Hai ngày sau, Hứa Hải Phong nhận được thủ lệnh của Phương Lệnh Thần, lệnh hắn nhanh chóng chạy tới đại doanh phương bắc.
Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là vội vã từ biệt chúng nữ, mang theo Tương Khổng Minh cùng một đám kỵ binh rời đi đại đội nhân mã, chạy về đại doanh phương bắc.
Phương Lệnh Thần tự mình đi ra ngoài đại doanh mười dặm nghênh đón.
Chuyện Hứa Hải Phong thần dũng đánh bại ba vị nhất phẩm cao thủ của hai đại đế quốc đã được hữu tâm nhân tuyên dương khắp nơi, đã truyền khắp cả quân doanh. Hơn nữa Hắc Kỳ quân lấy ít đánh nhiều, toàn diệt năm ngàn Phi Mã thiết kỵ của Sỉ Đa, chiến công như thế có thể nói là thiên hạ vô song.
Cả quân doanh vô luận là quan chức lớn nhỏ, tuổi già hay trẻ, ánh mắt nhìn hắn đều tràn ngập kính ý, đây là sự sùng kính cùng khâm phục phát ra từ sâu trong nội tâm, có vẻ đặc biệt chân thành cùng hiếm có.
Phương Lệnh Thần cầm tay Hứa Hải Phong, hai người sóng vai đi vào đại doanh, dọc đường các chiến sĩ thỉnh thoảng phát ra từng trận hoan hô.
Tiến vào đại sảnh, hai người phân chủ khách ngồi xuống, Phương Lệnh Thần nhìn hắn, khuôn mặt cổ bản trong ngày thường cũng hiếm thấy lộ ra nụ cười: “Đại ca pháp nhãn không sai, hắn đã sớm nói, hiền chất không phải là vật trong ao. Hôm nay xuất sứ Hung Nô, đại tỏa ánh sáng, dương quốc uy ta, thật sự là một chuyện vui lớn làm người ta hả được cơn giận a.”
“Tam thúc quá khen, những điều này là do tiểu chất ứng theo mà làm, không xứng đáng được ngài khen như thế.” Hứa Hải Phong khiêm nhường nói.
Lúc hắn nói lời này, trong nội tâm như nước giếng yên ắng không dao động, khuôn mặt bình thản, nhưng làm cho người ta có cảm giác được trong lời của hắn tự có được lực lượng khiến cho người khác tin phục.
Phương Lệnh Thần ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, phát giác hắn đang nhìn thẳng vào mình, không thấy một tia nóng nảy, phảng phất như người ngồi đối diện hắn không phải là đại thống lĩnh Hồng Sắc Hải Dương uy chấn thiên hạ, mà là một lão nhân bình thường.
Đôi mắt hắn thâm thúy khó lường, phảng phất như biển sâu không đáy, có thể làm cho người ta bị lạc vào.
Phương Lệnh Thần thở dài, phát ra sự cảm thán từ sâu trong nội tâm, nói: “Hiền chất quả thật thay đổi, ngày sau Phương gia ta phải xem Hướng Minh cùng ngươi.”
Hứa Hải Phong nghe ra trong giọng nói hơi có vẻ già nua của hắn bao hàm sự mệt mỏi sâu đậm cùng sự vui mừng khó tả, trong lòng dâng lên một trận hiểu ra, biết hắn đã sinh ra lòng muốn thoái ẩn, khuyên nhủ: “Tam thúc đang lúc tráng kiện, hôm nay đúng là thời buổi rối ren, sao lại dễ dàng rút lui.”
“Hiền chất ngươi không ngờ có thể dễ dàng đoán ra tâm tư của lão phu, thật sự là rất giỏi.” Phương Lệnh Thần nghe hắn nói phá tâm sự, ngạc nhiên nói: “Lão phu nhớ kỹ mấy tháng trước, hiền chất tuy cũng là nhân trung chi kiệt, nhưng tuyệt không có được phong thái như hôm nay, chẳng lẽ chuyến đi bắc hướng có xảy ra chuyện lạ gì?”
Hứa Hải Phong ha ha cười, nhẹ nhàng đem chuyện mình gặp mặt Thác Hà Đế kể lại một lần.
Phương Lệnh Thần thế mới biết, nguyên lai hắn đã lĩnh ngộ lực lượng thần bí của tinh thần thế giới, trách không được không so sánh với ngày xưa, làm cho người ta phải nhìn bằng ánh mắt khác.
“Triều đình Đại Hán ta nối nghiệp có người, hiền chất có thể vượt qua một cửa này, vậy Hung Nô nhân tặng cho danh hiệu cao thủ trẻ tuổi đệ nhất đương thời là tuyệt đối xứng đáng.” Phương Lệnh Thần vui mừng.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, Phương Lệnh Thần áp thấp thanh âm, nói nhỏ: “Việc này không thể tuyên dương khắp nơi, trước khi ngươi bước vào cảnh giới tông sư, tốt nhất đừng nên cho quá nhiều người biết.”
Hứa Hải Phong gật đầu nói: “Tiểu chất rõ ràng.”
Cửa mở ra, dưới sự dẫn dắt của Phương Hướng Minh, đám người Tô Xuân Vĩ cùng đi vào, ngoại trừ bọn họ, còn có mấy vị đều là tướng lãnh cao cấp của Hồng Sắc Hải Dương.
Hứa Hải Phong vừa nhìn thấy cảnh này, liền biết bọn họ muốn thương lượng việc Khải Tát cùng Hung Nô kết minh.
Chuyện lớn như thế, vốn với một phó tướng nho nhỏ không xuất thân từ năm đại quân đoàn thật không có tư cách tham dự, mà dù ngồi nghe cũng không được.
Nhưng Hứa Hải Phong ngồi trên ghế, mặt lộ vẻ mỉm cười, trấn tĩnh tự nhiên nhìn mọi người, không ngờ lại làm cho người ta không có một chút cảm giác có gì không ổn.
Nếu nói ba tháng trước, Hứa Hải Phong vừa mới tới đại doanh phương bắc, đối với những quân nhân thân trải qua trăm trận chiến còn có một tia sợ hãi, vậy hắn ở hiện tại, liền phảng phất như vừa lên tới đỉnh Thái Sơn, đưa mắt nhìn xuống những ngọn núi nhỏ bên dưới. Góc độ đối đãi bọn họ từ chỗ ở dưới nhìn lên bây giờ đã chuyển thành bao quát mà nhìn.
Từ một khắc bước ra khỏi cửa phòng của Thác Hà Đế, tâm linh của hắn đã kéo lên tới đại viên mãn cảnh giới, chính thức bước vào cảnh giới tối cao của tu thần.
Chỉ là hiện tại thân thể hắn trui luyện chưa đạt tới đỉnh, nếu không Đại Hán lại có thêm một vị cao thủ cấp tông sư trẻ tuổi.
Tinh khí dịch luyện, thần thông khó tu.
Đối với Hứa Hải Phong lúc này mà nói, không ra mấy năm, khi đã tích lũy đủ nội lực, đi lên vị trí tông sư cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Lần này, Hứa phó tướng xuất sứ Hung Nô, chẳng những khuất nhục đông đảo cao thủ của hai nước, làm danh dự của Đại Hán ta uy chấn thiên hạ. Nhưng còn thám thính được một tin tức vô cùng trọng yếu, Hung Nô cùng Khải Tát đã chính thức kết minh, các vị có đối sách gì, không ngại cứ nói ra.” Phương Lệnh Thần thấy người đã đến đủ, lên tiếng nói.
Mọi người hiển nhiên đối với việc này đã sớm có nghiên cứu, lập tức mồm năm miệng mười thảo luận, chỉ là một đám vũ phu tụ cùng một chỗ, ngoại trừ kêu đánh kêu giết, còn có được tuyệt thế lương sách gì, làm Phương Lệnh Thần nghe được không ngừng nhíu chặt mày.
Sau một lúc lâu, Phương Lệnh Thần vỗ bàn, trong phòng lập tức không một tiếng động.
“Hiền chất, ngươi tới nói.” Phương Lệnh Thần không hề để ý tới thủ hạ chúng tướng, trực tiếp chỉ tên gọi ra.
Hứa Hải Phong tao nhã đứng lên, hướng mọi người cùng thi lễ, mọi người cũng không tự chủ được liền trả lễ. Lúc này hắn mới chậm rãi nói: “Trong quân của tiểu chất có một mạc liêu, hết thảy mưu kế bày ra đều do hắn hoàn thành, không bằng gọi hắn đến, có lẽ sẽ có đối sách.”
Đề nghị này lập tức được mọi người đồng ý.
Tương Khổng Minh vừa xuất hiện, lập tức lời ra kinh người, hắn phe phẩy quạt lông màu trắng, tiêu sái nói: “Việc này nhìn như nguy cơ tứ phía, nhưng đạo ứng đối cũng đơn giản thôi.”
Mọi người nghe xong đều lộ ra vẻ kinh ngạc, vô luận Khải Tát hay là Hung Nô, quốc lực mạnh không dưới Đại Hán, hai bên còn kết minh, mục đích không cần nói cũng biết.
Đang ngồi đều là lão tướng kinh nghiệm sa trường, nhưng không ai dám nói Đại Hán có thể lấy được thắng lợi cuối cùng.
Tương Khổng Minh này vừa mới gặp mặt lần đầu tiên, liền phóng miệng nói lớn tiếng, nếu hắn không phải là quân sư của Hắc Kỳ quân, chỉ sợ đã sớm bị người đuổi ra ngoài.
“Khải Tát nằm ở cực tây, Hung Nô nằm ở cực bắc, hai bên cách xa nhau đâu chỉ là ngàn dặm. Ngay cả kết minh, cũng khó làm được hô ứng lẫn nhau, nhiều nhất chỉ là ước định ngày cùng công Hán, nhưng nếu tính kỹ, cuối cùng cũng đều vì chính mình mà làm, như đống cát rời.”
Thời cổ giao thông cực kỳ bất tiện, nếu hai nước muốn thư từ qua lại, ít nhất phải tốn một tháng công phu. Trên chiến trường, vạn biến ngay tức khắc, nên Tương Khổng Minh kết luận bọn họ không có khả năng liên thủ cùng đến.
Một viên tướng lãnh đứng lên, hỏi: “Nếu tiên sinh nói vậy, hai nước bọn họ ước định ngày cùng công Hán, đó chính là nói bọn họ đồng thời phát binh, khi đó chúng ta làm sao ứng đối.”
“Rất đơn giản, phương bắc Đại Hán không phải có hai đại quân đoàn cùng trú thủ sao? Thật nếu tình thế nguy cấp, hoàng thượng cũng sẽ không thấy chết mà không cứu, mười vạn cấm quân kinh sư cùng Thiên Ưng quân đoàn tại tây tuyến chẳng lẽ đều là dùng để bày biện hay sao?” Tương Khổng Minh thản nhiên nói.
Tên tướng lãnh kia không phục nói: “Nếu một lần điều động tứ đại quân đoàn, vậy Khải Tát phía tây tuyến sẽ làm sao, liền tùy ý cho bọn họ hoành hành trong cảnh nội Đại Hán hay sao?”
“Khải Tát nhân? Đám khiêu lương tiểu sửu này cứ để cho Hắc Kỳ quân chúng ta giải quyết.’ Tương Khổng Minh khinh thường nói.
Bên trong phòng lập tức một mảnh kinh ngạc, mà ngay cả người lão thành ổn trọng như Phương Lệnh Thần, đều cảm giác được người này nói chuyện thiếu sót suy nghĩ, Hắc Kỳ quân sĩ cũng chỉ có ba ngàn, muốn bằng vào nhóm nhân mã ấy mà đi nghênh chiến Khải Tát nhân xua quân đông chinh, chẳng phải là người si nói mộng sao.
“Tiên sinh không phải nói đùa chứ?” Phương Lệnh Thần kinh ngạc hỏi, lúc này trong lòng hắn cơ hồ tưởng rằng người này đã thần chí không rõ, cho nên mới ở chỗ này nói năng lung tung. Nếu không ngại mặt mũi của Hứa Hải Phong, hắn đã sớm hạ lệnh chém ngay tại chỗ.
“Nói giỡn?” Tương Khổng Minh cười lạnh nói: “Nếu ta có thể lấy năm trăm kỵ toàn diệt năm ngàn Hung Nô tinh nhuệ, tự nhiên cũng có thể không cho Khải Tát nhân bước vào cảnh nội Đại Hán.”
Lúc này mọi người mới nghĩ đến, Hắc Kỳ quân quả thật lấy năm trăm quân đại phá Sỉ Đa năm ngàn quân, tiếng nghị luận lập tức nhỏ đi nhiều.
“Hắc Kỳ quân chỉ có ba ngàn, cho dù có thể lấy một địch mười, nhưng Khải Tát nhân lại có tới ba mươi vạn.” Một viên đại tướng khác phản bác.
Tương Khổng Minh lại thay đổi vẻ nghênh ngang vừa rồi, thở dài nói: “Cho nên học sinh mới muốn mời Phương lão thống lĩnh bẩm lên hoàng thượng, cho phép Hắc Kỳ quân tăng nhân số lên một vạn, lại đem quyền ở tây tuyến ban cho quân ta, như thế là có thể chu toàn cùng Khải Tát nhân…”
Đến tận đây, mọi người mới chợt hiểu ra, người này nói nửa ngày, nguyên lai là có chủ ý mở rộng nhân số quân đội. Chỉ bất quá, mở rộng chỉ là Hắc Kỳ quân bộ đội của Hứa Hải Phong mà thôi.
Việc này Phương Lệnh Thần không thể làm chủ, hắn trầm tư chốc lát, nói: “Lão phu sẽ đem lời của tiên sinh thượng báo quân bộ, về phần hoàng thượng có ân chuẩn hay không, vậy xem ý trời thôi.”
Kết thúc cuộc hội đàm trong thư phòng, Tương Khổng Minh trở lại phòng mình, gọi rượu cùng thức ăn, tự rót uống một mình, tiêu sái tự nhiên.
“Quân sư thật nhã hứng.” Một thanh âm cắt đứt sự hưởng thụ vui vẻ của hắn.
Tương Khổng Minh quay đầu lại nhìn, Hứa Hải Phong chậm rãi đi tới.
“Ra mắt chủ công.” Tương Khổng Minh khom người nói.
Hứa Hải Phong thi lễ, nói: “Quân sư đại nhân không cần đa lễ.”
“Không biết chủ công đến đây có chuyện gì không?” Tương Khổng Minh biết rõ hắn không có chuyện cũng sẽ không đến, chỉ là hôm nay lại đoán không ra ý đồ của hắn, không thể làm gì khác hơn là mở miệng hỏi.
“Kỳ thật cũng không có chuyện gì.” Hứa Hải Phong chần chờ một chút, cười hỏi: “Sỉ Đa đã thả chưa?”
“Học sinh đã an bài thỏa đáng, cam đoan hắn có thể bình an về tới Tây Kinh. Ngoài ra, bức thư đưa cho Cáp Mật Thứ cũng đã đưa đi.” Tương Khổng Minh nói rõ.
Nhìn thấy Hứa Hải Phong tựa hồ có điều gì khó nói, hắn không khỏi cười hỏi: “Chủ công có việc gì cứ nói thẳng, không cần băn khoăn.”
Hứa Hải Phong lắc đầu nói: “Cũng không có gì, chỉ là đột nhiên cảm giác được, vừa rồi những lời quân sư nói trong đại sảnh, tựa hồ có chút không thật lòng.”
“Nga?” Tương Khổng Minh bật cười nói: “Vậy theo cách nhìn của chủ công như thế nào?”
Hứa Hải Phong trầm ngâm chốc lát, đột nhiên bật cười, phảng phất như nghĩ thông điều gì, hắn lộ ra vẻ tươi cười sáng sủa nói: “Tuy ta cảm giác được quân sư đại nhân nhất định có chuyện gì gạt ta, nhưng ta tin tưởng, vô luận thế nào, ngươi cũng sẽ không hại ta, vậy là đủ rồi. Ta cần gì phải hỏi nhiều, tự tìm phiền não?”
Nói xong, hắn cùng Tương Khổng Minh liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cất tiếng cười to. Trong tai truyền đến tiếng cao giọng ngâm xướng của Tương Khổng Minh: “Thời thế tạo anh hùng, kiêu hùng tạo thời thế,
Thiên hạ biến sắc, phong vân tề hội,
Được làm vua thua làm giặc, chỉ là trong khoảnh khắc,
Tương mỗ hạnh ngộ minh chủ, cuộc đời này có thể nhất triển khát vọng bình sinh của mình.”
@by txiuqw4