Đám người Tần Dũng giết sạch cả Trương gia xong, Hứa Hải Phong đem người thản nhiên rời đi Thương Châu thành, về phần công việc còn lại liền giao cho Tằng Chí Hoành cùng Trần Tín Hoành hai người kết thúc. Từ sau khi kiến thức qua thực lực chân chính của Hắc Kỳ quân cùng với thủ đoạn tàn nhẫn của Hứa Hải Phong, hắn không chút nào lo lắng việc hai người này sẽ dám phản kháng, hoặc là đi làm những động tác gì đâm lén sau lưng hắn. Lúc hắn đi bỏ lại một lời độc địa, nếu là ngày sau có người bởi vậy mà tìm hắn phiền toái, hắn sẽ phái người đi diệt Tằng, Trần hai nhà.
Hứa Hải Phong sở liệu không sai, hắn vừa rời đi, Tằng, Trần hai người liền cặp tay toàn lực tra phong toàn bộ sản nghiệp của Trương gia tại Thương Châu, những người có quan hệ mật thiết với Trương gia đều bị bịt miệng. Hai người bọn họ lăn lộn trong quan trường nhiều năm, tự nhiên không phải là hạng người lương thiện, nếu rõ ràng hiểu được không cách nào đối kháng cùng Hứa Hải Phong, vậy chỉ đành đồng mưu hùa theo hắn.
Những con cháu trực hệ của Trương gia toàn bộ bị Hứa Hải Phong giết hết sạch sẽ, điều này đã làm giảm bớt rất nhiều khí lực của hai người này. Bọn họ biết những việc mình làm thuộc về một trong những chuyện trời giận người oán điển hình, nếu việc này tiết lộ ra nửa phần, có lẽ Hứa Hải Phong còn có thể có được sự xá miễn, nhưng bọn hắn tuyệt đối chỉ còn một con đường chết. Vì kế lâu dài, cũng chỉ đành đem vụ án này làm thành thiết án, làm thành thiết án không thể lật lại mãi mãi. Vì vậy, liền ngụy tạo chứng cớ, thay đổi khẩu cung dùng đủ loại thủ đoạn ghép tội, sau một ngày Hứa Hải Phong rời đi, tin tức Trương gia cấu kết quân địch, ý đồ mưu phản đã được công văn gia cấp tám trăm dặm như lưu tinh hướng kinh sư bẩm báo.
Trăm năm cơ nghiệp của Trương gia, có được tài phú vô số, lần này xét nhà cấp hai người mang đến thu hoạch phong hậu, do trọng lợi sai khiến, bọn họ càng làm việc thêm nhiều nỗ lực.
Đoàn người Hứa Hải Phong chậm rãi về tới Hứa gia thôn, bởi vì Hứa Hải Thiên bị thương nặng, bọn họ bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là chậm rãi bước đi, đợi về tới Hứa gia thôn đã là buổi sáng ngày thứ hai. Đại đội người ngựa tự nhiên không có khả năng tiến vào thôn nhỏ này, Hứa Hải Phong mệnh lệnh Tần Dũng suất đội trú đóng bên ngoài thôn, chính mình dẫn theo An Đức Lỗ ba huynh đệ, Triết Biệt tìm thêm mười mấy tên thân vệ đi về nhà.
Vừa đến trong nhà, Hồng Thục Phân liền đón chào, liếc mắt nhìn thấy Hứa Hải Thiên nằm trên cáng, nhịn không được hai mắt rơi lệ, do Hứa mẫu an ủi, thật vất vả lau nước mắt, tạ ơn Hứa Hải Phong rồi tiến vào nhà trong.
Hứa Độ Lịch nhìn thấy Hứa Hải Phong khí thế hung hung tiến tới Thương Châu thành, trong lòng vẫn không yên, sợ hắn gặp phải tai họa gì. Ở trong tim của hắn, Hứa Hải Phong tuy suất lĩnh ba ngàn người, nhưng muốn uy bách năm ngàn quân thủ thành, với Thương Châu thành thành cao tường dày kia, chính là người si nói mộng. Ai ngờ chỉ cần hơn nửa ngày, Hứa Hải Phong chẳng những an toàn trở về, còn mang cả vị huynh trưởng đã bị phán tử hình mang luôn về tới, không khỏi phải nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Trộm lúc không người, Hứa Độ Lịch kéo Hứa Gia Bình, dò hỏi: “Gia Bình, Phong ca nhi đi nhờ nhà ai, nhanh như vậy liền đem Hải Thiên cứu về tới?”
Hứa Gia Bình lắc đầu nói: “Không có đi nhờ ai cả.”
Hứa Độ Lịch ngẩn ra, hỏi: “Không đi nhờ ai, làm sao mang được Hải Thiên về tới?”
Hứa Gia Bình ra dấu như cướp đoạt, áp thấp cổ họng nói: “Phong nhi hắn suất lĩnh người tạp cửa Thương Châu thành, sau đó trực tiếp đến thiên lao đoạt ra Thiên nhi.”
Hứa Độ Lịch kinh hãi, sắc mặt thay đổi, hắn kinh hô: “Này sao được, làm như vậy chính là cấp cho toàn tộc tội lớn a.”
Hứa Gia Bình cười khổ nói: “Còn không chỉ như thế, Phong nhi còn dẫn người vây quanh Trương gia, nói là muốn sưu tầm chứng cớ gì đó…Ta cũng không rõ ràng.”
Hứa Độ Lịch kỳ quái hỏi: “Chứng cớ? Hắn muốn chứng cớ gì của Trương gia?”
Vừa lúc này Hứa Hải Phong đã đưa huynh trưởng vào trong, phân phó hai danh y phải toàn tâm trị liệu, nhìn thấy phụ thân cùng tộc trưởng đại nhân đang thì thầm nói chuyện, nghĩ đến còn chút sự tình cần phải gặp tộc trưởng dặn dò, liền đi tới.
Hứa Độ Lịch nhìn người tuổi trẻ này, trong lòng không hiểu cảm thấy một trận rùng mình, miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Phong ca nhi, nhanh như vậy liền cứu ra được huynh trưởng, thật sự là rất giỏi.”
Những lời nịnh nọt này Hứa Hải Phong mấy ngày nay đã nghe nhiều, nhưng vị trước mặt này dù sao cũng là tộc trưởng từ thời mình còn là hài nhi lớn lên, hắn không dám chậm trễ, khom người nói: “Đại thái gia, ngài quá khen.”
Chứng kiến Hứa Hải Phong vẫn tôn kính mình như trước, Hứa Độ Lịch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dò hỏi: “Phong ca nhi a, nghe nói ngươi dẫn người đi vây Trương gia, không biết đã hợp kế như thế nào?”
“Hợp kế? Hợp kế gì ạ?” Lần này đến phiên Hứa Hải Phong khó hiểu.
“Ngươi không có cùng Trương gia bàn bạc làm sao giải quyết việc này sao? Trương gia dù sao là trăm năm vọng tộc, thế lực trùm cả Thương Châu, nếu không cách nào được sự tha thứ của bọn họ, ngày sau tất có hậu hoạn, việc này không thể sơ suất đâu.” Hứa Độ Lịch nói thẳng vào vấn đề.
Hứa Hải Phong bật lên vẻ tươi cười sang sảng, nói: “Đại thái gia, sau này ngài không cần vì việc này mà quan tâm nữa. Thương Châu Trương gia trăm năm đã thành mây khói, không còn tồn tại.”
Hứa Độ Lịch thất kinh, bật thốt: “Ngươi nói cái gì?”
Gương mặt Hứa Hải Phong đắc ý, cười đáp: “Đại thái gia, Trương gia cấu kết Khải Tác nhân, ý đồ bất lợi đối với Đại Hán ta, việc này đã hoàn toàn tra ra, có thể nói là bằng chứng như núi, không thể chối cãi. Dưới sự chỉ huy của tri phủ Tằng đại nhân và thủ bị Trần tướng quân, đã tiến hành áp chế đám bán nước này rồi.”
“Bọn họ đã bị bắt sao?”
“Trương gia đám thỏ tế tử này, biết tội chết khó thoát, không cam lòng bó tay chịu trói, đã tổn thương không ít quân sĩ Đại Hán ta. Chẳng qua, nhờ vào hồng phúc của hoàng đế bệ hạ, Trần tướng quân chỉ huy thích đáng, rốt cục đã diệt sạch bọn họ.” Hứa Hải Phong nhẹ nhàng thản nhiên đáp.
“Diệt sạch hoàn toàn?”
“Đúng vậy, Trương gia cả nhà già trẻ, kể cả nô dịch tỳ nữ, không một ai may mắn thoát khỏi.” Nói tới đây, Hứa Hải Phong dừng lại một chút, nói: “Kỳ thật trời cao có đức hiếu sinh, chúng ta cũng không nhẫn tâm khu trừ toàn bộ bọn họ, nhưng Trương Nghi Hòa lão nhi biết hẳn phải chết, trước khi chết phóng lửa đốt nhà, chúng ta cứu giúp không kịp mà thôi.”
Hứa Độ Lịch cùng Hứa Gia Bình nghe được hãi hùng khiếp vía, đặc biệt là Hứa Gia Bình, hắn vốn tưởng rằng tiểu nhi tử của mình chỉ là đi đòi công đạo, lại không nghĩ rằng đương nhiên không nói hai lời đã đem cả nhà người ta già trẻ giết chết sạch sẽ, lại còn đeo cho người ta tội danh to lớn, ánh mắt hắn nhìn về phía Hứa Hải Phong thiếu đi vài phần thân thiết, lại thêm nhiều phần sợ hãi. Hứa Độ Lịch lại càng sợ hãi vạn phần, ở trong ấn tượng của hắn Hứa Hải Phong vốn nhút nhát sợ sự từ khi nào lại trở nên hung lệ ác độc như thế.
Đối với lời của Hứa Hải Phong đã nói, hắn một chữ cũng không tin tưởng. Nói cái gì Trương gia tư thông ngoại địch, đây căn bản là lời nói vô căn cứ. Tại Thương Châu, mọi người hơi có chút ý nghĩ cũng sẽ không tin tưởng. Không ngờ hắn lại còn nói thẳng thắn như cây ngay không sợ chết đứng, đây rõ ràng là Hứa Hải Phong mượn việc công báo thù riêng, lợi dụng chức quyền trong tay, vu oan giá họa.
Kỳ thật loại thủ đoạn này cũng không kỳ lạ, làm quan có mấy ai là người tốt, không phải lòng dạ độc ác thì có mấy người có thể bò lên cao vị. Chỉ là thủ đoạn của Hứa Hải Phong lại vô cùng độc ác, dĩ nhiên đang nói cười đã diệt môn một nhà, hơn nữa nhìn thái độ thản nhiên như không có gì của hắn, hiển nhiên là căn bản không đem những nhân mạng kia để vào trong lòng. Loại thái độ xem mạng người như cây cỏ mới là nguyên nhân chân chính làm cho hắn cảm thấy run sợ kinh hãi.
Trên sự thật, cũng là trải qua biến cố lần này, mới khiến cho Hứa Hải Phong chân chính nhận thức được tác dụng của quyền lực, từ nay về sau cả đời, hắn không bao giờ buông tha cho sự đeo đuổi quyền lực, mà Hắc Kỳ quân đã trở thành cánh tay lớn nhất trợ giúp hắn.
Chứng kiến sắc mặt đột biến của tộc trưởng cùng phụ thân, Hứa Hải Phong biết được trong khoảng thời gian ngắn bọn họ khó có thể tiếp nhận được sự chuyển biến của chính mình, nhưng cũng không để vào lòng, phối hợp nói: “Đại thái gia, phụ thân đại nhân, trải qua giáo huấn lần này, con phát hiện lực lượng hộ vệ trong nhà vô cùng yếu nhược, trong lòng thật là bất an. Bây giờ ta cũng có chút thân phận, không bằng đi mời một ít võ sĩ sung làm hộ viện, các ngươi nghĩ như thế nào?”
Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, Hứa Độ Lịch nói: “Phong ca nhi cũng là một mảnh hiếu tâm, Gia Bình ngươi đáp ứng đi.” Hứa Gia Bình không thể làm gì khác hơn là đành đáp ứng.
Nếu được bọn họ đồng ý, Hứa Hải Phong liền rời đi. Hắn vừa rồi nghe được mẫu thân có nói có một nữ tử đẹp như thiên tiên lấy danh nghĩa là vợ hắn tiến vào hậu viện, không cần nghĩ cũng biết ngoài Lâm Uyển Nhàn, cũng không có ai khác làm ra việc này. Hắn vội vã chạy vào bên trong, vị Lâm đại mỹ nhân này ngoại trừ dung mạo tuyệt thế, lại càng thông minh tuyệt đỉnh, hiểu biết sâu rộng. Hứa Hải Phong cũng biết việc hôm nay không phải chuyện đùa, hắn đang muốn hướng Lâm đại mỹ nhân thỉnh giáo kế sách đối phó, làm sao mới có thể bịt miệng được người đời.
@by txiuqw4