Kinh đô đế quốc Đại Hán được xưng là nơi phồn hoa đệ nhất, thành tường cao gần mười lăm trượng, dễ thủ khó công. Bên trong thành buôn bán thịnh vượng, chẳng những khách thương khắp nam bắc trong cảnh nội Đại Hán thường tụ tập, mà ngay cả Hung Nô phía xa, thương nhân Khải Tác cũng không hề ít.
Hắc Kỳ quân tự nhiên không có khả năng toàn bộ tiến vào trong thành, Hứa Hải Phong lưu lại Tương Khổng Minh chỉ huy đại bộ đội an doanh cắm trại ở ngoài thành hai mươi dặm, chính hắn suất lĩnh năm mươi thân vệ quân cùng các hộ vệ cao thủ cùng hộ vệ Lâm Uyển Nhàn vào thành.
Tới trong thành, chuyện làm thứ nhất chính là đi quân bộ giao lệnh, sau đó sẽ đến nơi phân phối phòng xá báo tên. Chỉ là Hứa Hải Phong e ngại quân bộ chuẩn bị nơi ở cho hắn quá mức đơn sơ, vì vậy tự mình xuất tiền tìm một khách sạn lớn, bao hết một gian đình viện làm chỗ ở tạm. Dù sao hiện tại thân gia hắn phong hậu, chút tiền ấy chỉ là mất một sợi lông, không có gì đáng kể. Lâm Uyển Nhàn ngoài miệng chưa nói gì, nhưng Hứa Hải Phong lại nhìn ra nàng đối với cử động lần này của mình phi thường hài lòng.
Nếu tới kinh thành, vậy nhiệm vụ chủ yếu đầu tiên là phải đến Phương phủ bái kiến Phương lão gia tử, vị lão nhân gia này là nhân vật trọng yếu quan hệ đến tính mạng tiền đồ ngày sau của Hứa Hải Phong, hắn cũng không dám có chút chậm trễ, cũng may hắn đã sớm chuẩn bị xong lễ vật thật thỏa đáng, trước khi đi Phương Hướng Minh đã tự mình chọn lựa một chút trân bảo đạt được của Lâm An thành, cấp cho Hứa Hải Phong làm lễ ra mắt.
Hứa Hải Phong mang theo vài tên thân vệ quân cưỡi ngựa đi tới Phương phủ, đây là do Tương Khổng Minh phân phó, lần này đến đây, chỉ mang theo ba gã thân binh, tất cả cao thủ thì đều tránh mặt.
Phương phủ tọa lạc tại một địa phương phong cảnh tao nhã trong nội thành, chỉ nhìn ở địa phương tấc đất tấc vàng mà có thể chiếm lấy khoảng diện tích rộng lớn như thế, đã biết Phương gia không hổ là một trong tứ đại gia tộc gần kề nhất với hoàng thất, quyền thế huân thiên.
Tới trước cửa, Lâm Trường Không dâng lên bái thiếp. Tên thủ vệ canh cửa lúc đầu chỉ là vẻ mặt khinh thường đánh giá mấy hán tử quần áo đơn giản trước mắt, nhưng khi hắn nhìn rõ ràng ba chữ Hắc Kỳ quân trên bái thiếp, bật người liền thay đổi một khuôn mặt tươi cười, đầy nhiệt tình bắt chuyện, cũng phân phó đồng bạn nhanh chóng đi vào bẩm báo.
Chỉ chốc lát, bên trong truyền đến tiếng chiêng trống trỗi lên một nhạc khúc vui tươi, tiếp theo cửa lớn mở ra, một vị lão nhân tinh thần chấn hưng bước ra đón.
Vẻ mặt Hứa Hải Phong chấn động, chính mình chỉ là một thiên tướng nho nhỏ, ở trong mắt Phương gia thật sự chẳng là gì, nhưng nhìn thấy bọn họ long trọng như thế, hiển nhiên là cực kỳ dụng tâm. Phải biết rằng cửa lớn Phương gia không dễ dàng mở rộng, đưa mắt khắp kinh thành, có thể để cho Phương gia mở ra đại môn đón khách e rằng chỉ tính được trên đầu ngón tay, cũng không tới được mười người, Hứa Hải Phong được hưởng đãi ngộ như thế, nói ra thật là huyền diệu.
Lão nhân mặc bộ trường sam màu xanh nhạt, thân hình thon dài cao ngất giống như ngọn tiêu thương đứng thẳng, nhìn thấy Hứa Hải Phong đi tới, hắn lớn tiếng cười nói: “Hướng Minh hiền chất liên tiếp gởi ba phong thư nhà, đối với Hứa tướng quân vô cùng sùng bái, khen ngợi tướng quân là đệ nhất nhân trẻ tuổi của Đại Hán ta, lão hủ đã sớm muốn được nhìn thấy phong thái. Hôm nay gặp mặt, nhất định phải uống say một phen, không say không ngớt.”
Hứa Hải Phong vội vàng khom người nói: “Không dám nhận sự khen ngợi của đại nhân, mạt tướng chỉ là hết sức tận tâm mà thôi, làm sao xứng với sự khen ngợi của Phương đại ca.”
Lão nhân cũng không nói thêm, chỉ thân thiết sóng vai đưa hắn đi vào trong đại viện. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Hứa Hải Phong cũng biết thân phận của người này, không ngờ hắn chính là thân đệ đệ của Phương gia gia chủ Phương Lệnh Thiên, Phương Lệnh Đức. Một bên có lòng kết nạp, một bên có chủ tâm đầu nhập, hai người ăn nhịp với nhau, chỉ vài bước đã trò chuyện đến nhiệt hỏa bừng bừng, Hứa Hải Phong lại càng lanh lợi, lập tức nhận ngay vị thúc thúc này.
Đi tới nội đường, chỉ nhìn thấy một vị lão nhân khác đang ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, khuôn mặt của hắn có vài phần tương tự Phương Lệnh Đức, chỉ là có vẻ lớn tuổi hơn một chút. Vị lão nhân tuy chỉ tùy ý ngồi trên ghế, nhưng trên người có một cỗ khí thế uy nghiêm, nghe thấy thanh âm, bèn ngẩng đầu, đôi mắt có chút mảnh mai lộ ra vẻ sắc bén hiếm thấy. Hứa Hải Phong chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn cùng tây tuyến thống lĩnh Cổ Đạo Nhiêm có chút tương tự, đó là chỉ có ở những người ở ngôi cao lâu ngày, tay cầm quyền to có thể sinh sát vô số người mới bồi dưỡng ra được khí thế như vậy, người bình thường vốn không cách nào giả mạo.
Không cần giới thiệu, Hứa Hải Phong lập tức biết thân phận của vị lão nhân này, ngoại trừ Phương gia đương kim gia chủ Phương Lệnh Thiên ra, còn có người nào khác. Hắn lập tức bước lên hai bước, hai đầu gối chấm đất, cung kính quỳ xuống “đông đông đông” dập đầu ba cái, nói: “Vãn bối thụ mệnh của đại ca, thay thế huynh ấy dập đầu với lão nhân gia.”
Ánh mắt lão nhân chợt buông lỏng, gương mặt mới vừa ngạnh cứng tựa hồ cũng trở nên nhu hòa hơn một chút, hắn đưa tay nói: “Hiền chất xin đứng lên, lão phu nhận rồi.”
“Dạ.” Hứa Hải Phong đứng lên, lại quy củ tiếp tục thi lễ, nói: “Mạt tướng Hắc Kỳ quân thống lĩnh Hứa Hải Phong bái kiến đại nhân.”
Phương Lệnh Thiên là đương triều binh bộ thượng thư, Hứa Hải Phong vừa gặp trước tiên làm tư lễ( lễ riêng tư), sau đó mới hành công lễ( lễ việc công), ý đồ muốn đầu kháo Phương gia dĩ nhiên đã là rõ ràng công khai. Phương Lệnh Thiên huynh đệ nhìn nhau, vừa trấn an vừa nghi hoặc, bọn họ có tai mắt đông đảo trong quân, tự nhiên biết Hứa Hải Phong thống suất Hắc Kỳ quân có được bao nhiêu lực chiến đấu, nhân tài như vậy phóng ở đâu cũng là đối tượng được tranh giành. Mà Phương gia chấp chưởng quân đội Đại Hán đã hơn trăm năm, lại càng vạn vạn không thể bỏ qua. Bọn họ đã sớm hợp kế, dù trả giá thế nào, cần phải đem Hắc Kỳ quân thu về dưới trướng, đồng thời còn chuẩn bị sự đãi ngộ cực kỳ phong hậu cho Hứa Hải Phong. Nhưng Hứa Hải Phong vừa nhìn thấy Phương Lệnh Thiên liền bày ra bộ dáng muốn đầu kháo thật rõ ràng, làm cho những gì hai người bọn họ chuẩn bị đều coi như không cần thiết.
Chẳng qua, Phương Lệnh Thiên dù sao cũng là đại nhân vật từng gặp nhiều sóng gió, lập tức liền tỉnh táo lại trong nỗi nghi ngờ, đem biểu hiện của Hắc Kỳ quân tại Lâm An thành tán dương một phen. Lời như vậy Hứa Hải Phong không biết đã nghe qua bao nhiêu lần, hắn cũng nhẫn nại trả lời hết thảy từng câu hỏi, không hề dám hiển lộ chút nào sự khó chịu trong lòng.
“Hướng Minh vẫn khỏe?” Đợi nói xong chuyện kia, Phương Lệnh Thiên liền hỏi tình huống của nhi tử.
Hứa Hải Phong vội vàng trả lời: “Đại ca hết thảy mạnh khỏe, lần này đến đây, còn lệnh tiểu chất mang theo chút đặc sản Lâm An hiếu kính bá phụ.”
“Bình an là tốt rồi.” Phương Lệnh Thiên đưa mắt nhìn Hứa Hải Phong đã từ từ thích ứng, hỏi: “Hắc Kỳ quân của hiền chất tại cuộc chiến Lâm An bị hao tổn hơn phân nửa, tuy nói đã bổ sung binh viên, nhưng lực chiến đấu như thế nào?”
Nói tới lực chiến đấu của Hắc Kỳ quân, Hứa Hải Phong lập tức hưng phấn nói: “Thỉnh bá phụ yên tâm, Hắc Kỳ quân là do một tay tiểu chất thao luyện, chỉ có càng ngày hùng mạnh hơn, tuyệt không có chút lui kém.”
“Vậy được, đã như vậy, ta cũng yên tâm.” Chứng kiến Hứa Hải Phong trả lời khẳng định như thế, Phương Lệnh Thiên gật đầu mỉm cười.
Phương Lệnh Đức tiến lên một bước, chen lời nói: “Hiền chất có biết, hoàng thượng muốn ngươi suất binh vào triều là có đạo lý ra sao không?”
Hứa Hải Phong nhướng mày, nghĩ không ra nhanh như vậy sự việc liền xảy ra, xem ra biểu hiện của mình đã lấy được sự tin tưởng của bọn họ, không hề xem mình như người ngoài. Có hiệu quả như vậy, kỳ thật là do tác dụng trọng yếu của Phương Hướng Minh.
Hắn đứng thẳng thân hình, nghiêm mặt nói: “Tiểu chất tự đoán, có lẽ là muốn cho tiểu chất đi sứ Hung Nô.”
Phương Lệnh Thiên cùng Phương Lệnh Đức vẻ mặt đồng thời biến sắc, bọn họ như thế nào cũng không có nghĩ đến Hứa Hải Phong lại có thể đoán được đáp án bên trong. Phương Lệnh Thiên cẩn thận đánh giá hắn, hỏi: “Là Hướng Minh nói với ngươi sao?”
“Phương đại ca vẫn chưa báo cho, là do mưu sĩ bên trong quân của tiểu chất suy đoán lung tung thôi.”
“Nga, trong Hắc Kỳ quân không ngờ còn có nhân vật như thế, quả nhiên là đầm rồng hang hổ.” Phương Lệnh Thiên cảm thán nói: “Ngươi nói không sai, hai tháng sau Đan Vu làm đại thọ sáu mươi tại đại thảo nguyên, mời thiên hạ các nước cùng chúc mừng. Lão phu có hướng hoàng thượng đề cử ngươi suất lĩnh Hắc Kỳ quân đi sứ, vốn hoàng thượng đã đồng ý, nhưng mấy ngày trước đây, thừa tướng Mẫn đại nhân đột nhiên tiến cử một vị tướng lãnh khác, hoàng thượng cũng có chút dao động, cho nên việc này tạm thời còn chưa quyết định.”
“Không biết là vị tướng quân nào có được vinh dự này?” Hứa Hải Phong thầm nghĩ nếu các ngươi đã biết thực lực của Hắc Kỳ quân là như thế nào, lại vì sao còn muốn tìm người bên ngoài, đừng nói với ta trên đời này còn có một đội ngũ khác có được chiến lực có thể so sánh được với Hắc Kỳ quân.
Có lẽ nghe ra sự bất mãn trong lời nói của Hứa Hải Phong, Phương Lệnh Thiên mỉm cười nói: “Mẫn đại nhân tiến cử chính là trong phương bắc quân đoàn Thương Lang quân đoàn phó thống lĩnh Trình Anh Hào.”
“Trình Anh Hào? Chẳng lẽ là người của nam phương Trình gia?” Nguyên lai cũng là nhân vật của một trong tứ đại gia tộc, chẳng trách dám so sánh với Hắc Kỳ quân.
Phương Lệnh Thiên nhìn hắn nói: “Đúng là đệ nhất nhân trong lứa trẻ tuổi của Trình gia.”
“Kỳ thật, hoàng thượng muốn chọn Trình Anh Hào cũng có đạo lý.” Phương Lệnh Đức thấy Hứa Hải Phong cúi đầu ủ rũ bèn nói: “Chuyến này chúng ta không phải cùng Hung Nô nhân ganh đua sinh tử, mà là hoằng dương quốc uy, chỉ cầu không làm mất thể diện. Lực chiến đấu của bộ đội Trình Anh Hào đương nhiên không cách nào so sánh với Hắc Kỳ quân của hiền chất, nhưng dù sao bọn hắn đều là con dân của Đại Hán. Mà trong Hắc Kỳ quân của hiền chất lại là long xà hỗn tạp, nghe nói hạng người man di còn chiếm cứ phân nửa trong quân, nếu cử đi sứ, chỉ sợ sẽ làm giảm quốc uy của Đại Hán ta.”
Nguyên lai còn có duyên cớ này, vậy không còn cách nào, cho dù hiện tại muốn đem toàn bộ chiến sĩ đổi lại thành người Hán, thì thời gian cũng đã không còn kịp nữa. Nghĩ không ra trong mắt những quan viên triều đình, sự kỳ thị Hán Hồ lại trọng yếu như thế, Hứa Hải Phong ngoại trừ âm thầm oán giận sinh không gặp thời, cũng không còn đường lựa chọn.
“Được rồi, không nói việc này nữa. Hiền chất, tạm thời ngươi theo ta ra thành tây một chuyến, lão phu mang ngươi đi gặp một người.” Lời của Phương Lệnh Thiên cắt ngang sự cảm khái của Hứa Hải Phong.
Phương Lệnh Thiên thay đổi một bộ trang phục bình dân, thoạt nhìn chỉ giống như một lão nhân bình thường. Hắn mang theo Hứa Hải Phong ngồi lên một chiếc xe ngựa bình thường, đoàn người đi tới một tòa đạo quan bên ngoài thành tây. Trong lòng Hứa Hải Phong tuy đầy nghi hoặc, nhưng vẫn sáng suốt không hề hỏi câu nào.
Gõ lên cửa đạo quan đóng chặt, Phương Lệnh Thiên suất lĩnh mọi người thành thuộc đi vào tam thanh điện, dâng hương bái tế xong, nhìn tiểu đạo đồng đang đứng cạnh nói: “Tiên trưởng đang ở đâu?”
Tiểu đạo đồng hành lễ nói: “Tổ sư gia đã biết ngài đến đây, đang ở sau điện chờ đợi, mời đại nhân.”
Trong lòng Hứa Hải Phong âm thầm kỳ lạ, diện tích đạo quan này không lớn, lại ít khách hành hương, hiển nhiên không phải là nơi danh thắng, thế nào mà vị quan chủ này lại có thân phận to lớn như thế, nhìn thấy đương triều binh bộ thượng thư, một trong tứ đại gia tộc Phương gia gia chủ đi đến, cũng không chút dao động, ngược lại còn muốn Phương Lệnh Thiên đích thân đi gặp hắn. Mà thái độ của Phương Lệnh Thiên cũng thật kỳ quái, không có chút nào tỏ ra không hài lòng, lại như thuận lý thành chương đi theo tiểu đạo đồng ra phía sau điện.
Thật không biết bên trong có ai tọa trấn, thật muốn được kiến thức một phen.
@by txiuqw4