Gió mát trong lành, chính là mùa khí hậu thật tốt cho việc đi đường.
Bởi vì lúc này còn cách hai tháng mới đến đại thọ sáu mươi của Hung Nô Mạo Đốn Đan Vu, thời gian tuy cũng đủ, nhưng cũng không rộng rãi cho lắm. Vì thế Hứa Hải Phong hạ lệnh nhanh chóng chạy đi, tranh thủ sớm tới đại doanh bắc cương, có thể tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục.
Từ ba ngày trước rời đi kinh sư, đoàn người bọn họ một ngày đi trăm dặm, nếu tính luôn truy trọng quà tặng đại thọ cùng tống thân quân đội, thì tốc độ này cũng được xem khá nhanh. Không phải Hứa Hải Phong không muốn nhanh hơn, mà là bận tâm cho vài vị nữ tử yếu ớt trong đội ngũ, bất đắc dĩ mới thả chậm tốc độ, nếu không với tấm thân bất tử của Hắc Kỳ quân, cho dù có nhanh hơn mười lần, sự việc cũng không phải không có khả năng.
Trong đội ngũ chúc thọ này, ngoại trừ tiểu công chúa Lưu Đình sắp bị gả cho Mạo Đốn, còn có Đường Cung thủ tịch nhạc sĩ Hạ Nhã Quân. Hai nàng vốn cũng không quen biết, nhưng vừa gặp nhau, thật là có duyên, không ngờ lại ngồi chung xe mà đi.
Tự nhiên, Hứa Hải Phong cũng sẽ không để một mình Lâm Uyển Nhàn ở lại phòng không lẻ loi, ở trong Hắc Kỳ doanh, nhất định phải có chỗ ở cho ba vị chủ tớ các nàng.
Nhìn sắc trời đã tối, Hứa Hải Phong hạ lệnh đóng quân, Hắc Kỳ quân động tác mau lẹ, nghiêm chỉnh huấn luyện. Rất nhanh hoàn thành công việc đóng quân hạ trại, Hứa Hải Phong theo lệ dò xét một phen, cũng chỉ là cưỡi ngựa ngắm hoa, nhìn không ra có vấn đề gì. Nếu ngay cả huyết tửu chiến sĩ cũng học được lãng công lười biếng, vậy Hứa Hải Phong cứ dứt khoát tự cắt cổ tự sát cho rồi.
Mới vừa trở lại doanh trướng, tưởng muốn cùng Lâm Uyển Nhàn thân thiết một phen, tiểu binh báo lại, tiểu công chúa Lưu Đình cho mời.
Tuy hai người đồng hành cũng đã ba ngày, nhưng Hứa Hải Phong lại thủy chung không có duyên gặp mặt, có lẽ ở trong lòng hắn, cũng không muốn nhìn thấy vị thiếu nữ có vận mệnh bi thảm này, cho nên vẫn cố hết sức tránh cơ hội gặp mặt lẫn nhau.
Nhưng nếu nên tới thì cuối cùng vẫn trốn không thoát, Hứa Hải Phong cười khổ một tiếng, không thể làm gì khác hơn là chạy ra phía hậu doanh.
Đi tới trước doanh trướng của công chúa điện hạ, Hứa Hải Phong lớn tiếng nói: “Mạt tướng Hứa Hải Phong, cầu kiến công chúa điện hạ.”
“Mời Hứa tướng quân vào.” Một thanh âm nhỏ nhẹ êm ái vang lên, thật như chim hoàng ly hót vang, thanh thúy động lòng người.
Hứa Hải Phong ứng tiếng, vén rèm đi vào. Bên trong quân trướng, hết thảy đều giản dị, mặc dù là lá ngọc cành vàng như công chúa điện hạ, nhưng cũng chỉ là địa phương hơi lớn hơn một chút mà thôi.
Bên trong doanh trướng, có một vị nữ tử thiên kiều bá mỵ xinh đẹp đang ngồi, nàng chỉ là an an tĩnh tĩnh ngồi nơi đó, lại tự nhiên mà biểu hiện ra một cỗ khí chất ung dung thanh lịch, nghi thái ngàn vạn vô cùng đặc biệt.
Trong lòng Hứa Hải Phong thầm than, giai nhân như thế, chẳng trách tuổi tác tuy nhỏ, nhưng đã có thể cùng Đường, Phương, Hạ ba nữ sánh vai mà đứng. Nếu đợi khi nàng lớn hơn, mị lực bộc lộ chỉ sợ không dưới Đường Nhu Nhi cùng Lâm Uyển Nhàn, cho dù là Phương Doanh Anh cùng Hạ Nhã Quân đều phải kém hơn một bậc.
“Mạt tướng ra mắt công chúa điện hạ.” Hứa Hải Phong không dám nhìn lâu, vội vàng hành lễ nói.
Lưu Đình ôn nhu nói: “Tướng quân miễn lễ.”
“Không biết công chúa triệu kiến mạt tướng, có gì phân phó?” Hứa Hải Phong biết vị công chúa điện hạ này sẽ không vô duyên vô cớ tìm mình nói chuyện, đương nhiên là có chuyện thương lượng.
Lưu Đình luôn mãi do dự, rốt cục nói: “Hứa tướng quân, bổn cung có một chuyện muốn cùng ngươi thương lượng.”
“Công chúa cứ việc phân phó, chỉ cần sức mạt tướng có thể làm, tuyệt không chối từ.” Hứa Hải Phong nhìn thấy bộ dáng của nàng như vậy, biết chuyện nàng muốn nói nhất định không phải chuyện đùa, chính mình chưa hẳn là có thể làm được, vạn nhất nàng yêu cầu không đi Hung Nô thì phải làm sao, cho nên lúc nói chuyện cũng phải chừa một cơ hội rút lui.
Lưu Đình mỉm cười nói: “Đối với tướng quân mà nói, cũng không phải là việc khó gì. Nếu tướng quân đã đáp ứng, các ngươi đi ra đi.”
Hứa Hải Phong thầm nghĩ ta đáp ứng ngươi hồi nào, ta chỉ là nói nếu có khả năng thì mới không chối từ mà thôi. Nhưng ngẩng đầu vừa nhìn, sắc mặt đại biến, những do dự trong lòng liền sớm không cánh mà bay.
“Ngươi…Các ngươi tại sao ở chỗ này?” Hứa Hải Phong kinh hãi thất sắc hỏi.
“Làm sao vậy, vì sao chúng ta không thể tới.”
Có thể đem những lời này nói ra như cây ngay không sợ chết đứng như thế, trong thiên hạ chỉ sợ là chỉ có người trước mắt này mà thôi. Hứa Hải Phong nhìn vị kiều nữ được sủng ái của Phương gia, trong đáy lòng liền sinh ra cảm giác không còn lời gì để nói, chỉ biết đi hỏi ông trời.
‘ Hứa…Hứa đại ca, hai người chúng ta cùng Đình nhi tình như tỷ muội, cho nên mới đi theo bồi nàng đoạn thời gian cuối cùng này, đợi Đình nhi thật sự gả đến Hung Nô, kiếp này chỉ sợ chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại.” Đường Nhu Nhi đỏ ửng mặt, nhẹ giọng nói. Tiếng gọi đại ca của nàng đem khoảng cách giữa hai người trong thoáng chốc kéo gần lại rất nhiều.
“Hừ.” Phương Doanh Anh dậm chân không thuận theo nói: “Nhu Nhi tỷ tỷ, muội là cố ý đến bồi Đình nhi muội tử, về phần tỷ sao…muội không rõ ràng.”
Đường Nhu Nhi xấu hổ, ngắt đôi má nàng, nói: “Được rồi, tiểu nha đầu ngươi, xem tỷ có cắt miệng thối của muội hay không.”
Phương Doanh Anh bị đau, trốn ra phía sau Lưu Đình, lớn tiếng kêu cứu. Hứa Hải Phong đứng ở một bên, khuyên cũng không phải, không khuyên cũng không phải, hai tay xoa mạnh, nhất thời không biết nên như thế nào mới đúng.
Lưu Đình tuổi tác tuy là nhỏ nhất, nhưng lại rất có phong thái của một đại tỷ, nàng kéo tay hai vị tỷ muội mỹ nữ, ánh mắt hướng Hứa Hải Phong nháy tới, nói: “Đừng làm rộn, hắn còn đang nhìn kìa.”
Nhị nữ không hẹn mà cùng đỏ bừng mặt, mà ngay cả Phương Doanh Anh luôn to gan lớn mật cũng có chút ngại ngùng.
Lưu Đình đột nhiên buông ra tay ngọc của Đường Nhu Nhi, mỉm cười nói: “Hứa tướng quân, Nhu Nhi tỷ tỷ có một số việc muốn một mình bàn bạc cùng ngươi, ta cùng với Doanh nhi tỷ tránh mặt một chút.”
Đường Nhu Nhi vô cùng xấu hổ, đang muốn mở miệng phản bác, cũng không biết đột nhiên nhớ tới cái gì, chiếc miệng nhỏ nhắn đẹp đẽ mấp máy, rốt cục cúi đầu, không nói thêm gì.
Phương Doanh Anh khó hiểu kỳ lạ bị Lưu Đình kéo ra khỏi doanh trướng, Hứa Hải Phong thính tai, thậm chí còn nghe được nàng đang nhỏ giọng hỏi Lưu Đình. Mà trước khi Lưu Đình quay đi còn quay đầu cười, làm Hứa Hải Phong nhìn thấy, có chút xấu hổ.
“Đường tiểu thư tìm mạt tướng, không biết có chuyện gì quan trọng?” Hứa Hải Phong nhẹ nhàng ho khan một tiếng, biết rõ còn cố hỏi.
Đường Nhu Nhi có chút liếc hắn, loại bộ dáng thẹn thùng của tiểu nữ nhân làm Hứa Hải Phong phải hô to ăn không tiêu. Đến tận đây, nếu hắn còn không rõ, cũng đành cáo lão từ quan, về nhà làm ruộng cho rồi.
Hứa Hải Phong tiến lên hai bước, vươn tay ra, chậm rãi đem thân hình mỹ diệu vô hạn ôm vào trong lòng. Động tác của hắn mềm nhẹ thong thả, kỳ thật do dưới đáy lòng còn tồn tại một điểm phòng bị, một khi phát hiện Đường Nhu Nhi có chút phản kháng, liền lập tức lùi bước. Nhưng không ngờ lại có thể ôm được mỹ nhân vào lòng, cũng là thuận buồm xuôi gió, Đường Nhu Nhi không ngờ ngay cả một chút dấu hiệu giãy dụa cũng không có.
Hứa Hải Phong vui mừng, trong lòng còn chút nghi ngờ cũng không cánh mà bay, hai tay dùng sức đem Đường Nhu Nhi ôm chặt lấy.
Cảm nhận được khí tức nam tử nồng nặc trên người Hứa Hải Phong, Đường Nhu Nhi cũng không còn nửa điểm khí lực, cũng vươn hai cánh tay, ôm lấy vòng eo cứng rắn của Hứa Hải Phong, cả người quyển súc trong ngực của hắn, vẫn không nhúc nhích.
Cúi đầu, quai hàm cọ nhẹ trên trán nàng, trong mũi ngửi được hương thơm ngào ngạt trên người nàng, dâm huyết trên người Hứa Hải Phong không chịu nổi kích thích, càng chảy nhanh hơn, một cỗ hương khí kỳ dị từ trên người của hắn tản mát ra.
Đường Nhu Nhi hô hấp hít vào vị đạo quen thuộc này, toàn thân lập tức như nhũn ra vô lực, mà ngay cả hô hấp cũng từ từ dồn dập lên.
Miệng của Hứa Hải Phong lướt qua khuôn mặt bóng loáng nhu nộn của nàng, đôi mày mảnh mai của nàng thoáng nhướng lên vài cái, biểu hiện tâm tình vô cùng khẩn trương của mình.
Hứa Hải Phong một tay ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng còn cách một lớp vải áo của nàng. Miệng của hắn cũng dần di chuyển đến chiếc miệng nhỏ nhắn. Nhìn hai mắt nhắm chặt, phảng phất như con dê non đang chờ làm thịt của Đường Nhu Nhi, Hứa Hải Phong đắc ý cười, liền muốn lập tức nuốt lấy đôi phiến môi làm cho hắn niệm niệm không quên, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át.
Đột nhiên, động tác của Hứa Hải Phong dừng lại, ở trong nháy mắt, hắn phát giác dường như đầu lưỡi của mình có chút mơ hồ làm đau. Nguyên lai vết thương của hắn mặc dù đã lành, nhưng trong đáy lòng vẫn tồn tại một tia ám ảnh, hồi tưởng lại tình hình ngày đó, lại vẫn còn thấy sợ hãi. Cứ như vậy mà khựng lại, cũng không biết có nên tiếp tục tấn công tiếp hay không.
Đường Nhu Nhi phát hiện tình lang không ổn, nỗ lực mở đôi mắt mê ly, lại nghe được một câu nói do do dự dự phá tan phong cảnh nồng nàn đầy tình ý của Hứa Hải Phong: “Lần này, nàng đừng có cắn ta.”
Đường Nhu Nhi hoảng hốt hai mắt trở nên trợn tròn, nàng cắn chặt hàm răng, nổi giận tức khắc.
Vừa nhìn thấy sắc mặt nàng biến ảo khó lường, Hứa Hải Phong biết không hay, còn chưa đợi hắn giải thích, liền cảm giác được đầu ngón chân một trận đau nhức, đã bị Đường Nhu Nhi hung hăng đạp lên.
Hắn quát to một tiếng, chỉ thấy Đường Nhu Nhi tránh thoát ngực của hắn, che mặt chạy vội ra ngoài.
Hứa Hải Phong vô cùng hối hận, cũng không biết vừa rồi sao lại quỷ mê tâm khiếu, nói ra lời này vô duyên vừa rồi.
Nguyên lai cho dù là thiếu nữ ôn văn nhu nhã như Đường Nhu Nhi sau khi thẹn quá thành giận, cũng có thể biến thành một con báo cái hung ác.
Hắn đang muốn chạy theo, lại nghe được bên ngoài trướng có tiếng cười truyền đến, vừa chợt nghe ra, liền biết là Phương Doanh Anh ở một bên rình xem.
Trong cơn giận dữ, Hứa Hải Phong đi nhanh tới phía sau trướng. Chỉ nghe Phương Doanh Anh kêu nhỏ một tiếng: “Không tốt, hắn tới.” Hứa Hải Phong biết nàng muốn chạy trốn, vội vàng đem cửa trướng vén lên, nhìn thấy một đạo thân ảnh, tiện tay chụp tới kéo mạnh.
Chỉ nghe “ai yêu” một tiếng, một thân hình nhỏ nhắn yêu kiều lả lướt không có chút lực phản kháng đã bị hắn kéo nhập vào lòng. Hứa Hải Phong vừa nghe thanh âm lập tức biết không đúng, ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc chứng kiến bóng lưng Phương Doanh Anh đã biến mất sau một tòa doanh trướng.
Hứa Hải Phong cúi đầu vừa nhìn, lập tức hồn phi phách tán, bị hắn ôm vào trong lòng chính là tiểu công chúa Lưu Đình.
Tiểu công chúa Lưu Đình là người đoan trang ổn trọng, vốn quyết không làm ra việc rình coi thế này, chỉ là không chịu nổi sự khổ khổ cầu khẩn của Phương Doanh Anh, không thể làm gì khác hơn là đành phải đi theo nàng.
Với thân thủ của nhị nữ, vốn không thể gạt được Hứa, Đường hai người, nhưng lúc nãy hai người bọn họ chính là trời động đất cháy, ý loạn tình mê, cho nên tai mắt không linh, cho nên mới bị Phương Doanh Anh chui qua khe hở.
Phương Doanh Anh vốn tưởng rằng có thể chứng kiến một cảnh đụng chạm kích tình như sao hỏa đụng địa cầu, cũng không ngờ chỉ vì một câu nói thình lình của Hứa Hải Phong, lập tức đánh vỡ hào khí ngàn ân bể ái, làm Đường Nhu Nhi xấu hổ nổi giận, phất tay mà đi. Nàng xem đến trợn mắt há hốc mồm, nhịn không được mà cười rộ lên.
Ai ngờ bị Hứa Hải Phong phát hiện, tuy từ trước tới giờ nàng luôn lớn gan, nhưng cũng biết việc này bất nhã, vội vàng chạy trốn.
Về phần tiểu công chúa Lưu Đình vốn không biết võ công cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của nàng, dù sao cho Hứa Hải Phong có thêm lá gan bằng trời, cũng không dám làm gì Lưu Đình.
@by txiuqw4