Tây kinh thành, trước một khu nhà cấp cao trong nội thành, Hứa Hải Phong mang theo đám người Tương Khổng Minh bước xuống xe ngựa.
Hắn hướng Lâm Trường Không ra dấu bằng mắt, người sau liền tiến lên gõ mạnh lên cánh cửa đồng của khu nhà cao cấp.
Chốc lát sau, cánh cửa từ từ mở ra, một nô bộc đi ra, đang muốn trách mắng, chợt thấy đoàn người trang phục cổ quái, tựa hồ không phải là người của bổn quốc, vì vậy đem một bụng bất mãn ngạnh sanh nuốt vào bụng.
Lâm Trường Không lấy ra một bái thiếp đưa cho người này, hắn nhìn thoáng qua, biến sắc, lập tức lộ vẻ mặt tươi cười nói: “Nguyên lai là mấy vị Hán sứ đại giá quang lâm, ta sẽ đi vào hồi bẩm chủ nhân, thỉnh mấy vị chờ trong chốc lát.”
Lâm Trường Không mặt không chút thay đổi nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng khiến cho hắn lạnh giá trong lòng. Hắn vội vã rời đi, ở trong lòng thầm mắng, cho dù là cao quan Hung Nô khi nhìn thấy chính mình cũng phải khách khí, làm gì giống như người Hán này khí thế ngang ngược như vậy.
Nhưng khi hắn nhìn thấy ba chữ to đoan đoan chính chính trên danh thiếp, cũng không dám giở trò gì, lại càng không dám có chút làm khó dễ.
Bởi vì bên trên viết “Hứa Hải Phong”, đối với vị vừa đạt được mỹ danh “đệ nhất cao thủ tuổi trẻ đương thời”, Hán triều sứ thần, mà dù là chủ nhân của hắn cũng phải cố kỵ ba phần, hắn lại càng không dám giở trò, tự tìm phiền toái.
Đây là tác dụng của danh tiếng, nếu Hứa Hải Phong chỉ vừa tới Tây Kinh, đi đến đây chỉ sợ còn phải chờ đợi hồi lâu, mới có thể đạt được mục đích. Nhưng lúc này hắn chỉ cần nói ra danh hào, đãi ngộ đoạt được lập tức hoàn toàn khác hẳn.
Cũng không lâu lắm, thân ảnh cao lớn của Quát Bạt Ưng liền vội vã chạy tới.
Cách thật xa, hắn liền lớn tiếng nói: “Khách quý ít gặp khách quý ít gặp, Hứa huynh đại giá quang lâm, thật sự là khách quý ít gặp a.”
Hứa Hải Phong cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười nghênh lên, bọn họ cùng một chỗ thân thiết hàn huyên, nếu người không biết sự tình, thật sự còn tưởng rằng bọn họ thân như huynh đệ.
Dưới sự dẫn dắt của Quát Bạt Ưng, đám người Hứa Hải Phong tiến vào đại sảnh, phân chủ khách ngồi xuống.
“Quát Bạt tướng quân, hôm nay tiểu đệ mạo muội bái phỏng, thật sự là có một chuyện quan tâm, không thể không hỏi.” Hứa Hải Phong vừa mới ngồi xuống, liền bày ra bộ dáng như không thể chờ đợi được, liền nói.
Động tác Quát Bạt Ưng thoáng khựng lại, hắn đương nhiên hiểu rõ trong lòng, mục đích chuyến đi này của Hứa Hải Phong là ở đâu.
Vương phi bị cướp đi, sự quan hệ đến thể diện của Hung Nô, bọn họ che giấu còn sợ không kịp, tự nhiên không đi nói khắp nơi.
Chỉ là tai mắt thám tử của các quốc gia tại Tây Kinh không phải ngồi không, bậc đại sự này hiển nhiên không lừa được người, hai đại đế quốc đồng thời ngay chiều hôm đó phải có được tin tức xác thực.
Mà sau khi Mạo Đốn thành hôn, nhóm Hán sứ như Hứa Hải Phong dù là gương mặt Lưu Đình cũng không được gặp qua một lần. Kết hợp lời đồn, bọn họ không sinh nghi mới là có quỷ.
Miễn cưỡng cười, Quát Bạt Ưng nói: “Hứa huynh khó được cơ hội đến Hung Nô một chuyến, không bằng do ta làm chủ, thỉnh Hứa huynh du ngoạn một phen, xem như tận trách nhiệm địa chủ.”
Nụ cười trên mặt Hứa Hải Phong từ từ cứng ngắc, hắn tạ tuyệt nói: “Đa tạ Quát Bạt tướng quân, chỉ là việc này một ngày không giải quyết, tiểu đệ liền một ngày lo lắng chờ đợi, vốn không hề có hăng hái du ngoạn a.”
“Ai, được rồi, nếu Hứa huynh nhất định phải hỏi, vậy xin cứ hỏi.” Quát Bạt Ưng biết hôm nay là tránh không khỏi, không thể làm gì khác hơn là chuẩn bị lật bài.
Hứa Hải Phong thu hồi tươi cười, nghiêm mặt nói: “Ngày gần đây trong thành có lời đồn nổi lên bốn phía, nói là vương phi mới nạp của Đan Vu quý quốc vô cớ mất tích, không biết có việc này hay không.”
Dựa theo tập tục của Đại Hán, nữ nhi gả ra ngoài xem như là nước đổ đi, tiểu công chúa Lưu Đình nếu đã gả cho Mạo Đốn Đan Vu, vậy từ nay về sau chính là người Hung Nô, cùng Đại Hán không còn quan hệ gì. Cho nên dù là Hứa Hải Phong cũng phải xưng hô là vương phi.
Quát Bạt Ưng do dự mãi, rốt cục nói: “Không sai, vương phi quả thật đã mất tích ba ngày.”
Hứa Hải Phong bật đứng lên, trong ánh mắt lộ ra sát khí lành lạnh, hắn nghiến răng hỏi: “Là người phương nào gây nên?”
Quát Bạt Ưng thống khổ lắc đầu, nếu biết là người nào gây nên, đã sớm trực tiếp phái đại quân đem vương phi cứu về. Còn phải tổn thương đầu óc như vậy sao?
Hứa Hải Phong nhìn hắn, hồ nghi hỏi: “Quát Bạt tướng quân là ý tứ gì? Chẳng lẽ người này không thể nói sao?”
“Không phải…” Quát Bạt Ưng muốn giải thích một phen, cũng không biết nên làm sao nói mới tốt.
“Nga…” Hứa Hải Phong kéo dài thanh âm, như có điều suy nghĩ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Nguyên lai như thế, đa tạ Quát Bạt huynh cho biết, Hứa mỗ biết nên làm như thế nào.”
Quát Bạt Ưng rất là kỳ quái, chính mình đâu có nói với hắn cái gì, không khỏi hỏi tới: “Hứa huynh biết được cái gì?”
Hứa Hải Phong quay đầu nhìn chung quanh, lúc này trong sảnh chỉ có Quát Bạt Ưng, Tương Khổng Minh cùng ba người hắn. Vì vậy hắn tiến lên hai bước, lấy tay che miệng, thần thần bí bí nói: “Từ xưa hậu cung tranh sủng cũng là chuyện bình thường, chỉ là tiểu vương phi dù sao cũng là công chúa của Hán triều, còn thỉnh Quát Bạt tướng quân báo cho biết là vị vương phi nào làm ra chuyện tốt này. Hứa mỗ tự có đối sách.”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Quát Bạt Ưng, định cãi cọ, hắn đưa tay ngăn lại, nói: “Tướng quân yên tâm, tại hạ tuy ngây ngốc, nhưng cũng sẽ không bán đứng bằng hữu, ngươi yên tâm, việc này một mình Hứa Hải Phong ta tự gánh lấy, tuyệt đối không đề cập đến tướng quân là được.”
Lúc này Quát Bạt Ưng bị hù dọa đến gương mặt xanh đen, nếu Hứa Hải Phong thật sự đem lời này đi khắp nơi tuyên dương ra ngoài, khiến cho thế nhân tưởng rằng, Lưu Đình mất tích chính là do hậu quả tranh giành ghen tuông trong hậu cung, lại còn thuận tiện dính tới tên tuổi của mình trong đó, vậy cả đời này dừng mong hỗn nữa.
Hắn vội vàng đứng dậy ngăn cản nói: “Hứa huynh chớ có nói bậy, ta khi nào nói qua Lưu Đình mất tích có liên quan tới mấy vị vương phi khác?”
Hứa Hải Phong ra vẻ kinh ngạc nói: “Nếu không như thế, Quát Bạt tướng quân anh dũng hơn người, lại làm sao ấp a ấp úng, biết mà không nói chứ?”
Quát Bạt Ưng tức giận đến nghẹn lời, lúc này hắn đương nhiên hiểu rõ dụng ý của Hứa Hải Phong, nếu mình không nói ra lời thật với hắn, vậy hắn sẽ đem câu nói kia tuyên dương khắp nơi, cũng lại dùng ba chữ Quát Bạt Ưng đã nói, xem mình sẽ phải làm như thế nào.
Nhìn khuôn mặt cười mà như không cười của Hứa Hải Phong, hắn chỉ cảm thấy một cảm giác vô lực nảy lên trong lòng, không thể làm gì khác hơn là thở dài một hơi nói: “Hứa huynh không cần chọc ghẹo người, ta đem hết thảy báo ra là được.”
Vì vậy hắn đem sự việc Lưu Đình mất tích đêm đó kể lại một lần.
Hứa Hải Phong liếc mắt nhìn Tương Khổng Minh, phát giác gương mặt hắn mang vẻ khiếp sợ, nếu không biết người này là kẻ chủ mưu trong vụ này, thật đúng là cũng bị hắn giấu diếm qua mặt.
Ở trong lòng mắng to, lão hồ ly giả bộ thật là giống quá, nhưng hắn không có phát giác, vẻ kinh ngạc trên mặt mình thể hiện ra không kém chút nào so với Tương Khổng Minh.
Sau một lúc lâu, Hứa Hải Phong hỏi: “Quát Bạt tướng quân, xin hỏi hoàng cung quý quốc có bao nhiêu thủ vệ?”
Lời nói này đúng là tối kỵ, nhưng lúc này hỏi ra, Quát Bạt Ưng lại không chút nào hồ nghi, ngược lại tận tâm giải thích: “Không kể thủ vệ bên ngoài, riêng cấm vệ trong nội cung có hơn mấy ngàn người.”
“Vậy ý tứ của tướng quân là không ai có thể tránh né qua tai mắt của nhiều người như vậy, trống rỗng đem vương phi lặng yên từ trong nội cung cướp đi? Lời của ngài…lời của ngài không tránh khỏi…quá mức tưởng tượng a.” Hứa Hải Phong giả ra bộ dáng khó tin, nhưng trong lòng mừng rỡ thiếu chút nữa cười phá bụng, thần sắc trên mặt cực kỳ cổ quái.
Cũng may Quát Bạt Ưng cũng từng như vậy khi nghe thấy việc này, so với hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu, nếu không phải Lưu Đình mất tích, hắn cũng không dám tin tưởng. Gặp biểu hiện của Hứa Hải Phong, thật cũng không hề hoài nghi, chỉ là cảm thấy khó chịu.
Sắc mặt hắn ửng đỏ, nói: “Tại hạ cũng biết việc này khó thể làm cho người ta tin, nhưng sự thật quả là như thế.”
Tương Khổng Minh đột nhiên mở miệng hỏi: “Xin hỏi tướng quân, việc này trong thiên hạ có người làm được hay không?”
Quát Bạt Ưng trầm ngâm nửa giây, nói: “Nếu là cao thủ cấp tông sư, có lẽ là có thể làm được.”
“Cao thủ cấp tông sư?” Hứa Hải Phong chợt làm như hai mắt sáng ngời, bật thốt lên: “Khải Tát…Áo Bổn tông sư.”
Quát Bạt Ưng cười khổ lắc đầu.
“Trong thành Tây Kinh chỉ có Khải Tát nhân cùng chúng ta có thâm cừu đại hận, tất nhiên là Áo Bổn không muốn chứng kiến hai nhà chúng ta hòa đàm, nên xuất thủ bắt cóc vương phi.” Hứa Hải Phong như đinh chém sắt nói.
Nhìn bộ dáng không cho là đúng của Quát Bạt Ưng, hắn vội la lên: “Còn thỉnh tướng quân bẩm cáo Đan Vu, cần phải cứu vương phi thoát miệng hổ, nếu có nơi nào cần tiểu đệ ra sức, tiểu đệ vạn tử không dám từ chối.”
Sự tình phát triển tới bước này, Quát Bạt Ưng không thể làm gì khác hơn là lời thật nói thật: “Hứa huynh an tâm đừng nóng nảy, nguyên lai chúng ta cũng hoài nghi việc này do Áo Bổn tông sư gây nên. Nhưng ngày hôm trước đã có người bảo chứng cho hắn, chứng minh việc này không quan hệ tới hắn.”
Hứa Hải Phong ngạc nhiên nói: “Bảo chứng, loại chuyện này còn có thể bảo đảm sao? Đến tột cùng là người nào lại có tư cách này?”
Quát Bạt Ưng hai tay ôm quyền hướng lên trời cung kính, nghiêm mặt nói: “Chính là Thác Hà Đế tông sư.”
Từ biệt Quát Bạt Ưng, Hứa Hải Phong nhảy lên xe ngựa liền hỏi: “Quân sư, thế nào?”
Tương Khổng Minh thần sắc ngưng trọng, nói: “Trong lòng Quát Bạt Ưng bất định, khi chủ công tự xung phong tìm Khải Tát nhân phiền toái, ta nghe được trong lòng hắn có tiếng cười lạnh, hắn đang suy nghĩ…”
Hứa Hải Phong đợi chốc lát, vẫn không thấy Tương Khổng Minh có ý muốn nói, vì vậy hỏi tới: “Quát Bạt Ưng đang suy nghĩ cái gì?”
Tương Khổng Minh cười lạnh một tiếng, nói: “Tên không mao điểu( chim không lông) đang suy nghĩ, chúng ta đã cùng Khải Tát nhân và Trình gia ước chia thiên hạ thành ba phần, lại làm sao trợ ngươi đi tìm bọn họ gây phiền toái.”
Không mao điểu? Hứa Hải Phong ngẩn ra, suy nghĩ một chút, mới biết được hắn ám chỉ chính là Quát Bạt Ưng.
Nếu bình thường, có lẽ hắn đã sớm bật cười, nhưng lúc này hắn bị lời của Tương Khổng Minh hù dọa muốn ngất, gương mặt không tự chủ giật lên, tự nhủ: “Khải Tát nhân cùng Trình gia? Ba phần thiên hạ?”
“Đúng vậy.” Trên mặt Tương Khổng Minh không còn bộ dáng tiêu sái như xưa, âm trầm lạnh lùng: “Vừa là Trình gia, học sinh cuộc đời này hận nhất chính là gian tặc bán nước, lần này nhất định phải cho bọn hắn một sự giáo huấn cả đời khó quên.”
Hứa Hải Phong giơ cao hai tay đồng ý, nói: “Quân sư nói rất đúng, đám bối tông vong điển này, chết không đủ tội.”
Tương Khổng Minh đang muốn nói chuyện, đột nhiên trong đầu chợt lóe linh quang, vỗ đùi “ai yêu” một tiếng thét kinh hãi.
@by txiuqw4