Từ bên ngoài sảnh một vị tuyệt sắc giai nhân chậm rãi đi vào, trên người mặc trang phục yến hội, mái tóc xõa một bên vai, trên tay cầm một cây tiêu màu bích lục, làm người khác chú ý nhất là một đôi mắt câu hồn đoạt phách, hai con ngươi đen nhánh tựa hồ dẫn theo chút màu lam của bầu trời, làm cho người ta bị lạc bên trong, không cách nào tự kềm chế.
Hứa Hải Phong hít sâu một hơi rét lạnh, tuyệt sắc như thế, chẳng trách có thể diễm quan quần phương( xinh đẹp nổi danh trong những mỹ nhân), có thể cùng Đường Nhu Nhi, Phương Doanh Anh sánh vai, thật không biết vị tiểu công chúa bị ép gả đi Hung Nô kia lại là một mỹ nhân xuất sắc đến thế nào.
Nếu chỉ nói về dung mạo, ngoại trừ Đường Nhu Nhi, hai vị mỹ nữ còn lại chỉ có thể nói là tuyệt sắc, nhưng không phải không có ai không thể ganh đua cùng hai nàng. Chỉ là trên người hai nàng có được một loại khí chất đặc thù, chính là loại khí chất vạn người chỉ một đã phát ra tác dụng vẽ rồng điểm nhãn, khiến cho hai nàng nổi danh, những mỹ nữ khác không thể so sánh được.
“Nhã Quân, mọi người mời ngồi.” Mẫn Trì Đường không ngờ tự mình đứng dậy nghênh đón.
Hắn lấy thân phận thừa tướng nghênh đón, đó là vinh diệu cỡ nào, nhưng Hạ Nhã Quân cùng những người đang ngồi cũng không thấy lạ, tựa hồ đây là một việc đương nhiên, bởi vậy có thể thấy được địa vị của nàng này trong mắt mọi người cao thế nào, đã xa xa vượt qua cực hạn của một vị nhạc sĩ.
Hạ Nhã Quân hướng Mẫn Trì Đường hơi nghiêng mình, sau đó quay đầu hướng Hứa Hải Phong nhìn kỹ một lúc lâu, hỏi: “Xin hỏi tướng quân là ai?”
Hứa Hải Phong không ngờ nàng dám ở trước mặt mọi người can đảm hỏi tên của mình, không khỏi đỏ mặt, vội vàng đứng dậy nói: “Tiểu tướng là Hứa Hải Phong.”
Hai mắt Hạ Nhã Quân sáng ngời, nhìn hắn một cái thật sâu, hành lễ nói: “Nguyên lai là ngày gần đây danh chấn kinh sư Hứa tướng quân, tiểu nữ tử thất lễ.”
Hứa Hải Phong cuống quýt hoàn lễ, đã thấy nàng khẽ cười, như bách hoa nở rộ, nhất thời có chút thất thần, đợi lúc tỉnh lại, Hạ Nhã Quân đã lặng yên ngồi xuống.
Đường Nhu Nhi nhẹ nhàng hừ một tiếng, dùng thanh âm thấp đến không thể nghe thấy thầm mắng một câu: “Hồ ly tinh.”
Phương Doanh Anh ngồi ngay bên cạnh nghe được thanh âm tràn ngập ghen tuông của nàng, một đôi mắt đẹp lướt qua Hứa Hải Phong, Hạ Nhã Quân cùng Đường Nhu Nhi ba người quét tới quét lui, nàng thật sự nghĩ không ra, Hứa Hải Phong đến tột cùng có địa phương gì xuất chúng, dĩ nhiên có thể làm cho hai đại mỹ nữ dùng ánh mắt khác xem trọng.
Mọi người mắt thấy chỉ có một mình Hứa Hải Phong được Hạ Nhã Quân lễ ngộ như thế, trong mắt liền lộ ra vài phần đố kị, ánh mắt nhìn về phía Hứa Hải Phong càng thêm nhiều bất thiện. Loại biến hóa này làm sao hắn không cảm giác được, tuy vẫn còn ngồi thoải mái trên ghế, nhưng giống như ngồi trên bàn chông, cả người không được tự nhiên.
Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ hôm nay có số đào hoa, chuyển niệm vừa nghĩ, có thể lan truyền ra trong mấy trăm người này, được mỹ nhân ghé mắt, cũng không tự chủ được có chút hãnh diện.
Kỳ thật Hạ Nhã Quân sở dĩ coi trọng Hứa Hải Phong, cũng không phải nói hắn có chỗ gì hơn người, mà là hắn biểu hiện vô cùng đột xuất.
Hạ Nhã Quân chẳng những tài nghệ thổi tiêu cao siêu, tâm kế lại càng hơn người một bậc. Với thân phận một nhạc sĩ bình thường như nàng mà có thể sánh được với Đường Nhu Nhi được bao ân sủng, bậc thế gia nữ tử như Phương Doanh Anh cùng với kim chi ngọc diệp tiểu công chúa, cũng được người đời tiếp nhận, ngoại trừ dung nhan tuyệt thế, kỹ nghệ độc bộ thiên hạ ra, khả năng biết giao kết quan hệ cũng vô cùng trọng yếu.
Nàng biết rõ vô luận khúc nhạc dễ nghe như thế nào, một khi nghe được quá nhiều, sẽ làm cho người ta xem thường, không hề trân quý. Vì thế nàng lập nhiều quy củ, một tháng chỉ diễn tấu một khúc.
Đến tận đây, danh tiếng nàng vang dội thiên hạ, ngay cả Hung Nô Mạo Đốn Đan Vu ở cách xa Đại Hán mười vạn tám ngàn dặm cũng nghe qua kỳ danh, cũng mượn cơ hội đại thọ sáu mươi, đặc biệt sai sứ giả đến mời nàng đến Hung Nô biểu diễn.
Việc này càng làm cho danh vọng của nàng được đẩy lên đỉnh cao.
Sau mỗi lần nàng diễn tấu, đều phải gặp một trận yên tĩnh si mê, làm cho những người thưởng thức phải lâm vào trầm tư mặc tưởng. Nhưng Hứa Hải Phong có thể nhanh chóng hồi phục tinh thần, từ vẻ mặt động tác của hắn mà xem, không phải là người mù tịt đối với âm nhạc, mà là lòng tán thưởng cùng ủng hộ phát ra từ nội tâm.
Càng là người như vậy, thời gian si mê hẳn là càng phải lâu dài, lại làm sao chỉ chốc lát đã hồi tỉnh lại. Nguyên nhân chính là vì có nghi vấn này, cho nên nàng đối với Hứa Hải Phong cố ý lưu tâm vài phần.
Bốn đóa kim hoa danh dương kinh sư hôm nay có ba người cùng tụ một chỗ, tình cảnh này cực kỳ hiếm thấy trong cuộc sống, chỉ là chốc lát công phu, hào khí trong sảnh lại náo nhiệt lên, chỉ là mỹ nữ ở bên, động tác của mọi người không khỏi tao nhã thêm vài phần.
Lần này tuổi trẻ Trình gia vào kinh có tam kiệt, Trình Anh Kiệt khó hiểu mất tích, đến nay vẫn không tin tức, Trình Anh Đào thì bị thương nặng, chỉ còn lại Trình Anh Hào ngồi tại tịch vị của Trình gia. Hắn đứng dậy nâng chén nói: “Hôm nay là thọ thần năm mươi của thừa tướng đại nhân, bổn quan đề nghị, mọi người thay phiên làm bài thơ dâng tặng, dùng để trợ hứng, không biết các vị nghĩ như thế nào?”
Thừa tướng gia mở tiệc, mời tất cả đều là văn nhân mặc khách, mà ở loại trường hợp này, nếu có người nói lời phản đối đó là công nhiên hướng Trình Anh Hào khiêu khích. Cho dù là Hứa Hải Phong trong lòng tràn đầy không muốn cũng chỉ phải thuận theo chiều gió, miễn cưỡng nâng chén uống cạn, xem như đồng ý.
Dưới sự cổ động của huynh đệ Trình Anh Hào cùng Trình Minh, liên tiếp có mấy người ngâm ra được vài câu thơ, có chút người đã sớm có chuẩn bị, vừa ra tay tất nhiên là những câu thành phẩm cao cấp, mà những vị tài trí nhanh nhẹn, chỉ cần một lần là ngâm xong, ít nhất cũng có thể ứng cảnh mà sáng tác. Có thể thấy được Đại Hán ngoài thịnh hành võ thuật, văn học cũng hưng thịnh cực kỳ.
Hứa Hải Phong vốn không đọc được bao nhiêu sách, chữ to còn nhận ra được một ít, nhưng muốn bắt hắn làm thơ, đó là chuyện dù giết chết hắn cũng không làm được. Vì vậy ngồi ở bên cạnh bàn, tự rót tự uống một mình, cũng tiêu diêu tự tại. Chỉ là ngũ quan lục thức của hắn rất nhạy cảm, luôn cảm giác được trên tịch vị đối diện, Phương, Đường nhị nữ luôn chú ý nhìn tới hắn. Không thể làm gì khác hơn là bày ra một bộ dáng lâm nguy bất loạn, không dám nhìn trái nhìn phải, làm mất mặt xấu hổ.
Đột nhiên trong tai của hắn truyền đến một trận thanh âm cực nhỏ đến không thể nghe thấy, hắn vừa nghe liền biết Hứa Hải Danh đang dùng “truyền âm nhập mật” công pháp nói chuyện với hắn. Loại công phu này có thể đem thanh âm ngưng tụ thành một đường chỉ thẳng tắp, truyền vào trong tai đối phương, mà người ngoài không cách nào hay biết. Chỉ là công phu này cần người thi triển phải có nội lực cao cường, chỉ có ngoài nhất phẩm cao thủ mới có thể vận dụng tự nhiên, với tu vi trước mắt của Hứa Hải Phong còn kém một chút hỏa hầu.
“Tướng quân, quân sư đại nhân mệnh ta nói cho ngài, tên Trình Anh Hào có dụng ý khác, hắn đợi lát nữa sẽ mời ngài làm một bài thơ, nếu ngài biểu hiện khó coi, sẽ rơi vào trong mắt mỹ nhân ấn tượng lỗ mãng vũ phu, cho nên chỉ cần làm như vậy…như vậy…là có thể có được cục diện hòa nhau.”
Hứa Hải Phong âm thầm gật đầu, thầm nghĩ Tương Khổng Minh lo lắng xác thật vô cùng chu đáo, Trình Anh Hào đột nhiên đề nghị làm thơ, phỏng chừng là không có lòng tốt gì, vậy thì để cho mình tương kế tựu kế, làm cho hắn ăn trúng thuốc đắng, có khổ cũng nói không nên lời.
Quả nhiên, đợi hơn mười người ngâm xong, Trình Anh Hào giơ lên chén rượu hướng Hứa Hải Phong nói: “Hứa tướng quân, trước tiên bổn quan xin chúc mừng ngươi thăng quan tấn tước, được thăng phó tướng.”
Hứa Hải Phong mỉm cười, cùng hắn như muốn cụng chén, thầm nghĩ nếu ngươi muốn cùng ta so tửu lượng, ta chính là cầu còn không được.
“Trước kia bổn quan có lẽ có chỗ đắc tội, còn thỉnh tướng quân đại nhân đại lượng, không nên so đo.” Trình Anh Hào lại đổ đầy một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
“Đại nhân sao lại nói lời đó, việc nhỏ như thế, Hứa mỗ đã sớm quên hết không còn một mảnh.” Hứa Hải Phong cũng uống một chén.
Trình Anh Hào cười to nói: “Được, quả nhiên sảng khoái, thật không hổ là lương tài chi đống của Đại Hán ta.”
Ở bàn đối diện đột nhiên có một người nói: “Hay cho một lương tài chi đống, chỉ là Hứa đại nhân võ công cao tới đâu, cũng bất quá chỉ là một giới mãng phu mà thôi, lên không được những nơi tao nhã.”
Nghe được có người công nhiên châm biếm xem thường mình, Hứa Hải Phong ngẩng đầu nhìn lại, chính là lễ bộ thượng thư Thái Quân Mang.
“Thái đại nhân lời này sai rồi, Hứa tướng quân lúc còn ở tây tuyến, không chỉ tác chiến dũng mãnh, hơn nữa văn thải phong lưu cũng là nhất tuyệt, là một trong những vị lương tài văn võ song toàn ít có.”
Mọi người nhìn lại, nguyên lai là Trình Minh mới vừa trở về từ tây tuyến cùng Cổ Đạo Nhiêm.
“Nga…” Thái Quân Mang hồ nghi mắt nhìn Hứa Hải Phong, nói: “Nếu là như thế, xin mời Hứa tướng quân ngay đây làm một bài thơ trợ hứng.”
“Được, lão phu cũng cảm thấy thật tò mò, xin mời Hứa tướng quân làm thử một bài thế nào?” Mẫn Trì Đường vuốt râu cười nói.
Trong lòng Hứa Hải Phong thầm mắng, thật sự là cá mè một lứa, sói lang một đàn. Lúc đầu khi hắn còn ở đại doanh tây tuyến, đó là văn không thành, võ không được, không là gì cả. Không thể so hiện tại, tốt xấu còn có được một thân võ công có thể kiêu ngạo với người đồng bối phận. Những lời này của Trình Minh ở mặt ngoài là bao che cho Hứa Hải Phong, nhưng nếu hắn không thể làm ra được vài câu thơ hay, khi đó thì nhục nhã càng lớn.
Nếu không phải Tương Khổng Minh đã nhắc nhở trước, dưới tình huống hắn không hề phòng bị, không khỏi sẽ tay chân lúng túng. Nhưng lúc này hắn đã tính trước, xung quanh lại có tam đại mỹ nữ, tự nhiên là phải muốn được biểu hiện một phen.
Hắn ra vẻ trầm ngâm một chút, mới nói: “Được rồi, nếu thừa tướng đại nhân có lệnh, mạt tướng không thể làm gì khác hơn là bêu xấu.”
Đám người Cổ Đạo Nhiêm liếc mắt nhìn nhau, không che giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt, bọn họ đã tra xét về Hứa Hải Phong thật rõ ràng, biết hắn chỉ đi học được mấy năm đã nghỉ học. Nếu như lại có thể làm ra được câu thơ hay, cũng không tránh khỏi làm cho người ta khó tin tưởng.
Hứa Hải Phong giả vờ suy nghĩ một lát, thẳng đến lúc làm cho mọi người nôn nóng, mới nói: “Ngày hôm trước, tại hạ cùng với tiện nội cùng nhau đến Tiểu Chu Sơn xem mặt trời mọc. Bởi vì ít nguyên nhân, chúng ta đã đến chậm, lúc này đã là lúc mặt trời lặn, vì vậy ta nghĩ, nếu nhìn không thấy mặt trời mọc, vậy nhìn mặt trời lặn cũng là giống nhau.”
Tiểu Chu Sơn là danh thắng cổ tích ở gần kinh sư, là một nơi ngắm mặt trời mọc cùng mặt trời lặn tốt nhất, nơi này phần lớn mọi người đều đã đi qua. Lúc này đột nhiên nghe được Hứa Hải Phong đột nhiên nói về việc không hề liên quan chút nào với trường hợp hiện tại, đều cảm giác có chút quái dị.
Chỉ nghe Hứa Hải Phong nói tiếp: “Hoàng hôn mặt trời lặn, huyến lệ nhiều màu, xác thực là một đại kỳ cảnh. Chỉ là khi tại hạ nhìn nhìn, đột nhiên nghĩ ra một bài thơ, liền muốn chuyển tặng với tướng quốc.”
Mẫn Trì Đường đã nghe ra Hứa Hải Phong kế tiếp khẳng định sẽ không có lời gì hay, nhưng thời khắc này hắn cũng không thể không nghe, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng nói: “Mời nói…”
Hứa Hải Phong nhìn khuôn mặt hơi có vẻ già nua của hắn, nói gằn từng chữ: “Tịch dương vô hạn hảo, chích thị cận hoàng hôn.”( Trời chiều đẹp vô hạn, tiếc là đã hoàng hôn)
Tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn, cả đại sảnh tĩnh tới mức cây kim rơi cũng có thể nghe.
Câu thơ này do chính Lý Thương Ẩn làm ra, là thiên cổ tuyệt xướng, ở đây có nhiều người tự cho là văn nhân học sĩ bất phàm, thủ thi này trăm ngàn năm qua có thể làm rung động lòng người nguyên nhân là vì cảnh giới thăng hoa của hai câu thơ này, làm cho người ta có được một loại như triết học về cuộc đời. Mà loại cảnh giới này, lại đúng là mỗi người đều có thể cảm nhận được.
@by txiuqw4