Thực Hoan Giả YêuChương 162-2: Tự chui đầu vào lưới (2)
Sau khi chuyện chụp ảnh ở phòng tắm bị vạch trần, Quyền Yến Thác vẫn đang trong thời gian bị phạt.
Lần đầu tiên Sở Kiều chịu cục tức lớn như vậy, phạt anh không được leo lên giường phòng ngủ chính, ngủ ở phòng khách một tuần.
Hình phạt này đối với một người đàn ông tinh lực tràn trề như anh quả thật là sống không bằng chết!
Đáng thương cho anh Quyền mỗi đêm đều ôm gối cầu xin tha thứ, sau khi nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của Sở Kiều, chỉ có thể thương thân quay trở lại phòng khách, vỗ ngực âm thầm thề liên tục: một tuần nữa thôi, để xem anh giày vò chết cái đồ tiểu yêu tinh này thế nào!
Sau bữa tối, Sở Kiều trở lại phòng ngủ, mang đồ mát xa huyệt vị ra. Cô nhớ lời dặn của bác sĩ, mỗi ngày dù sớm dù muộn đều xoa bóp đúng huyệt vị, động tác không phức tạp, cô có thể tự làm.
Giường phòng ngủ trống không, một mình cô nằm lại có vẻ đặc biệt lớn.
Thật ra thì phạt anh ngủ ở phòng khách, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, đó chính là bà dì đã đến thăm cô rồi, anh ngủ ở đây cũng chỉ chịu hành hạ, thà rằng để anh ngủ một mình cho dễ chịu!
Nhớ tới dì cả đúng giờ đến thăm, sắc mặt Sở Kiều ảm đạm đi nhiều. Nhưng cô không nản chí, mặc dù kinh nguyệt hàng tháng đều rất ổn định, nhưng cô cảm thấy triệu chứng đau bụng giảm đi rất nhiều, lần này đến kì cô còn không cảm thấy đau.
Như thế cũng coi là một tiến triển tốt đi!
Sở Kiều tự an ủi bản thân.
Cốc cốc cốc...
Cửa phòng ngủ bị gõ vang, Sở Kiều nhìn ra, chỉ thấy người đàn ông dựa bên cánh cửa, nói: "Bây giờ là chín giờ tối, hình phạt không được đến phòng ngủ chính một tuần của anh vừa vặn kết thúc."
Sở Kiều bĩu môi, không muốn đề ý tới anh, miệng lại nở một nụ cười.
Cô nằm ở trên giường, bắt đầu xoa bóp theo huyệt vị.
Người đàn ông rón rén đi vào, thấy cô không lên tiếng liền cười nằm xuống bên người cô, nói: "Anh giúp em nhé?"
"Không cần."
Sở Kiều nghiêng người sang, căng thẳng cười: "Em tự làm được."
Quyền Yến Thác cầm đồ xoa bóp lên, mặt dày đưa tay ra: "Lực tay của anh lớn hơn, có vẻ sẽ hiệu quả hơn đấy."
Xoay người lại nhìn anh chằm chằm, thấy ánh mắt mong đợi của anh, Sở Kiều bất đắc dĩ thở dài, nằm thẳng ra.
Động tác của cô như là ngầm cho phép, Quyền Yến Thác nhẹ giọng cười một tiếng, ngón tay thon dài rơi xuống, nghiêm túc xoa bóp đúng huyệt vị cần thiết.
Lực độ của anh vừa vặn, quả thật thoải mái hơn so với cô tự làm.
Sở Kiều cũng không lên tiếng, nhắm mắt lại hưởng thụ. Đúng là cảnh đẹp thường không dài, cô xoay ngừoi, lập tức cảm thấy tay anh đang đi lệch hướng.
"Này!"
Sở Kiều cúi xuống, đưa lưng về phía anh: "Anh ấn sai chỗ rồi."
Ngón tay thon dài của người đàn ông di chuyển, dọc theo phần eo của cô đi xuống, thâm nhập vào trong: "Sai chỗ ư?"
"Ưmh..."
Bị hơi lạnh kích thích một hồi, Sở Kiều đỏ mặt, cắn môi, ánh mắt nén giận nhìn anh chằm chằm: "Quyền Yến Thác, anh sờ chỗ nào vậy?"
Quyền Yến Thác đè cả thân thể lên, lửa nóng nơi nào đó chạm vào người cô, nói: "Có nơi nào anh chưa sờ qua à?"
Lưu manh!
Sở Kiều cau mày, thấy dục vọng nóng rực trong mắt anh.
Được rồi, cũng biết trước anh không tử tế đến mức ngoan ngoãn xoa bóp cho cô.
"Vợ à, đối với chuyện sinh con, xoa bóp cũng vô dụng thôi." Quyền Yến Thác cúi đầu xuống, đôi môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên môi cô.
Sở Kiều bị nụ hôn nóng bỏng của anh làm cho đầu óc choáng váng, ý loạn tình mê hỏi anh: "Vậy cái gì mới có ích?"
"Chăm chỉ đó!"
Lời lẽ chính nghĩa phát ra, anh nở một nụ cười mị hoặc: "Chồng phải thật chăm chỉ, vợ mới nhanh chóng mang thai được!"
Sở Kiều còn chưa kịp trả lời, Quyền Yến Thác đã cởi quần áo của cô ra, liều mạng đặt thân thể mình lên.
Chăm chỉ sao?
Sở Kiều bực bội nghĩ, anh luôn rất chăm chỉ, chăm chỉ đến mức khiến cô chịu không nổi!
Công việc chuẩn bị để tham gia cuộc thi thời trang quốc tế đã hoành thành toàn bộ. Sở Kiều thấy báo cáo phản hồi lại, tảng đá lớn treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Tất cả đã sẵn sàng, chỉ đợi kết quả cuối cùng.
Nếu như không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, kết quả ấy sẽ chính là điều cô mong muốn.
"Tổng giám đốc Kiều."
Thư kí đẩy cửa đi vào, đưa tới một tờ giấy: "Mới có một người hẹn gặp cô ở quán cà phê."
Sở Kiều ngẩng đầu lên, nhận lấy tờ giấy. Số điện thoại phía trên không lạ lẫm gì, cô vẫn có thể nhớ rõ.
"Cô cũng nghỉ một lát, đi ăn cơm trưa đi." Sở Kiều để bút xuống, sắc mặt không biểu lộ một chút khác thường.
Thư kí không hỏi nhiều, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi dùng bữa trưa.
Lát sau, Sở Kiều đi ra từ cao ốc, lái xe tới đến quán cà phê ở gần công ty.
Hứa Khả Nhi ngồi ở gần cửa sổ, Sở Kiều liếc mắt một cái đã thấy cô ta, đưa tay kéo ghế ngồi xuống phía đối diện.
"Cậu uống gì?"
Hứa Khả Nhi thấy Sở Kiều tới, vui mừng cười cười. Cô gọi nhân viên phục vụ tới, nghĩ đến điều gì, lại nói: "Dạ dày cậu không tốt, uống trà sữa đi."
Nhân viên phục vụ thu lại thực đơn, xoay người rời đi.
Không gian của quán cà phê được bao bọc bởi giai điệu piano vang vọng, khúc điệu trầm thấp. Đôi lông mày thanh tú của Sở Kiều chau lại, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm quang cảnh thành phố.
"Cám ơn cậu đã đến gặp mình." Hứa Khả Nhi vén lại tóc rơi bên gò má, cười nói: "Mình cho rằng cậu sẽ không tới."
Sở Kiều nâng ly lên, vẻ mặt an tĩnh.
"Kiều Kiều, cậu vẫn luôn như vậy." Hứa Khả Nhi theo dõi cặp lông mày đang nhíu chặt của cô, ánh mắt ôn hòa: "Các cậu không thay đổi gì cả, nhưng mình đã không thể trở về làm bản thân của ngày xưa nữa rồi."
Sở Kiều mím nhẹ đôi môi đỏ mọng, đôi mắt sắc bén nhìn cô ta: "Cô gọi tôi tới, không phải chỉ muốn nói tôi trước giờ không thay đổi chứ?"
"Cậu vẫn còn hận mình sao?"
Hứa Khả Nhi cắn môi, cuối cùng mở miệng hỏi cô.
Nghe vậy, Sở Kiều khẽ cười lắc đầu một cái, đôi mắt vẫn an tĩnh như cũ. Đối với cô ta, cô không hận. Ngược lại nên cảm ơn cô ta, giúp mình hiểu được, thế giới này tàn nhẫn vô tình thế nào!
"Ngày đó cô đã phải ngồi tù, ân oán giữa chúng ta tính toán xong rồi." Sở Kiều ngẩng đầu, cũng không tránh ánh mắt của cô ta.
Hứa Khả Nhi mím môi, trái tim thắt chặt. Sau khi cô ta tốt nghiệp, muốn ở lại nơi thành thị này, Sở Kiều đã giúp cô ta ổn định cuộc sống, chỉ bảo rất nhiều. Khi đó, Thì Nhan mặc dù túng quẫn, nhưng ba người các cô không có lợi dụng, đồng tâm đồng lòng cùng nhau gây dựng.
Ba người đã từng tay dắt tay, hứa rằng mãi mãi là bạn tốt!
Hứa Khả Nhi cúi đầu, cổ họng chua xót. Là do cô ta ham muốn tiền tài phú quý, mới có thể bị cuốn vào tư tưởng vật chất, từ đó mất đi vật trân quý nhất trên đời.
Hứa Khả Nhi mím môi, nói: "Chuyện tai nạn xe cộ của cậu lúc trước có liên quan tới Giang Hổ."
Chuyện này, Sở Kiều đã nghe Quyền Yến Thác nhắc qua. Cô hơi kinh ngạc theo dõi sắc mặt Hứa Khả Nhi, sự khó hiểu lướt qua đáy mắt.
Cô ta không phải đi theo Giang Hổ à, hôm nay lại chạy tới nói với cô những thứ này, muốn chuộc tội sao?
"Cô muốn nói gì?" Sở Kiều nhíu mày, trầm giọng nói.
Hứa Khả Nhi theo dõi ánh mắt của cô, muốn nói rất nhiều nhưng không biết nói sao cho rõ ràng. Cô ta thở dài, dặn dò cô: "Cậu phải thật cẩn thận."
Sở Kiều híp đôi mắt đen nhánh lại, bây giờ cô không nhìn thấu được Hứa Khả Nhi không thể nào tiếp thu được sự tốt bụng bất ngờ này! Cô mở ví ra, để lại tiền, chuẩn bị rời đi.
"Kiều Kiều!"
Hứa Khả Nhi cất giọng gọi. Sở Kiều đưa lưng về phía cô ta, không định quay lại.
"Nếu như có thể lựa chọn một lần nữa, chúng ta còn có thể làm bạn không?" Hứa Khả Nhi nhìn bờ vai cô, ánh mắt mờ mịt một tầng hơi nước.
Lựa chọn một lần nữa?
Sở Kiều không muốn biết câu trả lời, rời đi không quay đầu lại.
Trở lại công ty thời trang, Hứa Khả Nhi lấy một bọc tài liệu ở trong két ra, bên trong là bản sao sổ sách cô ta đã sao chép lại, bỏ vào túi xách mang ra khỏi công ty, ẩn danh gửi đi.
Lái xe về đến nhà, Hứa Khả Nhi mở cửa ra, không ngờ lại thấy Giang Hổ.
"Sao anh lại ở đây?" Ánh mắt cô ta trầm xuống, đưa tay đóng cửa lại.
Giang Hổ cười cười nhún vai, nói: "Nhớ em nên đến đón em ra ngoài dùng bữa."
Hứa Khả Nhi thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh anh ta: "Được thôi, anh muốn ăn ở đâu?"
Điện thoại di động trên bàn trà bỗng nhiên kêu lên, Giang Hổ liếc nhìn số gọi tới, trầm mặt ra ngoài nghe điện thoại.
Số điện thoại kia Hứa Khả Nhi biết, chợt nghi ngờ trong lòng. Cô ta đứng dậy nhẹ nhàng bước tới gần, miễn cưỡng có thể nghe thấy cuộc nói chuyện.
"Làm sạch sẽ một chút! Tiền cho chúng mày không thiếu đâu!"
"Đúng! Tao muốn đốt cháy Thì Nhan!"
Thì Nhan?
Hứa Khả Nhi sợ hãi vô cùng, hoá ra lần này Giang Hổ muốn huỷ diệt Thì Nhan.
Giây lát, Giang Hổ cúp điện thoại trở lại, đưa tay kéo cô ta dậy: "Đi thôi."
"Em muốn thay bộ quần áo khác." Hứa Khả Nhi khẽ mỉm cười, nũng nịu nói.
Giang Hổ bĩu môi, xoay người ngồi lên sô pha: "Đi đi."
Hứa Khả Nhi gật đầu một cái, xách túi quay trở lại phòng ngủ.
Nhìn thấy cô ta lo lắng xoay người, Giang Hổ khéo léo che giấu nụ cười bên khoé môi.
Đóng cửa phòng ngủ, Hứa Khả Nhi lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Lê. Bây giờ cô không rời đi được, đành gọi điện thoại thông báo cho họ.
"A lô"
Tô Lê đang thẩm tra đối chiếu số liệu, bấm nghe không cần nhìn số điện thoại gọi tới.
"Tô Lê!"
Hứa Khả Nhi cầm chắc điện thoại di động, gấp giọng nói: "Cậu đang ở đâu?"
"Là cô?" Tô Lê nghe ra giọng của cô ta, nhíu chặt chân mày.
Hứa Khả Nhi không quan tâm tới sự không vui của Tô Lê, không hờn giận, lo lắng nói: "Tô Lê, có người muốn phóng hỏa thiêu hủy Thì Nhan..."
Đáng tiếc, lời của cô còn chưa nói hết, điện thoại di động đã rút đi từ phía sau.
Hứa Khả Nhi quay lại, thấy người đàn ông đứng phía sau, đôi mắt cụp xuống.
Độp...
Giang Hổ cắt đứt cuộc điện thoại còn đang dang dở, môi mỏng nâng lên một nụ cười, giọng điệu đặc biệt dịu dàng: "Khả Nhi, em gọi điện cho ai vậy?"
Ánh mắt anh ta tràn đầy lo lắng, lòng Hứa Khả Nhi lộp bộp một tiếng, cả trái tim rơi xuống đáy cốc.
Đây là một cãi bẫy giăng sẵn, một cái bẫy đợi cô ta tự chui đầu vào lưới.
@by txiuqw4