Thực Hoan Giả YêuChương 115: Quyền Yến Thác, em nhớ anh
Không đường để chạy.
Sở Kiều nghe được bốn chữ này, lòng hồi hộp đã hạ xuống, có cảm giác hốt hoảng khi bị người ta nhìn thấu.
Cô quay đầu đi, muốn né tránh nụ hôn rơi xuống. Nhưng bàn tay rộng mở của người đàn ông chụp xuống, giữ chặt cổ cô, không tha sự kháng cự của cô.
Môi người đàn ông hơi lạnh rơi vào khóe môi của cô, hơi thở nóng áp đảo tấn công. Thật sự Sở Kiều không đường để chạy, sau lưng chống đỡ trên cánh cửa, cô có thể chạy đi nơi nào?
"Ưmh..."
Sở Kiều cau mày kêu đau một tiếng, bởi vì trên môi bị anh gặm cắn mà đau. Cái loại tức giận lạnh lùng quyến rũ quen thuộc đó làm cô trầm luân, thật may là cô còn có một tia lý trí, miễn cưỡng giơ tay lên nặng nề bấm vào bả vai anh một cái, mơ hồ không rõ thì thầm: "Cửa, cửa..."
Quyền Yến Thác đưa tay ôm hông của cô, xoay người mang cô vào nhà, đồng thời giơ chân lên, nhẹ nhàng đá một cái, liền đóng cửa lớn lại.
Khóa cửa rơi xuống, theo sát là Sở Kiều bị anh chống đỡ trên mặt tường, một hồi thấm lạnh kích thích khiến bả vai cô rụt một cái, theo bản năng sẽ phải đưa tay đẩy anh.
Lòng bàn tay vừa vặn rơi xuống vị trí trước ngực anh. Bắp thịt kiên cố, nhịp tim có lực. Cơ ngực người đàn ông cứng ngắc, nóng bỏng như sắt, Sở Kiều sợ rút tay về, khẩn trương không muốn biết để ở nơi đâu.
Dây dưa trên môi vẫn còn, người đàn ông linh hoạt đưa lưỡi đẩy hàm răng cô ra, nghênh ngang tham tiến vào khuấy đảo, ôm cái lưỡi cô thật chặt mà mút thỏa thích, một cỗ đại lực, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi cô.
"Ưmh ưmh..."
Đầu lưỡi Sở Kiều bị thương, bắp thịt toàn thân căng thẳng theo, cô nhón chân lên, bị anh siết chặt cằm xuất hiện dấu tay màu đỏ, có thể thấy được anh dùng bao nhiêu lực.
Loại lướt qua rồi dừng lại này, căn bản không cách nào thỏa mãn nhu cầu người đàn ông, anh nghĩ muốn nhiều hơn.
Ngón tay thon dài của Quyền Yến Thác đi xuống, theo vạt áo lông của cô tham tiến vào, hơn nữa một đường đi xuống, trực tiếp cởi nút áo và nút quần của cô ra.
Bên hông buông lỏng, sở kiều lập tức kinh hãi. Theo bản năng cô giữ chặt cổ tay của anh, muốn kéo tay anh ra ngoài, nhưng căn bản anh không cho cô cơ hội, chỉ là càng ngày càng đi xuống.
"Không được!"
Sở Kiều cắn khóe miệng của anh, mới có thể có cơ hội nói một câu. Theo giọng của cô, người đàn ông đè ở trên người của cô hình như cũng cảm giác được cái gì, đôi mắt thâm trầm phất qua vẻ tức giận.
"Mẹ nó!"
Quyền Yến Thác khẽ nguyền rủa một tiếng, nặn ra giọng khàn khàn: "Tại sao còn không hết?"
Anh nhìn chằm chằm người trước mặt, ánh mắt kia hình như có thể ăn tươi nuốt sống cô. Trong lòng Sở Kiều cảm thấy uất ức, loại chuyện sinh lý như vậy cũng không phải là cô có thể chi phối, có tới hay không cô có thể tính toán sao?
Quyền Yến Thác cúi đầu, gương mặt tuấn tú chôn ở bên trong cổ cô, miệng to thở hổn hển, cố gắng bình phục thân thể nóng ran.
Thân hình của anh cao lớn, áp chế cô, căn bản Sở Kiều không thể hô hấp. Thân thể bọn họ theo sát, cô có thể cảm thấy một chỗ cứng rắn, cái loại tê dại mâu thuẫn đó, để cho đầu quả tim cô run rẩy.
"Đứng lên!"
Sở Kiều đưa tay đẩy anh một cái, không hề dùng sức.
Người đàn ông đè ở trên người cô không động.
Sau lưng thì chống lên vách tường, trước người lại bị một tòa núi lớn đè ép như vậy, Sở Kiều giận tái mặt, giọng tức giận: "Quyền Yến Thác, anh đứng lên cho tôi, đè tôi khó chịu chết đi được!"
"So với em anh còn khó chịu hơn!" Giọng người đàn ông buồn buồn truyền đến, gương mặt anh tuấn tú mè nheo ở cần cổ của cô, đang tìm loại an ủi nào đó, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Còn mấy ngày nữa mới có thể xong chuyện?"
Sở Kiều cắn môi, "3, 4 ngày thôi."
"Thật chứ?"
Quyền Yến Thác ngẩng đầu lên, đáy mắt thâm thúy nhuộm nụ cười mừng rỡ.
Anh cười như vậy, trong nháy mắt lại làm cho đầu Sở Kiều tỉnh táo. Rốt cuộc cô không biết nói cái gì nữa?
Giơ tay lên hung hăng đẩy anh ra, Sở Kiều cụp mắt, trầm giọng nói: "Anh lưu manh đùa bỡn xong rồi, có thể đi được chưa?"
Người đàn ông trước mặt cau mày, đối với thái độ cô lúc lạnh lúc nóng rất không hài lòng. Anh tự tay nắm được cằm của cô, gương mặt tuấn tú thấp xuống, "Anh giở trò lưu manh thế nào?"
"Anh không có sao?" Sở Kiều giơ tay lên, lập tức đập trúng khóe miệng của anh, hung hăng đè nén xuống.
"Ui..."
Quyền Yến Thác kêu đau một tiếng, lúc này mới phát giác khóe miệng có thương tích. Anh giơ tay sờ một cái, tròng mắt nhẹ nheo lại, "Em có thể dịu dàng một chút hay không?"
"Sẽ không dịu dàng!" Sở Kiều phản bác, trả lời không tình cảm chút nào, "Cũng không muốn dịu dàng đối với anh."
Nghe vậy, hai mắt thâm thúy của Quyền Yến Thác trầm xuống, không hiểu nhìn về phía ánh mắt của cô.
"Anh đi đi, tôi muốn đi ngủ rồi." Ánh mắt của anh sắc bén, Sở Kiều có chút chột dạ, mất tự nhiên cúi đầu.
Từ trong túi tiền móc ra thứ gì, Quyền Yến Thác giơ lên trước mặt cô, nói: "Đây là Trì Việt viết giấy chứng minh, nói rõ ràng ngày đó căn bản anh cùng Hạ Yên Nhiên không có xảy ra chuyện gì!"
Ngón tay anh hướng xuống điểm một cái, nói: "Nhìn kỹ đi, còn có dấu tay của cậu ta!"
Cuối cùng, Quyền Yến Thác lại kín đáo đưa cái USB cho cô, "Nếu em còn chưa tin, nơi này còn có ghi hình, từ lúc bọn họ đi vào, đến khi rời đi, đều có theo dõi, chính em nhìn!"
Kín đáo đưa cho cô những thứ đồ này, Quyền Yến Thác xoay người, rất có chí khí đi ra.
Cạch...
Phòng bên cạnh có tiếng động mở cửa, Sở Kiều nhìn thấy trong tay có thứ gì đó, sau khi phản ứng kịp.
Cô cầm đồ vào phòng, đóng cửa phòng lại.
Đi tới trước bàn, mở máy vi tính ra, Sở Kiều cắm USB vào, ấn mở ra.
Cô muốn xem sao?
Ánh đèn Laptop nhu hòa, Sở Kiều ngơ ngác nhìn chằm chằm màn ảnh, cuối cùng rời khỏi màn hình, rút USB ra cất xong.
Thật ra thì có gì để nhìn đây?!
Sở Kiều xoay người lại ngã xuống giường, nhớ tới ngày đó nhìn thấy Hạ Yên Nhiên, đáy lòng nơi nào đó lay động. Lúc ấy thấy Hạ Yên Nhiên đứng ở trong phòng của mình, mặc trên người áo sơ mi của anh, lại đeo dây chuyền của anh, quả thật cô giận điên lên!
Đến mức tư duy logic bình thường cũng không thể vận chuyển, một mực tin tưởng việc thấy trước mắt. Nhưng khi đi tới La Mã, một mình cô tỉnh táo lại, nửa đêm trằn trọc, từ từ hồi tưởng hình ảnh ngày đó, trong lòng đã sớm nổi lên hoài nghi.
Nếu như Hạ Yên Nhiên thật cùng anh có cái gì, cần trễ như thế mới ở trước mặt cô khoe khoang sao? Nếu như bọn họ thật sự có cái gì, dựa vào tình cảm Quyền Yến Thác với cô ta, tuyệt đối sẽ không không cưới cô!
Cho nên Sở Kiều suy nghĩ tới đây, tất cả đều là Hạ Yên Nhiên tự biên tự diễn đùa giỡn đi!
Mặc dù suy nghĩ ra, nhưng mỗi lần nghĩ đến khóe miệng thoáng cười của Hạ Yên Nhiên, chung quy trong lòng vẫn là không thoải mái. Rốt cuộc là anh có số đào hoa!
Vung tay lên đọc thư chứng minh, tầm mắt Sở Kiều thấy Trì Việt ký tên, còn có cái dấu tay màu đỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Xem ra, Trì Việt bị anh sửa chữa vô cùng thảm đi! Còn không biết bị đánh bao nhiêu lần đây?
Đáng đời!
Sở Kiều cau mày, khóe mắt lướt qua bực tức. Thật không nghĩ tới thế nhưng Trì Việt giúp người ngoài, xác thực nên dạy dỗ! Nhưng cô nghĩ lại, tâm tình lại bình tĩnh.
Trải qua chuyện lần này, Sở Kiều coi là có thể thản nhiên đối mặt Trì Việt. Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ cảm thấy thiếu anh ta cái gì nữa, như vậy không phải cũng rất tốt sao?
Hoạ phúc khôn lường sao biết không phải phúc.
Đêm nay, Sở Kiều ngủ đặc biệt ngon, những cơn ác mộng thật lâu kia cũng không có tới quấy nhiễu cô.
Ngày hôm sau mở mắt, ngoài cửa sổ đã sáng choang, ánh mặt trời ấm áp rơi vào trên người, vô cùng thoải mái. Cô duỗi lưng một cái, vén chăn lên xuống giường, đi tới phòng tắm rửa mặt.
Thay xong quần áo, Sở Kiều đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa ăn sáng. Cô đun nóng cái chảo, lấy ra một cái trứng gà bỏ vào chiên, vẫn đang suy nghĩ đến cái gì, cầm lên một cái trứng gà nữa gõ ra chiên thêm.
Chuẩn bị xong bữa ăn sáng, Sở Kiều bưng đi ra đặt lên bàn. Cô nhìn nhìn đồng hồ, tính toán anh cũng đã rời giường, liền đi tới trước cửa kế bên.
Cốc cốc...
Sở Kiều đưa tay gõ cửa, thậm chí ngay cả lí do thoái thác đều nghĩ kỹ: này, anh không cần cùng nhau ăn bữa sáng?
Cô mím môi, suy nghĩ nói như vậy, có phải quá dữ tợn hay không?
Nhưng nếu như trong lúc bất chợt dịu dàng, hoàn toàn không là phong cách của cô, có thể quá kỳ quái hay không đây?
Sở Kiều hít sâu một hơi, vẫn là quyết định theo suy nghĩ mà nói.
Gõ cửa hồi lâu, bên trong cũng không có động tĩnh gì.
Sở Kiều ngớ ngẩn, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là anh sẽ không có chuyện gì chứ? Nghĩ đến chỗ này, cô giơ tay lên đập cửa, dùng rất lớn hơi sức, "Quyền Yến Thác, anh mở cửa, mở cửa ra!"
Vỗ cánh cửa rung trời, trong nhà vẫn không có động tĩnh.
Sở Kiều cắn môi, tiếp tục kêu, "Quyền Yến Thác, anh có ở đó hay không? Tại sao không nói chuyện? Tôi là Sở Kiều, anh mở cửa ra!"
Cốc cốc...
Đôi tay cô vỗ từng cái vào trên ván cửa, lòng bàn tay đỏ bừng.
"Kiều..."
Sau lưng đột nhiên có người gọi cô, Sở Kiều quay đầu lại, vẻ mặt nóng nảy, "Jessica, cô biết điện thoại chủ cho thuê nhà không? Giúp tôi đánh thức một người, kêu anh ta qua đây nhanh lên!"
"Cô là muốn tìm người trong phòng sao?" Jessica mím môi, hỏi cô.
Sở Kiều theo bản năng gật đầu một cái, "Cô nhanh lên một chút giúp tôi gọi điện thoại đi!"
"Không cần tìm chủ cho thuê nhà rồi." Jessica trở tay đóng cửa lại, đeo bọc sách đi tới, "Người cô muốn tìm đi rồi."
"Đi rồi?"
Sở Kiều kinh ngạc, vẻ mặt hờ hững hỏi cô ấy: "Làm sao cô biết?"
Jessica thở dài, nói: "Sáng sớm lúc tôi chạy bộ gặp được anh ta, nhìn thấy anh ta lôi valy ngồi lên một chiếc xe hơi rất cao cấp, sau đó liền đi!"
@by txiuqw4