sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 62: Hồi Doanh

Thư sinh kia lại đấu mấy chiêu, đột nhiên mở miệng nói: “Hứa tướng quân, lão phu bảo Nhu nhi đưa ngươi tới đây, cũng không ác ý, xin cho quý chúc dừng tay.”

Hứa Hải Phong vừa nghe liền nghĩ tới lúc mới bắt đầu Đường Nhu Nhi có nói qua là do sư phụ nàng mời hắn đến, lại liên tưởng đến tiếng ho khan vừa rồi cùng việc vị thư sinh này đã hạ thủ lưu tình đúng là thật, lập tức tin tám chín phần, hắn che miệng kêu lên: “Tần Dũng, trở về.”

Tần Dũng ứng tiếng, không tình nguyện thu hồi nắm tay.

Đầu lưỡi Hứa Hải Phong lúc này đã trở nên chết lặng, hắn hướng thư sinh kia vái một vái, y nha y nha nửa giây, dù là chính hắn cũng nghe không ra mình đang nói thứ gì.

Thư sinh kia nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy, trong lòng buồn cười, nói: “Lão phu Lê Ngạn Ba, ngươi cứ gọi ta là tiền bối đi.”

“Dạ…” Hứa Hải Phong miễn cưỡng kêu một tiếng.

Lê Ngạn Ba nhìn hắn nửa giây, rốt cục thở dài một hơi nói: “Nhu nhi từ trước tới giờ mắt cao hơn đỉnh, cũng không ngờ gặp phải sát tinh trong mệnh số như ngươi, cũng không biết tiểu nha đầu này coi trọng ngươi ở điểm nào.”

Hắn tới hơi chậm một chút, chỉ nhìn thấy hai người bọn họ thân thiết trên mặt đất, trong kinh hãi, dùng nội lực bức ra thanh âm làm bọn họ bừng tỉnh. Về phần chuyện phát sinh trước đó hắn cũng hoàn toàn không biết, chỉ là nhìn thấy ánh mắt Đường Nhu Nhi giống như u oán trước khi rời đi, rõ ràng đối với Hứa Hải Phong còn có sự bất đồng so với người khác.

Nếu hắn biết Hứa Hải Phong là mạnh mẽ làm hung, đã sớm một chưởng tống hắn quy tây.

Chẳng qua, hắn cũng mượn cơ hội này khảo giáo Hứa Hải Phong một phen, kết quả lại làm cho hắn thất vọng, còn tưởng rằng có thể chỉ huy được Hắc Kỳ quân phải là một nam nhi hảo hán đỉnh thiên lập địa, nhưng biểu hiện của Hứa Hải Phong rõ ràng là vô lại mười phần.

Hứa Hải Phong xấu hổ cười khổ, vấn đề này không cách nào trả lời, chẳng lẽ nói nàng là bị chính thủ đoạn tán tỉnh của mình hấp dẫn hay sao. Nếu nói như vậy, Lê lão nhi này tuyệt sẽ không chịu bỏ qua.

“Cũng được, đệ tử tự có phúc của nó, lão phu cũng không nguyện can thiệp vào trong. Nơi này có một quyển sách, ghi lại một đoạn chưởng pháp, Thái Ất chân nhân nếu đã truyền Tĩnh Tâm Quyết cho ngươi, nói vậy quyển sách này đối với ngươi rất có ích. Chỉ là ngươi phải nhớ kỹ, Nhu Nhi là đệ tử duy nhất của lão phu, ngày sau nếu ngươi có chỗ nào có lỗi với nàng, lão phu sẽ không dễ dãi như thế đâu.” Lê Ngạn Ba dứt lời, ném ra một quyển sách bằng trúc, liền như vậy tiêu sái rời đi.

Nghĩ đến thân thủ xuất quỷ nhập thần của người này, Hứa Hải Phong không rét mà run, nếu người này thật sự muốn liều mạng, tùy thời ám sát lấy đi tính mạng của mình, chỉ sợ thật đúng là khó có thể đề phòng. Chỉ trong chuyển niệm, lại nhớ tới Đường Nhu Nhi phương hoa tuyệt đại, trong lòng nóng lên, đồng thời đầu muốn phát lớn.

Lúc này, bên ngoài ngõ nhỏ truyền đến một trận ồn ào, Hứa Hải Phong dẫn người đi ra ngoài vừa nhìn, nguyên lai là hơn mười thành vệ quân vây quanh ở bên ngoài, tưởng muốn đi vào, lại bị thân vệ quân của Hứa Hải Phong ngăn trở. Hắn thoáng vừa nghĩ, lập tức nghĩ ra thành vệ quân là bị tiếng kêu thảm thiết vừa rồi của mình dẫn tới, không khỏi đỏ bừng mặt.

“Hứa tướng quân.” Một bách nhân trưởng của thành vệ quân hiển nhiên nhận ra Hứa Hải Phong, vội vàng hành lễ nói.

“Ân.” Hứa Hải Phong gật mạnh đầu, nhấc chân bỏ đi, căn bản là không cho đối phương đặt câu hỏi.

Nhìn Tần Dũng, Lâm Trường Không cùng Hứa Hải Danh đi theo sát phía sau, vị bách nhân trưởng thành vệ quân kia muốn nói lại thôi, rốt cục vẫn không dám ngăn trở.

Hôm nay hắn cũng có mặt ở đại giáo trường duy trì trật tự, nhìn thấy tận mắt sự thần dũng cái thế của Tần Dũng, cũng biết Lâm, Hứa hai người có thân phận nhất phẩm cao thủ. Vì thế biết ngay bên mình chỉ có mười người, động thủ chỉ sợ không đủ cấp cho người ta nhét kẽ răng. Chứng kiến sắc mặt Hứa Hải Phong bất thiện, vẻ mặt âm trầm, hiển nhiên là tâm tình cực độ buồn bực, hắn cũng không muốn đi tìm phiền toái.

Dưới sự bảo hộ của mọi người, bọn họ quay trở lại đại doanh ngoài thành, trải qua khoái mã bôn ba, vết thương của Hứa Hải Phong càng đau đến lợi hại. Hắn giật mình xuống ngựa, tìm đến Lâm Uyển Nhàn, muốn nhờ nàng giúp mình bôi thuốc.

Lâm Uyển Nhàn biết được vết thương của Hứa Hải Phong nằm trên đầu lưỡi, vừa tức giận lại vừa buồn cười, bảo hắn mở miệng, nhẹ nhàng bôi thuốc phấn. Hứa Hải Phong chỉ cảm thấy vết thương thật mát mẻ, tuy vẫn còn đau đớn vô cùng, nhưng so sánh với vừa rồi đã như trời với đất.

Thoa xong thuốc, Lâm Uyển Nhàn tức giận bất bình nói: “Đến tột cùng là nữ tử nhà ai lại nhẫn tâm như vậy, đem phu quân cắn đến bị thương như thế, nếu nặng thêm ba phần, đầu lưỡi của ngài cũng đừng mong giữ được.”

Trong lòng Hứa Hải Phong cả kinh, mở to hai mắt nhìn nhìn Lâm Uyển Nhàn, trong lòng kỳ quái, khi nào nàng lại học biết bản lãnh tiên tri, dĩ nhiên ngay cả chuyện mình bị nữ nhân cắn bị thương cũng đoán được.

Lâm Uyển Nhàn là người băng tuyết thông minh cỡ nào, vừa nhìn bộ dáng Hứa Hải Phong liền biết ngay ý nghĩ của hắn, tức giận trợn mắt nói: “Đầu lưỡi ngài hiện ra hai dấu răng, thiếp thân làm sao nhìn không thấy. Chẳng lẽ phu quân vô cớ đi tìm một nam nhân để hắn cắn cho ngài một cái như thế sao?”

Hứa Hải Phong hắc chắc cười trừ, miệng lưỡi của hắn bị thương, mà ngay cả muốn giải thích cũng làm không được. Tâm niệm vừa chuyển, liền kéo mạnh tay nàng, Lâm Uyển Nhàn kinh hô một tiếng, té ngã lên trên người của hắn. Bàn tay của Hứa Hải Phong quen cửa quen nẻo đặt lên bầu vú ngạo nghễ của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn điểm hồng xinh kia, Lâm Uyển Nhàn lập tức hô hấp dồn dập, toàn thân như nhũn ra.

Hứa Hải Phong đang muốn cúi đầu xuống hôn, đột nhiên ai yêu một tiếng kêu lên, nguyên lai động tác của hắn quá mạnh, không cẩn thận làm răng đụng chạm vết thương, lập tức đau điếng không chịu nổi.

Lâm Uyển Nhàn cười hì hì, tránh thoát khỏi ngực của hắn, nói: “Bộ dáng của ngài đã như thế này rồi, vẫn còn muốn làm chuyện xấu, ngài xem, báo ứng không phải tới sao.”

Cười khổ khoát khoát tay, Hứa Hải Phong bị Đường Nhu Nhi khơi mào dục vọng lại không được phát tiết, bây giờ đúng là lửa dục bốc cao, tuy ngoài miệng không nói được, nhưng không ảnh hưởng nhu cầu của nội thể. Hắn đứng lên, còn muốn kéo đôi tay của Lâm Uyển Nhàn.

Đột nhiên sắc mặt Lâm Uyển Nhàn phát lạnh, nói: “Phu quân đại nhân vì sao lại gấp gáp như thế, chẳng lẽ là trộm hương thiết ngọc không thành, tưởng muốn tìm thiếp thân làm người thay thế hay sao?”

Hứa Hải Phong khẩn trương, tuy là hắn có chủ ý này, nhưng làm sao dám thừa nhận, lập tức chỉ tay quơ chân, trong miệng ô ô như muốn thốt lời thề, tỏ vẻ chính mình quyết không có ý đó.

Lâm Uyển Nhàn nhìn hắn kinh hoàng thất thố như thế, rõ ràng là thập phần để ý cảm thụ của mình, sắc mặt cũng hoãn xuống tới, thở dài nói: “Thiếp thân biết bản thân vô dụng, không cách nào một mình thừa nhận sự thương yêu của phu quân, nhưng phu quân có ra ngoài tìm người khác, cũng phải chọn kỹ đối tượng, không nên tự rước tai họa cho mình a.”

Nghe khẩu khí của nàng hòa hoãn, Hứa Hải Phong vội vàng cam đoan sau này sẽ không lặp lại. Lâm Uyển Nhàn sắc mặt ửng đỏ, bất ngờ nói: “Phu quân khi nào rảnh rỗi, phải đi mua bốn nha đầu về đi.”

Hứa Hải Phong gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng nghi hoặc, nàng không phải đã có hai nha đầu hầu hạ, vì sao còn muốn mua thêm, hơn nữa vừa mở miệng lại đòi bốn người.

Lâm Uyển Nhàn cúi đầu ôn nhu nói: “Uyển Linh cùng Nhàn Linh qua năm nay sẽ mười bảy tuổi, thiếp thân cùng hai nàng tình như tỷ muội, không muốn chia lìa, nếu ngài để ý, hãy thu hai nàng đi.”

Hứa Hải Phong vô cùng vui mừng, Uyển Linh cùng Nhàn Linh tuy không thể so sánh được với Lâm Uyển Nhàn cùng Đường Nhu Nhi hai bậc quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là giai nhân tuyệt sắc trong cả vạn người. Nếu nói hắn không chút nào động tâm, đây căn bản là gạt người, chỉ là vẫn e ngại Lâm Uyển Nhàn, vẫn không hề dám tỏ vẻ, hôm nay Lâm Uyển Nhàn lại chủ động đưa ra, lại làm sao không làm hắn vô cùng ngạc nhiên vui sướng.

Hắn cũng không biết, Lâm Uyển Nhàn làm như vậy cũng chỉ là cử chỉ bất đắc dĩ, Hứa Hải Phong tinh khí tràn đầy, thiên hạ vô song, một mình Lâm Uyển Nhàn thừa nhận mưa móc, đã cảm thấy không sao đáp ứng nổi, mà Hứa Hải Phong cũng không thể tận hứng. Lâm Uyển Nhàn cũng biết nếu để kéo dài về sau, giữa vợ chồng chắc chắn sẽ sinh biến cố, mà hôm nay hắn đã có dấu hiệu tìm kiếm bên ngoài. Vì muốn khóa lại trái tim Hứa Hải Phong, không thể làm gì khác hơn là tìm thêm hai lợi thế.

Hứa Hải Phong đem nàng kéo lại bên người, bắt đầu động tay động chân, Lâm Uyển Nhàn nửa cự nửa nghênh, hai người đang sắp thành chuyện tốt, thình lình nghe bên ngoài trướng có người kêu lên: “Tướng quân, quân sư cầu kiến.”

Hứa Hải Phong giận dữ, người này sao sớm không đến, muộn không đến, liền ngay lúc mình sắp đề thương lên ngựa lại đến. Lâm Uyển Nhàn nhìn thấy vẻ mặt của hắn, vèo cười nói: “Quân sư đại nhân muốn gặp ngài, còn không đi mau.”

Nhìn thấy bộ dáng vui thích khi người gặp họa của nàng, Hứa Hải Phong bất đắc dĩ, nhéo mạnh một cái lên bầu vú đầy đặn của nàng, sau đó trong tiếng kinh hô giận hờn của nàng, cùng những chiếc gối bay loạn ôm đầu lủi trốn như chuột ra ngoài.

Đi tới bên trong doanh trướng của mình, Tương Khổng Minh ngồi đợi đã lâu. Theo lời hỏi của hắn, mới biết được Tương Khổng Minh là nghe nói mình bị thương nên cố ý đến an ủi. Hứa Hải Phong dở khóc dở cười, nhưng lại không tiện trách hắn, nếu thay đổi là huyết tửu chiến sĩ khác, hắn đã sớm tát qua một cái, nhưng duy nhất chỉ với vị Tương Không Minh quân sư đến từ dị thế giới này là hắn không dám vô lễ như vậy.

Nếu đã tới, Hứa Hải Phong dứt khoát gọi các tướng lĩnh đi tới, cho Hứa Hải Danh đem chuyện xảy ra ở giáo trường hôm nay chi tiết kể lại một lần.

Khi Tương Khổng Minh nghe được Tần Dũng dùng một lần hống cái thế lực bạt sơn hà, uy chấn giáo trường, đột nhiên bậm môi dậm chân, khóc thét không thôi. Đám người Hứa Hải Phong nhìn nhau, không biết làm sao, bọn họ thật sự nghĩ không ra trường hợp này có gì đáng phải khóc như thế.

Khi Hứa Hải Phong dùng tay ra dấu ý hỏi, Tương Khổng Minh mới bi thiết nói: “Học sinh là than khóc cho chính mình vì sao không thể tận mắt được nhìn thấy kỳ cảnh, nếu sớm biết Tần Dũng sẽ đại phát thần uy, học sinh vô luận như thế nào cũng muốn đi xem mới cam.” Nói xong hắn lấy quạt làm dùi trống, vừa gõ vừa xướng: “Cổ hữu Yến nhân Trương Dực Đức,

Trượng bát trường mâu tảo thiên hạ,

Trường phản pha tiên nhất thanh hống,

Thập vạn Tào quân hách phá đảm.”( Thời cổ có người nước Yến tên Trương Dực Đức( Trương Phi), tay cầm trường mâu tung hoành thiên hạ, trước trận một tiếng hống vang trời, dọa phá lá gan của mười vạn quân Tào Tháo.)

Vị Tương quân sư này tuy học rộng thiên nhân, nhưng cứ cách một đoạn thời gian là sẽ nói ra những lời mà không ai hiểu nổi, cũng may mọi người cũng đã thấy thành thói quen.

Hứa Hải Phong vung tay lên, ý bảo không cần để ý tới hắn, tiếp tục nói cho xong hết.

Hứa Hải Danh lên tiếng, từ lúc Hứa Hải Phong lên đài thủ lôi cho đến lúc gặp phải Lê Ngạn Ba nói thật chi tiết, đương nhiên, chuyện phát sinh giữa hai người Hứa Hải Phong cùng Đường Nhu Nhi lúc tiến vào trong hẻm nhỏ thì hắn cũng không biết.

“Lê Ngạn Ba? Chẳng lẽ là hắn?” Tương Khổng Minh hồi phục bình thường, nhíu mày nói.

“Quân sư nghe nói qua người này?” Hứa Hải Phong kỳ quái hỏi.

“Ma giáo giáo chủ, cũng là một trong tam đại tông sư, chẳng qua có thể nói, người như thế đều là đại phản phái. Hắn cho chủ công vật gì vậy?” Tương Khổng Minh hỏi.

“A.” Hứa Hải Phong kinh hô một tiếng, nguyên lai là nhân vật trong tam đại tông sư, chẳng trách khi đối mặt Lâm Trường Không cùng Hứa Hải Danh hai nhất phẩm cao thủ, vẫn là ung dung có thừa, nếu hôm nay không phải tên quái vật đánh mãi không chết như Tần Dũng xuất hiện, chỉ sợ thật đúng là phải ồn ào đến mặt xám mày tro.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx