Khoảng cách đại đội nhân mã so với đại doanh còn khoảng một dặm, phía trước đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa, hơn mười thiết kỵ đang bôn ba hướng đại bộ đội phi đến.
Sau khi được tin tức, Hứa Hải Phong dẫn Triết Biệt bọn họ đi tới trước đội ngũ, lại phát hiện Tô Xuân Vĩ và Lưu Tuấn Thư đã tới sớm.
Hướng bọn họ khẽ gật đầu, Hứa Hải Phong thuận miệng hỏi: “Đó là người nào?”
“Hồi tướng quân, đầu lĩnh chính là Phương Hướng Minh tướng quân.” Triết Biệt ngẩng đầu nhìn, hồi đáp.
Tô Xuân Vĩ cùng Lưu Tuấn Thư đồng thời nhìn về phía Triết Biệt, vẻ mặt không thể tưởng tượng. Tốc độ thiết kỵ tuy nhanh, nhưng khoảng cách còn hơn ngàn thước mới đến. Bọn họ dùng sức để nhìn, chỉ có thể thấy được vài điểm đen nho nhỏ.
Mà Triết Biệt chỉ là tùy ý nhìn thoáng qua, ngay cả hình dạng đối phương cũng thấy được thật rõ ràng, nếu hắn không nói hoang, vậy nhãn lực của hắn đã đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng.
Hứa Hải Phong nghe xong cũng thật vui mừng, từ khi hắn quen biết với Phương Hướng Minh, liền vừa gặp đã thấy thân thiết. Tuy không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng trong cảm giác của Hứa Hải Phong, hắn so với ca ca của mình Hứa Hải Thiên còn hiểu rõ mình hơn. Từ lúc từ biệt tại Lâm An, hai người đã có mấy tháng không gặp, quả thật lo lắng vô cùng.
“Giá…” Hứa Hải Phong vì vui mừng, lập tức thúc ngựa lao ra khỏi đội ngũ, hướng phía thiết kỵ phóng đi.
Hắn thân là thống suất của Hắc Kỳ quân, hành động này chính là không phải chuyện đùa, lập tức làm ra một chuỗi phản ứng liên tiếp. Đầu tiên là Hứa Hải Danh cùng Lâm Trường Không liền lao theo sát phía sau, rồi sau đó không đợi phân phó, năm trăm kỵ binh của Hắc Kỳ quân cũng chạy ra bốn trăm vị, chỉ còn lại có hơn năm mươi người trong dị năng đoàn ở lại bảo vệ bên người Tương Khổng Minh.
Hứa Hải Phong cưỡi ngựa chẳng qua cũng bình thường, nhưng bốn trăm kỵ binh đều là nam nhi sống trên lưng ngựa, bọn họ nhìn qua như không có sắp xếp, nhưng trên thực tế cũng là đội hình thích hợp nhất để tác chiến kỵ binh. Mấy trăm người phóng lúc nhanh lúc chậm, có lúc tản ra xa xa, tựa như là một chiếc võng lớn xa xa đem hơn mười thiết kỵ bao vây từ từ lại.
Phương Hướng Minh đã sớm được tình báo, hôm nay đi tới đại doanh phương bắc là do chính hảo huynh đệ của mình, Hứa Hải Phong suất lĩnh Hắc Kỳ quân. Vì thế sáng sớm đã dẫn người đi tới nghênh đón.
Nhưng không nghĩ tới, phản ứng của chi đội ngũ ngay trước mắt này lại kỳ quái như thế, hắn chứng kiến phương thức phóng ngựa của mấy trăm kỵ binh kia, trong lòng chợt căng thẳng, đây rõ ràng chính là tử đối đầu của Đại Hán đế quốc, Hung Nô kỵ binh nghênh địch mà đưa ra đội hình tác chiến.
Hung Nô nhân là dân tộc thảo nguyên, Hung Nô kỵ binh cũng được triệu tập từ các bộ lạc trong đại thảo nguyên, cũng chỉ có bọn họ mới có thể bày ra được đội hình lúc tan lúc hợp như thế, nhưng chính loại đội hình nhìn qua như không hề có lực uy hiếp này lại thành tựu dũng danh thiên hạ vô địch của Hung Nô nhân.
Những vị chỉ huy của Đại Hán đế quốc cũng từng nghĩ cách dùng đội hình chiến đấu đồng dạng đi đối phó bọn họ, nhưng vô luận bọn họ có nỗ lực như thế nào, đều không thể làm được, ngược lại khi liệt đội chiến đấu, tổn thất còn hơn nhiều. Đây là thiên tính, thiên tính của một dân tộc, mặc cho ai cũng không có biện pháp giải quyết.
Nhìn thấy những kỵ binh ở phía xa xa hướng phía sau mình lao tới, đây rõ ràng là muốn cắt đứt đường lui của chính mình. Phương Hướng Minh đưa tay ra sau làm ra thủ thế đề phòng, sau đó quát lớn: “Phía trước là người nào, bổn quan là…”
Lời của hắn còn chưa nói xong, đã nghe một người cao giọng cắt đứt: “Đại ca, là ta, Hải Phong.”
Phương Hướng Minh cũng thật vui mừng, thúc ngựa lao lên, đồng thời kêu to: “Hảo huynh đệ, muốn dọa chết đại ca sao.”
Tuấn mã hai người rất nhanh phóng tới một chỗ, đồng thời cùng chứng kiến vẻ kích động mừng rỡ trên mặt đối phương, bọn họ nhìn nhau, bật tiếng cười to, bốn bàn tay gắt gao bắt cùng một chỗ.
“Đại ca, ta tới.”
“Đúng vậy, ta cũng chờ đến mỏi mắt.”
Tâm tình hai người kích động, tuy có ngàn lời vạn ngữ, nhưng nhất thời cũng không biết nên nói gì mới tốt.
“Phương tướng quân, đã lâu không gặp.”
Lúc này Tô Xuân Vĩ cùng Lưu Tuấn Thư đồng thời chạy tới, bọn họ cũng không xa lạ với Phương Hướng Minh, lập tức tiến lên làm lễ ra mắt.
“Tô thị lang, Lưu tướng quân, từ biệt mấy năm, mọi người vẫn khỏe.” Chứng kiến lão bằng hữu nhiều năm không gặp, Phương Hướng Minh tâm sinh cảm khái.
“Ở kinh sư cũng chỉ là hỗn qua ngày, làm sao so được với Phương tướng quân đại phá Khải Tác, uy danh Bình Tây Hầu vang dội kinh sư.” Lưu Tuấn Thư cười khen.
“Đừng nói nữa, đây đều là công lao của huynh đệ ta, các ngươi muốn khen thì khen hắn đi.” Phương Hướng Minh chỉ Hứa Hải Phong, cười to nói.
Hứa Hải Phong đang muốn khiêm nhượng vài câu, Tô Xuân Vĩ đã giành nói trước: “Các vị tướng quân, công chúa điện hạ đi đường mệt nhọc, chúng ta nên tới đại doanh phương bắc trước, đợi an trí thỏa đáng, lại ôn chuyện cũ sau.”
Phương Hướng Minh chợt nhớ, vội vàng nói: “Không sai, loan giá của công chúa điện hạ quan trọng hơn, gia thúc đang ở trong đại doanh chuẩn bị tiệc rượu, vì các vị tẩy trần, mời.”
Do hắn dẫn đường, mọi người rất nhanh tiến vào phương bắc đại doanh. Hứa Hải Phong cẩn thận đánh giá, đại doanh có thể trở thành thủ tịch trong Đại Hán quốc nội này quả thật danh bất hư truyền, quân sĩ trong doanh đa số là người có kinh nghiệm chiến trường, chỉ nhìn quy củ lúc bọn họ đi tuần, quân dung chỉnh tề, đã biết người chỉ huy pháp độ sâm nghiêm, không thể so sánh như kẻ tầm thường.
Rất nhanh, bọn họ liền nhìn thấy vị đại thống lĩnh của Hồng Sắc Hải Dương thương kỵ binh, tam gia của Phương gia Phương Lệnh Thần. Vị lão nhân này có khuôn mặt cũng tương tự như hai vị huynh trưởng, chỉ là tinh thần càng thêm tràn đầy, tuy đầy mặt phong sương, nhưng giọng nói như chuông đồng, tửu lượng lại cao, một đôi mắt ưng lại càng nhiếp lòng người, lại có vẻ tinh minh khôn khéo, không kém hơn hai vị huynh trưởng.
Phương Lệnh Thần tự mình xuất doanh đón loan giá của công chúa, cũng mở tiệc rượu trong doanh, vì bọn họ đón gió. Lưu Đình chỉ thoáng ra mặt, sau đó lấy cớ không khỏe, rời tiệc mà đi.
Phương Lệnh Thần cùng mọi người đều biết tâm tình của nàng không tốt, nghĩ đến ngày sau nàng sẽ có một cuộc sống cô độc một mình, đều cảm giác trong lòng không được thoải mái, lần này tuy trên danh nghĩa là hòa thân, nhưng không ai không biết là do triều đình Đại Hán sợ hãi dâm uy của Hung Nô, bất đắc dĩ mới cho công chúa xuất giá. Những người đang ngồi đa số là quân nhân cảnh trực, lúc này ai lại không cảm thấy xấu hổ, hào khí buổi tiệc cũng từ từ lạnh lẽo xuống tới.
Hứa Hải Phong thấy tình thế không đúng, vội vàng cáo lui, Phương Lệnh Thần thở dài một hơi, hạ lệnh rút lui buổi tiệc. Buổi tiệc rượu với thời gian ngắn như thế, tuyệt đối là sáng tạo thêm một ghi chép cho phương bắc đại doanh.
Đợi lúc rảnh rỗi, Hứa Hải Phong đem Phương Hướng Minh kéo tới bên người, nhẹ giọng nói: “Đại ca, ngươi cũng đã biết, lần này theo chúng ta đến đây không chỉ có một mình công chúa.”
Phương Hướng Minh vẻ mặt khinh thường nói: “Ta đương nhiên đã biết, việc này còn cần ngươi nói sao?”
Hứa Hải Phong ngạc nhiên: “Ngươi biết, ngươi làm sao mà biết?”
“Hừ…” Phương Hướng Minh vỗ mạnh lên vai Hứa Hải Phong, nhìn thấy thân thể hắn vẫn không nhúc nhích, giống như không cảm giác, không khỏi khen: “Ta đã biết hiền đệ không phải người thường, trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng lại có thể đem công phu luyện tới thứ nhất phẩm cảnh giới, thật sự là không thể tưởng tượng, vi huynh đã luyện suốt ba mươi năm mới tới được trình độ này.”
Hứa Hải Phong mặt lộ vẻ mỉm cười, đây là việc mà hắn đắc ý nhất, có thể ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã trở thành thứ nhất phẩm cao thủ, tuyệt đối là người đầu tiên từ cổ chí kim, hắn đương nhiên là có chút tự hào.
“Quân bộ đã sớm có hành văn, một trong bốn đóa kim hoa của kinh sư Hạ Nhã Quân lần này cũng theo đội ngũ đi Hung Nô, vì Mạo Đốn Đan Vu hiến nghệ vào ngày chúc thọ. Chúng ta đã sớm muốn mời nàng ở đây diễn tấu một khúc cho chúng ta thưởng thức, xem như là lỗ tai được phúc.” Ánh mắt của Phương Hướng Minh hướng tới, hiển nhiên cũng là một trong những người hâm mộ nàng.
Hứa Hải Phong ngẩn ra, lập tức dở khóc dở cười, nguyên lai ý của Phương Hướng Minh là nói về Hạ Nhã Quân, thật sự là đầu trâu không hợp miệng ngựa, hắn tức giận nói: “Sai rồi, hoàn toàn sai rồi.”
Phương Hướng Minh kinh ngạc nhìn hắn, kỳ quái hỏi: “Cái gì sai rồi, chẳng lẽ Hạ Nhã Quân không có theo các ngươi cùng đến sao?”
“Hạ Nhã Quân đương nhiên là tới, chỉ là bốn đóa kim hoa trong kinh sư cũng không chỉ có một mình nàng.”
“Đó là tự nhiên, tiểu công chúa tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng là một trong.” Phương Hướng Minh gật đầu nói.
Hứa Hải Phong cười hắc hắc hai tiếng, nói: “Nhưng tới đây không chỉ hai đóa kim hoa này đâu.”
Trong lòng Phương Hướng Minh đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm thật xấu, trên mặt của hắn từ từ biến sắc, dùng một loại khẩu khí không xác định dò hỏi: “Là Doanh Anh sao?”
Hứa Hải Phong vỗ hai tay, nói: “Đại ca thật thông minh, đã đoán liền trúng.”
Sắc mặt Phương Hướng Minh càng ngày càng khó coi, hắn hỏi: “Tiểu muội vì sao ở trong quân đội của ngươi?”
“Nàng cùng Đường Nhu Nhi tiểu thư đi chung, nói muốn cùng tiểu công chúa đến Hung Nô.” Hứa Hải Phong giải thích.
“Vậy làm sao được?” Phương Hướng Minh thất thanh kêu lên.
“Đúng vậy, hai nàng len lén trà trộn vào trong quân, mãi cho đến ngày thứ tư mới cho chúng ta biết. Khi đó quay đầu thì đã quá muộn, cho nên chúng ta đành hợp kế, đem hai nàng đưa tới đại doanh phương bắc, giao cho các ngươi xử trí.” Nghĩ đến rốt cục có thể đem ngọn núi lớn này đẩy cho người khác, Hứa Hải Phong như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.
“Đường Nhu Nhi? Sao nàng cũng theo tới…thật sự là rối loạn.” Phương Hướng Minh cười khổ nói: “Nguyên lai bốn đóa kim hoa đều ở đây. Trời, đây là thế đạo gì a.”
Chứng kiến bộ dáng âu sầu nhăn nhó của Phương Hướng Minh, Hứa Hải Phong vô cùng đồng tình, nhưng đúng là lực bất tòng tâm.
“Đi, chúng ta đi tìm tam thúc, chuyện này ta không thể quyết định chủ ý.” Phương Hướng Minh suy nghĩ một lát, rốt cục quyết định đẩy được thì đẩy, dù sao đương gia nơi này cũng không phải hắn, cần gì phải quan tâm.
Mang theo Hứa Hải Phong cùng đem tin tức Phương, Đường nhị nữ cũng đi theo đến chuyển cáo cho Phương Lệnh Thần, chỉ thấy khuôn mặt của hắn nghiêm lại, vỗ mạnh một chưởng lên bàn, cả giận nói: “Hồ đồ, thật sự là hồ đồ, bọn họ làm sao có thể đi Hung Nô? Hướng Minh, đại ca như ngươi làm sao đảm đương hả?”
Phương Hướng Minh vẻ mặt ủy khuất, thầm nghĩ, ngài có bản lãnh thì đi tìm nha đầu kia mà nổi giận, mắng ta có ích lợi gì.
Lúc này Hứa Hải Phong nhìn thấy lão nhân gia uy phong lẫm lẫm, âm thầm kính nể, đều nói Phương gia tam lão là người cố chấp nghiêm khắc nhất, Phương gia tiểu bối cũng sợ người này nhất, nhìn thấy mặt của hắn liền câm như hến, có lẽ chỉ có hắn mới có thể ra tay hàng phục vị Phương đại tiểu thư vô pháp vô thiên kia thôi.
Thần
@by txiuqw4