sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 114: Mã Tặc

Bởi vì mang theo quá nhiều tặng lễ ngoài ý muốn, cho nên toàn bộ đội ngũ có vẻ thật chậm chạp, tốc độ đi tới cũng tự nhiên giảm xuống.

Nhìn đội ngũ kéo dài như rồng rắn uốn lượn đi tới, Hứa Hải Phong nhíu mày, dò hỏi: “Quân sư đại nhân, ngươi nói Hung Nô nhân vì sao còn không có động tĩnh? Nếu bọn họ còn không tiếp tục có cử động, chỉ sợ sẽ không kịp.”

Tương Khổng Minh nhìn hắn một cái, nói: “Chủ công cần gì gấp gáp như thế, lại qua chốc lát, chúng ta sẽ tới biên giới, đó là giải đất mẫn cảm nhất giữa Đại Hán và Hung Nô, song phương trú binh cũng không dám hành động đại quy mô ở nơi này, nơi này mã tặc hoành hành, nếu học sinh không có tính sai, chúng ta sẽ gặp Hung Nô nhân tại nơi đó.”

Lúc này Hứa Hải Phong đã khác hẳn dĩ vãng, hắn vừa nghe xong đã rõ ràng hàm ý bên trong, cười hỏi: “Ngươi nói Hung Nô nhân sẽ giả trang làm mã tặc, tập kích đội ngũ sứ thần của Đại Hán sao?”

“Đúng vậy.” Trong giọng nói của Tương Khổng Minh bao hàm lời khẳng định không chút nghi vấn.

“Mã tặc?” Hứa Hải Phong vừa tức giận vừa buồn cười: “Nếu Hắc Kỳ quân của ta có thể bị mã tặc tiêu diệt, vậy ta dứt khoát tự mình tự sát cho dứt khoát. Ngươi nói nghĩa phụ bọn họ sẽ tin tưởng sao?”

Đích xác, bằng vào lực chiến đấu của Hắc Kỳ quân, chỉ cần ai biết suy nghĩ một chút, cũng sẽ không tin tưởng bọn họ lại bị một đám cường đạo, một đám mã tặc ô hợp diệt tuyệt. Nếu trông cậy vào đám triều thần Đại Hán tin tưởng việc này, trừ phi trong một đêm bọn họ đều tập thể biến thành những kẻ ngu ngốc xuẩn tài.

“Cho dù là không tin lại có thể thế nào? Nếu Hung Nô nhân không để lại ai sống cùng chứng cớ, chẳng lẽ ngài tưởng rằng Hán đình sẽ vì chúng ta khai chiến với Hung Nô nhân sao?” Tương Khổng Minh cười lạnh nói.

Hứa Hải Phong thở dài nói: “Đúng vậy, đối với cả quốc gia mà nói, chúng ta bất quá cũng chỉ là con cờ mà thôi, nếu hoàng thượng ngay cả nữ nhi thân sinh của mình đều bỏ được, vậy chúng ta lại dựa vào cái gì mà hắn không bỏ qua.”

Nói tới đây, Hứa Hải Phong dừng lại, đưa mắt nhìn phương xa, hai mắt khép hờ, tựa hồ đang cảm thụ hơi thở thần bí nào đó trong không khí.

Sau một lúc lâu, hắn cười nói: “Quân sư nói, lời ra là trúng, ta đã cảm thấy nguy hiểm đang từ phương xa mà đến.”

Tương Khổng Minh nhìn Hứa Hải Phong, trong ánh mắt tràn ngập hướng tới cùng cuồng nhiệt, nhượng hắn không rét mà run, nuốt nước bọt, Hứa Hải Phong gian nan nở nụ cười, hỏi: “Quân sư đại nhân tính thế nào?”

“Giác quan thứ sáu của chủ công thật sự là phát triển không tầm thường, nếu ngay cả ngài đều tu luyện thành công, vì sao học sinh tập võ lại thủy chung không thấy hữu hiệu? Thật sự là…Ai, lão thiên thật bất công.” Tương Khổng Minh lắc đầu thở dài nói.

Cái gì gọi là ngay cả ta cũng có thể tu luyện hữu thành, chẳng lẽ tư chất của ta rất kém cỏi sao? Hứa Hải Phong hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thầm nghĩ trong bụng, không cùng người điên này so đo.

Hắn giục ngựa tiến lên, quay đầu lại kêu lên: “Quân sư đại nhân, ta đi nói việc ứng biến với Tô thị lang cùng hai vị đại nhân, sự vụ cụ thể do ngươi xử lý.”

Tương Khổng Minh xa xa chắp tay, nói: “Học sinh tuân mệnh.”

Hứa Hải Phong giục ngựa chạy tới trước đầu đội ngũ, ba người Tô Xuân Vĩ quả nhiên ở đây, nhìn thấy Hứa Hải Phong, Tô Xuân Vĩ vội vàng nói: “Hứa tướng quân, ngươi xem đại đội nhân mã đi chậm như thế, theo tốc độ này, chúng ta khi nào mới có thể trở lại kinh đô?”

Từ khi hắn nghe nói Hung Nô muốn cùng Khải Tát liên thủ tấn công Đại Hán, lập tức lòng như lửa đốt, hận không lập tức sớm về kinh đô, tấu lên bệ hạ, nhượng Đại Hán sớm ngày làm ra sự chuẩn bị vẹn toàn.

Chỉ là Hung Nô nhân tặng lễ, có rất nhiều thứ là đồ gốm lớn cực kỳ quý trọng, hình thể lại khá lớn, lại cực kỳ dễ dàng tổn hại.

Càng chủ yếu chính là, những thứ này đều là cống phẩm, ngay cả Tô Xuân Vĩ có lá gan như trời, cũng không dám dễ dàng làm hư hao một cái, lại càng đừng nói đến sẽ từ bỏ.

Cũng không thể trách hắn cổ hủ, chỉ là hắn ra đời trong thế gia, băn khoăn hơn xa người thường. Trong tâm tình lo được lo mất, mất đi sự quyết đoán ngày xưa.

Trên sự thật, hắn cũng từng nghĩ tới phái đi một người tâm phúc, hồi kinh đem việc này bẩm báo cho cha hắn. Nhưng chuyện này quan hệ quá lớn, vạn nhất tiết lộ nửa phần, bất kể chân tướng sự thật thế nào, tính mạng của nhóm người bọn liền cực kỳ nguy hiểm. Vì thế do dự mãi, rốt cục đành thôi.

Hứa Hải Phong hiểu rõ hắn như lòng bàn tay, nghe vậy cười nói: “Tô đại nhân, Hung Nô nhân đã tặng rất nhiều thứ, vậy muốn nhanh hơn cũng không nhanh được đâu.”

Lưu Tuấn Thư ở một bên nghe được hai người nói chuyện, mắt nhìn bốn phía, trừ bỏ xa đội chậm rãi đi phía xa, cũng không ai chú ý bọn họ, vì vậy nhẹ giọng nói: “Hứa tướng quân, tin tức ngươi đạt được có sai lầm hay không? Hung Nô nhân nếu tặng lễ như vậy, chưa hẳn sẽ phạm Đại Hán ta.”

Không đợi Hứa, Tô hai người nói chuyện, Kim Quang Hoa liền phản bác: “Tướng quân có điều không biết, Hung Nô nhân không nghề sản xuất, lấy súc mục săn thú mà sống, hàng năm mùa thu liền suất binh tấn công, tại cảnh nội Đại Hán ta cướp đoạt một phen mà về. Dã tâm lang sói như thế, làm sao không tham luyến Trung Nguyên chúng ta, ta xem chuyện tiểu công chúa mất tích cũng là do bọn họ ở sau lưng làm quỷ.”

Hứa Hải Phong nhìn hắn một cái, thầm nghĩ nhìn không ra tên thô lỗ này có trí tưởng tượng thật đúng là vô cùng phong phú.

Đôi mắt Tô Xuân Vĩ sáng lên, nói: “Không sai, bổn quan đã sớm nghi ngờ trong lòng, trong thiên hạ thật sự có ai cướp đoạt được tiểu công chúa trong sự thủ vệ trọng trọng của Kim Lang quân. Nếu đúng như Hứa tướng quân nói, Hung Nô nhân đã quyết định liên hợp Khải Tát chia chác lãnh thổ của Đại Hán ta, vậy hết thảy liền giải thích thông suốt.”

Sắc mặt Lưu Tuấn Thư biến đổi mấy lần, rốt cục thở dài nói: “Thương cảm cho tiểu công chúa, đây không phải đưa dê nhập miệng hổ sao, ghê tởm Hung Nô cùng Khải Tát, mạt tướng cùng bọn chúng thề không đội chung trời.”

Hứa Hải Phong ngẩng đầu, không nói gì mà nhìn lên trời…

Hắn vốn đang có chút lo lắng sau khi trở về, có ai có khả năng nhìn ra được huyền cơ bên trong hay không, nhưng nghĩ không ra người còn chưa về tới, ba gia hỏa này đã tự cho là thông minh giúp hắn đưa ra đáp án tốt nhất.

“Hứa tướng quân, ngươi cho rằng thế nào?” Tô Xuân Vĩ dò hỏi.

Hứa Hải Phong lập tức làm ra vẻ giận dữ tím mặt, cao giọng nói: “Nguyên lai đúng là như thế, đám đáng chết xấu xa này, ngày sau gặp nhau trên chiến trường, Hứa mỗ thề báo thù này.”

“Hư…đừng nói.” Tô Xuân Vĩ sợ đến biến sắc, vội vàng thấp giọng ngăn cản: “Hứa tướng quân, việc này vạn vạn không được lộ ra.”

“Dạ, là mạt tướng lỗ mãng.” Hứa Hải Phong giả vờ cúi đầu thụ giáo.

Ba người Tô Xuân Vĩ đưa mắt nhìn bốn phía, phát giác chiến sĩ Hắc Kỳ quân chỉ biết đi thẳng phía trước, vốn chưa từng liếc mắt nhìn qua nơi này. Trong lòng vừa vui vừa sợ, vui là vì cuộc nói chuyện của bọn họ không bị ai chú ý, sợ là quân kỷ quân luật nghiêm minh chí cực của Hắc Kỳ quân.

“Được rồi, mạt tướng tìm mấy vị là có chuyện thương lượng.” Hứa Hải Phong chờ ba người họ thu hồi ánh mắt, mới chậm rãi mở miệng nói.

“Chuyện gì?” Tô Xuân Vĩ hỏi.

“Theo thám tử báo lại, phụ cận phát hiện tung tích đại đội nhân mã, xem bộ dáng mục tiêu của bọn họ chính là sứ tiết đoàn chúng ta.” Hứa Hải Phong mỉm cười nói.

“Gì…?” Trái tim mới buông lỏng của Tô Xuân Vĩ lại nhấc lên cao.

“Phỏng chừng có bao nhiêu người? Chiến lực thế nào?” Kim Quang Hoa biểu hiện không giống người thường, vừa nghe nói sắp có trận đánh, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, giọng nói cũng hưng phấn lên.

Trong mấy năm nay, bắc cương thái bình vô sự, mà hàng năm mùa thu Hung Nô hoành hành biên cảnh Hán quốc, phương bắc đại doanh đều phụng mệnh cố thủ, không được tự tiện xuất chiến, vì thế hắn đã có một thời gian không ra chiến trường, tay chân cơ hồ muốn rỉ sét.

Hứa Hải Phong lắc đầu, thản nhiên nói: “Không biết.”

“Không biết?” Ba người kia cùng nhau kêu lên, chỉ bất quá cổ họng của Kim Quang Hoa là lớn nhất.

“Đúng vậy, nghe nói là vài đội mã tặc biên cảnh qua lại, ô hợp chi chúng như thế, không cần để ở trong lòng.” Hứa Hải Phong tùy ý nói ra, nhưng trong giọng nói của hắn lại tự nhiên lộ ra một cỗ tự tin cường đại.

Ba người bọn họ đồng thời sinh ra một loại cảm giác, nếu Hứa Hải Phong đã nói như vậy, vậy hắn liền nhất định có thể làm được.

“Này…cái này, tựa hồ phải cẩn thận một chút.” Tô Xuân Vĩ ấp a ấp úng nói.

“Cẩn thận sẽ vững chắc ngàn năm, đạo lý này mạt tướng biết, chỉ là nếu đối thủ chỉ là một đám mã tặc, mà chúng ta cũng phải sợ hãi như thế, chẳng phải là làm cho người ta cười Hắc Kỳ quân vô năng sao?” Hứa Hải Phong tự hào nói.

Nghe được hắn nói như thế, ba người cũng không tiện tiếp tục nói thêm điều gì, nếu không chẳng phải biến thành xem thường Hắc Kỳ quân của hắn. Trên sự thật, Hắc Kỳ quân tuy chưa từng giao chiến tận mắt bọn họ, nhưng chỉ bằng biểu hiện trên đường hành quân, ai cũng biết chi bộ đội này không thể khinh thường. Huống chi bên trong còn có bậc dũng sĩ dũng mãnh thiên hạ vô song như Tần Dũng.

Nghĩ tới đây, trái tim ba người mới có chút yên ổn, chỉ là với thái độ của Hứa Hải Phong, trong lòng cũng có chút dị nghị.

Kim Quang Hoa do dự một lúc, rốt cục khuyên nhủ: “Hứa tướng quân, ta cũng có nghe Phương thống lĩnh nói qua, Hắc Kỳ quân chiến lực mạnh, thiên hạ vô địch, chỉ là mấy đội mã tặc biên cảnh, cùng mã tặc trong nước khác nhau. Bọn họ bưu hãn dị thường, lòng dạ độc ác, đội ngũ chúng ta lại mở rộng, hẳn là nên thu gọn một chút, ứng biến mới linh hoạt hơn, giảm bớt sự tổn thất không cần thiết.”

Hứa Hải Phong nhìn hắn mỉm cười, nói: “Yên tâm, ta tự có đạo lý.”

Nói đến kỳ quái, chứng kiến vẻ tươi cười của Hứa Hải Phong, trong lòng Kim Quang Hoa lại trở nên bình tĩnh trở lại.

Hắn cũng không biết, vừa rồi Hứa Hải Phong đã vận dụng tinh thần lực lượng, ba người bọn họ bị vây trong tinh thần lực tràng của hắn, nên bị tinh thần lực lượng của hắn ảnh hưởng, cho nên mới dễ dàng tin tưởng Hứa Hải Phong như thế.

“Các vị ở đây nghỉ ngơi, đợi mạt tướng công kích địch quân tan vỡ, trở lại gặp gỡ mấy vị.” Hứa Hải Phong hào hiệp ôm quyền chắp tay, giục ngựa xoay người rời đi.

Sau một lúc lâu, mấy chiếc xe lớn dưới sự hộ vệ của hai trăm cấm vệ quân đi tới bên người bọn họ, một gã bách nhân trưởng bẩm cáo nói: “Lưu tướng quân, chúng ta đã đến, chờ nghe sai phái.”

Lưu Tuấn Thư ngạc nhiên nói: “Ta có chuyện gì cần các ngươi làm? Lúc lâm địch, tối kỵ quân có hai tướng, chuyến này chúng ta đều nghe Hứa tướng quân sai phái, các ngươi tìm ta làm chi.”

Tên tướng lãnh kia mặt lộ vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm: “Nhưng gọi chúng ta đến đây, chính là Hứa tướng quân a.”

Lưu Tuấn Thư đang muốn nói chuyện, Kim Quang Hoa đột nhiên đưa tay ra ngăn lại, nhảy xuống ngựa, nằm rạp dưới đất, đem lỗ tai áp vào mặt đất, chốc lát sau, hắn ngẩng đầu lên, nói: “Tới…”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx