“Tô đại nhân, ba ngày sau là thọ thần của Khả Hãn, Khả Hãn phân phó, hi vọng có thể song hỷ lâm môn, đến lúc đó cùng nghênh thú công chúa điện hạ. Ngươi xem coi thế nào?” Quát Bạt Ưng hướng mấy vị đầu lĩnh Hán sứ chắp tay nói.
Từ ba ngày trước, hai người Hứa Hải Phong đánh bại Khải Tát nhân, mà ngay cả Quát Bạt Ưng đối với hắn cũng kính trọng thật nhiều, không hề đề cập tới việc muốn rước công chúa vào cung trước. Chỉ là việc này dù sao đã định, tránh cho sơ thất, trốn không qua mười lăm, nên cuối cùng vẫn tới.
Hôm nay sáng sớm Quát Bạt Ưng đã viếng thăm, chính là vì thương nghị việc này mà đến.
Tô Xuân Vĩ đưa mắt nhìn ba vị tướng lãnh còn đang trầm mặc không nói, biết bọn họ là đang đợi chủ ý của hắn. Ở trong lòng tiếc hận thở dài, lại tươi cười nói: “Chỉ có ba ngày chuẩn bị, thời gian có vẻ vô cùng gấp gáp hay không?”
Quát Bạt Ưng lộ ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ, nói: “Hung Nô chúng ta làm việc không nhiều quy củ như Đại Hán các ngươi, huống chi, tẩm cung của vương phi đã sớm chuẩn bị thật thỏa đáng, chuẩn bị ba ngày là có thừa thời gian.” Theo sau nghiêm mặt nói: “Khả Hãn từng chính miệng phân phó, vì tình nghĩa huynh đệ giữa hai nước, cho nên mới đặc biệt lựa chọn thọ thần mà nghênh thú công chúa, còn thỉnh đại nhân minh giám.”
Tô Xuân Vĩ bất đắc dĩ, biết Mạo Đốn đã không muốn kéo dài, cho nên giọng nói của Quát Bạt Ưng cũng mang xu thế mãnh liệt, không thể làm gì khác hơn là nói: “Nếu quý quốc đều đã chuẩn bị thỏa đáng, như vậy mà quyết định đi.”
Quát Bạt Ưng đã đạt được mục đích, cũng không hề ở lâu, khách sáo vài câu, hắn liền cáo từ trở về hồi bẩm Mạo Đốn.
Hung Nô nhân duy nhất trong phòng rời đi, ba viên võ tướng trong phòng liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ do dự và bất mãn.
Thiên tướng Kim Quang Hoa đến từ đại doanh phương bắc phẫn phẫn bất bình nói: “Triều đình vì sao phải đem tiểu công chúa gả cấp Mạo Đốn, đây không phải như biến thành khuất tất đầu hàng sao.”
Một đoạn đường đi tới, mọi người cùng hắn ở chung thật vui, biết hắn cũng là một quân nhân chân chính không hề có tâm kế, trong lòng sớm đối với hôn sự này bất mãn, lúc này chuyện tới trước mắt, rốt cục kiềm chế không được mà bộc phát lên.
Hứa Hải Phong giơ ngón trỏ đặt bên mép, làm ra dấu im lặng, sau đó nói: “Kim huynh cứ an tâm một chút đừng nóng nảy, việc này là triều đình quyết nghị, ta và ngươi không thể dễ dàng phỉ báng, để tránh rước lấy họa trên người.”
Kim Quang Hoa nhìn hắn, ôm quyền nói: “Hứa tướng quân, lão Kim ta bội phục nhất là anh hùng hào kiệt như ngươi, ba ngày trước, ngươi đại bại Khải Tát nhân tại giác đấu tràng uy phong cỡ nào, tại sao hôm nay lá gan lại nhỏ như thế?”
Hứa Hải Phong cười khổ một tiếng, nghĩ thầm chẳng lẽ ta lại đi nói với ngươi trong lòng ta còn có ý định khác sao.
Lưu Tuấn Thư thở dài, khuyên giải: “Kim huynh, tiểu đệ cũng là người của hoàng thất, lại sao đành để Đình công chúa gả đi tha hương, chỉ là nếu không làm như thế, Hung Nô đại quân tùy thời áp cảnh, khi đó không may cũng là thiên thiên vạn vạn dân chúng của Đại Hán ta thôi.”
Cười lạnh một tiếng, Kim Quang Hoa khinh thường nói: “Hung Nô nhân dã tâm như lang sói, các ngươi tưởng rằng hai tay dâng lên công chúa là bọn họ sẽ không đánh chủ ý với giang sơn Đại Hán ta sao?”
Trong lòng Hứa Hải Phong cả kinh, người này tuy thô lỗ, nhưng nhìn sự tình cũng thật thấu triệt, lời này của hắn vô cùng trúng ý của Tương Khổng Minh.
Ánh mắt Tô Xuân Vĩ khẽ động, cẩn thận nhìn hắn một thoáng, khẽ hỏi: “Đạo lý này là do chính Kim huynh nghĩ ra sao?”
Gương mặt thô tháo của Kim Quang Hoa đỏ lên, nhưng hắn vốn có da mặt đen, không cẩn thận thật đúng là nhìn không ra, ho khan hai tiếng, hắn ngại ngùng nói: “Không phải ta, là Phương tướng quân nghĩ ra.”
“Là vị Phương tướng quân nào?” Hứa Hải Phong tò mò hỏi.
Kim Quang Hoa kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: “Chẳng lẽ Phương tướng quân không nói với ngươi sao? Chính là đại ca kết nghĩa của ngươi.”
Tô Xuân Vĩ và Hứa Hải Phong nhìn nhau, nếu là hắn, vậy có được kiến thức này cũng chẳng có gì lạ.
Đạo lý này, quyền thần trong triều đều biết rõ ràng, nhưng thời khắc này vừa mới chiến tranh với Khải Tát, tuy vừa lấy được thành Lâm An toàn thắng, nhưng vẫn khổ dân hao tài. Hơn nữa theo thám tử báo lại, Khải Tát nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, tăng viện bộ đội tiếp tục hướng phương tông tụ tập.
Thời khắc này, Đại Hán tuyệt đối không thể khai chiến với hai nước cùng lúc. Nói trắng ra là, đưa lên công chúa, chỉ là vì kéo dài thời gian, chỉ cầu nhanh chóng đánh bại Khải Tát, đến lúc đó là có thể chuẩn bị cùng Hung Nô đánh một trận.
Đại Hán cùng Hung Nô là hai oan gia sinh tử, chỉ cần bên trong có một phương cường đại, nhất định sẽ phát binh thảo phạt phương kia. Mấy trăm năm qua lúc chiến lúc hòa, chỉ là không ai đưa được đối phương vào chỗ chết mà thôi.
“Bỏ đi, việc này đã thành định cục, chúng ta cũng không nên dị nghị, vị tướng quân nào đi bẩm báo công chúa một tiếng, ba ngày sau chính là ngày vui lớn của nàng.” Tô Xuân Vĩ không nghĩ lại thảo luận tiếp việc này, liền dừng lại đề tài.
Ba vị tướng lãnh ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, mắt to trừng đôi mắt nhỏ, đều trầm mặc không lên tiếng. Đây là chuyện vui gì, ngày vui lớn? Đại sầu còn kém không bao nhiêu. Ngoại trừ Hứa Hải Phong còn có mưu đồ khác, cũng quả thật không có vị nào muốn đi tìm phiền phức.
“Khái, Lưu tướng quân, ngươi phụ trách an nguy của công chúa điện hạ, lại là người trong hoàng thất, không bằng ngươi lao lực đại giá đi khổ cực một chuyến đi.” Tô Xuân Vĩ thấy không có người lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là chỉ định đại một người.
Lưu Tuấn Thư vẻ mặt đau khổ nghĩ thầm, ngươi ở chỗ này quan chức lớn nhất, như thế nào không đi, đột nhiên linh cơ trong đầu vừa động, nói: “Từ sau khi bước vào biên cảnh Hung Nô, cấm quân của ta không còn phụ trách an toàn của công chúa điện hạ, hết thảy đều do Hứa tướng quân giải quyết, ta xem việc này do hắn ra mặt là tốt nhất.”
Tô Xuân Vĩ trầm ngâm một chút, nói: “Các ngươi tự nhìn mà làm đi, bổn quan còn phải đi chuẩn bị việc hôn lễ, từ biệt trước.’ Nói xong bỏ lại ba người bọn họ, đi ra cửa trước.
Ba viên võ tướng đồng thời mắng to trong lòng, tên mặt trắng giảo hoạt, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lưu Tuấn Thư thầm nghĩ ngươi biết trốn, chẳng lẽ ta không biết sao. Vì vậy ôm quyền nói: “Mạt tướng đột nhiên nhớ tới, lúc này là lúc cấm quân binh sĩ thao luyện, việc này làm phiền nhị vị phí tâm.” Nói xong, cũng không quay đầu lại chạy thoát đi ra ngoài, mà ngay cả tiếng la của Kim Quang Hoa cũng không để ý tới.
Kim Quang Hoa là một người thành thật, làm gì có sử tâm cơ, trong lòng tràn đầy không muốn đi tới chỗ công chúa tìm cái khổ, nhưng lại nói không nên lời, nhìn Hứa Hải Phong, ậm ừ thật lâu, vẫn không nói ra được một câu.
Hứa Hải Phong không đành lòng nhìn hắn khó khăn, ra vẻ thở dài nói: “Việc này cứ giao cho tiểu đệ đi làm đi.”
Kim Quang Hoa như trút được gánh nặng thở ra một hơi, vẻ mặt cảm kích nói: “Đa tạ Hứa tướng quân, ngày sau nếu Hứa tướng quân có gì sai phái, tiểu tưởng sẽ nghĩa bất dung từ.”
Hứa Hải Phong biết hắn làm người thẳng thắn, nếu đã nói như vậy, ngày sau tuyệt sẽ không đổi ý. Trong lòng vui mừng, còn giả vờ chối từ một phen mới rời đi đại sảnh đi tới nơi công chúa điện hạ tạm cư ngụ.
Thủ vệ nơi này đương nhiên đều là nhân thủ tinh nhuệ của Hắc Kỳ quân, dưới sự xếp đặt an bài của Tương Khổng Minh, trừ phi là chính cấp nhân vật tông sư như Áo Bổn, nếu không đừng ai mơ tưởng tới gần.
Chẳng qua đối với Hứa Hải Phong mà nói, nơi này chẳng khác gì chỗ ở của hắn. Hắn cũng không thông báo một tiếng, liền như vậy quang minh chính đại trực tiếp tiến vào sương phòng của Lưu Đình.
Bên trong sương phòng ngoại trừ Lưu Đình cùng bốn tỷ muội đồng bào ra, Đường Nhu Nhi cũng đang ngồi bồi tiếp. Nhìn thấy Hứa Hải Phong tiến đến, các nàng cùng nhau đứng dậy, giúp hắn cởi mũ giáp, dùng khăn lông mát lạnh lau đi mồ hôi trên trán, buông lỏng thân thể thoải mái ngồi lên ghế dài, tùy ý cho mấy tiểu nha đầu bóp vai bóp chân, vô cùng thoải mái.
Hứa Hải Phong nhìn bốn khuôn mặt nhỏ nhắn giống như như đúc, trong lòng có chút ý động. Bốn tiểu nha đầu này được Lưu Đình đặt tên theo cầm, kỳ, thi, họa, từng người đều có chân tài thực học, ở bốn loại học vấn này thật đúng là rất có thành tích. Nếu ở lại Hung Nô, là người khác thì không kể, cũng may mình đáp ứng Lưu Đình, phải đem các nàng toàn bộ mang đi, đã như vậy, các nàng cũng không thể theo Lưu Đình cùng tiến cung.
Đường Nhu Nhi múc muỗng canh hạt sen băng đường, đút vào miệng Hứa Hải Phong, hỏi: “Đại ca đến thăm chúng ta, có việc gì thế?”
Hứa Hải Phong đưa tay bóp nhẹ vào vòng eo mềm mại của nàng, cười hỏi: “Không có việc gì thì không thể tới thăm các nàng sao?”
Đường Nhu Nhi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Đại ca mỗi ngày sau khi trở về, không phải sẽ đến chỗ Lâm tỷ tỷ trước, rồi sau đó mới đến thăm chúng ta sao.” Trong giọng nói của nàng mang theo nhàn nhạt cỗ dấm chua, lại làm cho Hứa Hải Phong dâng lên một loại cảm giác thành tựu.
Hứa Hải Phong tà cười nhìn gương mặt nàng, nói: “Ta sợ nếu đến nơi này trước, sẽ nhịn không được mà đem các nàng ăn tươi.”
Lời vừa nói ra, kể cả bốn người tiểu tỳ cầm, kỳ, thi, họa bên trong, đều đỏ bừng mặt.
Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng động lòng người cực kỳ của các nàng, Hứa Hải Phong cảm thấy một trận xúc động, nhưng vẫn biết thời khắc này không phải lúc, hắn miễn cưỡng đè xuống dục niệm, nghiêm mặt nói: “Đình nhi, ta đến đây lần này, là muốn nói cho nàng, ba ngày sau thọ thần Mạo Đốn, hắn đã quyết định vào hôm đó nghênh nàng qua cửa.”
Lưu Đình “ân” một tiếng, nhưng gương mặt không đổi sắc, phảng phất Hứa Hải Phong vừa nói vốn không có chuyện gì liên hệ tới mình.
Hứa Hải Phong kỳ lạ, hỏi: “Đình nhi, nàng làm sao vậy?”
Lưu Đình ngẩng mặt mỉm cười, kinh ngạc nói: “Ta rất tốt a, đại ca vì sao lại hỏi như vậy?”
“Chẳng lẽ nàng không lo lắng sao?” Hứa Hải Phong đưa tay vỗ về lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dò hỏi.
Lưu Đình có chút nghiêng đầu, đem khuôn mặt dán sát lên bàn tay Hứa Hải Phong, nàng tự cọ vài cái, nhượng da thịt mềm mại của mình đi đụng chạm trong lòng bàn tay thô tháo của hắn, sau đó mỉm cười nói: “Đại ca nói qua sẽ cứu ta mà, vậy ta còn cần gì lo lắng nữa?”
Hứa Hải Phong nghĩ không ra Lưu Đình lại còn tự tin hơn cả mình, nhất thời có chút cảm động. Hắn kéo Lưu Đình ôm vào trong lòng, trịnh trọng hứa: “Nàng yên tâm, hết thảy ta đã an bài thỏa đáng, chỉ cần nàng dựa theo sự phân phó của ta đi làm, ta cam đoan có thể bình an đưa nàng trở về Đại Hán.”
“Ân.” Lưu Đình ôn nhu đáp.
Hứa Hải Phong đột nhiên tà cười mấy tiếng, nói: “Một khi chúng ta trở lại Đại Hán, chính là lúc các nàng phải thực hiện lời hứa, đến lúc đó ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng a.
Lưu Đình cùng Đường Nhu Nhi lại xấu hổ, các nàng tự nhiên biết Hứa Hải Phong đang ám chỉ điều gì, cúi đầu không dám lên tiếng.
Hứa Hải Phong chỉ cảm thấy trong lòng một trận ấm áp, hắn xuyên thấu qua cửa sổ mở rộng nhìn về phương xa, thầm nghĩ Tương Khổng Minh a Tương Khổng Minh, ngươi cho tới bây giờ chưa từng làm cho ta thất vọng qua, vậy lần này ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng.
@by txiuqw4