Thực Hoan Giả YêuChương 161-2: Thói quen chụp ảnh tệ hại 2
Ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, Sở Kiều ngồi trên ghế xoay, trong tay cầm một khung ảnh. Gương mặt cha anh tuấn nghiêm nghị, ánh mắt của cô và Sở Hoành Sanh giống nhau như đúc, trong hình chỉ có mình Sở Nhạc Viện là mỉm cười.
Nắm chặt khung hình trong ngực, Sở Kiều xoay người, đôi mắt nhìn về nơi xa.
Cô biết cơ hội chỉ có một lần. Lần này chỉ có thể thắng, không thể bại!
Mười giờ sáng, Khả Nhi lái xe trở lại cửa hàng. Trước đó cô qua ngân hàng chuyển tiền về nhà.
Bây giờ ngoài tiền thì cô chẳng có gì để giúp đỡ người thân.
Trở lại cửa hàng, Khả Nhi nhận được điện thoại của mẹ thông báo đã nhận được tiền. Sau khi nói chuyện mấy câu thì cúp máy.
Kể từ khi em trai vào tù, quan hệ giữa cô và gia đình không tốt lắm. Dù cha mẹ không nói nhưng cô cũng có thể cảm thấy mọi người trong nhà đều trách mình. Lúc đầu là em trai vào tù, sau đó đến lượt cô, chịu đả kích liên tiếp như vậy khiến cha mẹ không thấy được bất kỳ hi vọng nào. Cả nhà đều trông cậy vào em trai nhưng khi nó ngồi tù thì tất cả hóa thành bọt nước.
Mặc dù hiện tại Khả Nhi có cố gắng đến thế nào thì suy cho cùng trong lòng cha mẹ vẫn có vướng mắc, có lẽ cả đời cũng không thể hóa giải.
"Chị Hứa."
Khả Nhi ngẩng đầu lên, trước mặt cô là một người đàn ông mặc bộ vét màu đen, trong tay cầm hai quyển sổ mỏng cẩn thận giao cho cô: "Anh Hổ kêu em đưa tới."
Khả Nhi đứng dậy nhận lấy, khóe miệng nhếch lên, "Cậu ngồi xuống nghỉ ngơi một chút."
Cô gọi nhân viên rót ly trà mang đến, một mình cầm sổ sách đi vào trong phòng nhỏ.
Đóng cửa lại, Khả Nhi mở sổ ra. Cô không hiểu những thứ đó, chỉ nhanh chóng chụp lại mấy tờ rồi cho vào tủ khóa lại.
"Cậu vất vả rồi." Thu thập xong đồ đạc, Khả Nhi mỉm cười đi ra ngoài.
Người nọ không nhiều lời, chỉ nói với Khả Nhi rằng hai bản này sẽ gửi ở đây, ngày mai có người tới lấy sổ sách mang đi.
Khả Nhi mỉm cười, sau khi tiễn người nọ, nụ cười trên môi cũng biến mất.
Kể từ khi Giang Văn Hải bị đá ra khỏi Sở thị, nhà họ Giang bắt đầu xuống dốc. Giang Hổ lại cưới phải một bà vợ tiêu tiền như nước, chỉ có thể tìm cách vơ vét bên ngoài.
Mấy công việc buôn bán kia đều không có lãi, mỗi tháng anh ta đều cho người mang sổ sách tới, sau đó sẽ sắp xếp người lấy sổ sách đi, làm như vậy để che giấu tai mắt. Nhưng giấy không gói được lửa.
Hiện nay tình huống phía bên Sở Nhạc Viện không có gì đặc biệt, Bên cạnh Giang Hổ không có ai đủ tin tưởng, chỉ có một mình Khả Nhi mà thôi.
Hừ, thứ cô muốn chính là phần tin tưởng đó của anh ta.
Cô từng tin tưởng anh ta, nhưng anh ta đã làm gì?
Ném cô một mình oan khuất ngồi tù. Cô phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở thế nhưng đảo mắt một cái, anh ta đã vui vẻ cưới một người khác.
Khả Nhi ôm chặt vai, thân thể run rẩy. Sau khi bị thẩm tra liên tục ba ngày ba đêm, rốt cuộc cô hiểu được sẽ không có ai tới cứu cô.
Sự mong chờ trong lòng tan biến, cô nhất định phải để bọn họ nếm thử một chút mùi vị tuyệt vọng đó.
Dùng xong cơm tối, theo thói quen, Sở Nhạc Viện xuống lầu tản bộ. Dì Thái đi cùng cô nửa giờ, sau đó đưa cô lên lầu rồi mới xách túi rời đi. Móc chìa khóa mở cửa, nhìn thấy một đôi giày ra màu đen, Sở Nhạc Viện cau mày, nhìn trong phòng khách cũng không có người.
"Tư Phạm?" Cô lên tiếng gọi, đóng cửa đi vào bên trong.
Một tay Sở Nhạc Viện vuốt bụng, chân bước vào trong. Đèn trong phòng tắm bật sáng, mơ hồ có tiếng ho khan.
Cô nhìn thấy Qúy Tư Phạm đứng ở phía trước bệ rửa tay, khổ sở nhăn mày, khom lưng ho khan không ngừng.
"Tư Phạm!"
Sở Nhạc Viện hoảng hốt đẩy cửa đi tới bên cạnh anh ta, "Anh làm sao vậy?"
Vòi nước chảy rào rào, Qúy Tư Phạm vốc nước rửa mặt, khôi phục vẻ bình tĩnh.
Sắc mặt của anh ta tái nhợt, Sở Nhạc Viện đặt tay lên trán anh ta, nhiệt độ có chút cao.
"Anh bị sốt rồi." Cô chau mày: "Em đưa anh đi bệnh viện."
"Không cần." Quý Tư Phạm hất tay cô ra, lạnh lùng nói, "Tôi không sao."
Ánh mắt anh ta có vẻ xa cách, Sở Nhạc Viện mím môi, thấy anh ta buông tay nghiêng người đi ra ngoài.
"Anh..."
Sở Nhạc Viện mấp máy môi, anh ta bước thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
Cửa đóng ‘ xoạch ’ một tiếng, Sở Nhạc Viện nhìn bóng lưng anh ta biến mất, vẻ mặt ảm đạm.
Sau khi mang thai, Sở Nhạc Viện không tham gia bất kỳ hoạt động nào. Cô không biết đi đâu, người duy nhất có thể buôn chuyện với cô chỉ còn có một mình Khả Nhi.
Buổi sáng tài xế đưa cô tới đây, sau đó liền rời đi.
"Tâm trạng cô có vẻ không tốt" Khả Nhi nhìn thấy cô liền đứng dậy chào hỏi.
Bụng Sở Nhạc Viện đã nhô ra rất rõ, cô chậm chạp ngồi lên ghế sô pha, nở nụ cười nhàn nhạt, "Khỏe không, gần đây tôi lại béo ra."
Khách trong cửa hàng cũng không nhiều, phần lớn nhân viên phục vụ đều được Khả Nhi điều ra phía trước phục vụ khách. Cô cùng Sở Nhạc Viện ngồi trên sô pha phía sau, xung quanh rất yên tĩnh.
Khả Nhi nhíu mày liếc qua bụng của cô, ánh mắt trầm xuống, "Khát nước không? Cô muốn uống gì?"
Sở Nhạc Viện đưa tay sờ sờ bụng, cười nói: "Nước trái cây thôi."
Cô cúi đầu, không nhìn thấy ánh mắt khác thường của Khả Nhi.
Khả Nhi gật đầu đứng dậy đi tới quầy rượu. Nơi đó có tủ lạnh, cô mở tủ lấy nước trái cây rót vào ly thủy tinh.
Nước trái cây màu cam rực rỡ, ngón tay Khả Nhi khẽ nhúc nhích, nhanh chóng lấy từ trong túi một viên thuốc màu trắng thả vào ly nước, nhẹ nhàng khuấy vài cái, thuốc nhanh chóng tan ra.
Hít sâu một hơi, Khả Nhi bưng nước trái cây tới đặt trước mặt cô.
Trước khi đến, Sở Nhạc Viện đi lòng vòng trong trung tâm thương mại mua không ít đồ dùng cho trẻ con. Lúc này, trong tay cô cầm một bình sữa, khóe miệng cười ngọt ngào, "Khả Nhi cô nhìn cái này xem có xinh không?"
Cô cầm bình sữa trên tay, ánh mắt dịu dàng tình mẫu tử.
Khả Nhi đưa tay nhận lấy, cười qua loa, "Nhìn thật xinh."
"Tôi cũng thấy rất đáng yêu." Sở Nhạc Viện nói, đôi mắt cong cong nheo lại, "Ngày hôm qua đi khám thai, bác sĩ nói đầu bảo bảo rất lớn, yêu cầu tôi phải thường xuyên vận động thì đến lúc sinh mới không vất vả."
"Đúng rồi Khả Nhi, cô muốn xem hình siêu âm của Bảo Bảo không?"
Trong lúc nói chuyện, Sở Nhạc Viện mở ví, lấy giấy siêu âm ngày hôm qua đưa cho Khả Nhi nhìn. Mỗi lần khám thai đều là dì Thái đi cùng cô, mặc dù cô rất muốn chia sẻ niềm hạnh phúc này cùng Qúy Tư Phạm nhưng anh ta luôn tỏ ra lạnh lẽo, căn bản là cô không có cơ hội mở miệng.
Cô nóng lòng muốn chia sẻ loại vui sướng này với người khác.
Nhận lấy giấy siêu âm Sở Nhạc Viện đưa tới, vẻ mặt Khả Nhi giật giật. Cô vươn tay lòng bàn tay không tự chủ sờ vào bụng mình, hốc mắt bất chợt chua xót.
Ở nơi này từng có một đứa bé. Đáng tiếc thời gian quá ngắn ngủi, có lẽ ngay thời điểm cô phát hiện ra sự tồn tại thì nó cũng rời đi.
"Khả Nhi!"
Thấy cô ngây ngốc, Sở Nhạc Viện đẩy một cái cười nói: "Cô làm sao vậy?"
"Không có gì." Cho Nhi trả lại giấy siêu âm cho cô.
Sở Nhạc Viện không phát hiện điều gì khác thường, cô líu ríu nói hồi lâu, cảm thấy rất khác nước. Bưng ly nước trái cây, cô cười cười đưa lên miệng.
Khả Nhi chăm chú nhìn động tác của cô, đáy lòng gào thét. Trong tay cô đang nắm một đôi giày trẻ sơ sinh, thật nhỏ bé, chỉ dài bằng ngón tay.
Cuối cùng, cô vẫn chưa quá nhẫn tâm.
"Nhạc Viện!"
Khả Nhi kéo tay cô lại, lúng túng nói, "Đột nhiên tôi nhớ ra là nước trái cây đã mở hai ngày, cô đừng uống nữa."
Cô đoạt lấy ly nước trong tay Sở Nhạc Viện: "Để tôi đi lấy ly nước trắng cho cô."
"À." Sở Nhạc Viện nhẹ giọng trả lời, thấy Khả Nhi đi vào trong quầy rượu, cô mỉm cười thu dọn từng món đồ con nít đang bày trên bàn trà.
Trở lại quầy rượu, Khả Nhi trầm mặt đổ hét nước trong ly. Cô ngây người hồi lâu, sau đó cầm lên một chiếc ly mới, rót đầy nước tinh khiết.
Đồ vật được chuyển lại biệt thự, Sở Kiều quay về nhà ở.
Sở Kiều ngồi vẽ tranh trên thảm trong phòng khách, miệng ngậm một cây bút máy. Quyền Yến Thác tắm xong đi xuống lầu, ôm cái đệm ngồi bên cạnh cô.
"Dạy anh vẽ phác họa." Quyền Yến Thác quay đầu, đôi mắt đen thâm thúy lóe sáng.
Sở Kiều bĩu môi, nói: "Đâu có cần em dạy? Không phải là anh đã thuê thầy hay sao?"
"Thầy dạy không bằng em dạy," Quyền Yến Thác cầm một cây bút vẽ, tới gần cô, "Vợ, em là người thầy tốt nhất."
Lời nói nịnh nọt này, chà chà!
Sở Kiều nhịn cười, đưa tay chỉ một góc phòng khách"Được rồi, anh vẽ cái đó đi, nếu em hài lòng thì mới tính."
"Được!"
Quyền Yến Thác lên tiếng, ngón tay cầm bút vẽ vẽ.
Nhìn anh vẽ một lúc, thấy anh phác đúng nét, Sở Kiều mới quay sang làm việc của mình, sửa chỗ này một chút, chỗ kia một chút.
Bỗng nhiên, khóe mắt Sở Kiều liếc thấy một vật nhô ra một cái chốt mở, cô tái mặt hỏi người đàn ông bên cạnh, "Này! Camera ẩn trong nhà có từ lúc nào?"
Quyền Yến Thác không ngờ cô đột nhiên hỏi câu này, ngơ ngác trả lời: "Trước khi kết hôn."
Sở Kiều cắn môi, nhìn anh hỏi: "Có từng quay lén em không hả?"
"Khụ khụ..."
Quyền Yến Thác đột nhiên ho khan, gương mặt tuấn tú đỏ ửng, thoáng qua vẻ mất tự nhiên.
Nhìn đến vẻ mặt kia của anh, trong lòng Sở Kiều chìm xuống. Cô buông bút trong tay, bưng lấy gương mặt anh, quát lên: "Quyền Yến Thác, anh không biết xấu hổ à, từ lúc nào thì quay lén em hả?!"
"Vợ, em hãy nghe anh nói..."
Quyền Yến Thác vội vàng không kịp chuẩn bị, Sở Kiều đạp tới một cưới, anh nhếch nhác ngã lên mặt đất.
"Nói! Rốt cuộc là quay cái gì?"
Sở Kiều vén tay áo lên hung hãn ép hỏi.
Quyền Yến Thác trừng mắt nhìn, sau khi do dự một chút, chỉ có thể cung khai, "Lúc em ở trong phòng tắm... Tắm rửa."
Mẹ nó!
Mẹ, tên khốn kiếp này ngay cả phòng tắm cũng đặt máy quay!
Mười phút sau, bị Sở Kiều uy hiếp dụ dỗ, rốt cuộc cô cũng thấy được đoạn video kia, thiếu chút nữa cả người nổ tung vì tức. Dù góc độ không rộng nhưng những gì cần nhìn đều nhìn được. Chỗ chết người chính là thời điểm quay video này, bọn họ vẫn chưa kết hôn, khi đó Sở Kiều không đồng ý đính hôn, bị anh cầm tù ở chỗ này.
"Anh đảm bảo không có người thứ hai xem qua!"
Bộ dáng thề thốt của người đàn ông chỉ làm cho lửa giận cuộn trào mãnh liệt trong lòng Sở Kiều.
"Quyền Yến Thác..."
Sở Kiều tức giận.
Quyền Yến Thác kêu rên, thầm nghĩ quả này coi như xong!
Ùng ùng...
Sấm sét vang dội ngoài cửa sổ, Sở Nhạc Viện bị tiếng sấm thức tỉnh. Cô vuốt ngực, vén chăn xuống giường, đi vào phòng tắm.
Người trong kính hốc mắt sưng đỏ, Sở Nhạc Viện lại nằm mơ thấy mẹ, trái tim buồn bã, không thở nổi.
"A!"
Bỗng chốc, Sở Nhạc Viện ôm bụng, khuôn mặt khổ sở nhăn nhó. Cơn đau từ bụng truyền tới, cô cắn môi, trên trán nhanh chóng rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh.
Một cơn đau đi qua kèm theo chất lỏng ấm chảy ra từ hạ thận. Sở Nhạc Viện gắng gượng đi tới run rẩy gõ lên cửa, "Tư phạm, bụng của em đau quá!"
Âm thanh của cô không lớn, cửa vẫn đóng chặt như cũ.
Sở Nhạc Viện cúi đầu, thấy vết máu chảy xuống dưới chân, da đầu tê tại, "Tư Phạm, anh nhanh nhanh mở cửa ra, bụng em rất đau!"
Cửa phòng đóng chặt rốt cuộc mở ra, Qúy Tư Phạm cụp mắt nhìn vết máu giữa hai đùi cô, môi mỏng mím lại.
@by txiuqw4