Thực Hoan Giả YêuChương 118-1: Bảo hiểm bên trong di vật
Quyền Yến Thác thấy Sở Kiều rơi lệ, trong nháy mắt mày kiếm liền nhíu lại. Đại khái anh có thể đoán được tâm tư của cô, nhưng vẫn không nhịn được bận tâm theo, sắc mặt trầm một cái.
Đứng ở bên cạnh ba mình, một câu Sở Kiều đều không nói ra được. Trong đầu nhớ tới đều là những chuyện tốt-xấu của năm này, một tia ý thức xông lên đầu, căn bản không khống chế cảm xúc được.
Trên sô pha bên này, Sở Nhạc Viện bắt chéo hai chân, bộ dáng nhìn thấy cô là bĩu môi khinh thường, khẽ hừ nhẹ một tiếng. Người cũng đã trở về vẫn còn giả bộ, đây là giả bộ cho ai thấy thế?
Đôi tay rơi xuống bả vai, Sở Nhạc Viện quay mặt sang, thấy mẹ mình ngồi xuống ở bên cạnh, đồng thời cho cô ta một cái ánh mắt, ý bảo cô ta không nói nhiều. Vốn là những lời nói đã đến miệng, cô ta chỉ có thể nuốt xuống.
"Trở về rồi?"
Hồi lâu, Sở Hoành Sanh mở miệng trước, giọng nói không nghe ra phập phồng gì.
Lời này hiển nhiên là hướng về phía Sở Kiều, cô cắn môi, chậm rãi gật đầu.
Sở Hoành Sanh thở dài, đứng thẳng lên, trầm giọng nói: "Trở về là tốt rồi."
Ba nói trở về là tốt rồi.
Hốc mắt Sở Kiều ê ẩm, cổ họng dâng lên một mảnh khổ sở.
Sở Hoành Sanh nhíu mày, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Quyền Yến Thác, vẻ mặt tươi cười, "A Thác, con làm rất tốt."
Nghe được ba vợ khích lệ, Quyền Yến Thác mím môi cười cười, đưa tay kéo tay Sở Kiều giữ tại trong lòng bàn tay mình, môi mỏng nói, "Thật ra thì Kiều Kiều cũng muốn trở về."
Lời này vừa đúng hóa giải không khí lúng túng, Sở Hoành Sanh vui mừng lộ ra một màn cười.
Cụp mắt, Sở Kiều bình phục cảm xúc bất ổn nơi đáy lòng. Cố gắng ngẩng đầu lên nhìn ba mình, thấy được khuôn mặt ông ôn hòa, môi còn cười vểnh lên.
Rất ít thấy ba cười, Sở Kiều thấy có chút ngẩn người, lại nghe được Sở Hoành Sanh mở miệng, giọng điệu trầm thấp, nói: "Các con mới vừa xuống máy bay thì trở về đây, ba thật vui mừng! Nhưng dù sao con cũng là con dâu nhà họ Quyền, lý nên đi về thăm bà nội còn có ba mẹ chồng một chút. Tối nay ba không lưu các con lại có thời gian thì trở về đây"
Sở Kiều trừng mắt nhìn, hình như đang từ từ tiêu hóa lời của ông.
Ngừng lại, Sở Hoành Sanh lại nói: "Chuyện đã qua đều qua rồi, không cho phép người nào nhắc lại."
Nghe lời của ông, đầu quả tim Sở Kiều run rẩy.
Thấy vẻ mặt của cô, Sở Hoành Sanh cười cười, giọng nói trầm xuống, nói: "Kiều Kiều, con đã kết hôn rồi, làm việc không thể tùy hứng giống như khi còn bé vậy!"
Lời nói của ba mình mang theo ấm áp, Sở Kiều dần dần nâng môi, dịu dàng nói: "Con biết rồi!"
Câu biết này, không ngang ngửa câu nói qua loa cùng không tình nguyện.
Vào giờ phút này, phát ra từ chỗ sâu trong đáy lòng Sở Kiều.
Không lâu lắm, Sở Hoành Sanh tự mình đứng dậy, đưa bọn họ ra đến ngoài cửa lớn. Giang Tuyết Nhân cũng quy củ cùng ra ngoài, vẻ mặt không nhìn ra khác thường gì, khóe miệng dâng lên nụ cười vừa đúng.
Ngược lại Sở Nhạc Viện vẫn trầm mặt, thủy chung cũng không có cười qua.
Đi ra trước cửa lớn, bước chân Sở Kiều dừng một chút, quay người lại nhìn, khóe mắt bỗng nhiên trầm xuống. Chỉ là nhìn một cái, cô lại thấy thái dương ba mình có tóc trắng, ánh mắt rụt lại, "Ba, hôm nào con lại về nữa."
Sở Hoành Sanh vội vàng gật đầu một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp.
Mắt thấy bọn họ lên xe rời đi, cho đến khi xe hơi màu đen hoàn toàn biến mất không thấy, Sở Hoành Sanh mới xoay người, ánh mắt tỏa sáng, nói: "Ăn cơm đi!"
Giang Tuyết Nhân đi theo ông vào nhà, cũng không có nói thêm cái gì.
Cuối cùng đi vào là Sở Nhạc Viện, cô ta nhìn chằm chằm bóng xe biến mất, ôm bụng đi vào. Thật ra thì cô ta đã sớm đói bụng, nhưng ba không nói ăn cơm, trong nhà cũng không có người dám động, từ sáu giờ tối đợi đến tám giờ. Nhưng cô ta không hiểu, làm thức ăn đầy bàn tại sao ba không để cho bọn họ ăn cơm ở nhà?
"Haizz..."
Sở Nhạc Viện mím môi đi tới bên cạnh bàn, thấy khóe miệng ba mình cười, càng không thoải mái trong lòng.
Tài xế lái xe trở về nhà chính.
Sở Kiều đẩy cửa xe ra một cái liền gặp được bà nội đứng ở dưới hành lang. Nhưng mà lần này trừ bà nội, còn có mẹ chồng.
Quyền Yến Thác lôi kéo Sở Kiều đi tới, cười híp mắt gọi người "Bà nội, mẹ!"
Phạm Bồi Nghi đáp lời, ánh mắt nhìn trên mặt con trai, liền có chút không thật vui mừng. Đi La Mã một tháng, người liền gầy, nhất định là ăn ngủ không ngon.
Sở Kiều cũng không có phát hiện tâm tư mẹ chồng, cất bước đi tới, mở miệng chào, "Bà nội."
Quyền lão phu nhân chống gậy, ánh mắt lợi hại liếc cô một cái. Bà cụ vẫn luôn là bộ dạng này, không có cảm giác lạnh nhạt với Sở Kiều.
Quay đầu thấy Phạm Bồi Nghi, môi đỏ mọng Sở Kiều nhấp nhẹ, cười nói: "Mẹ chồng."
Mẹ chồng?
Nghe được tiếng gọi này, Phạm Bồi Nghi nhăn mày, sắc mặt không vui. Làm thế nào còn là kêu mẹ chồng?
Nhìn thấy mặt mẹ mình biến sắc, Quyền Yến Thác vội vàng lôi cánh tay Sở Kiều, dẫn cô đi vào trong, "Đói chết con rồi, có thể ăn cơm chưa.
Anh che chở Sở Kiều rõ ràng như vậy, sắc mặt Phạm Bồi Nghi càng khó coi hơn.
Mắt thấy bọn họ vào nhà, bà cụ liếc nhìn người bên cạnh, nói: "Được rồi, bọn nó vừa trở về con đừng bày ra sắc mặt này, sẽ hù dọa nha đầu Sở Kiều kia!"
Bà cụ có lòng che chở Sở Kiều, Phạm Bồi Nghi đã sớm biết điểm này. Chỉ là Sở Kiều cũng quá không cách nào có thể nói rồi, nói ly hôn liền náo loạn ly hôn, nói đi là đi, dạng con dâu như vậy, bà thật lòng không chào đón, khiến cho người ta nhức đầu!
Người giúp việc xách valy đi vào nhà, Quyền Yến Thác lôi kéo Sở Kiều trực tiếp đi vào phòng ăn.
Quả nhiên, Quyền Chính Nham ngồi ở trước bàn ăn, đang xem báo.
"Ba!"
Quyền Yến Thác kêu, kéo Sở Kiều đến bên cạnh, "Chúng con trở về rồi."
"Ừ." Quyền Chính Nham để tờ báo trong tay xuống, vẻ mặt coi như bình tĩnh, ngược lại không nhìn ra tức giận.
Sở Kiều tiến lên một bước, cũng cung kính gọi, ngược lại nhìn thấy Quyền Chính Nham lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Phạm Bồi Nghi vào sau, sắc mặt vừa trầm xuống, tiếng gọi ba thân thiết này, làm sao có thể luôn lạnh nhạt gọi bà là mẹ chồng như vậy!
Bà cụ ngồi xong, quét mắt nhìn vẻ mặt mọi người, cũng không nói chuyện, chỉ phân phó nói: "A Lan, ăn cơm."
"Vâng"
Dì Lan sớm chuẩn bị xong, chỉ vẫy tay, người giúp việc liền bưng cơm tối lên bàn.
Giây lát, Sở Kiều thấy thức ăn đầy bàn, âm thầm thở ra một hơi, nghĩ thầm may nhờ bọn họ không có ăn cơm ở nhà, bằng không hiện tại có nhiều lúng túng!
Nghĩ đến chỗ này, vẻ mặt cô càng thêm ảm đạm. Thì ra là ba không có lưu bọn họ ăn cơm ở nhà, là ý này!
Nghe mùi thơm thức ăn, Quyền Yến Thác rất động lòng, nắm chiếc đũa liền ăn. Trên máy bay anh chưa ăn, chính là giữ bụng về nhà ăn cơm.
Dì Lan đặc biệt có tâm, phân phó người chuẩn bị hai phần thịt kho, trước mặt vợ chồng son bọn họ bày một phần riêng.
"Dì Lan, " Quyền Yến Thác ăn vài miếng vừa lòng hé mắt, nói: "Biết dì thương con, nên biết là con thích ăn món này!"
Dì Lan gật đầu một cái, có chừng có mực thoả đáng.
Sở Kiều cũng thích ăn, nắm chiếc đũa cùng anh giành. Cô không dám nói lời nào, chỉ sợ ăn chậm, thịt cũng vào cái miệng của anh.
Nhìn tướng ăn hai người này, Phạm Bồi Nghi lắc đầu một cái nữa.
"Chị con đâu?" Ăn nửa ngày, Quyền Yến Thác mới phát giác trong nhà ít người.
Phạm Bồi Nghi cho anh thêm chén cơm, thở dài nói: "Chị con gần đây bận việc, mấy ngày này cũng chưa trở về. Mới vừa rồi nó điện thoại tới nói tối nay không có thời gian, ngày mai trở về xem các con."
"Ồ!" Quyền Yến Thác bĩu môi, nghĩ thầm chị vẫn luôn làm việc điên cuồng, cũng không để ở trong lòng.
Dùng qua cơm tối, mắt nhìn thấy thời gian không còn sớm. Bà cụ cũng không để bọn họ ở lại lâu, đuổi bọn họ về nhà.
Quyền Yến Thác vui mừng mang theo vợ về nhà, say mê cuồng nhiệt lôi cô đi ra ngoài.
Tư thế anh giấu đầu lòi đuôi, cho dù ai cũng có thể đoán được tâm tư xấu xa của anh. Sở Kiều mắc cở đỏ mặt, sử dụng ánh mắt hung hăng cảnh cáo anh, "Quyền Yến Thác, anh đừng náo loạn!"
@by txiuqw4