Lại hành quân, Hứa Hải Phong hạ lệnh vứt bỏ những bộ phận cống phẩm quá nặng quá lớn, rõ ràng là liên lụy cho hành trình.
Trước hôm nay, Tô Xuân Vĩ cùng Lưu Tuấn Thư hai người vẫn đối với hắn thập phần tôn trọng, nhưng trong ngôn ngữ vẫn mơ hồ còn mang theo một phần kẻ cả, đó là vì di chứng sau khi bọn họ sinh ra trong những đại gia tộc lưu lại.
Nhưng mà lúc này Hứa Hải Phong ra lệnh một tiếng, bọn họ lập tức chấp hành nhanh chóng, không hề có chút dây dưa.
Sau khi nhìn thấy chiến lực chân thật của Hắc Kỳ quân, bất cứ kẻ nào cũng không còn nửa phần khinh thường, đám người Tô Xuân Vĩ nhìn về phía Hứa Hải Phong với ánh mắt đã từ ngang hàng hoặc là ngang hàng mang theo điểm khinh thường, lại từ từ chuyển biến thành ngưỡng mộ, cho nên đối với lời của hắn không hề phản bác, lại lập tức làm theo không lầm.
Một khi từ bỏ những thứ vướng víu không cần thiết, hơn nữa đột nhiên có thêm năm ngàn tuấn mã, toàn bộ đội ngũ giống như đột nhiên mọc ra thêm đôi cánh, bay nhanh phóng nhanh.
Đến khi mặt trời xuống núi, bọn họ đã hành quân hơn mười dặm, so với tốc độ lúc trước nhanh hơn mấy lần.
Dưới sự thỉnh mời của Hứa Hải Phong, ba người Tô Xuân Vĩ đi tới doanh trướng của hắn.
Quan hệ giữa bọn họ trải qua ba tháng ở chung, đã vô cùng hòa hợp.
Hứa Hải Phong cũng không khách sáo cùng bọn họ, trực tiếp hạ lệnh dẫn vài tên tù binh đi tới.
Tuy Tương Khổng Minh hạ mệnh lệnh tru giết toàn bộ, nhưng Hứa Hải Phong đích tay bắt sống kẻ địch, ngoài ra còn thuận tay bắt thêm sáu gã thân binh, bảy người bọn họ đã là bảy người duy nhất còn sống sót trong năm ngàn Hung Nô nhân kia.
Kim Quang Hoa vừa nhìn thấy bảy tù binh hôn mê bất tỉnh đột nhiên “a” lên một tiếng thét kinh hãi, từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, đi tới trước mặt một tù binh, cẩn thận quan sát một lát, không để ý đến hình tượng hô lên: “Không có khả năng, ta không có nhìn lầm chứ?”
Đám người Hứa Hải Phong không biết hắn đang làm cái quỷ gì, chỉ là người này luôn luôn ổn trọng, trở nên kinh hãi tiểu quái lớn như thế, việc này khẳng định là không tầm thường.
“Kim huynh, có gì không ổn sao?” Trong ba người Lưu Tuấn Thư cùng hắn quan hệ tốt nhất, nên mở miệng hỏi trước.
Kim Quang Hoa ngẩng đầu lên, vẫn thể hiện gương mặt không thể tưởng tượng: “Nếu ta không có nhìn lầm, người này hẳn chính là Hung Nô Phi Mã quân đoàn một trong năm vị vạn nhân trưởng, được xưng thảo nguyên mãnh hổ Sỉ Đa.”
Tô Xuân Vĩ nhướng mày, dùng tay vịn đầu, tựa hồ nhớ tới cái gì, hắn thì thào lẩm bẩm: “Sỉ Đa…Danh tự này thật quen thuộc, ta nhất định đã nghe được ở nơi nào rồi.”
Trước khi hắn đến Hung Nô, từng đem những thân nhân người nhà của những nhân vật chủ yếu tại Hung Nô nhìn qua một lần tính danh, tuy chưa chắc dùng được, nhưng cũng có chuẩn bị mà không lo.
“Cáp Mật Thứ.” Kim Quang Hoa chậm rãi hộc ra ba chữ từ trong miệng mình.
“A…” Tô Xuân Vĩ được hắn nhắc nhở, lập tức nhớ lại, vỗ trán nói: “Không sai, Sỉ Đa chính là đứa con trai độc nhất của Hung Nô quốc sư Cáp Mật Thứ.”
Nếu đã biết thân phận của hắn, tất cả mọi người đều cảm giác được đây là một ngọn núi thật lớn đè lên tay.
Cáp Mật Thứ ở trong Hung Nô quốc, địa vị sùng cao, gần với Đan Vu Mạo Đốn. Trên sự thật, Cáp Mật Thứ túc trí đa mưu, cho dù là Mạo Đốn đối với hắn cũng lời lời nghe theo, có rất ít khả năng bác bỏ những lời đề nghị của hắn.
Nếu nói trong Hung Nô quốc còn một nhân vật số hai, vậy Cáp Mật Thứ chính là người đó.
Đứa con trai độc nhất của một nhân vật như vậy bị Hắc Kỳ quân bắt được, là phúc là họa, cũng rất khó dự liệu.
Tô Xuân Vĩ cùng Lưu Tuấn Thư hai người nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương sự vây khốn, nên làm như thế nào?
Kim Quang Hoa thở dài nói: “Sỉ Đa tuy là con trai độc nhất của Hung Nô quốc sư Cáp Mật Thứ, nhưng hắn có thể lên làm vạn kỵ trưởng, cũng là nhờ vào thực lực cùng công huân của hắn.”
Hứa Hải Phong đối với những lời này cười nhạt, cái gì là toàn bộ nhờ vào bản thân hắn. Nếu người bên ngoài đã biết hắn là con trai độc nhất của Cáp Mật Thứ, vậy trong lúc phẩm luận công tích, nào dám không đem những công lớn hai tay dâng lên.
Nếu là theo lời không hề nhờ vào thân phận của Cáp Mật Thứ, trừ phi lúc hắn tham gia quân ngũ, căn bản là che giấu thân phận.
“Người này vốn dũng cảm tác chiến, mãnh không sợ chết, nhiều lần lập nhiều công lớn. Bảy năm trước, cùng đánh với Đại Hán ta một trận, ngàn người kỵ binh của hắn cùng Phương Hướng Minh thống lãnh đại chiến một ngày mà không phân biệt thắng bại, từ đó về sau chiếm được danh xưng thảo nguyên mãnh hổ. Nghĩ không ra, hôm nay ở trong tay Hứa tướng quân lại không chịu được một kích.” Kim Quang Hoa dùng ánh mắt kính nể nhìn Hứa Hải Phong, đối với thực lực của Hắc Kỳ quân càng thêm nhìn cao hơn một tầng.
“Hứa tướng quân, theo ý kiến của ngươi, phải làm như thế nào mới có thể xử lý người này?” Tô Xuân Vĩ dò hỏi.
Lưu Tuấn Thư sợ Hứa Hải Phong không biết tốt xấu, cố ý muốn lấy tính mạng Sỉ Đa, giành trước một bước nói: “Người này quan hệ trọng đại, không thể dễ dàng xử trí, tốt nhất đợi đến đại doanh phương bắc, giao cho Phương đại thống lĩnh giải quyết mới tốt.”
Hứa Hải Phong nhìn thấy ánh mắt ba người đều đang hướng tới mình, trầm ngâm một trận, phân phó nói: “Đi mời quân sư đến đây.”
Chốc lát sau, Tương Khổng Minh phiêu nhiên tới.
Khi hắn nghe xong lời nói của Hứa Hải Phong, con ngươi theo thói quen chuyển một vòng, mỉm cười nói: “Đã như vậy, thỉnh chư vị đem người này giao cho tại hạ, học sinh tự có biện pháp xử trí.”
Tô Xuân Vĩ tuy biết Tương Khổng Minh học rộng tài cao, nhưng hôm nay ở trên chiến trường kiến thức qua thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, trong lòng cực kỳ lo lắng hắn sẽ một đao chém đi thủ cấp của Sỉ Đa, khi đó thật sự là không còn đường xoay trở.
Hắn tiến lên ôm quyền làm thi lễ, hỏi: “Không biết ý định Tương quân sư sẽ xử trí như thế nào?”
Tuy hắn đối với việc Sỉ Đa đột nhiên tập kích vô cùng tức giận, nếu không phải có Hắc Kỳ quân ở đây, chỉ sợ hắn cũng khó thoát khỏi cái chết. Nhưng thân phận Sỉ Đa dù sao không giống người thường, nếu giết đi, Cáp Mật Thứ tất nhiên sẽ giật dây cho Mạo Đốn phát binh tấn công Đại Hán, nếu không mới là chuyện lạ.
Hôm nay Đại Hán chưa kịp chuẩn bị, vạn vạn trải qua không nổi biến cố này, vì thế biện pháp tốt nhất là len lén đem phóng thích, hòng kéo dài thời gian. Phải biết rằng, càng kéo thêm một ngày, thì sẽ được chuẩn bị thêm một ngày, nắm chắc phần thắng càng nhiều hơn.
Tâm sự này của hắn đương nhiên không thể gạt được Tương Khổng Minh đã biết thuật đọc tâm.
Tương Khổng Minh mỉm cười, nói: “Nếu người này có thân phận đặc thù, giết không được, đánh không được, vậy chúng ta chỉ đành đem hắn thả ra.”
Tô Xuân Vĩ suy nghĩ một lát, thở dài nói: “Cũng chỉ có như thế.”
Hứa Hải Phong nhìn Tương Khổng Minh, linh giác của hắn cảm thấy lời này của Tương Khổng Minh có chút hư mà không thật, nhưng hắn đương nhiên không vạch phá tại chỗ, đem đề tài xóa khai, nói: “Tuy chúng ta không thể động vào Sỉ Đa, nhưng những người kia không cần phải cố kỵ, cứ khảo tra, xem bọn hắn rốt cục vì sao lại công kích chúng ta.”
Lời của hắn lập tức được mọi người đồng ý, Hứa Hải Phong lập tức phân phó Triết Biệt mang Sỉ Đa đi, cho người canh giữ.
Đem những người còn lại dùng nước lạnh xối tỉnh, bắt đầu nghiêm hình tra khảo, không ngờ mấy người kia rất cứng rắn, vô luận dụng hình như thế nào, đều một ngụm khẳng định mình tùy quân đánh mùa thu mà tới, mà không chịu tiết lộ chút nào.
Mọi người bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đưa bọn họ tạm thời canh giữ.
Tương Khổng Minh nhìn Kim Quang Hoa nói: “Kim tướng quân, học sinh có chuyện làm phiền.”
Kim Quang Hoa không dám chậm trễ, hỏi: “Tương quân sư có việc xin cứ phân phó, chỉ cần mạt tướng có thể làm được, tuyệt không chối từ.”
“Được, nơi này chỉ có Kim tướng quân quen thuộc địa hình nhất, vậy thỉnh Kim tướng quân khoái mã nhanh chóng chạy tới phương bắc đại doanh, nói cho Phương lão thống lĩnh tình huống phát sinh nơi đây, thỉnh hắn phái binh đến biên giới tiếp ứng chúng ta. Nếu học sinh không có liệu sai, vậy trong vòng hai ngày, Hung Nô nhân sẽ tiếp tục phát binh, đến lúc đó người đông, tuyệt đối không chỉ là năm ngàn nhân mã.” Tương Khổng Minh trịnh trọng dặn dò.
Kim Quang Hoa biết việc này quan hệ đến an toàn tính mạng của toàn bộ sứ tiết đoàn, thật sự là không thể chậm trễ. Đáp ứng một tiếng, lập tức ra doanh trướng, không hề đợi hừng đông, mà liền dẫn hơn mười binh mã dưới trướng mình trực tiếp hướng đại doanh phương bắc chạy đi.
Tương Khổng Minh đợi mọi người rời đi, lại đi tới doanh trướng giam giữ Sỉ Đa, hạ lệnh làm hắn tỉnh lại.
Sỉ Đa từ từ tỉnh lại, lập tức phát hiện đã lọt vào tay địch, mà ở trước mắt có một thư sinh bạch diện đang hòa ái nhìn mình.
“Các hạ là…?” Sỉ Đa cố gắng trấn định hỏi.
“Học sinh là Hắc Kỳ quân quân sư Tương Khổng Minh.”
“Nga…nếu đã rơi vào trong tay của ngươi, không còn chuyện gì để nói, nếu ngươi có gan, liền một đao chém chết ta đi.” Trong lời Sỉ Đa mang theo một sự kiên quyết không dời, nói.
Tương Khổng Minh cười nói: “Tướng quân sai rồi, học sinh muốn lấy mạng tướng quân, đó là dễ như trở bàn tay. Nhưng hôm nay gặp mặt, vì muốn cùng tướng quân thương lượng một sự tình mà thôi.”
Sỉ Đa cười lạnh nói: “Ngươi không cần sính miệng lưỡi lợi hại, ta không phải là đồ ham sống sợ chết, tưởng muốn từ trong miệng ta có được thứ gì, đó là nằm mơ.”
“Cũng không phải…cũng không phải..” Tương Khổng Minh phe phẩy quạt lông, lắc đầu nói: “Học sinh biết tính tình tướng quân cương liệt, tự nhiên sẽ không đưa ra đề nghị.”
Sỉ Đa nhìn kỹ thần sắc của hắn, tựa hồ không giống giả vờ, trong lòng không khỏi nảy sinh ý niệm muốn sống.
“Vậy ngươi muốn làm gì?” Sỉ Đa dò hỏi.
Trong lòng hắn quyết định chủ ý, nếu câu trả lời của Tương Khổng Minh không làm hắn hài lòng, vậy hắn câm miệng không nói, tình nguyện cho chém một đao, cũng không thể bán đứng bí mật của đại thảo nguyên.
Tương Khổng Minh nhìn kỹ ánh mắt của hắn, chậm rãi nói: “Ta thả ngươi trở về, ngươi chuyển cáo Cáp Mật Thứ, nhiều nhất nửa năm, Hắc Kỳ quân sẽ trở về Lâm An thành, không có gây trở ngại mưu đồ của quý quốc, hy vọng có thể nhường nhịn lẫn nhau, không hề phát sinh xung đột.”
Sỉ Đa bị hắn nhìn đến sợ hãi trong lòng, hỏi: “Lời của ngươi là có ý tứ gì?”
Tương Khổng Minh hừ một tiếng nói: “Ta chỉ là nghĩ muốn nói cho lệnh tôn, Hán đình là Hán đình, Hắc Kỳ quân là Hắc Kỳ quân, hai bên không thể trộn làm một mà nói.”
Sỉ Đa có chút hiểu được, suy nghĩ chốc lát, nói: “Được, ta đáp ứng ngươi truyền lời cho gia phụ, nhưng gia phụ suy nghĩ như thế nào, sẽ không là ta có khả năng nắm giữ.”
“Đó là tự nhiên.” Tương Khổng Minh gặp hắn đáp ứng, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười vui vẻ, cười híp mắt nói.
Sỉ Đa nhìn gương mặt tươi cười như hồ ly này, trong lòng dĩ nhiên lại sinh ra cảm giác loáng thoáng như sợ hãi.
Tương Khổng Minh cười to mấy tiếng, nói: “Ủy khuất Sỉ Đa huynh lưu lại mấy ngày, chờ chúng ta đến phương bắc đại doanh, sẽ đưa huynh đài trở về.”
Tuy đối với việc Tương Khổng Minh muốn bắt hắn làm con tin cũng thật cực kỳ bất mãn, nhưng Sỉ Đa cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Hắn cũng là một hán tử, nhưng vô luận là ai, chỉ cần còn một con đường sống, cũng sẽ không chủ động muốn chết. Sỉ Đa làm như vậy, cũng là chuyện thường tình của con người, không thể trách hắn.
Tương Khổng Minh xoay người rời đi, đi tới cửa trướng, đột nhiên dừng chân lại, nói: “Còn có một câu, muốn thỉnh Sỉ Đa huynh mang về cho lệnh tôn.”
Sỉ Đa ngẩn ra, thầm nghĩ người này nói chuyện vì sao cứ bà bà mụ mụ như thế, nhưng ngoài miệng cũng đáp: “Thỉnh nói.”
Tương Khổng Minh xốc lên màn trướng, chậm rãi ra, một đạo thanh âm mờ mịt hư vô truyền vào trong trướng: “Quân tặng ta năm ngàn tuấn mã, ta tặng quân diệt Lưu chi kế.”
Hai mắt Sỉ Đa trợn tới lớn nhất, khó có thể tin nhìn địa phương Tương Khổng Minh biến mất, thật lâu không nói gì.
Nhưng mà hắn lại chưa từng lưu ý, trong miệng Tương Khổng Minh chỉ nói là diệt Lưu, mà không nói là diệt Hán.
Có lẽ mấy trăm năm qua, trong lòng Hung Nô nhân, sớm đã đem hai danh từ hoàn toàn khác nhau này trộn làm một mà nói chuyện.
@by txiuqw4