“Oanh…” Tiếng nổ thật lớn không ngừng truyền đến, chấn đến màng nhĩ cơ hồ phát đau.
Đám đáng chết này lại bắt đầu công thành, bọn họ chẳng lẽ không cần phải nghỉ ngơi sao? Hứa Hải Phong hung hăng nguyền rủa đám tây phương dã man.
“Đội trưởng, cung tên cùng hòn đá của chúng ta đều đã dùng hết, đám chó lông vàng lại tấn công.” Tiếng rống thô hào lại vang lên bên tai Hứa Hải Phong.
Quay đầu nhìn phó thủ của mình, Hứa Hải Phong hữu khí vô lực nói: “Nói cho các huynh đệ, đem bọn họ đánh văng xuống đi.”
“Rõ…” Tần Dũng gầm rú một tiếng như sét đánh, hưng phấn liếm liếm bờ môi dầy, xoay người hướng thành tường chạy đi, nhìn bộ dáng của hắn, tựa hồ không phải là đi chiến trường sinh tử, mà là đi gặp tình nhân sơ luyến của mình.
“Thật là một người thô lỗ a, không biết sau lần công thành này, chúng ta còn lại được bao nhiêu huynh đệ.” Hứa Hải Phong dựa vào góc tường, lẩm bẩm: “Ta cũng không nghĩ sẽ như thế, lão thiên gia, sao lại biến thành như vậy, ta còn không muốn chết.”
Hứa Hải Phong là một tân binh, đúng vậy, hắn chỉ vừa mới từ huấn luyện doanh đi ra, là một lính quèn vừa mới đi lính chưa đầy một năm, nhưng hiện tại hắn trở thành tổng chỉ huy của binh doanh này, chỉ còn sót lại được chẳng qua là hơn hai trăm người.
Từ năm năm trước, phương tây Khải Tác( Ceasar) đế quốc khuếch trương bước chân tiến tới đông phương, liền không thể tránh mà gặp được Đại Hán đế quốc phản kích. Hai đại đế quốc đụng chạm diễn ra vô số câu chuyện được viết vào sách sử, hai quốc gia cự phách mấy năm qua ngươi tranh ta đoạt, lần lượt giao thủ vô số hiệp vùng biên cảnh tiền tuyến, chỉ là không bên nào lấy được thắng lợi quyết định.
Chiến tranh tiến hành ý nghĩa tiêu hao binh nguyên, binh nguyên tiêu hao ý nghĩa tất yếu là phải có đại lượng lính mới bổ sung. Hứa Hải Phong chính là dưới tình huống này mà bị chinh triệu nhập ngũ, chỉ được huấn luyện vội vã trong ba tháng đã bị đưa ra tiền tuyến.
Trấn nhỏ mà hắn bị đưa tới kỳ thật chính là một binh doanh thuần túy, là binh doanh đệ nhất tuyến, bên trong ngoại trừ chiến sĩ thì cũng chỉ còn chiến sĩ, cũng không có dân chúng bình thường. Nơi này có năm ngàn người hợp thành đạo phòng tuyến thứ nhất của Đại Hán đế quốc kháng cự người Khải Tác, hai mươi ngày trước, đám Khải Tác này đột nhiên khơi mào chiến tranh, điên cuồng tiến hành công thành chiến.
Ngày đầu tiên công thành, chủ tưởng chết trận, phó tướng bỏ mình, toàn doanh giảm mất một nửa, ai cũng biết bọn họ không thể sống sót qua ngày công kích thứ hai. Dưới sự tuyệt vọng, Hứa Hải Phong không còn đường lựa chọn đã sử dụng cấm kỵ lực trên người hắn.
Hứa Hải Phong là con nhà bình dân, gia đình bình thường, người bình thường, không có bề ngoài anh tuấn, không có thân thủ kiệt xuất, không có gia thế hiển hách, nhưng hắn lại có một điểm bất đồng. Năm hắn bảy tuổi đi lên núi đốn củi, bị một con quái xà trên đỉnh đầu có cái mồng bảy màu cắn một cái, dưới tình thế cấp bách, Hứa Hải Phong đã dùng miệng cắn ngược lại, lấy răng trả răng, dĩ nhiên cắn ngay đúng chỗ bảy tấc vùng cổ họng của quái xà, ngược lại đem quái xà cắn chết, hơn nữa còn uống sạch máu của nó. Sau khi trở về hắn sốt không ngừng, suốt bảy ngày bảy đêm mới khôi phục bình thường.
Trải qua cái chết sống sót, hết thảy đã thay đổi. Lúc hắn mười bốn tuổi, phát hiện trên người mình có một bí mật, máu của hắn sinh ra dị biến. Có một lần, hắn trộm hoàng tửu của phụ thân, uống một nửa, không cẩn thận bị thương ngón tay, máu chảy vào trong rượu. Hắn đứng dậy băng bó vết thương, lại phát hiện phần rượu còn lại đã bị con chó già trong nhà uống mất. Một giờ sau, sau khi con chó tỉnh lại, Hứa Hải Phong lại phát hiện nó cường tráng hơn rất nhiều, nguyên lai bộ dáng con chó vốn rất già yếu đã hoàn toàn ra đi không quay lại.
Sau đó, Hứa Hải Phong len lén thí nghiệm mấy lần, phát hiện khi máu của mình hỗn hợp cùng rượu cồn sẽ sinh ra dị biến, chỉ cần động vật uống vào, trải qua một giờ ngủ mê, tỉnh lại sẽ trở nên dị thường cường đại, càng thêm ngạc nhiên chính là loại huyết tửu này đối với thương thế lại có hiệu quả thần kỳ. Đương nhiên những đối tượng thí nghiệm đều là động vật, hắn còn chưa có lá gan đem cho người uống huyết tửu.
Nhưng quân doanh đánh một trận, khiến cho hắn thay đổi lập trường của mình, ở trước mắt sinh tử, bất luận sử dụng thủ đoạn gì, có thể giữ được tính mạng mới là điều trọng yếu nhất.
Bởi vì hắn là lính mới, càng thêm may mắn chính là, ngay tại ngày đầu tiên hắn thủ thành thì bị trúng tên, cũng là bị thương mà không chết, được mang xuống thành cứu trị. Ban đêm, hắn cố nén vết thương đau nhức, đem mấy vò rượu cất trong hậu cần lôi ra, nhỏ máu mình vào, đem cho đội của mình mỗi người uống một chén.
Có lẽ vì chủ lẫn phó tướng đều ngoài ý muốn bỏ mình, tất cả mọi người ý thức sẽ gặp phải kết quả cùng đường mạt lộ, nên cũng không ai đến ngăn cản hắn. Kết quả những người uống xong đều rất nhanh lâm vào ngủ say, một giờ sau, khi bọn hắn tỉnh lại, đã là tinh thần sáng láng, sinh long hoạt hổ, quan trọng hơn những vết thương đều lành lại, mà ngay cả đao thương thật sâu tận xương cũng không thuốc mà khỏi hẳn.
Dưới sự vui mừng của Hứa Hải Phong, hắn lại cắn răng đổ một chén máu, đem năm vò rượu, đổ mỗi vò một chén nhỏ, đem hai trăm người toàn bộ cho uống huyết tửu.
Hắn thập phần lo lắng huyết tửu ít như vậy không biết còn thần hiệu hay không, nhưng kết quả cuối cùng chứng minh ý nghĩ của hắn là quá dư thừa, hơn hai trăm hán tử khỏe mạnh như rồng như hổ đã một lần nữa đứng lên.
Ngày thứ hai, Khải Tác nhân lại bắt đầu tiến công đại quy mô, kết quả bọn họ ngoài ý muốn phát hiện, phương hướng bọn họ chủ công đã xảy ra sự chống cự chưa từng có trước đó.
Trên thành tường, có hơn hai trăm hán tử ưỡn ngực mà đứng.
Cũng là thành tường bị tàn phá, cũng là vũ khí bị tổn hại, nhưng binh lính thủ thành lại không giống như trước. Hơn hai trăm người này hai mắt đỏ tươi, đằng đằng sát khí, không hề sợ hãi đón nhận tinh binh của Khải Tác nhân. Lúc này đây binh lính Khải Tác công thành đã tao ngộ đến cơn ác mộng lớn nhất từ trước tới nay.
Quân sĩ của Đại Hán quốc giống như có ma quỷ nhập thân, bọn họ mạnh mẽ vô cùng, thân thủ cường kiện, bưu hãn không sợ chết. Quan trọng hơn chính là, bọn họ phảng phất không biết đau đớn, không biết mệt mỏi, mà ngay cả đao thương đâm vào người, cũng không hề nhíu mày dù là một chút.
Dưới hơn hai trăm người dẫn đường, những quân sĩ còn lại cũng bị kích phát huyết tính trong người, dũng cảm nghênh địch đánh tới, không còn nửa phần sợ hãi.
Thành tường thấp lùn biến thành cái máy xay thịt hung ác, đem những binh lính Khải Tác cuồn cuộn không ngừng nhập vào địa ngục. Ngày này, Khải Tác nhân rốt cuộc chăm chú hơn, bọn họ lại phái tới một ngàn người. Bởi vì phạm vi thành tường có hạn, chỉ có đội ngũ một ngàn người phối trí mới có thể phát huy hiệu suất lớn nhất, mà đây cũng là nhân tố lớn nhất mà quân sĩ Đại Hán có thể chống cự.
Đợi khi quân Khải Tác dừng lại tấn công, đã là ngày thứ hai, mà lúc này, người Khải Tác cũng không ngủ mà tấn công không ngớt suốt một ngày đêm, Đại Hán một phương mỗi người mang thương tích, nhưng trong một ngày một đêm đó, một vạn người Khải Tác bị hoàn toàn đánh cho tàn phế, thương vong cao gần bảy thành, bị bắt hủy bỏ tiến công.
Đêm đó, Hứa Hải Phong lại nhẫn tâm đổ ra một chén máu, chẳng qua lúc này hắn lại dùng tới hai mươi vò rượu.
Sự thật chứng minh, cho dù là huyết tửu mỏng manh như thế, nhưng cũng phát huy ra tác dụng tương tự.
Sau ngày thứ ba đợt tiến công lại chấm dứt, Hứa Hải Phong lại thả ra chén máu thứ ba, thì toàn bộ sĩ tốt trong thành đã hoàn toàn trở thành huyết tửu chiến sĩ.
Hứa Hải Phong tự nhiên mà trở thành thủ lĩnh của nhóm người này, trong mắt bọn họ, Hứa Hải Phong phát hiện một tia đỏ sậm, một tia đỏ sậm quỷ dị mà thần bí, mà những ai có ánh mắt đỏ sậm này đều vô điều kiện mà chấp hành mệnh lệnh của hắn. Hơn nữa bản thân hắn cũng không hề có lý do mà lại tin tưởng bọn họ, loại cảm giác huyền diệu khó tả này làm cho hắn cảm thấy kích thích thật lớn. Chỉ bất quá, khuyết điểm của bọn họ lại thập phần rõ ràng, bọn họ tựa hồ biến thành một đám ác lang chỉ biết chiến đấu khát máu, nhưng không hề có người nào có lời phản kháng mệnh lệnh của hắn.
May là, thiên phú chiến đấu của bọn họ hoàn toàn kích phát đi ra, với lão binh thì phát xuất ra thực lực vô cùng, với tân binh thì càng phát triển mau lẹ. Ba ngày sau, ngoại trừ Hứa Hải Phong, đã không còn bất cứ ai còn hành vi ấu trĩ ngây thơ.
Tuy có thể đánh lùi công kích của địch nhân, nhưng Đại Hán quân ngoại trừ nhân số tử vong, đại đa số người cũng là bị thương nặng khó di chuyển. Hứa Hải Phong lại bất đắc dĩ, tiếp tục lấy máu cứu người, nghĩ không ra hiệu quả cực kỳ, đúng là càng thêm kinh người. Sáng sớm hôm sau, quân sĩ Đại Hán lại toàn bộ khôi phục, hơn nữa còn cường đại hơn một tầng. Cứ như vậy, dựa vào mỗi ngày một chén huyết tửu của Hứa Hải Phong, bọn họ rốt cục chống được tới hôm nay.
Thân thể Hứa Hải Phong cực kỳ kỳ quái, nếu là người bình thường mỗi ngày bỏ ra một chén máu, vậy mấy ngày sau tám chín phần mười là phải đến chỗ diêm vương gia mà báo cáo. Mà Hứa Hải Phong dù mệt mỏi vô cùng, nhưng thấy thế nào cũng không giống người sắp đi vào phần mộ.
Đối với mệnh lệnh kiên thủ của Hứa Hải Phong, bọn họ chấp hành phi thường hoàn toàn, công phòng chiến đều là tiến hành nơi đầu tường, Khải Tác nhân ở ngoài thành thong dong bố trí, nhưng từ đầu tới cuối, Khải Tác nhân cũng không thể lấy được quyền khống chế đầu thành dù là một phút đồng hồ.
Bắt đầu vài ngày, Hứa Hải Phong còn cố gắng cố thủ hy vọng viện quân, nhưng liên tiếp hai mươi ngày trôi qua, ngay cả nửa cái bóng quân cứu viện cũng không có xuất hiện. Cho đến ngày hôm nay, hắn đã đoán được có lẽ là bởi vì nhân tố chiến lược, Đại Hán đế quốc đã buông tha doanh địa của mình, bóng ma tuyệt vọng ở trong lòng hắn không ngừng mở rộng.
Cũng may nơi này là không gian của hắn, đám người điên đã uống huyết tửu càng không có vấn đề gì về sĩ khí. Mà Hứa Hải Phong biết rõ trải qua khoảng thời gian này cùng chiến đấu với quân Khải Tác, song phương đã kết hạ thâm cừu đại hận không chết không ngớt, nếu mình buông tha chống cự, vậy đợi chờ mình chỉ có kết quả duy nhất chính là cái chết. Cho nên hắn cũng chỉ đành cứng đầu mà tiếp tục đối kháng.
Ngày hôm qua, lương thực đã tiêu hao hầu như không còn, kỳ thật lương thực trong doanh vốn có thể chống đỡ được ba tháng, nhưng vì tổng chỉ huy nửa đường đâm ngang như Hứa Hải Phong lại hoàn toàn mù tịt, mười ngày trước hắn quyết định buông tha cho vách tường bên ngoài, tập trung mọi người tiến vào thành tường bên trong phòng ngự.
Sách lược này có thể nói là chính xác tuyệt đối, nhưng trước khi hắn hạ lệnh triệt thoái vào trong lại quên đem theo lương thực hậu cần, vì lương thực hậu cần luôn thiết lập ở vòng tường bên ngoài, chờ hắn kịp nhớ tới, đã là quá muộn.
Không có lương thực, cũng không có thể lực, trận này làm sao mà đánh a. Hơn nữa trải qua khoảng thời gian này tiêu hao, từ hai ngàn binh sĩ đã đa số bỏ mình, thời khắc này chỉ còn hai trăm người. Nhưng so sánh với ngày đầu tiên đã giảm một nửa, chỉ bằng vào một nửa quân lực còn lại mà Đại Hán quân có thể kiên thủ hai mươi ngày, thật sự có thể nói chính là kỳ tích.
@by txiuqw4