Trở lại trong cung, Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh nói về chuyện của Áo Bổn, không khỏi nhìn nhau cười khổ.
Cuộc phục kích hôm nay, chính là cơ hồ vận dụng toàn bộ lực lượng của Hứa Hải Phong, ngoại trừ dị năng đoàn do không nắm chắc mười phần nên không dám lộ ra, dù là Triết Biệt cùng ba huynh đệ An Đức Lỗ cũng đều dùng đến, nhưng cuối cùng vẫn không cách nào lưu lại người này.
Đối mặt một nhân vật cường thế như vậy, cho dù là Tương Khổng Minh có trí tuệ như biển cũng có chút không có biện pháp giải quyết.
Hứa Hải Phong bất đắc dĩ thở dài, nói: “Không đề cập tới hắn, dù sao lần này hắn bị thương nặng, ít nhất trong vòng mấy tháng, chúng ta không cần vì hắn lo lắng. Quân sư đại nhân, ngươi bàn bạc với Cáp Mật Thứ như thế nào?”
Tương Khổng Minh cũng không giấu diếm, đem toàn bộ những chuyện đã bàn với Cáp Mật Thứ nói lại một lần.
Trên mặt Hứa Hải Phong có chút biến sắc, có vẻ do dự không quyết, nhưng trầm ngâm một lúc lâu, rốt cục nói: “Quân sư đại nhân, chỉ sợ việc này không ổn.”
“Không biết học sinh có gì sơ hở? Còn thỉnh chủ công nói ra.” Tương Khổng Minh kinh ngạc nhìn về phía Hứa Hải Phong, đây là lần đầu tiên hắn có ý kiến với kế sách của mình đưa ra.
Ánh mắt Hứa Hải Phong ngưng trọng, chậm rãi nói: “Nếu Hứa mỗ làm như vậy, vậy há không biến thành hạng người thông địch bán nước, lại có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông.”
Tương Khổng Minh cười hắc hắc nói: “Hồi tuần trước, từ kinh sư truyền đến tin tức. Hoàng thượng đã lập ngũ điện hạ làm đông cung thái tử, chủ công nghĩ rằng, ngài đoạt người trong tim của hắn, đợi ngày sau hắn đăng cơ làm vua, sẽ bỏ qua cho ngài sao?”
Hứa Hải Phong lập tức phủ quyết: “Lưu Chính Khải đối với Nhu nhi dùng tình quá sâu, đối với ta cũng hận thấu xương, tự nhiên sẽ không có khả năng bỏ qua.”
“Không sai, vậy chủ công còn muốn bán mạng cho Lưu gia của hắn sao?” Tương Khổng Minh cười hỏi.
Lắc đầu, trên mặt Hứa Hải Phong có sự kiên định nói không nên lời, hắn nói: “Lời của quân sư sai rồi, hai sự kiện này làm sao có thể gom làm một mà nói. Chớ nói lúc này Lưu Chính Khải không phải là hoàng đế, còn chưa có năng lực diệt trừ Hắc Kỳ quân ta. Cho dù ngày sau hắn đăng cơ, chẳng lẽ Hắc Kỳ quân sẽ bó tay chờ chết? Huống chi, Hứa mỗ tự tin, không tới mười năm, nhất định có thể bước vào cảnh giới tông sư, đến lúc đó hắn muốn đối phó ta, hừ hừ, chỉ sợ còn phải suy nghĩ suy nghĩ lại.”
Lời này của hắn nói ra thật đại nghịch bất đạo, căn bản là không xem hoàng thất vào đâu.
Nếu là Phương Hướng Minh nghe thấy, tất nhiên không cách nào đem hắn hòa nhập vào Hứa Hải Phong khiếp nhược của hơn một năm trước lúc mới đến Lâm An.
Tương Khổng Minh nháy mắt hai cái, hỏi: “Nếu chủ công không muốn vì Lưu gia hiệu mệnh, rồi lại vì sao ngăn cản.”
Hứa Hải Phong nhìn hắn, thong thả nhưng trầm giọng nói: “Quân sư đại nhân, ta là một người Hán.”
Những lời này nói ra đã sáng tỏ tâm tích của Hứa Hải Phong lúc này, hắn thủy chung đều là một người Hán, ở trên người hắn chảy xuôi chính là dòng máu của dân tộc Đại Hán cường thịnh vĩnh viễn không suy.
Vô luận là do nguyên nhân gì, vô luận là do lý do gì, hắn cũng không thể phản bội quốc gia của chính mình.
Trình gia có thể làm tặc bán nước, nhưng Hứa Hải Phong hắn vạn vạn không thể.
“Nói rất đúng!”
Một thanh âm già nua đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Trên mặt hai người bọn họ đồng thời biến sắc.
Chuyện bọn họ đàm luận, là cơ mật thế nào, nếu tiết lậu nửa điểm, tất sẽ biến thành chuột chạy qua đường, hậu quả này không phải ai cũng có thể gánh chịu.
Hứa Hải Phong lại càng thất kinh, với linh giác lúc này của hắn không ngờ không chút nào cảm ứng được có người tới gần, đây thật sự là một việc không thể tưởng tượng. Cho dù là Áo Bổn tông sư, một khi hắn vừa tới Ngọa Long thành, Hứa Hải Phong lập tức lòng sinh cảm ứng, chẳng lẽ trong thiên hạ còn có sự tồn tại cường đại nào còn cao hơn cả tông sư sao?
Thân hình hắn vừa động, liền nhảy ra ngoài cửa, giương mắt nhìn lên, lập tức thở dài một hơi.
Một lão đạo sĩ tóc bạc dung mạo còn trẻ đang mỉm cười nhìn hắn, hai mắt mảnh mai lộ ra vẻ hòa ái dễ gần.
“Chân nhân, vì sao ngài lại đến đây?” Hứa Hải Phong tiến lên nghênh đón, tôn kính nói.
Có thể giấu diếm qua được linh giác của Hứa Hải Phong, lặng yên không phát ra khí tức tránh thoát tai mắt của Hắc Kỳ quân sĩ, trong thiên hạ cũng chỉ có vị thiên hạ đệ nhất cao nhân đã đặt chân vào cảnh giới tông sư như Thái Ất chân nhân mới có được thần thông như vậy.
Thái Ất chân nhân vươn bàn tay vỗ lên vai hắn, nói: “Hảo hài tử, lão đạo cuối cùng không có nhìn lầm người.”
Hứa Hải Phong ngây người, chợt rõ ràng ý tứ của hắn, cúi đầu nói: “Vãn bối xấu hổ.”
Lúc này Tương Khổng Minh chậm rãi đi ra đại môn, hắn biết rõ mình, nếu ngay cả Hứa Hải Phong cũng không thể phát hiện ra người này, vậy hắn có đi ra cũng chỉ là vướng víu.
Vì thế hắn cũng không vội đi ra, mà là đợi hai người bên ngoài chào hỏi nhau, mới đoán được thân phận người này, đi ra làm lễ ra mắt: “Học sinh Tương Khổng Minh, ra mắt Thái Ất chân nhân.”
“Danh tiếng Tương quân sư thật lớn a, lão đạo ngưỡng mộ đã lâu.” Thái Ất chân nhân cười a a nói.
Tựa hồ vô luận là đối đãi người nào, hắn cũng có vẻ mặt hòa thiện như thế này. Chỉ là Hứa Hải Phong lại mơ hồ cảm thấy lão nhân gia đối với Tương Khổng Minh lại bao hàm một tia địch ý như có như không.
“Ngài lão quá khen, chủ công nhà ta được ngài không chê bai, truyền thụ thần công, học sinh vô cùng cảm kích, không nghĩ báo đáp, chỉ có ngày sau xin hoàn thành tâm nguyện chưa tròn của ngài mà thôi.” Tương Khổng Minh mỉm cười nói.
Thái Ất chân nhân thu hồi vẻ tươi cười trên mặt, kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu sau rốt cục hỏi: “Ngươi biết tâm nguyện của ta là gì sao?”
Tương Khổng Minh lộ ra một nụ cười đắc ý, nói: “Bốn mươi năm trước, ngài đánh một trận thành danh, lập nhiều hoành nguyện, học sinh tại sao lại không biết.”
Thái Ất chân nhân chăm chú liếc mắt nhìn hắn, thở dài nói: “Bốn mươi năm…chỉ chớp mắt mà đã bốn mươi năm. Lão đạo lại còn chưa đạt thành tâm nguyện, chân chính xấu hổ hẳn phải là ta.”
Hứa Hải Phong ở một bên nghe thật khó hiểu, lúc này ngắt lời nói: “Chân nhân có tâm nguyện gì, không ngại xin cứ nói ra.”
Thái Ất chân nhân dùng một ngón tay chỉ Tương Khổng Minh, người sau hiểu ý, cười nói: “Chủ công, tâm nguyện của chân nhân chính là tru diệt Hung Nô.”
Hứa Hải Phong hít sâu một hơi, bấm tay tính ra, lão nhân gia đã hơn trăm tuổi, tâm nguyện này chỉ sợ trong trọn kiếp cũng không thể thực hiện được.
Hung Nô nhân, là thiên hạ đệ nhất cường quốc quân sự, cho dù khuynh lực cả Đại Hán cũng chưa chắc có thể chiến thắng, huống chi hiện tại Đại Hán nội ưu ngoại hoạn, đúng là thời buổi rối ren, miễn cưỡng tự bảo đã là tận khả năng, lại càng không cần nói đến cái gì là tru diệt Hung Nô mạnh miệng như thế.
Thái Ất chân nhân nhìn Hứa Hải Phong gật đầu một cái, nói: “Lão đạo một ngày đang tĩnh tọa, phát hiện Trình Huyền Phong rời đi kinh sư, phương hướng là theo đuôi Hắc Kỳ quân. Trong lòng lão đạo tò mò, đi theo, thẳng đến tùy các ngươi đi tới Lâm An…Ngọa Long thành. Không ngờ hôm nay lại nghe được sự gặp gỡ của Tương quân sư cùng Cáp Mật Thứ, quả thật làm lão đạo thất kinh.”
Hứa Hải Phong cảm kích liếc mắt nhìn hắn, lão nhân gia làm gì có lòng hiếu kỳ, rõ ràng chỉ lo lắng Trình Huyền Phong sẽ bất lợi đối với hắn, nên mới tự mình chạy tới, chuẩn bị tùy lúc xuất thủ cứu viện.
Hắn cung kính hướng lão đạo trưởng thâm sâu thi lễ, nói: “Làm lão nhân gia phải đường dài bôn ba, vãn bối thấy thẹn trong lòng.”
Thái Ất chân nhân lắc đầu, lại khôi phục khuôn mặt tươi cười, nói: “May là oa nhi ngươi vẫn còn có vài phần lương tâm, nhượng lão đạo có chút vui mừng. Cũng xem như không uổng công chạy tới một chuyến.”
Hứa Hải Phong cất cao giọng nói: “Những việc làm của vãn bối, đều là bổn phận, cũng không có gì đáng giá khen ngợi cả.”
“Ha ha ha…” Tương Khổng Minh trong tiếng cười to lộ ra ý tán thưởng, nói: “Chủ công một lòng nhiệt huyết, học sinh làm sao mà không biết.”
“Nếu quân sư đại nhân đã biết, lại vì sao cùng Cáp Mật Thứ định ra hai năm ước hẹn?” Hứa Hải Phong nhìn thẳng mặt hắn, tựa hồ muốn nhận xem hắn có nói thật hay không.
Ánh mắt Tương Khổng Minh lộ nét trào phúng, nói: “Chính là dẫn xà xuất động, ta dẫn con rắn không chỉ là một con a.”
Hứa Hải Phong ngẩn ra, hỏi: “Hứa mỗ không rõ, còn thỉnh quân sư đại nhân chỉ ra.”
Tương Khổng Minh vẫn chưa trả lời thẳng, mà là hỏi ngược lại: “Học sinh từ khi đến đây, liền từng đọc qua sách sử. Xin hỏi chủ công, ngày Đại Hán lập quốc cho tới bây giờ, tâm phúc họa lớn chính là ai?”
“Hung Nô nhân.” Hứa Hải Phong hai mắt ngưng tụ, trầm giọng nói.
Hai hàng lông mày của Tương Khổng Minh nhướng lên, nói: “Không sai, chính là Hung Nô nhân. Bọn họ ở tại thảo nguyên, qua như gió, một khi thế mạnh, lại mang binh xâm lấn. Đại Hán ta tại bắc cương trọng binh bố phòng, nhưng hiệu quả lại chẳng bao nhiêu. Mấy trăm năm qua, bọn họ bao lần xâm phạm Trung Nguyên, lần xâm lấn gần đây nhất, chính là sáu quận chi tranh của bốn mươi năm trước.”
Hứa Hải Phong không tự chủ được liền gật đầu.
Nói về sáu quận chi tranh, Hứa Hải Phong cũng không xa lạ. Chính là năm bi thương nhất của Đại Hán đế quốc, Phương gia những lão đồng lứa những nam đinh trực hệ đều chết trận sa trường, chỉ còn lại thân cô cô của Phương Lệnh Thiên là một giới nữ lưu ra mặt chủ trì đại cục.
Việc này Phương Doanh Anh đã sớm nhiều lần kể lại, hắn làm sao có thể không biết.
Thái Ất chân nhân bi thán một tiếng, nói: “Không sai, bốn mươi năm trước, lão phu đúng bảy mươi mốt tuổi. Ngày trước một mình tu hành, cho tới bây giờ chưa từng cùng người tranh cường đấu ngoan. Nhưng sự xâm lấn của Hung Nô nhân đã làm cho lão đạo phá giới.”
Tương Khổng Minh cười lạnh nói: “Phá giới? Lão nhân gia hẳn là phải phá giới sớm hơn, đối phó bầy lang sói của thảo nguyên, thì không có đạo lý gì đáng nói, duy nhất chính là phải dùng vũ lực càng thêm cường đại hơn bọn họ mà thôi.”
Hắn nhìn lướt qua Hứa Hải Phong, tiếp tục nói: “Một lần này, Hung Nô nhân đột nhiên tụ tập đại quân, một lần phá tan sáu quận phương bắc Đại Hán, cướp lấy vô số tiền bạc lương thực, phương hướng của bọn họ, chính là kinh sư Đại Hán. May là lúc này, mấy đại gia tộc buông tha sự thành kiến lẫn nhau, cặp tay ngăn địch. Trải qua một năm, lại lần nữa đoạt lại sáu quận phương bắc. Chỉ là có ai từng biết được, trong một năm này, Đại Hán tổn thất bao nhiêu không?”
Dù sao Hứa Hải Phong cũng không có đích thân trải qua chuyện này, còn tin tức có được cũng là nghe từ Phương Doanh Anh.
Chỉ biết là trải qua một năm gian khổ kháng chiến, nhờ tiên đế suất lĩnh, Hán đình rốt cục giành được thắng lợi cuối cùng, đem Hung Nô nhân trục về thảo nguyên. Về phần chiến tích cụ thể như thế nào, bởi vì niên đại quá xưa, đại đa số tình huống, dĩ nhiên không muốn ai biết.
Nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Hứa Hải Phong, Thái Ất chân nhân thở dài nói: “Lão đạo từng kinh nghiệm qua biến cố sáu quận, hãy để cho lão đạo nói hết."
@by txiuqw4