Chị, gần đây chị rất vất vả, ăn nhiều một chút!"
@by txiuqw4