Thực Hoan Giả YêuChương 128: Gửi thư bí mật
Buổi sáng mùa đông có giá rét sương mù đều sẽ đặc biệt lạnh. Nhiệt độ xuống thấp, những hạt mưa nhỏ rơi xuống hóa thành từng mảnh băng vụn, từng mảnh lướt qua hai má, đau đớn.
Sở Nhạc Viện mở cửa xe, bước xuống, không chuẩn bị gì bất ngờ bị những bông tuyết quét qua mặt, vội vàng đưa tay ôm lấy hai má, chạy thật nhanh vào trong nhà.
Người giúp việc mở cửa giúp cô, nhỏ giọng chào: "Cô hai!"
Cô đứng trên mặt thảm ở cửa chính dậm chân một cái, ánh mắt xoay chuyển, nhìn thấy một cái rương hành lí màu đen trước mặt.
"Mẹ." Sở Nhạc Viện mím môi, đi nhanh tới: "Sao mẹ dậy sớm thế? Không phải chúng ta đã nói rằng đợi con về rồi thu dọn sao?"
Giang Tuyết Nhân đứng dậy, cầm cổ tay hơi lộ ra lạnh như băng của cô, cười nói: "Tối hôm qua mẹ không ngủ được, nhàn rỗi không có việc gì làm liền sửa soạn lại."
Nhìn ánh mắt ửng hồng của bà, hốc mắt Sở Nhạc Viện cũng phiếm hồng theo, ảm đạm hỏi: "Nhất định phải rời đi sao?"
Người trước mặt không nói gì, khẽ gật đầu một cái. Sở Nhạc Viện cắn môi, không tiếp tục hỏi nữa, xoay người giúp bà xách rương hành lí, mang bà đi ra ngoài.
"Phu nhân." Người giúp việc từ trong nhà đuổi theo ra ngoài, trong tay đang cầm một cái mũ dạ hình tròn làm bằng lông dê, nói: "Ngoài trời có tuyết rơi, bà mang theo cái này đi."
Giang Tuyết Nhân bình thường đối với người giúp việc khá là ôn hòa, chung sống cùng mọi người không tệ.
Đưa mắt nhìn những bông tuyết bên ngoài, Giang Tuyết Nhân nhàn nhạt nhếch môi, trở tay đẩy cái mũ về, bình tĩnh nói: "Không cần đâu, làm bẩn thì quá đáng tiếc."
Sở Nhạc Viện cắn môi, nhận lấy cái mũ, sau đó đi theo mẹ ra khỏi cửa chính.
Kéo rương hành lí ra ngoài, lúc Sở Nhạc Viện bước xuống khỏi bậc thang cuối cùng, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn lên phòng ngủ trên lầu một chút. Sau cửa sổ sát đất chỉ thấy rèm cửa vừa dày vừa nặng, không còn gì khác.
"Kiều Kiều?"
Giang Tuyết Nhân thấy cô đứng ngẩn người tại chỗ, không khỏi kêu cô một tiếng, thần sắc tuyệt nhiên không có chút thay đổi.
Bà tất nhiên hiểu trong lòng đứa bé này muốn gì. Chỉ tiếc, cô còn chưa biết!
"Dạ, con đây." Sở Nhạc Viện quay đầu, mở cốp xe ra, để rương hành lí vào, sau đó ngồi vào trong xe.
Sau khi nổ máy, sắc mặt Sở Nhạc Viện trầm xuống, hờ hững nói: "Sau này đừng gọi con là Kiều Kiều nữa, con ghét cái tên này!"
Cô đạp chân ga, lái xe đi.
Giang Tuyết Nhân xoay mặt, ánh mắt ra cảnh vật ngoài cửa xe, hốc mắt dần dần dâng lên chua xót. Đúng vậy, cái tên này bà cũng không thích, rồi lại để cô nhận được chút tình thương của ba, không thể không gọi.
Giang Tuyết Nhân sao phải khổ như thế chứ?! Dù bà có tận tâm tận lực mấy chúc năm, trước sau vẫn không thể làm người đó vui vẻ.
Cả cuộc đời đã qua hơn phân nửa, bà mới hoàn toàn hiểu. Cõi đời này bất kỳ vật gì cũng có thể bị trộm đi, chỉ có tình cảm cất giấu nơi đáy lòng là vĩnh viễn, không thể xóa nhòa.
Lái xe đến một chung cư bình thường, Sở Nhạc Viện đỗ xe xong, mở cửa xe chuyển rương hành lí xuống, nắm tay mẹ, kéo bà đi vào.
Khi thuê phòng, Sở Nhạc Viện đã đặc biệt lựa chọn tầng lầu, cô chọn lầu hai, không cao không thấp, để mẹ có thể dễ dàng di chuyển lên xuống.
Lấy ra khóa cửa, cô mở cửa chính ra, xách theo hành lí bước vào trước: "Mẹ, chính là chỗ này."
Giang Tuyết Nhân theo cô đi vào, sau khi ngắm nhìn bốn phía, nở một nụ cười: "Rất tốt, dọn dẹp rất sạch sẽ."
Thật ra thì nơi này sao có thể “rất tốt”? Điều kiện phòng này, diện tích so với nhà họ Sở hoàn toàn không thể so sánh. Sở Nhạc Viện đóng cửa lại, cầm lấy tay của Giang Tuyết Nhân, nói: "Mẹ, tại sao mẹ nhất định phải ở một mình? Cùng ở với bọn con không tốt sao? Như vậy mỗi ngày con có thể chăm sóc cho mẹ."
"Dĩ nhiên không tốt." Giang Tuyết Nhân quả quyết cự tuyệt cô, cười nói: "Con và Tư Phạm những ngày này thật tốt, mẹ tới sẽ ảnh hưởng đến các con."
"Sẽ không đâu... Dù sao Tư Phạm cũng..." Sở Nhạc Viện đột nhiên im lặng, khóe mắt thoáng qua một chút âm u. Ở nhà cũng chỉ có một mình cô, mỗi buổi tối đều đợi Quý Tư Phạm về nhà, đợi đến ngủ thiếp đi.
Thu lại mất mát trong lòng, Sở Nhạc Viện không muốn làm cho Giang Tuyết nhân lo lắng, bày ra khuôn mặt tươi cười một lần nữa, nói: "Vậy mẹ tạm thời ở đây trước, con tin tưởng ba chỉ tức giận một chút mà thôi, chờ ba nguôi giận, nhất định sẽ tới đón mẹ về nhà."
Nghe được lời nói của con gái, sắc mặt Giang Tuyết Nhân tối sầm đi. Bà quay mặt đi, ánh mắt chuyển sang nơi khác, cũng không trả lời.
Bà biết, vĩnh viễn sẽ không sẽ có ngày hôm đó. Bởi vì bà không phải Kiều Uyển.
Tiện tay kéo qua rương hành lý, Sở Nhạc Viện kéo bà đi tới phòng ngủ: "Mẹ, mẹ nhìn một chút xem có thiếu cái gì không? Hôm qua con dọn dẹp vội vàng, thiếu cái gì mẹ lại nói với con để con đi mua!"
Giang Tuyết Nhân giúp cô mang rương hành lí tới phòng ngủ, nhìn bố trí xung quanh, thoả mãn mà gật gật đầu: "Cái gì cũng không thiếu, chỉ có một mình mẹ, như vậy là đủ rồi."
"Mẹ!" Hốc mắt Sở Nhạc Viện đau xót, đưa tay ôm hông của bà, dán sát mặt ở trên vai của bà, nức nở nói: "Con sẽ không để mẹ một mình đâu, còn có con mà!"
Giang Tuyết Nhân giơ tay lên, khẽ vuốt ve không mắt con gái, hốc mắt đỏ ửng: "Nhạc Viện, mẹ thật xin lỗi con."
Sở Nhạc Viện cắn môi, ở trong lòng bà lắc đầu một cái, nức nở nói: "Mẹ đừng nói xin lỗi."
Cô giơ tay lên lau đi nước mắt trên mặt Giang Tuyết Nhân, giọng nói run rẩy vang lên: "Mẹ, con có thể hiểu được cảm xúc trong lòng mẹ."
Bởi vì cô cũng trải qua hành hạ như vậy.
Giúp đỡ Giang Tuyết Nhân thu xếp xong hành lý, Sở Nhạc Viện lại lái xe đưa bà đến siêu thị, mua chút nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày, cũng không thiếu đồ ăn, nhét đầy tủ lạnh.
Buổi trưa, Giang Tuyết Nhân tự mình xuống bếp, nấu cơm trưa. Ba món ăn một món canh, không tính là phong phú, cũng thể hiện tình yêu của một người mẹ dành cho con.
Ăn cơm trưa xong, Sở Nhạc Viện mới lưu luyến rời khỏi, lái xe trở lại công ty.
Theo thang máy đi lên, suốt chặng đường sắc mặt Sở Nhạc Viện rất khó coi. Cô mím môi, hốc mắt hồng hồng, trong lòng rất khó chịu.
Đinh...
Cửa thang máy mở ra, một bóng người quen thuộc thoáng qua trước mắt, sắc mặt Sở Nhạc Viện trầm xuống, bước chân tăng tốc đuổi theo.
"Sở Kiều!"
Sở Nhạc Viện mấy bước đã chạy tới nơi, ngăn ở trước mặt cô, hai mắt bắn ra tia lửa giận dữ: "Mẹ tôi đã chuyển ra khỏi nhà rồi đấy, cô đã vừa lòng chưa?"
Mới rời khỏi phòng kế toán, Sở Kiều đang suy nghĩ về quyển sách trong tay, nghe được âm thanh của cô, ngẩng đầu lên.
Nhìn sắc mắt tức tối của Sở Nhạc Viện, Sở Kiều ngược lại không hề tức giận, nhẹ nhàng khép tài liệu lại, nói: "Đi hoặc là ở, đều là quyết định của bà ấy, không liên quan gì đến tôi."
"Không liên quan gì đến cô?" Sở Nhạc Viện ôm ngực, sắc mặt âm trầm: "Hừ, cô nói thật dễ nghe! Không phải cô cố ý tới trước mặt ba làm loạn, ba sao có thể tức giận như vậy, muốn ly hôn cùng mẹ tôi?"
Sở Kiều quay đầu, hai con ngươi sáng ngời phát ra từng tia sắc bén: "Bà ấy đã từng là bằng hữu tốt nhất của mẹ tôi, vậy mà sau khi mẹ mất liền ngụy tạo di thư, cô cảm thấy tôi không nên nói ra sự thật sao?"
"Cô..." Sở Nhạc Viện tự biết đuối lý, hô hấp dần dần tăng nhanh: "Mẹ tôi tuy viết di thư giả nhưng sự việc không phải đều là sự thật sao? Cô chính là nhìn tôi không vừa mắt, nhìn mẹ tôi không vừa mắt, cho nên nhân cơ hội trả thù chúng tôi."
"Trả thù các người?" Sở Kiều đột nhiên cười ra tiếng, vẻ mặt trầm xuống: "Sở Nhạc Viện, cô nghĩ rằng mình có cái gì đáng để tôi mất công trả thù sao?"
Sở Kiều quay đầu đi, con ngươi đen nhánh rơi vào trên mặt của cô, trầm giọng nói: "Công ty, tình yêu, còn là thân tình? Bên nào, tôi thiếu cái gì, cái gì đáng để tôi trả thù các người?"
Những lời này hung hăng đâm vào lòng Sở Nhạc Viện, trong giây lát hô hấp của cô cứng lại. Hôm nay mọi chuyện của Sở Kiều đều thuận lợi, ở công ty ngồi ngang hàng với cô, cổ phần tương đương. Ở Quyền gia, Quyền Yến Thác đối xử với cô yêu chiều có thừa, hôn lễ kia lớn đến làm đau mắt người khác. Ở nhà, ba cũng đối với cô cười nhẹ nhàng, hết sức coi trọng.
Đúng là phong thủy luân chuyển, thời gian trôi qua không lâu, cảnh ngộ của cô và Sở Kiều đã thay đổi long trời lở đất.
"Nhạc Viện!"
Đây là lần đầu tiên Sở Kiều gọi tên của cô như vậy, khiến cho chính Sở Nhạc Viện cũng kinh sợ.
Sở Kiều tiến lên một bước, đứng ở trước mặt của cô, lần đầu tiên nói chuyện với tư cách của một người chị: "Chuyện lần này liên lụy đến mẹ cô, tôi cũng có thể hiểu được phần nào những cảm xúc trong lòng cô! Nhưng là chuyện xảy ra luôn có đúng và sai, tôi hi vọng cô không quên hai chữ lương tâm viết thế nào."
Nhìn bóng lưng đang đi xa của cô, Sở Nhạc Viện cắn môi, cảm xúc dưới đáy lòng phập phồng. Trong lòng cô nảy ra một cái gì đó, lên không được không xuống xong.
...
Gần bảy giờ tối, chiếc Hummer màu đen đúng lúc trở về biệt thự.
Quyền Yến Thác xuống xe, thấy ánh sáng ấm áp trong nhà, chỉ cảm thấy toàn thân được sưởi ấm. Anh bước nhanh về phía trước, nhấn vân tay mở khóa vào nhà.
Ở trước cửa đổi dép đi trong nhà sạch sẽ, người đàn ông nhanh nhẹn đi tới phòng bếp. Xa xa, liền nhìn thấy người đang đứng trong bếp ngẩn ngơ. Tay cô đang cầm dao, Quyền Yến Thác không dám hù dọa, chỉ cười cười đi tới, kéo ra ghế chân cao đối diện cô ngồi xuống.
"Nghĩ cái gì mất hồn như thế, anh trở lại cũng không phát hiện ra?" Quyền Yến Thác giơ tay quơ quơ trước mặt cô.
Sở Kiều liếc qua, gẩy qua gẩy lại ớt xanh trong tay, vẻ mặt đê mê.
Cảm thấy cô có gì đó không ổn, Quyền Yến Thác đưa tay kéo cô từ sau bàn bếp ra ngoài, trực tiếp kéo cô đến giữa hai chân, hỏi: "Sao thế?"
Anh sờ sờ cái trán của cô, nhiệt độ bình thường, không giống ngã bệnh.
"Không muốn làm cơm." Sở Kiều cụp mắt, mắt nhìn chằm chằm mũi chân: "Dù sao anh cũng ghét bỏ đồ em nấu."
"Anh không có!" Quyền Yến Thác lập tức phản bác, sợ hãi, đầu chảy ra mồ hôi lạnh.
Giơ tay lên nắm lấy sống mũi cao thẳng của anh, Sở Kiều hé mắt, lạnh lùng nói: "Nói dối mũi sẽ dài ra."
"... Mũi của anh thật dài." Đôi tay của Quyền Yến Thác vòng chặt lấy hông của cô, cùng cô cười vui vẻ.
Sở Kiều hơi tức giận cúi đầu, cái trán dán lên đầu vai anh mè nheo, hừ nhẹ mấy tiếng.
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Cô như vậy khẳng định là có cái gì đó không đúng, Quyền Yến Thác nắm lấy cằm của cô, ánh mắt sắc bén.
Chán nản thở dài, Sở Kiều vùi mặt vào hõm vai anh, buồn bực nói: "Em không có mang thai."
"Làm sao em biết?" Mày kiếm của Quyền Yến Thác nhếch lên, cười hỏi cô.
"Em vừa kiểm tra qua rồi." Sở Kiều phồng má, mắt mở thật to.
Thì ra là vì thế?!
Quyền Yến Thác thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu hôn môn cái lên má cô, chế nhạo: "Muốn sinh em bé cho anh đến vậy cơ à?"
Cúi đầu nhìn xuống dưới chân, Sở Kiều tránh nặng tìm nhẹ nói: "Em cùng Đồng Niệm hẹn ước cùng nhau sinh con, nhưng người ta bụng cũng phồng lên rồi, em còn không có."
"Chúng ta tháng này không phải rất bận rộn sao?" Quyền Yến Thác cầm tay của cô, dịu dàng nói: "Gần đây sự tình phát sinh hơi nhiều, em cứ yên tâm đi, tháng sau chồng nhất định giúp em mang thai."
"Phi!"
Sở Kiều đỏ mặt trừng anh, thấp giọng mắng: "Khoác lác!"
Ui chao! Đây là không tin anh sao?!
Sắc mặt Quyền Yến Thác trầm xuống, muốn dùng hành động để chứng minh, đưa tay định ôm cô. Sở Kiều sợ hãi né tránh, kêu lên: "Không cho giở trò lưu manh!"
"Không giở trò lưu manh có em bé làm sao được?"
Sở Kiều cứng họng, con ngươi xoay chuyển, nói: "Em đói bụng rồi."
Một tay kéo cô vào trong ngực, bàn tay Quyền Yến Thác đập xuống, vỗ lên mông cô một cái, nói: "Đi thay quần áo, chúng ta ra ngoài ăn. Ăn no, trở lại làm trò lưu manh tiếp!"
Sở Kiều im lặng, trong ánh mắt nóng bỏng của anh, ngoan ngoãn lên lầu thay quần áo.
@by txiuqw4