Thực Hoan Giả YêuChương 157: Dày vò
Ngày khánh thành công ty Thời Nhan đang gần đến ngày cuối cùng.
Mấy ngày nay Sở Kiều một là ở bệnh viện hai là ở công ty, buổi tối về nhà lại cùng Tô Lê lên kế hoạch cho chuyện khánh thành.
Cơm chiều cũng chỉ ăn đơn giản, Tô Lê uống một ngụm cà phê, nhíu mày nhìn chăm chú người đối diện, hỏi: "Kiều Kiều, cậu hiện tại có tính là quên ăn quên ngủ đến cả nhà cũng không trở về?"
Sở Kiều nuốt miếng cơm cuối xuống, hung hăng lườm cô ấy một cái: "Ít nói nhảm, cho cậu đi xem cái nhà xưởng kia như thế nào? Nói giá có được không?"
Nhắc tới cái này, khóe miệng Tô Lê mỉm cười cứng ngắc, nói: "Tiền trong tay chúng ta về điểm này hãy còn xa, hiện tại muốn thuê một nhà xưởng có thiết bị và điều kiện tốt, giá cao hù chết người!"
"Thiếu bao nhiêu?" Sở Kiều thu lại thức ăn nhanh, mở miệng hỏi cô ấy.
Tô Lê nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, nói thẳng: "Ít nhất một nửa, đồ đạc có thể bán hai ta cũng đã bán, tiền cũng không nhiều được như vậy!"
Nghe vậy, lông mày xinh xắn Sở Kiều gắt gao nhăn lên.
Cộc cộc cộc --
Ngoài cửa bị người gõ vang, Sở Kiều vừa đứng dậy, liền nghe thấy giọng non nớt của trẻ con vang lên ngoài cửa, lập tức bước nhanh mở cửa ra.
"Dì Kiều Kiều."
Hàn Nhất Nặc đưa tay ôm lấy đùi của cô, làm nũng nói: “Nhất Nặc rất nhớ dì Kiều Kiều."
Sở Kiều khom lưng bế bé lên, cô bé này ăn nhiều nên rất béo, bọn cô muốn ôm ấp bất động rồi. Cô cười quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh, "Sao các người đến đây?"
"Hi vọng chúng ta tới đúng lúc." Hàn Thu Dương nhún vai, khóe miệng cười ôn hòa.
Sở Kiều ôm đứa nhỏ, xoay người để cho bọn họ vào nhà.
"Dì xinh đẹp." Hàn Nhất Nặc nhìn thấy Tô Lê, chủ động chào hỏi. Nhìn thấy diện mạo xinh đẹp của cô ấy, đều nhiệt tình như vậy.
Sở Kiều nhịn không được cười nhẹ, nghĩ thầm rằng cô bé này lúc đầu cũng không phải đối với mình cũng nhiệt tình sao! Nhìn có người mới, Hàn Nhất Nặc ở trong lòng Sở Kiều chủ động nhảy xuống, chạy đến trước mặt Tô Lê.
"Dì, váy của dì thật đẹp..." Hàn Nhất Nặc đưa tay sờ lên váy của Tô Lê, ngẩng đầu lên nhìn cô chăm chú.
Tô Lê cười dịu dàng, hơi cúi người, mỉm cười nhìn chăm chú bé gái trước mặt "Con tên là Nhất Nặc?"
"Vâng." Mắt Hàn Nhất Nặc sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Dì là Tô Lê." Tô Lê chủ động đưa tay, đồng thời cô giới thiệu tên.
Khóe miệng Hàn Nhất Nặc tươi cười nhẹ nhàng, vươn tay nhỏ mũm mĩm cầm lấy tay của cô, nói "Dì Tô Lê tốt."
Đứa nhỏ này đặc biệt ngoan ngoãn, tình yêu của Tô Lê thoáng chốc lan tràn.
Sở kiều đứng ở bên cạnh nhìn thấy Tô Lê thu lại bộ dáng xúc động trở lại bình thường, ngược lại làm bộ hình tượng người mẹ, không khỏi cười khẽ. Cô nhìn Hàn Thu Dương đứng ở bên cạnh, tự nhiên thấy trong lòng sáng suốt.
Giây lát, Sở Kiều đưa tay kéo Tô Lê tới, mỉm cười nhìn người đàn ông đối diện, nói: "Cô ấy là Tô Lê, là bạn tốt nhất của tôi."
Tô Lê khẩn trương, chủ động vươn tay "Xin chào."
"Xin chào." Hàn Thu Dương đưa tay nắm nhẹ, giọng điệu lễ phép. Thật ra anh nhớ rõ Tô Lê, thời điểm lần đầu tiên thấy cô là trước ngực cô mang theo miếng kim cài áo kia.
Lúc trước miếng kim cài áo kia là anh đích thân tuyển chọn, cho nên ký ức hãy còn mới mẻ.
Tô Lê cá tính hào phóng, bình thường nhìn thấy người đều sẽ không rụt rè. Nhưng lúc này cô đứng ở bên người Sở Kiều, đầu cúi hơi thấp, vậy mà đang ngượng ngùng.
Sở Kiều lén đưa tay véo nhẹ trên eo cô, vậy mà Tô Lê nhịn xuống không có nổi giận, ngược lại nhìn cô cười.
Không phải chứ?
Sở Kiều cứng lưỡi, nghĩ thầm rằng xong đời rồi, xem như cô bé kia có tài!
Mấy người đều đang đứng, vẫn là Sở Kiều lấy lại tinh thần trước, tiếp đón mọi người, "Mau ngồi đi."
Sau đó, cô đi pha ấm trà, chuẩn bị một chút điểm tâm nhỏ cho Hàn Nhất Nặc ăn. Đứa nhỏ nhìn thấy có cái ăn là cực kỳ an tĩnh, Hàn Nhất Nặc ngồi ở trên ghế, cái miệng nhỏ ăn bánh ngọt cũng không ảnh hưởng lớn đến mọi người nói chuyện.
"Nghe nói Thời Nhan chuẩn bị sắp xong hết rồi." Hàn Thu Dương uống ngụm trà, môi mỏng hé mở.
Sở Kiều nhìn anh, ánh mặt giật giật "Tin tức của anh thật chính xác."
Người đàn ông chỉ cười không nói, bắt đầu đề tài này, "Nhà xưởng các em không cần thuê, Mộ Luyến có thể dành ra một cái cho các em dùng."
"A?" Tô Lê kinh ngạc, âm thanh nâng lên. Cô ý thức được sự thất lễ của chính bản thân, vội vàng thu lại sự khác thường, lần nữa thay bằng một nụ cười phù hợp, "Cái này không tốt lắm đâu, thuê nhà xưởng hàng năm cũng tốn không ít tiền bạc."
Ánh mắt Hàn Thu Dương lướt qua mặt cô, nhìn thấy cô thay đổi cảm xúc rất nhanh, môi dần giương lên. Lông mày anh hơi nhướng lên, cười nói: "Yên tâm, không cần các em đưa tiền."
"Như vậy sao được," Sở Kiều nhíu mày, giọng điệu kiên định nói: "Thu Dương, chúng ta đều là người làm ăn, anh không lý do gì phải làm ăn buôn bán lỗ vốn."
"Như thế nào là không lý do?" Hàn Thu Dương cười cười, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ ôn nhu, "Hiện tại chúng ta chính là đồng môn, em cũng xem như là sư muội của anh, chẳng lẽ anh giúp em một chút này vẫn còn lấy tiền?"
Đồng môn? Sư muội?
Sở Kiều trừng mắt nhìn, thích loại quan hệ này. Cô nhìn ánh mắt Hàn Thu Dương lộ vẻ tươi cười, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
"Đúng là..."
Hàn Thu Dương ngắt lời cô, ánh mắt trầm xuống, "Tư Phạm lần này làm quá đáng, cho nên không cần cự tuyệt anh."
Nghe được anh nói như vậy, Sở Kiều không khỏi thở dài, rất khó tìm được lý do cự tuyệt.
Phía dưới bàn, Tô Lê gắt gao nắm chặt tay Sở Kiều, không ngừng nháy mắt với cô. Sở Kiều nhìn ra được ý tứ của cô, cuối cùng gật đầu đồng ý, "Được rồi, trước chúng ta tạm thời dùng nhà xưởng Mộ Luyến, đợi đến khi chúng ta có năng lực rồi di chuyển chỗ khác."
Thấy cô đồng ý, Hàn Thu Dương mím môi cười, cũng không có nói thêm cái gì. Tính tình của Sở Kiều anh biết, hiện giờ cô có thể như vậy, đã xem như là cực hạn rồi.
Hàn Nhất Nặc nghe không hiểu mọi người nói gì, ánh mắt nhìn cái này, nhìn cái kia trong đĩa bánh ngọt đã ăn được hơn một nửa.
Tô Lê cầm lấy một tờ khăn giấy lau chùi miệng cho bé, đáy mắt lộ vẻ ôn nhu.
"Cảm ơn dì." Hàn Nhất Nặc phồng má, lễ phép nói lời cảm ơn. Trong tay bé cầm cái đĩa, ngồi ở trên người Hàn Thu Dương, hai cái chân nhỏ đong đưa trước sau.
Sở Kiều nhìn bọn họ ba người cùng một chỗ, chỉ cảm thấy rất hòa hợp, cực kỳ ấm áp.
Bên đường Lí Hắc Mã tối đen, trên ngón tay người đàn ông kẹp một điếu thuốc, rõ ràng đợi đã lâu. Mặt anh trầm xuống dụi tắt điếu thuốc trong tay, mở cửa xe đi xuống.
Xa xa thấy người trong nhà còn vừa nói vừa cười, ánh mắt thâm thúy Quyền Yến Thác híp lại, sắc mặt có chút khó coi. Lâu lắm Sở Kiều đã không nở nụ cười, nhưng dáng tươi cười là đối với người khác?!
Người đàn ông gõ cửa đi vào trong phòng tiếng cười đột nhiên dừng lại. Hình ảnh này lại khiến anh khó chịu, chẳng lẽ anh đáng sợ như vậy?
"Chú khỏe." Hàn Nhất Nặc nhìn thấy anh, không hề sợ người lạ, chủ động chào hỏi.
Quyền Yến Thác vẻ mặt giật giật, đưa tay sờ đầu của bé, "Xin chào."
Nhìn thấy anh tới, tất cả mọi người cực kỳ thức thời thu dọn rời đi. Hàn Thu Dương cùng anh chào hỏi ngắn gọn, tiện thể ôm lấy người phụ nữ chuẩn bị rời đi.
"Thu Dương, anh đưa Tô Lê trở về đi." Vừa ra đến trước cửa, Sở Kiều nhắc nhở: "Trễ như vậy cô ấy đi một mình, em lo lắng."
"Được." Hàn Thu Dương trở tay mang người phụ nữ đang ngồi ở phía sau, mở cửa chỗ bên cạnh tay lái để cho Tô Lê lên xe.
Môi Tô Lê nhấp nhẹ, e lệ cười, động tác tao nhã ngồi vào trong xe. Nhìn thấy Hàn Thu Dương xoay người, cô lập tức há to miệng quay về phía ngoài cửa sổ xe xua tay với Sở Kiều, giơ ngón tay cái lên.
Sở Kiều cười lắc đầu, nhìn theo xe màu đen lái đi. Hàn Thu Dương tính cách quá mức bình thản, có người như Tô Lê ở bên cạnh, về sau khẳng định có không ít nụ cười.
Cô cảm thấy làm bà mối là rất cần thiết.
Xoay người vào nhà nhìn thấy người đàn ông vẻ mặt u ám ngồi ở trên ghế sofa, Sở Kiều đóng cửa lại, rót cho anh chén trà.
Khom lưng thu dọn thùng rác bên cạnh bàn sạch sẽ, Sở Kiều thuận miệng hỏi anh, "Ăn cơm tối chưa?"
"Rồi." Giọng điệu người đàn ông u ám.
Nhìn thấy hộp thức ăn nhanh trong thùng rác, chân mày Quyền Yến Thác cau chặt, nói: "Em ăn cơm hộp?"
Sở Kiều cầm túi rác đi ra ngoài cửa, sau đó quay vào nhà cười nói, "Không thời gian nấu cơm, tùy tiện ăn một chút."
Đưa tay kéo cô vào trong ngực, khuôn mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác trầm xuống, “Dạ dày em không tốt, không biết sao?"
Sắc mặt anh có vẻ lo lắng, Sở Kiều giơ tay đặt trên vai của anh, hơi chép miệng, nói: "Được, em sẽ chú ý."
"Về nhà đi." Quyền Yến Thác ôm chặt eo của cô, vùi mặt vào cổ cô cọ nhẹ, giọng điệu trầm thấp.
Sở kiều trong lòng khẽ động, cúi đầu hôn xuống khóe miệng của anh, nói: "Thời Nhan sắp khánh thành, gần đây em đều phải chuẩn bản thiết kế."
Ý tứ trong lời nói của cô vẫn là không chịu về nhà.
Khóe miệng Quyền Yến Thác chìm xuống, lòng bàn tay để trên eo cô "Anh và em cùng nhau làm."
"Phụt..."
Sở Kiều phun ngụm nước ra, kinh ngạc trừng mắt anh, "Không được."
Nếu anh ở nơi này, cô làm sao có thể chuyên tâm làm việc.
Người đàn ông từ đầu không để ý tới phản ứng của cô, đưa tay đẩy cô ra, đứng lên trực tiếp đi lên lầu hai. Ngôi nhà nhỏ này của cô, anh còn không có xem qua.
Sở Kiều để cốc nước xuống, bước nhanh theo anh lên lầu.
"Đây là giường của em?" Quyền Yến Thác dựa bên cạnh cửa, ánh mắt nhìn chăm chú cái giường nhỏ màu hồng kia, khóe miệng gợi lên ý cười.
Đề phòng nhìn anh một cái, Sở Kiều kiên trì đáp lại, sau đó lại bổ sung một câu, “Giường của em nhỏ, chỉ có thể ngủ một người."
"Thật không?" Quyền Yến Thác đi đến bên giường ngồi xuống, đệm cực kỳ thoải mái, anh cười sau đó nằm xuống, nói: "Vậy em ngủ trong lòng anh, vừa vặn ngủ đủ."
"Không được!"Ánh mắt Sở Kiều không có ý cười nhìn anh, quả quyết cự tuyệt.
"Keo kiệt!"
Quyền Yến Thác nằm ngửa trên giường cô, hai chân thon dài gác cùng một chỗ. Anh một tay chống đầu, cười mỉm nhìn về phía người đối diện, “Giường của anh đã cho em ngủ, giường của em, anh đương nhiên cũng cần phải ngủ."
"..."
Sở Kiều không nói gì, anh cũng không nói nữa.
"Anh thật sự muốn ngủ ở chỗ này?" Sở Kiều mím môi, hỏi anh.
Quyền Yến Thác gật đầu, mắt sáng như đuốc, "Đương nhiên."
Được rồi, ngủ thì ngủ.
Kéo ngăn tủ ra, Sở Kiều tìm cái chăn sạch sẽ nhất đưa cho anh, lại dẫn anh đến nhà tắm, chỉ cho anh từng cái, nói: "Anh dùng tạm đồ của em để rửa mặt, trong nhà không có quần áo của đàn ông, anh tạm chấp nhận đi."
Cô xoay người ra ngoài, đóng cửa phòng tắm, đi đến giường trải chiếu.
Người đàn ông rửa mặt rất nhanh, Sở Kiều mới vừa trải giường xong, anh đã đi ra khỏi phòng tắm.
"Xong rồi?" Sở Kiều quay đầu nhìn theo anh hỏi.
Quyền Yến Thác vén chăn lên, gối lên trên gối của cô "Vợ, giường của em... Thật thoải mái."
Khi nói chuyện, anh vỗ vào chỗ bên cạnh mình, nói: "Vào đây."
Sở Kiều do dự nhưng vẫn vén chăn lên chui vào.
Thời tiết đã chuyển ấm, tuy nhiên buổi tối còn có chút lạnh, nhưng một người ngủ cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Sở Kiều núp ở trong lòng anh, tay chân lạnh nhưng rất nhanh đã ấm lên. Cô nghe thấy tiếng tim đập của người đàn ông, môi đỏ mọng cong lên.
Mấy ngày nay cô ngủ một mình, tuy rằng giường vẫn là quen thuộc, nhưng bên người thiếu đi hơi thở của anh khiến cô bị mất ngủ.
Cho nên nói, thói quen cực kỳ đáng sợ. Cô sống một mình không có thói quen ỷ lại, nhưng hôm nay, cô lại không muốn rời xa anh.
"Anh ngủ trước đi, em còn muốn đi vẽ." Sở Kiều thừa dịp chưa buồn ngủ, kiên cường chống đỡ tinh thần đứng dậy.
Quyền Yến Thác cũng không ngăn cản cô, chỉ là ánh mắt tha thiết nhìn cô, trong ánh mắt kia lại có một tia thương cảm.
Khóe mắt cô thoáng nhìn sang ánh mắt anh, Sở Kiều trong lòng hạ xuống, xoay người lại đắp chăn cho anh, nói: "Chỉ cho phép ở một đêm."
"Tại sao?"
Rõ ràng không khí ấm áp, vì câu nói của cô mà phá hỏng cả không khí. Lông mày Quyền Yến Thác cau chặt, không vui nói.
Anh vẫn còn kế hoạch, ngày mai đem hành lý qua đây, cùng cô ở nơi này!
Sở Kiều đại khái cũng không đoán được của tâm tư anh, không khỏi buồn cười, "Anh ở đây ảnh hưởng đến công việc của em."
"Nào có?" Người đàn ông vô tội giơ tay, nói: "Anh chưa làm cái gì cả."
Anh quả thật cái gì cũng chưa làm, nhưng anh ở đây, Sở Kiều dễ bị phân tâm.
Sở Kiều mím môi, để cho anh nằm xuống, ôn nhu nói: "Chồng, anh đừng náo loạn nữa, cuối tuần Thời Nhan khánh thành, em phải chuẩn bị tốt bản thiết kế, lần này em chỉ có thể thắng không thể thua!"
Con mắt thâm thúy của người đàn ông giật giật, nhìn chăm chú gương mặt mệt mỏi của cô, lông mày cau chặt cuối cùng giãn ra, "Được, nhưng mà mỗi ngày anh sẽ qua bệnh viện bên kia, nếu em bận quá thì không cần qua."
"Vâng." Sở Kiều hôn xuống khóe mắt của anh, sau đó đứng dậy đi xuống lầu, tranh thủ vẽ bản thiết kế.
Trong phòng ngủ thiếu đi hơi thở của cô, rất nhanh yên tĩnh lại. Quyền Yến Thác nằm ở trên giường chờ đã lâu cũng không thấy cô quay trở lại, khuôn mặt tuấn tú lập tức tức giận, đồ không lương tâm, thật sự một đi không trở lại?!
Vén chăn lên xuống giường, Quyền Yến Thác từ cửa của cầu thang nhìn xuống, chỉ thấy Sở Kiều ngồi ở trước bàn sách, trong tay nắm một cây bút máy, dáng vẻ chăm chú.
Trong phòng khách, ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn nhỏ chiếu trên mặt của cô, lộ ra vẻ gầy yếu cùng mỏi mệt của cô.
Tiếng thở dài của Quyền Yến Thác cũng không có vọng xuống quấy rầy cô. Lúc cô chăm chú, anh thật sự không có gan cũng không nhẫn tâm đi quấy rầy cô.
Gần đây chuyện của công ty và chuyện trong nhà, áp lực của Sở Kiều đều rất lớn. Anh nghĩ lúc này, anh nên giúp đỡ cô một chút gì đó.
Ban ngày ở công ty phải tập trung toàn bộ tinh thần, buổi tối mới có thời gian rảnh để suy nghĩ về bản thiết kế. Bởi vì trong lòng Sở Kiều sốt ruột nên linh cảm không hề xuất hiện.
Cả đêm biên soạn và thay đổi năm sáu lần, cuối cùng Sở Kiều cũng hoàn thành một bộ. Sau đó cô đặt bút xuống xem kỹ lại một lần nữa rồi đóng bản thiết kế lại, đứng lên.
Ngoài cửa sổ trời tối hoàn toàn, âm thanh yên tĩnh.
Sở Kiều xoa cổ, đưa tay tắt đèn đi. Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, trên đường vắng vẻ không có một bóng người.
Đèn đường mờ nhạt, ngọn đèn theo cửa sổ chiếu vào một chút. Sở Kiều nắm chặt áo choàng, cảm thấy có chút lạnh.
Cô nhíu mày nhìn lên trên tầng, nhớ tới người đàn ông đang ngủ trên giường của cô lông mày mệt mỏi giãn ra.
Giây lát, cô quen thuộc lần mò trong bóng tối đi lên tầng đẩy cửa phòng ngủ ra đi vào.
Nhìn qua rèm cửa có ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào.
Sở Kiều nhẹ nhàng đi tới bên giường, vén chăn lên nằm xuống. Giường của cô không nhỏ nhưng cũng không lớn, tay chân Quyền Yến Thác hơi dài ngủ cũng không thoải mái.
Cô cúi đầu nhìn mí mắt của anh khép lại, bên môi nở nụ cười. Bình thường anh kén cá chọn canh, bây giờ lại chen chúc trên cái giường nhỏ này mà cũng có thể ngủ yên, lại còn đắc chí.
Còn tưởng rằng anh muốn náo loạn, nhưng anh lại một mình im lặng ngủ thiếp đi ở trong này, điều này khiến cho Sở Kiều cực kỳ kinh ngạc. Dáng ngủ của anh rất đẹp, đôi mi khép nhẹ, mũi thẳng, cánh môi hơi hơi nhấp nhô trông rất gợi cảm.
Sở Kiều gối bên cạnh anh, nâng một ngón tay đặt lên môi của anh khẽ vuốt. Cô không dám dùng lực, sợ đánh thức anh. Mấy ngày nay một mình anh ở nhà chắc cũng ngủ không được ngon.
Thân thể động đậy nhẹ tựa vào trong lòng của anh, Sở Kiều ôm eo của anh, con mắt nhắm lại đầy ngọt ngào mãn nguyện. Nằm ở trong lòng anh vẫn là tốt nhất, an tâm lại thoải mái.
Mấy ngày phải thức đêm liên tục, Sở Kiều cũng không chống đỡ được, ở trong lòng anh ngủ rất nhanh.
Sáng ngày hôm sau, Sở Kiều mở mắt ra nhìn không thấy người đàn ông nằm bên cạnh. Cô nhìn đồng hồ, kêu lên một tiếng.
Muộn rồi!
Nhanh chóng rời giường mặc quần áo, Sở Kiều vội vã từ trên tầng chạy xuống đã thấy trên bàn đặt điểm tâm, cũng thấy bên cạnh đặt hộp giữa ấm.
Bên cạnh có tờ giấy, nét chữ của Quyền Yến Thác rất tự nhiên: Buổi tối chờ anh, cùng nhau ăn cơm.
Sở Kiều vừa ăn bữa sáng, cười nhẹ một tiếng. Cô gấp tờ giấy lại, đứng lên đáy lòng không ngừng cầu nguyện.
Ngày kia còn phải đi kiểm tra, cô cầu nguyện lần này kiểm tra kết quả có thể có tiến triển, ít nhất còn có thể cho cô hi vọng!
----
Sở Nhạc Viện từ phòng tắm đi ra, sắc mặt trắng bệch. Thời gian mang thai của cô phản ứng rất mãnh liệt, mỗi ngày cô không ăn vào được thứ gì.
Qúy Tư Phạm mặc bộ âu phục màu đen ngồi trong phòng khách, khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra sự vui mừng hay phẫn nộ. Nhìn thấy cô đi ra, anh chỉ vào vị trí trước mặt, ý bảo cô ngồi xuống.
Sở Nhạc Viện kéo ghế ra ngồi xuống, thấy anh đưa tay đẩy một phần văn kiện sang.
Cô do dự cầm văn kiện lên nhìn kỹ một lần, sắc mặt cũng biến sắc theo.
"Anh muốn quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ?!"
Sở Nhạc Viện quá sợ hãi trong tay nắm chặt văn kiện trong tay ném xuống mặt đất, "Quý Tư Phạm, đứa nhỏ là của tôi."
"Của cô?" Quý Tư Phạm hạ mi, đáy mắt vẻ u ám, "Sở Nhạc Viện, hiện tại cô một phân tiền cũng không có, là một kẻ nghèo nàn, cô có cái gì tư cách nói đứa nhỏ là của cô?"
"Tôi..." Sở Nhạc Viện cắn môi, tức giận nói: "Đứa nhỉ hiện tại ở trong bụng tôi, đương nhiên là của tôi."
Quý Tư Phạm quay đi, không muốn cùng cô tranh luận loại đề tài nhàm chán này. Anh khom lưng nhặt văn kiện trên đất lên, lại để lên trước mặt cô, nói: "Quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ, chỉ có thể thuộc về tôi."
"Không thể!"
Sở Nhạc Viện run rẩy đứng lên, hai tay chặt chẽ che cái bụng bằng phẳng "Quý Tư Phạm, anh không thể cướp đi đứa nhỏ của tôi! Không thể!"
"Tại sao không thể?" Quý Tư Phạm nhíu mày nhìn chằm chằm cô, ánh mắt khinh miệt, "Tôi là cha đứa nhỏ, mặc dù ra tòa án, tôi cũng có khả năng lấy được quyền nuôi dưỡng!"
Sắc mặt Sở Nhạc Viện tái mét, cả người run rẩy. Hiện tại cái gì cô cũng không có, niềm hy vọng duy nhất chính là đứa nhỏ trong bụng cô, nếu cô mất đi đứa nhỏ thì cô còn lại cái gì?
"Tư Phạm " Sở Nhạc Viện chạy đến bên cạnh anh, hạ thấp khẩu khí xuống, "Tôi van cầu anh, đừng đối với tôi như vậy! Anh không thể cướp đi đứa nhỏ, không thể!"
Sắc mặt Sở Nhạc Viện tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt thâm thúy của Qúy Tư Phạm thoáng qua trên mặt, mặt không chút thay đổi nói: "Đây là cô tự tìm!"
Tự tìm?
Cô cúi đầu cười khẽ, trái tim không ngừng thắt lại. Đúng, anh nói không sai, toàn bộ những điều này đều là cô tự tìm!
"Ký tên!"
Người đàn ông mất kiên nhẫn, vung tay cô ra, ánh mắt trầm xuống.
"Không cần..."
Sở Nhạc Viện lui về phía sau, hai tay gắt gao nắm chặt một chỗ, dứt khoát không ký tên.
Hai bên giằng co vài giây, lông mày Qúy Tư Phạm cau chặt, mở miệng kêu người đi vào. Ngoài cửa hai người vệ sĩ lập tức đi lên, tóm lấy Sở Nhạc Viện.
"Anh muốn làm gì?"
Hai tay Sở Nhạc Viện bảo vệ bụng, ánh mắt sợ hãi.
Trong sofa ngoài phòng khách, hai chân Qúy Tư Phạm gác lên nhau, vẻ mặt u ám "Nếu cô không ký tên, tôi liền cho bọn họ đưa cô đi bệnh viện."
Anh quay đầu đi, con mắt đã từng dịu dàng trước kia bây giờ đã được xã hội tôi luyện vô cùng tàn nhẫn và độc ác, "Đứa nhỏ này chính là cô tìm mọi cách để có được, cô tưởng là tôi thật sự để ý? Nghĩ rằng có thể dùng việc này lợi dụng tôi?!"
"Sở Nhạc Viện, cô đừng có hoang tưởng!"
Quý Tư Phạm đứng lên, đi từng bước một đến trước mặt cô, đập tan hy vọng cuối cùng trong lòng cô.
Trong nháy mắt sự ớn lạnh chạy khắp cơ thể, Sở Nhạc Viên không dám nhìn anh, đáy mắt co rút lại. Cô mở miệng, nhưng mà phát ra được một chút âm thanh nào, cổ họng giống như bị người bóp chặt, không thể hô hấp.
"Mang cô ta đi."
Quý Tư Phạm xoay người, lạnh lùng sai bảo. Vệ sĩ nghe thấy lệnh của anh, lập tức tiến lên tóm chặt hai vai của Sở Nhạc Viện, kéo cô ra khỏi cửa.
"Không cần!"
Sở Nhạc Viện phục hồi lại tinh thần, vùng vẫy thét chói tai. Nhưng cô không dám dùng lực, sợ tổn thương đến đứa nhỏ trong bụng.
Ném chuột sợ vỡ bình.
"Quý Tư Phạm, anh không thể làm như vậy! Đây cũng là con của anh!" Sở Nhạc Viện sợ hãi, vệ sĩ kéo cô đi ra ngoài, cô không còn sức để phản kháng, hai tay gắt gao nắm chặt cửa, không dám buông tay.
"Cứu mạng! Cứu mạng!"
Sở Nhạc Viện không khống chế được thét chói tai, nước mắt rơi như mưa.
Dì Thái cũng ở nhà, bà ở trong phòng bếp, muốn giúp nhưng mà không dám lên tiếng. Gần đây cảm xúc của Qúy Tư Phạm rất bất thường, bất luận kẻ nào cũng không dám nhiều lời.
Vệ sĩ không dám dùng sức tóm cô, dù sao vẫn có chỗ kiêng dè. Sở Nhạc Viện bắt lấy khe hở của cửa, hai tay gắt gao tóm chặt ván cửa, toàn thân sợ tới mức phát run.
Lúc sau, Quý Tư Phạm bước tới, trên cao nhìn xuống, nhìn cô chăm chú, hỏi: "Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, có ký hay không?"
Cả người Sở Nhạc Viện ngồi sững trên đất, cô ngẩng đầu lên, nén nước mắt gật đầu, "Tôi ký."
Bốp --
Quý Tư Phạm đặt văn kiện cùng bút trước mặt cô.
Nhặt bút ở trên mặt đất lên ký tên, Sở Nhạc Viện cắn môi, nước mắt mãnh liệt rơi xuống.
Cổ tay cô run rẩy cầm không được chắc, viết tên xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn không rõ chữ.
Một khi ký tên, vậy thì ý nghĩa duy nhất còn sót lại trong sinh mệnh của cô cũng mất đi.
"Tại sao lại đối với tôi như vậy?"
Bút trong tay bị người lấy đi, cơ thể Sở Nhạc Viện cạn kiệt sức lực.
Quý Tư Phạm mắt nhìn cô ký xong văn kiện, trở tay cất kỹ. Con mắt anh híp lại, cũng không trả lời câu hỏi của cô.
"Từ hôm nay trở đi cô liền trung thực ở trong này cho đến khi sinh đứa nhỏ ra." Quý Tư Phạm đứng thẳng, tầm mắt vẫn chưa tại trên mặt hắn có nửa khắc dừng lại.
Anh cầm lấy áo khoác, cất bước rời khỏi.
"Nếu là Sở Kiều, anh cũng đối với cô ấy như vậy sao?" Hai khóe mắt Sở Nhạc Viện đỏ lên, nhìn theo bóng lưng anh hỏi.
Bước chân người đàn ông đang đi về phía trước dừng lại một chút, môi mỏng khẽ nâng lên.
"Ha ha..."
Sở Nhạc Viện nhìn bóng lưng anh cứng lại, cất tiếng cười nói: "Đáng tiếc, anh không có khả năng đạt được cô ấy rồi."
Hai tay bám tường, Sở Nhạc Viện chậm rãi đứng lên. Cơ thể đang phát run, hàm răng cô gắt gao cắn môi, giọng điệu độc ác: "Quý Tư Phạm, anh sẽ gặp báo ứng, báo ứng của anh là cả đời đều đã không chiếm được Sở Kiều!"
Bốp --
Má phải Sở Nhạc Viện bị tát nghiêng đi, Quý Tư Phạm hạ tay xuống, lòng bàn tay nóng rát.
"Cô còn dám nói một lần?!"
Vẻ mặt người đàn ông âm u, giọng điệu lộ ra ý lạnh.
Sở Nhạc Viện che mặt cười nhẹ, lôi tay anh đặt trên cổ, nói: "Có bản lĩnh thì anh giết tôi đi!"
Má bên phải của cô sưng đỏ, lông mày Qúy Tư Phạm cau chặt, năm ngón tay nắm chặt thả lỏng.
"Không dám sao?" Sở Nhạc Viện giễu cợt nhìn anh, "Tôi còn tưởng rằng, không có gì là anh không dám làm."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, lòng bàn tay đặt ở dưới bụng, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, "Quý Tư Phạm, thật ra bộ dáng của anh, tôi cảm thấy anh rất đáng thương."
Nói xong những lời này, cô xoay người đi vào phòng ngủ.
Một tiếng “xoạch” cửa phòng ngủ đóng lại. Lông mày Qúy Tư Phạm cau chặt, khuôn mặt tuấn tú cứng đờ lại, trở lên âm u như mây rền gió dữ.
Sở kiều đi ra khỏi nhà, Quyền Yến Thác đỗ xe đợi cô, thuận tiện cùng cô đi làm. Buổi sáng phải họp, cô có chút không yên tâm, cơm trưa cũng chưa ăn, lấy cớ công ty có việc để rời đi.
Buổi chiều hai giờ phải đi khám lại, Phạm Bồi Nghi hẹn gặp mặt cô ở bệnh viện.
Xếp hàng lấy số, Sở Kiều khẩn trương lòng bàn tay rét run.
Bác sĩ như bình thường bắt mạch cho cô, Sở Kiều nhìn chăm chú ánh mắt anh ta, thấy lông mày anh ta nhăn lên, cả trái tim bỗng chốc chìm đến mức thấp nhất.
“Hai đợt trị liệu trước hiệu quả không lớn." Bác sĩ lắc đầu, tháo kính xuống hỏi, "Vẫn muốn tiếp tục sao?"
Trong lòng Sở Kiều bỗng chốc hồi hộp, ánh mắt Phạm Bồi Nghi ảm đạm.
Cuối cùng bác sĩ đưa ra thuốc trị liệu, loại thuốc Đông y nhiều nhất chỉ điều trị ba lần, hai tay Sở Kiều nắm chặt đơn thuốc, trái tim không ngừng run rẩy.
Đi ra cửa bệnh viện, trên đường vẻ mặt Phạm Bồi Nghi trầm xuống. Mấy lần Sở Kiều nghĩ muốn nói chuyện với bà ấy, nhưng lời nói đến cửa miệng lại không biết muốn nói gì.
"Nghe nói con mới chuyển nhà?" Lên xe trước, Phạm Bồi Nghi xoay người hỏi cô.
Sở Kiều xách theo túi da, trả lời bà, "Vâng, gần đây nhiều việc."
"Thế cũng tốt." Phạm Bồi Nghi xách theo túi da, ánh mắt nhìn vào mặt của nàng, nói: "Hiện giờ con uống thuốc Đông y, ở cùng một chỗ với a Thác cũng bất tiện."
Sở Kiều nhíu mày, bởi vì lời nói của bà, cơ thể không được tự nhiên.
Phạm Bồi Nghi bỗng nhiên nắm chặt tay cô, giọng điệu trầm xuống, "Vừa rồi trong lời nói của bác sĩ con đều nghe được hết, nếu không thấy tốt lên, con định làm như thế nào?"
Sở Kiều sửng sốt, sau đó nhìn bà hỏi, "Mẹ, người muốn nói gì?"
Phạm Bồi Nghi thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ, "A thác là con trai duy nhất trong nhà, tất cả mọi người đều trông cậy vào nó! Mẹ chỉ có một đứa con trai này, chẳng lẽ không để cho mẹ thấy có được đứa cháu trai sao?"
Dừng lại, Phạm Bồi Nghi nhếch môi, hốc mắt dần đỏ lên: "Trong khoảng thời gian này mẹ không có giấc ngủ nào được tốt, mỗi khi đến mùng một và mười lăm liền đi miếu dâng hương. Nhà của chúng ta là danh gia vọng tộc, nếu đến a Thác hương khói bị chặt đứt, người bên ngoài thấy thế sẽ nhìn chúng ta như thế nào, nhìn a Thác như thế nào?"
"Mẹ biết bà nội cưng chiều con, nhưng bà nội cũng chỉ có mỗi a Thác là cháu trai, tất cả đều trông cậy vào nó." Phạm bồi nghi nói gần nói xa, rõ ràng.
"Kiều Kiều," Phạm Bồi Nghi vỗ mu bàn tay cô, nói: "Đừng trách mẹ ích kỷ, mẹ cũng là vì nhà họ Quyền, vì a Thác."
Sở Kiều cúi đầu, trong lòng chua xót. Trong lời nói của Phạm Bồi Nghi, cho dù là kẻ ngu si đều có thể hiểu rõ.
@by txiuqw4