sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 96: Hoán Tướng

“Thảo nguyên chi lang?” Hứa Hải Phong chậm rãi hỏi.

Đại danh của Lợi Trí, lúc mới bước vào Hung Nô hắn đã sớm nghe nói. Người này trời sinh dị bẩm, được tuyệt đỉnh cao thủ cấp tông sư của Hung Nô Thác Hà Đế thu làm đệ tử nhập thất. Mà hắn cũng không phụ kỳ vọng, ở lúc hai mươi ba tuổi, liền đã chen chân vào hàng ngũ nhất phẩm cao thủ, là thanh niên cao thủ có hi vọng thăng làm tông sư nhất của Hung Nô.

Chỉ nhìn hắn như tùy tiện đứng ở giữa sân, liền đã tiết lộ một cỗ khí thế uy nghiêm không cho ai khinh thường.

Hứa Hải Phong cười khổ một tiếng, là ai đem Quát Bạt Ưng cùng hắn liệt vào Hung Nô tuyệt đại song kiêu của lứa tuổi thanh niên đây.

Người kia nếu không phải người mù, liền nhất định là kẻ ngu.

Lục thức của hắn linh mẫn bén nhạy, chỉ nhìn cử chỉ hành động của Lợi Trí, là biết võ công của hắn thật sự là đệ nhất nhân mà mình bình sinh mới gặp ngoại trừ cao thủ cấp tông sư. Dù dưới trướng mình có sáu đại nhất phẩm cao thủ, không có một ai có thể cùng người này sánh vai, mà Quát Bạt Ưng tuy cũng có thể miễn cưỡng bước chân vào hàng ngũ nhất phẩm cao thủ, nhưng so sánh với người này, cũng là có một đoạn khoảng cách không thể vượt qua.

Có lẽ trong đội ngũ của chính mình, chỉ có Hạ Nhã Quân đã được Tương Khổng Minh đánh giá là sâu không lường được mới có thể cùng hắn đánh một trận.

Lợi Trí đem lời của mình dùng tiếng Hung Nô lặp lại một lần, sau đó nói: “Lợi Trí bình sinh thích nhất là kỳ công tuyệt nghệ, lần này chỉ là muốn cùng Hứa huynh luận bàn Cự Linh chưởng một chút, không có ý khác, còn thỉnh chỉ giáo.”

Lợi Trí nguyên lai là một vũ si, nếu không cũng không ở loại trường hợp không hợp lúc này mà lại đưa ra ý khiêu chiến với Hứa Hải Phong. Nhưng thân phận của hắn đặc thù, mà dù Mạo Đốn Đan Vu cũng chỉ nhăn mày, không mở miệng can thiệp.

Lời của hắn khiến cho những người vây xem ầm ầm hoan hô, la lên không ngừng, trong lòng Hứa Hải Phong cũng biết lúc này vô luận thế nào cũng không thể cự tuyệt, chỉ đành liều mình đối chiến.

Trong lúc hắn còn đang âm thầm bàng hoàng, trong tai lại truyền đến tiếng truyền âm của Lâm Trường Không, sắc mặt của hắn chợt nhẹ nhõm, lộ ra một tia tươi cười trấn an.

Hứa Hải Phong cười lên sang sảng, cao giọng nói: “Nếu Lợi Trí huynh có lệnh, tiểu đệ hôm nay liền liều mình bồi quân tử. Ta và ngươi cứ dứt khoát lấy một chưởng định càn khôn đi, thế nào?”

Đôi mắt Lợi Trí sáng lên, biết hắn nói như vậy, vậy một chưởng kế tiếp khẳng định là sẽ dùng bản lãnh thật sự, như thế đúng hợp tâm ý, hắn không thể chờ đợi được nói: “Được, liền lấy một chưởng định thắng bại.”

Hai người bọn họ đang muốn động thủ, đột nhiên từ bên trong lều trại phía đông đi ra một người, trong tay cầm theo hai túi da dê, chính là Tương Khổng Minh.

Chỉ thấy hắn đi tới giữa hai người bọn họ, nói: “Nhị vị đều là anh kiệt đương thời, không bằng cùng uống một bầu rượu, lấy trợ hào tình.” Mọi người thế mới biết, nguyên lai trong hai túi da dê đều đựng liệt tửu.

Lợi Trí vui vẻ, hết thảy Hung Nô ai cũng thích uống liệt tửu, hắn lại càng là cao thủ, cũng không chối từ, tiện tay cầm lấy một túi, mở nắp. Lập tức một hương rượu nồng nàn phiêu dật bay ra, trên mặt hắn động dung, kinh hô: “Túy Nguyệt tửu? Các hạ đúng là rộng rãi a.”

Hứa Hải Phong nghĩ không ra hắn cũng biết loại rượu này, có thể thấy được loại rượu này chứng thật là thanh danh lan xa, không hổ với danh xưng đệ nhất thiên hạ.

Nâng lên túi rượu, Lợi Trí cao giọng nói: “Rượu ngon trước mặt, tại hạ xin uống trước.” Nói xong, hắn uống một hơi hết nửa túi, buông túi rượu, hắn thở ra một hơi thỏa mãn, nói: “Có thể uống được sảng khoái một lần như vậy, thật sự là nhờ phúc của nhị vị.”

Hứa Hải Phong thấy hắn có thể uống nhiều Túy Nguyệt tửu như vậy, lại không hề có vẻ say, đây chính là bản lãnh thật sự, trong lòng cực kỳ bội phục hắn, chỉ là kỳ quái vì sao người hào sảng như thế lại vì một túi rượu mà coi trọng như vậy.

Ai không biết, Lợi Trí mặc dù tửu lượng cao, nhưng bản thân Túy Nguyệt tửu lại sản lượng ít, lưu lạc đến Hung Nô lại càng như lông phượng với sừng lân. Nhiều năm qua, cho tới bây giờ hắn còn chưa từng được uống sảng khoái như thế, tự nhiên là trong lòng tràn đầy cao hứng.

Một Khải Tác nhân ở trên đài cao cười lạnh nói: “Người Hán này tưởng muốn chuốc say Lợi Trí, cũng là uổng phí tâm cơ, hắn làm sao biết Lợi Trí được xưng là tửu lượng có thể xưng hùng thảo nguyên, được xưng thiên hạ đệ nhất.”

Chỗ ngồi của hắn rất gần với Lưu Đình nhị nữ, lời này rơi vào trong tai hai nàng, đều cảm giác cực kỳ chói tai.

Lúc này Hứa Hải Phong cũng giơ lên túi rượu, hắn ngửa đầu uống ừng ực, chỉ chốc lát, đã đem cả một túi Túy Nguyệt tửu uống cạn không còn một giọt.

Hạ Nhã Quân cười khẽ, hỏi: “Xin hỏi vị đại nhân này, tửu lượng của Hứa tướng quân so với Lợi Trí anh hùng như thế nào?”

Trên mặt vị Khải Tác nhân kia một lúc đỏ, một lúc trắng, cực kỳ đặc sắc, hắn vạn vạn thật không ngờ trên đời này lại còn có người có tửu lượng có thể vượt qua Lợi Trí, lại bị bậc mỹ nữ cấp số như Hạ Nhã Quân nói móc, có vẻ vạn phần xấu hổ.

Uống xong liệt tửu, Hứa Hải Phong chỉ cảm thấy một đoàn lửa nóng từ bụng dưới dâng lên, luồng lửa nóng này được kinh mạch trong cơ thể hấp thu toàn bộ, trong chốc lát, bên trong đan điền chân khí dư thừa, có xu thế như muốn tràn ra. Hắn hét lớn một tiếng: “Lợi Trí huynh cẩn thận, ta tới.”

Nói xong, một chưởng đánh xuống, luồng chân khí dư thừa trong thể nội theo một chưởng này hoàn toàn xuất ra, không ngờ phát huy ra so với trong ngày thường còn muốn lớn hơn mấy phần uy lực.

Lợi Trí cũng một chưởng đón nhận, võ công của hắn chí dương chí cường, một chưởng này là xuất ra toàn lực, thanh thế không hề kém hơn Cự Linh chưởng của Hứa Hải Phong.

Nhưng một chưởng này của Lợi Trí vừa đánh ra, đột nhiên phát giác không ổn, một chưởng kia của Hứa Hải Phong đột nhiên trong mắt của hắn trở nên vô cùng khổng lồ, năm ngón tay kéo dài vô hạn, lại có xu thế như muốn bao phủ cả thiên địa. Trong lòng hắn hoảng hốt, đang muốn bật lui ra phía sau, lại phát giác thân thể đột nhiên nặng hơn mấy lần, dĩ nhiên không thể nhúc nhích.

Hai mắt của hắn mở tới lớn nhất, lại cảm giác được đang lâm vào một mảnh bóng tối, tất cả ánh sáng đều bị cự chưởng kinh khủng che lấp. Hắn cảm giác chính mình phảng phất bị thu nhỏ tới cực điểm, sắp bị bóng tối như cơn ác mộng này sắp sửa cắn nuốt.

Lợi Trí dù sao cũng đã uống nửa túi Túy Nguyệt tửu, vô luận khả năng linh mẫn hay năng lực phản ứng cũng không bằng lúc bình thường, chợt gặp kinh biến, nhất thời tay chân lúng túng, mắt thấy sắp phải lìa trần.

Nhưng một chưởng kia của Hứa Hải Phong ở giữa không trung đột nhiên chuyển hướng, đánh xuống mặt đất trống nơi hướng tây. Người xem bên kia dù cách tới mấy trượng, như cũng cảm thấy bị kình phong quất vào mặt, có thể thấy được uy lực một chưởng này không phải chuyện đùa, nếu đánh tới thân thể người, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Hứa Hải Phong lui về phía sau ba bước, lớn tiếng hỏi: “Thế nào?”

Lợi Trí như ở trong mộng mới tỉnh, hết thảy ảo giác trước mắt toàn bộ biến mất, lại khôi phục càn khôn lãng đãng, hắn chỉ là thất thần lạc phách một trận, liền hoàn toàn tỉnh táo lại, hướng Hứa Hải Phong cúi người thật sâu, nói: “Lợi Trí ếch ngồi đáy giếng, cũng không biết trên đời nguyên lai còn có bậc kỳ công này, ta thua.”

Nói xong, hắn cười to mấy tiếng, xoay người bỏ đi, trong chốc lát không còn nhìn thấy bóng dáng.

Lúc này đây, đừng nói là dân chúng bình thường đang bàng quan, mà ngay cả Áo Bổn cũng nghi hoặc khó hiểu, như thế nào một chưởng của Hứa Hải Phong đánh ra, Lợi Trí chỉ ngây ngốc như con gà gỗ, hay là một chưởng này của hắn có gì cổ quái.

Sau này, một vị bằng hữu của Lợi Trí có hỏi hắn, hắn vẫn còn sợ hãi nói: “Một chưởng kia của Hứa tướng quân có đủ mê hoặc nhân tâm, đoạt đi lòng người, tiểu đệ định lực không đủ, nếu không nhờ hắn lưu tình, đã chết đã lâu. Cự Linh chưởng được xưng là Trung Nguyên Ma Môn đệ nhất kỳ công, quả nhiên danh bất hư truyền. Ma Môn, Ma Môn, không hổ là ma quỷ chi môn.”

Lời này của hắn về sau lại truyền tới trong tai Lê Ngạn Ba, Lê đại tông sư không đáp câu hỏi của đông đảo môn nhân đệ tử, mà một mình một người tìm một tiểu cốc an tĩnh tao nhã, đem Cự Linh chưởng diễn biến tới tới lui lui hơn cả trăm lần. Dù là hắn có cấp bậc tông sư, cũng mệt đến kiệt lực, cuối cùng lại càng nổi giận nói: “Lời nói vô căn cứ.”

Trên sự thật, Cự Linh chưởng của Hứa Hải Phong có được kỳ hiệu này, cũng là do dị năng đoàn ở sau lưng làm trò quỷ.

Trong hơn năm mươi thành viên của dị năng đoàn, có một vị là ảo thuật sư cực kỳ hiếm thấy. Mà chính vì dị năng của vị ảo thuật sư này, khiến cho Lợi Trí sinh ra ảo giác không thể chống cự với Cự Linh chưởng, hơn nữa lại thêm hai vị trọng lực sư gia áp, mới tạo thành tràng diện quỷ dị như vậy.

Lợi Trí vừa đi, lập tức dẫn tới vô số tiếng ồn ào nghị luận.

Màn cửa của lều trại phía tây đột nhiên vén lên, một Khải Tác nhân vóc người khôi ngô đi nhanh ra, hắn lớn tiếng kêu lên: “Cái gì yêu pháp, Đạt Gia Tích ta tới thử xem.”

Thanh âm của hắn vang rền, trung khí mười phần, hiển nhiên là một vị nhất phẩm cao thủ. Nhưng hắn nói là tiếng Khải Tác, ở đây không có mấy người nghe hiểu được.

Trên mặt Hứa Hải Phong có chút biến sắc, như thế nào Khải Tác nhân lại cao thủ tầng tầng lớp lớp, lần này bên trong đoàn đi sứ không kể Áo Bổn tông sư, ít nhất có tới ba vị nhất phẩm cao thủ, chẳng lẽ thực lực của Khải Tác nhân lại hùng hậu như thế thật sao?

Hắn cũng không biết, sứ đoàn Khải Tác cũng chỉ có ba vị nhất phẩm cao thủ, bị đánh chết hai người, Đạt Gia Tích cũng là người cuối cùng, nếu ngay cả hắn cũng gặp độc thủ, vậy ngoại trừ Áo Bổn tự mình xuất thủ, Khải Tác nhân cũng chỉ đành nhận bại chịu thua.

Tương Khổng Minh đứng giữa sân cất tiếng cười to, dùng tiếng Khải Tác nói: “Hay cho một Khải Tác nhân, nguyên lai chỉ biết sử dụng xa luân chiến mà thôi.”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó...” Đạt Gia Tích cả giận nói.

Tương Khổng Minh cười lạnh: “Tướng quân nhà ta đã đấu bốn trận, ngươi lại còn khiêu chiến, đây chẳng lẽ không phải là xa luân chiến sao?”

Đạt Gia Tích há mồm định nói, lại phát hiện không nói ra lời.

Tương Khổng Minh đem lời của mình phân biệt dùng tiếng Hán cùng tiếng Hung Nô dịch lại một lần, cuối cùng hỏi: “Các ngươi nói có công bình hay không?”

Hung Nô có nhiều người là hán tử hào sảng trượng nghĩa, làm sao thấy qua cách làm như vậy, nên tiếng trách mắng vang thành một mảnh.

Đạt Gia Tích đứng ngay giữa sân, tuy nghe không hiểu, nhưng cũng biết khẳng định chẳng có lời hay. Nhưng lúc này hắn cưỡi hổ khó xuống, nếu đi trở về, càng thêm khó coi. Gương mặt xanh đen, không biết làm thế nào cho đúng.

Cuối cùng Tương Khổng Minh giải vây cho hắn, chỉ nghe hắn cất cao giọng nói: “Nếu các hạ cũng có thể thắng liên tiếp bốn trận, vậy lại khiêu chiến tướng quân nhà ta cũng không muộn, ngươi xem coi thế nào?”

Đạt Gia Tích như nhặt được đại xá, vội vàng gật đầu đáp ứng, tình cảnh này đừng nói là hắn phải thắng bốn trận, dù là bốn mươi trận hắn cũng chỉ đành phải đáp ứng.

Tương Khổng Minh hướng Hứa Hải Phong gật đầu, hai người cặp tay cười lớn trở lại lều trại phía đông, A Tư Đặc nhìn hai cụ thi thể trên mặt đất, trầm mặc không lên tiếng đi theo sau.

Đạt Gia Tích đang định thúc giục, bên trong lều trại phía đông đi ra một người, người này thân cao hai thước có thừa, thân hình khôi vĩ, một đôi mắt to như chuông đồng hung quang văng khắp nơi. Vóc người Đạt Gia Tích ở trong Khải Tác nhân cũng được xem là khôi ngô, nhưng so sánh với người này, lại kém khá xa.

Người khác nhìn thấy, đều kêu to trong lòng một tiếng, hảo hán tử.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx