Thực Hoan Giả YêuChương 126-3: Thiết kế bẫy rập 3
Khe khẽ thở dài, Quý Tư Phạm xoa đầu cô, nói: "Trước kia em không hay cố tình gây sự như vậy!"
Cô cố tình gây sự à?
Sở Nhạc Viện không phục, nhưng nếu như cứ tiếp tục tranh luận thì cuối cùng lại kết thúc không vui vẻ. Cô liếc mắt nhìn chiếc bình trắng đặt ở đầu giường, cố ý đổi đề tài, "Anh uống cái gì đấy?"
Quý Tư Phạm cất cái chai vào trong ngăn kéo, thản nhiên nói, "Bổ sung protein."
Sở Nhạc Viện cười cười: "Em cũng muốn uống, lần trước đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói em cũng cần bổ sung."
Đưa tay tắt đèn đầu giường, Qúy Tư Phạm mím môi: "Em đi đến phòng khám lấy thuốc, cần phải căn cứ vào thể chất của từng người."
"À!" Âm thanh của anh trầm xuống, Sở Nhạc Viện hiểu anh không có hứng thú tiếp tục nói về cái chủ đề này.
Đôi tay ôm lấy eo anh, Sở Nhạc Viện vùi mặt vào ngực anh, có thể nghe được tiếng tim đập vững vàng. Từng nhịp đập mạnh mẽ khiến cho cô cũng bình tâm trở lại.
"Tư Phạm, " Sở Nhạc Việc dán mặt vào ngực anh, khóe miệng nở nụ cười, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Em yêu anh."
Lát sau, Qúy Tư Phạm có thể nghe được tiếng hít thở bên tai, anh hơi cúi đầu xuống nhìn người đang nằm ngủ trong ngực, mày kiếm hơi nhíu, cặp mắt u ám sâu thẳm như hồ nước.
...
Dùng xong cơm tối, Sở Kiều chui vào phòng ngủ nhanh như một làn khói. Quyền Yến Thác nhìm chằm chằm người đang nóng lòng sốt ruột, gương mặt tuấn tú lo lắng âm trầm. Anh thu thập chén đũa sạch sẽ, động tác rất nhanh chóng, trở lại phòng ngủ chính trên lầu.
Trên chiếc giường đôi bên trong phòng ngủ, Sở Kiều nằm dài trên giường, hai tay chống cằm, chăm chú nhìn vào đồ vật trước mặt.
Quyền Yến Thác đi đến gần, nhìn thấy đồ vật mà cô đang suy nghĩ thì không khỏi bĩu môi. Lại nhìn ngó mấy thứ đồ này, mấy ngày nay buổi tối về đến nhà là Sở Kiều lại mang nhật ký và di thư ra nhìn chằm chằm để nghiên cứu, cơ bản cũng không thèm liếc mắt đến anh.
Shittttttt!
Chẳng lẽ mấy thứ đồ vớ vẩn kia lại hạ thấp giá trị của anh đây?
Quyền gia không phục!
Lấy quần áo trong tủ, Quyền Yến Thác xoay người đi tới phòng tắm, tắm rửa thay quần áo.
Nằm lỳ ở trên giường, mắt Sở Kiều nhìn thẳng, căn bản là không nghe thấy có người đi vào, tất nhiên cũng không nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của người đàn ông. Cô tập trung tinh thần chăm chú nhìn vào di thư, trong lòng suy nghĩ.
Có lẽ là từ sự ích kỷ của chính mình, Sở Kiều cũng không muốn chấp nhận nguyên nhân mẹ chết có liên quan tới bất cứ ai, mà lại còn là sự phản bội. Nhưng bây giờ tất cả chứng cứ ở đây, dường như không thể chứng minh được mẹ cô là người trong sạch.
Bên cạnh lõm xuống, Sở Kiều đang suy nghĩ như mất hồn, không ý thức được nguy hiểm đến gần. Mắt cô nhìn chằm chằm chữ viết trong di thư nhưng cuối cùng cũng không tìm ra được bất cứ sơ hở nào.
Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt, Sở Kiều sợ hết hồn, lại thấy anh cười tươi như hoa, môi mỏng mỉm cười mị hoặc, "Anh đã tắm rất thơm rồi, em ngửi đi."
"Phì..."
Sở Kiều không nhịn được, vỗ vỗ vào mặt anh cười nhạo: "Thật buồn nôn."
"Sao lại buồn nôn?" Quyền Yến Thác nắm nhẹ tay cô, kéo lên môi hôn một cái: "Anh thực sự đã tắm rất thơm."
Trong khi nói chuyện, anh ôm mặt Sở Kiều áp vào trong ngực, ép hỏi: "Thơm không?"
Sở Kiều ngửi ngửi, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Thơm, thật là thơm."
Nghe cô nói vậy, Quyền Yến Thác thỏa mãn gật đầu, một tay kéo cô xuống dưới thân, không kịp chờ đợi cúi đầu áp môi xuống, "Vậy thì chúng ta làm việc thôi."
"Này!"
Sở Kiều giơ tay lên đánh một cái, thay đổi sắc mặt đẩy anh ra, đồng thời nhặt lên cuốn nhật ký bị anh ném xuống đất, lạnh lùng nói: "Anh cẩn thận một chút, coi chừng hỏng mất."
Thấy cô yêu mến cuốn sổ đó đến như vậy, lòng ham muốn sở hữu của Quyền Yến Thác bị phá. Anh nghiêm mặt cúi đầu hỏi người bên cạnh, giọng nói rất không vui, "Là anh quan trọng hay nó quan trọng hơn?"
Theo ánh mắt của anh nhìn xuống, Sở Kiều hiểu được anh muốn nói gì, âm thầm thở ra một hơi. Trời ạ, người đàn ông này lại bắt đầu nổi tính trẻ con hả? Hai cái này, có thể so sánh sao?
"Dĩ nhiên là anh quan trọng rồi." Sở Kiều cười cười, thừa lúc anh đang buông lỏng, len lén nhặt nhật ký lên cất đi.
Quyền Yến Thác vừa mới thả lỏng chân mày, lại bị câu nói sau đó của cô khiến cho anh bực bội, "Nó cũng quan trọng! Cái này là nhật ký mà mẹ để lại cho em!"
"Mẹ nó!"
Quyền Yến Thác khẽ chửi một tiếng, không nói hai lời, trực tiếp cởi bỏ quần áo cô.
Anh cũng không tin là anh không thể thu thập được cô!
"Đừng đừng..."
Sở Kiều rụt cổ lại tránh anh, bởi vì động tác của anh mà cảm thấy nhột, không khống chế được cười phá lên, "Đừng náo loạn."
Tại sao có thể không náo đây?
Kể từ khi trong nhà gặp chuyện không may, mấy ngày nay bọn họ không thể ngủ ngon. Có lúc buổi tối ngủ thiếp đi, Quyền Yến Thác lại không yên tâm, sợ ở bên kia gọi đến, cô lại xảy ra chuyện gì đó.
Sở Kiều mỗi ngày đều đi làm, còn phải để ý việc trong nhà, hai bên qua lại vội vã cực khổ vô cùng.
Dù sao trong khoảng thời gian này hai người bọn họ về đến nhà, chính là ăn cơm, ngủ. Mà chỉ đơn thuần là nằm ngủ, gối đầu ngủ, hai người đều cảm thấy mệt mỏi, thật lâu rồi chưa được thân mật.
Cho nên tối hôm nay, Quyền Yến Thác không thể bỏ qua cho Sở Kiều được!
Trong lòng Sở Kiều cũng hiểu, ánh mắt người đàn ông đang đè bên trên rất hung hãn, cô biết không thể tránh nên cũng không giãy giụa nữa.
"Em muốn tắm." Sở Kiều thở dốc một hơi, kéo tay anh ra ngoài, giọng nói gần như cầu khẩn.
Cô xuống nước, tất nhiên là hữu hiệu. Quyền Yến Thác cúi đầu, ánh mắt lợi hại liếc nhìn qua khuôn mặt cô, dừng lại chỗ xấu xa nào đó, cười nói: "Năm phút đồng hồ."
Năm phút đồng hồ? Đó là tốc độ của anh, S ở Kiều khẳng định là không thể.
"Mười lăm phút." Sở Kiều thương lượng, đây là bản lãnh mà cô mới học được gần đây.
"Mười phút." Người đàn ông lui một bước đã là cực hạn.
"Đồng ý!"
Sở Kiều lê bước từ trên giường ngồi dậy, hôn lên mặt anh một cái sau đó chạy vào phòng tắm.
Trong phòng tắm rất nhanh vang lên tiếng nước chảy, Quyền Yến Thác kiềm chế ý muốn đi thẳng vào trong đó, vì buổi tối tận hứng, có thể bỏ qua một phần phúc lợi này.
Anh quay đầu liếc nhìn nhật ký Sở Kiều đặt trên giường, đôi mắt đen híp lại. Những thứ đồ này nhìn tới nhìn lui cũng không có gì mới, không hiểu nổi rốt cuộc Sở Kiều đang suy nghĩ cái gì.
Mười phút trôi qua rất nhanh, Quyến Yến Thác đã đi đến trước cửa phòng tắm định phá cửa xông vào.
Bọn họ ước định là mười phút, trong vòng thời gian quy định Sở Kiều vẫn chưa đi ra, như vậy nếu anh đi vào cũng không bị coi là phạm quy.
Ngón tay mới vừa chạm lên tay cầm, cửa đột ngột bị mở ra.
Người đối diện quấn chiếc khăn tắm màu trắng quanh người, mái tóc dài vẫn còn nhỏ nước. Cô trừng hai mắt nhìn anh chằm chằm, cười nói: "Không quá giờ đúng không?"
Nước theo tóc dài chảy xuống thấm ướt khăn tắm, bao quanh cơ thể tinh tế của cô, có một sức mê hoặc không thể nghi ngờ.
Quyền Yến Thác làm sao mà nhớ được thời gian là cái gì, anh chỉ cảm thấy trong đầu ông ông, theo bản năng ôm lấy người trước mặt, trực tiếp ném lên giường.
"A!"
Sở Kiều không có chuẩn bị trước, sau lưng chạm vào nệm mềm mại, thân thể cũng phập phồng.
Cô vừa muốn mở miệng, lại thấy ngừoi đàn ông nghiêng người áp đến hôn lên môi cô, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Khăn tắm trên người bị người đàn ông cởi ra vứt lên giường. Trên người Sở Kiều không có quần áo, cũng không phải vì cô không mặc mà là vì không còn kịp thời gian.
Mười phút chỉ cho cô tắm, thậm chí nước trên người chưa kịp lau khô. Cô bực bội suy nghĩ tại sao người đàn ông kia lại có thể tắm được trong năm phút đồng hồ, lại còn ăn mặc chỉnh tề?
"Ưmh..."
Sở Kiều đột nhiên nhớ ra cái gì, đưa tay đẩy người đàn ông, thở hồng hộc nói: "Không được..."
"Tại sao không được?"
Quyền Yến Thác giận dỗi, gương mặt âm trầm rất đáng sợ. Loại thời điểm này mà bị cắt đứt, thực là muốn xảy ra án mạng.
"Cái đó, " Sở Kiều cắn môi, khuôn mặt đỏ ửng: "Chưa có đeo vào..."
Mày kiếm đang nhíu chặt của Quyền Yến Thác cũng buông lỏng một chút, đôi mắt đen hàm chứa ý cười, "Không có thì không có, vừa đúng lúc chúng ta cũng nên có một đứa bé."
"Đứa bé?"
Kể từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên Quyền Yến Thác và cô nhắc đến đứa bé, lại là trong tình huống như thế này? Sở Kiều có chút xấu hổ.
Cô chui vào trong chăn, nhếch môi hỏi, "Anh thực sự muốn có em bé?"
Nhắc tới cái này, Quyền Yến Thác mỉm cười gật đầu một cái, ngón tay thon dài ngả ngớn cầm dây chuyền đầu đạn trên cổ cô, cười nói: "Em cũng đã đeo bảo vật gia truyền của nhà anh rồi, còn không muốn sinh con trai cho anh à?"
"Xì!"
Sở Kiều khinh bỉ, sắc mặt không vui nói: "Làm sao mà anh biết được là sẽ sinh con trai? Em thích con gái, đáng yêu như Đâu Đâu vậy đó!"
"Ngốc nghếch!"
Quyền Yến Thác cúi đầu khé cắn chóp mũi cô: "Chúng ta sinh con, chính là vì để cưới Đâu Đâu về nhà."
"Hả..." Sở Kiều bĩu môi, hỏi anh: "Anh không quan tâm vấn đề chị em yêu nhau à?"
Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, Quyền Yến Thác cảm thấy chơi thật vui vẻ. Anh nhịn cười tiếp tục trêu chọc cô, "Không ngại! Dù sao nhà họ Lăng giàu có như vậy, tương lai của hồi môn khẳng định rất nhiều!"
Trong mắt người đàn ông này chỉ có tiền hay sao?
Sở Kiều im lặng, hung ác trợn mắt nhìn anh một cái.
Nói xong cái đề tài này, Sở Kiều cũng không có cự tuyệt việc sinh con. Quyền Yến Thác cười thầm, vẻ mặt thỏa mãn. Nhưng mà, anh liếc nhìn đồ vật trên giường, một lần nữa giận tái mặt nói: "Vợ, em có thể cất di vật của mẹ vợ đi được không. Em đặt mấy thứ đồ này ở bên cạnh sẽ làm ảnh hưởng đến năng suất hoạt động của anh!"
"Phụt..."
Càng nói càng không đứng đắn, Sở Kiều đưa tay nhéo khuôn mặt anh, cất nhật ký và di thư, chuẩn bị đứng lên. Nhưng không nghĩ đến, khóe mắt cô lơ đãng xẹt qua cái gì đó, hai mắt trợn trừng lên.
"Đừng nhúc nhích!"
Quyền Yến Thác đang di chuyển về phía trước, nghe tiếng kêu của cô trong nháy mắt dừng lại.
Con bà nó, mỗi lần đều đều hô ngừng ở lúc quan trọng, đây là đang muốn tìm đường chết!
"Sở Kiều!"
Quyền Yến Thác đen mặt, cắn răng nghiến lợi rống lên. Loại thời điểm này bị cắt đứt, nếu làm anh hỏng mất thì sinh hoạt vui vẻ sau này của cô phải làm thế nào?!
Sở Kiều căn bản không để ý những thứ này, bật dậy một phát, kéo đầu anh xuống thấp, chỉ cho anh thấy: "Anh nhìn một chút xem có phải hai chữ này‘ ’ không giống nhau đúng không?"
Đôi mắt Quyền Yến Thác trầm xuống, liếc nhìn qua thấy không có gì khác biệt.
Sở Kiều hung hãn trợn mắt nhìn anh, nghĩ thầm tâm tư của anh vốn không đặt trên mấy thứ này, cô cầm áo ngủ ở mép giường khoác lên người sau đó mới kiên nhẫn giải thích cho anh, "Anh nhìn xem, trong nhật ký của mẹ, tất cả chữ ‘ ’, chữ đầu tiên bên trái nét bút từ ngoài vào trong. Nhưng bên trong di thư thì những chữ này đều là nét từ trong ra ngoài."
Nghe cô nói vậy, Quyền Yến Thác cúi đầu nhìn lại một lần nữa, hình như cũng phát hiện ra sự khác thường. Chỉ là hơi khó phân biệt, nếu như Sở Kiều không chỉ ra, tuyệt đối sẽ không có người chú ý đến.
"Có chút không giống nhau," Quyền Yến Thác mím môi nói: "Nhưng mà chúng ta viết chữ có lúc cũng sẽ bị như vậy."
"Không đúng!" Sở Kiều khinh thường nhìn người đàn ông bên cạnh, "Thói quen mấy chục năm sẽ không dễ dàng thay đổi."
"Ý em là gì?" Thấy sự thay đổi trong đôi mắt cô, Quyền Yến Thác nhíu mày hỏi.
Sở Kiều nhìn lại chỗ khác biệt kia một lần nữa, nói: "Mấy ngày trước ở trong công ty, chính mắt em nhìn thấy chữ viết tay của Giang Tuyết Nhân, vốn là em không có để ở trong lòng, nhưng mà bây giờ..."
"Em nghi ngờ bà ta?" Đôi mắt thâm thúy của Quyền Yến Thác lóe sáng, vẻ mặt cũng trầm lắng.
Sở Kiều gật đầu một cái, khẳng định nói, "Em muốn thử một lần."
Đôi mắt sáng ngời hàm chứa sự lạnh lẽo nhìn người đàn ông bên cạnh: "Ông xã, anh giúp em một việc!"
Quyền Yến Thác thích nhất là nghe cô nói những lời như vậy, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười dịu dàng.
Sáng hôm sau, Giang Tuyết Nhân rời giường liền nhận được điện thoại từ trường học cũ. Sau khi bà cúp máy, yêu cầu tài xế chuẩn bị xe, đi thật nhanh đến trường.
Điện thoại là hiệu trưởng gọi đến, lúc bà tới nơi đã có người đứng chờ từ sớm, đưa bà đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
"Tuyết Nhân," hiệu trưởng Cổ nhìn thấy bà, khách khí đứng lên chào đón, "Em rất ít khi đến đây đấy nhé, đã lâu rồi không gặp em."
Lúc đầu ở trường học này, hiệu trưởng Cổ chỉ là giáo viên chủ nhiệm, qua mấy chục năm cũng trở thành hiệu trưởng. Khi đó, điều kiện nhà họ Giang không tốt lắm, nhờ có hiệu trưởng Cổ chăm sóc, nói chuyện với tiền hiệu trưởng giúp cho Giang Tuyết Nhân được miễn tiền học phí.
Cho nên nhiều năm như vậy, Giang Tuyết Nhân đều rất cảm kích, cũng thường xuyên trở lại thăm trường học.
"Thầy tìm em có việc?" Giang Tuyết Nhân ngồi xuống, liếc mắt nhìn xung quanh, trong lòng thổn thức.
Hiệu trưởng Cổ khẽ mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh nói: "Cũng không có việc gì lớn, chính là sắp tới ngày kỉ niệm thành lập trường, muốn nhờ em viết cho một bộ chữ."
"Viết chữ?"
Giang Tuyết Nhân nhíu mày, sắc mặt càng thay đổi, nói: "Đã rất lâu rồi em không còn viết chữ nữa."
"Ha ha..." hiệu trưởng Cổ ngửa đầu cười to, vẻ mặt tán dương: "Em ngàn vạn lần ** đừng nói như vậy, lúc em còn ở trong trường không những vẽ đẹp mà viết chữ cũng đẹp, nhiều năm như vậy, ở trường chưa từng xuất hiện một ai giống như em vậy đó."
Được khen ngợi luôn là làm cho người ta vui vẻ. Giang Tuyết Nhân cúi đầu, vẻ mặt có chút hài lòng.
"Thầy muốn em viết chữ gì đây?" Giang Tuyết Nhân cười hỏi.
Hiệu trưởng Cổ vỗ vỗ bả vai của bà, dẫn bà đi đến bàn đọc sách bên cạnh, chỉ cho bà thấy giấy và bút mực đã chuẩn bị trước, "Em viết theo bảng chữ mẫu này là được rồi."
Giang Tuyết Nhân liếc nhìn, thể chữ Liễu quen thuộc, là sở trường của bà. Nội dung cũng là cổ văn, không có gì không ổn.
Trích ra một đoạn văn không dài lắm. Đây cũng coi như là một cái nhấc tay, Giang Tuyết Nhân không tìm được lý do từ chối, vui vẻ đồng ý.
Bà đặt ví da xuống, rửa tay sạch sẽ rồi trở lại bàn đọc sách, viết theo bản chữ mẫu rất nhanh đã hoàn thành.
"Tốt!" hiệu trưởng Cổ ở bên cạnh nhìn, không khỏi vỗ tay nói: "Tuyết Nhân, bút lực của em lại tiến bộ không ít."
Giang Tuyết Nhân buông bút lông trong tay, khóe miệng mỉm cười, "Đâu có, là thầy khen ngợi em mà thôi."
Bà cùng hiệu trưởng Cổ tán gẫu vài câu sau đó liền rời đi.
Lấy tranh chữ của bà cuốn lại, hiệu trưởng Cổ đẩy cửa phòng bên cạnh đi vào, đặt tranh chữ lên bàn, "Cậu Quyền, đồ cậu muốn ở đây."
Sở Kiều cầm tranh chữ mở ra nhìn, thỏa mãn gật đầu.
Quyền Yến Thác thấy cô gật đầu mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Cám ơn hiệu trưởng Cổ."
"Ôi trời ạ, cái này tính là gì." hiệu trưởng Cổ khoát tay lia lịa, giọng nói cung kính: "Bà cụ Quyền từng có ơn với tôi, một chút chuyện nhỏ này tôi tất nhiên sẽ cố hết khả năng của mình."
"Được!" Quyền Yến Thác đứng dậy vỗ vỗ vai ông, giọng nói ôn hòa: "Tôi sẽ chuyển mấy lời này đến bà nội."
Nghe vậy, hiệu trưởng Cổ cảm động đến rơi nước mắt, nói cảm ơn, hơn nữa còn tiễn họ ra cửa.
Ngồi lên xe, Quyền Yến Thác liếc người bên cạnh, hỏi cô: "Vợ, tiếp theo em muốn làm thế nào?"
Sở Kiều cụp mi, ánh mắt dần dần lo lắng, "Em muốn đi kiểm tra chữ viết, nếu chúng thực sự có vấn đề, như vậy Giang Tuyết Nhân cần phải đưa ra một lời giải thích!"
"Chậc chậc..."
Quyền Yến Thác chẹp miệng, cúi đầu hôn môi cô, cười nói: "Vợ, em thật là cao tay! Từng bước thiết lập, ngay cả bà nội cũng bị lôi ra."
"Đúng vậy!"
Ánh mắt Sở Kiều u ám lạnh lẽo. Nếu thực sự có người giở trò sau lưng, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó!
@by txiuqw4