sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 152: Uy Bức

Đợi Hứa Hải Phong đưa Thái Ất chân nhân đi an trí thỏa đáng, mới phản hồi trong cung.

Ngoài ý muốn có được vị thiên hạ đệ nhất cao thủ thuần phục, Hứa Hải Phong mừng rỡ.

Đã có lão nhân gia ở đây tọa trấn, cho dù thương thế của Áo Bổn tông sư khỏi hẳn, quay trở lại, cũng khó mà làm gì được hắn.

Đến tận đây, Ngọa Long thành mới có thể xưng được là vững như bàn thạch, chỉ sợ cho dù là hoàng cung của Hán Hiền đế cũng không an toàn bằng nơi này của hắn.

Hứa Hải Phong vì phục kích Áo Bổn trong thành, điều động đông đảo cao thủ, mà dù là nhà dân cũng bị chinh dùng. Sau khi phục kích thất bại, lại càng hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, nghiêm gia tìm tòi.

Đương nhiên, bọn họ cũng biết nếu thật sự có thể bắt được Áo Bổn tông sư mới gọi là có quỷ.

Cho nên mệnh lệnh này trên danh nghĩa là đuổi bắt thích khách, nhưng trên thực tế lại chỉ là lấy cớ để làm việc khác mà thôi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Hải Phong đang cùng Tương Khổng Minh thương nghị chuyện phát triển trong tương lai, đại khái phương hướng thì đã sớm xác định, chỉ đợi Tương Khổng Minh khám sát công việc xong, thì sẽ lập tức thực hiện.

Lúc này, Đồng Nhất Phong tới cửa cầu kiến.

Mời hắn vào thư phòng, Hứa Hải Phong nếu đã nuôi ý định chiêu lãm, nên thái độ đối với hắn cũng khác hẳn, sau khi mời ngồi mời trà xong, Hứa Hải Phong hỏi: “Lần này Đồng tướng quân đến có chuyện gì cần làm?”

Đồng Nhất Phong hiện lên vẻ do dự, liếm môi, mới gian nan nói: “Sứ giả Khải Tát nhân đã đợi hơn nửa tháng trong thành, tướng quân có muốn gặp bọn họ một chút không?”

Hứa Hải Phong ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, Đồng Nhất Phong người này làm việc ổn trọng, vô cùng cẩn thận. Sứ giả Khải Tát nhân kia có quan hệ gì với hắn đâu, không ngờ lại có thể làm cho hắn năm lần bảy lượt đến thúc giục, có thể thấy được bên trong chắc có duyên cớ.

Tương Khổng Minh đột nhiên bật cười, nói: “Đồng tướng quân thật sự là tinh lực tràn đầy, hôm qua cùng nữ nô Khải Tát kia tiêu dao sung sướng một đêm, hôm nay tinh thần lại chấn hưng tỉnh táo, nhượng tại hạ bội phục bội phục.”

Hứa Hải Phong cũng cười, nguyên lai là Khải Tát nhân dùng mỹ nhân kế. Chỉ là không biết hàng đêm tiêu dao, lão đầu khớp xương như hắn có ăn không tiêu hay không đây.

Đồng Nhất Phong kinh hãi thất sắc, nghĩ không ra ngay cả việc này mà Tương Khổng Minh cũng dọ thám biết được, vội vàng nói: “Hạ quan nhất thời hồ đồ, thu lễ phẩm của bọn họ tặng cho, thực là không nên, sau khi trở về, lập tức trả lại toàn bộ.”

Tương Khổng Minh nhướng mày, cũng không trả lời. Hứa Hải Phong lại biết, ở trong lòng Tương đại quân sư, người cùng người luôn là ngang hàng. Cho nên đối với cách nói xem người như hàng hóa của Đồng Nhất Phong mười phần phản cảm.

Hắn mỉm cười, nói: “Đồng tướng quân không cần lo lắng, quân sư đại nhân chỉ là đùa với ngươi một chút thôi.”

Đối với chuyện Đồng Nhất Phong riêng nhận hối lộ, Hứa Hải Phong cũng không phải thập phần để ý. Tương Khổng Minh cũng từng nói qua, nếu nước quá trong sẽ không có cá, nghĩ muốn trăm quan thiên hạ một lòng vì dân, không hề tham tang uổng pháp, điều này vốn là thiếu thực tế, là một nguyện vọng tốt đẹp hoang đường tuyệt luân. Cho nên chỉ cần bọn họ làm không quá mức, làm cho dân phẫn nộ mãnh liệt, Hứa Hải Phong liền mở một mắt nhắm một mắt, làm như chưa từng nhìn thấy.

Tương Khổng Minh nhìn thoáng qua Hứa Hải Phong, chỉ thấy hắn nhìn mình vươn ngón tay cái, trong tai nghe được hắn dùng thần công truyền âm nhập mật nói: “Quân sư đại nhân thật bản lãnh, thuật đọc tâm đã luyện tới lô hỏa thuần thanh.”

Hiểu ý cười, Tương Khổng Minh ngẩng đầu lên, khẽ cười nói: “Đồng tướng quân, chủ công nhà ta từ trước đến giờ hào sảng trượng nghĩa, đối đãi tướng lãnh dưới trướng lại càng….Khái, chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt. Nếu Đồng tướng quân chịu một lòng truy tùy, ngày sau phân đất phong hầu cũng là chắc chắn.”

Bổn ý của hắn là muốn đem Hứa Hải Phong khen diệu một phen, nhưng chuyển niệm vừa nghĩ, Hứa Hải Phong thân là thống lĩnh Hắc Kỳ quân, đã hơn một năm, cũng không hề quan tâm gì tới sĩ tốt, mà còn đem toàn bộ quân lương gom vào trong túi. Hành vi như vậy vô luận như thế nào cũng không thể ghép chung với câu nói thương lính tốt như con mình.

Cho dù da mặt của hắn có dày như thành tường, nhưng lúc này cũng có chút ngại ngùng, không thể làm gì khác hơn là nói lướt qua.

Đồng Nhất Phong biến sắc, nghĩ không ra hắn không ngờ dám không chút cố kỵ đem loại lời đại nghịch bất đạo này nói thẳng ra đương tràng, trong khoảng thời gian ngắn, tim như trống trận, khóe miệng giật vài lần, cũng nói không ra lời.

Trong lòng hắn giống như dây đàn căng cứng, vô cùng khẩn trương, nếu Tương Khổng Minh đã nói rõ ràng như thế, đó chính là có chủ tâm muốn kéo chính mình vào lửa. Nếu một khi mình cự tuyệt, chỉ sợ lập tức sẽ gặp đại họa trước mắt.

Hắn luôn mãi cân nhắc, do dự do dự không quyết, Hắc Kỳ quân dù là danh chấn thiên hạ, nhưng nghĩ muốn nhờ vào một quân đội đối kháng cùng triều đình trung ương, chỉ sợ còn là dữ nhiều lành ít. Nếu chính mình leo lên thuyền tặc, chỉ sợ là đi lên dễ dàng, còn muốn leo xuống thì còn khó hơn lên trời.

Đến lúc đó, sợ là khó thoát một đao trên cổ.

Hắn theo bản năng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy hai cấp trên đang mỉm cười nhìn mình.

Đồng Nhất Phong không tự chủ được rùng mình một cái, mặc dù gương mặt bọn họ tràn đầy tươi cười, nhưng trong ánh mắt lại không có nửa điểm ý cười. Đồng Nhất Phong lập tức rõ ràng, lúc này người là đao kiếm, ta là thịt cá, không còn đường cò kè mặc cả.

Hắn bèn tiến lên hai bước, nhìn Hứa Hải Phong quay đầu liền bái, miệng hô: “Mạt tướng bái kiến chủ công.”

Hứa Hải Phong trong tiếng cười lớn tự mình nâng hắn dậy, nói: “Đồng tướng quân khách khí, sau này tất cả mọi người là người một nhà, cũng không cần hành lễ thế này nữa.”

Đồng Nhất Phong vội vàng gật đầu đáp ứng.

Tương Khổng Minh cũng đứng lên, vượt qua bàn, đi tới trước mặt của hắn, nói: “Nghe nói một nhà lớn nhỏ của tướng quân đều ở lại trong đại doanh phương tây, học sinh đã phái người đi tới đó, đón bọn họ đến đây, ngày sau liền cùng tướng quân hưởng thụ tình cảm gia đình vui vẻ.”

Sắc mặt Đồng Nhất Phong trong nháy mắt liền trắng bệch, người này học thức uyên bác, hơn nữa làm việc thì lòng dạ độc ác, câu nói kia rõ ràng là muốn đem người nhà uy hiếp chính mình.

Hắn miễn cưỡng nở ra nụ cười, nói: “Chuyện nhà nhỏ nhặt của hạ quan, không ngờ còn làm phiền quân sư đại nhân phải phí tâm, quả thực không đảm đương nổi a.”

Tương Khổng Minh ha ha cười nói: “Nếu chủ công nói sau này Đồng tướng quân là người nhà, vậy học sinh nghĩ có một chuyện muốn làm phiền tướng quân, chẳng biết có được không?”

Đồng Nhất Phong biết tất nhiên không phải là chuyện tốt gì, nhưng thời khắc này tuy trong lòng hắn vạn lần không muốn, cũng không dám từ chối ra miệng: “Quân sư đại nhân xin cứ phân phó, hạ quan sẽ cạn kiệt toàn lực làm việc, vì chủ công và quân sư đại nhân hiệu mệnh.”

Tương Khổng Minh cười a a đưa qua một tờ giấy, Đồng Nhất Phong thuận tay cầm lấy, nghi hoặc mở ra vừa nhìn, lập tức hít sâu một hơi, trong ánh mắt nhìn về phía Tương Khổng Minh lộ ra vẻ hoảng sợ.

Trong trang giấy viết tên một số người, đổi lại là người khác có lẽ không hiểu gì, nhưng Đồng Nhất Phong lại cũng biết rõ ràng, những người này đều là người của Trình gia cùng Thiên Ưng quân đoàn hai đại cự đầu an trí trong thành làm tai mắt.

“Những người này đều là gian tế của Khải Tát cài vào Ngọa Long thành, xin mời Đồng tướng quân kiểm điểm nhân mã, đưa bọn họ một lưới bắt hết.” Tương Khổng Minh thu hồi tươi cười, nghiêm mặt nói.

Đồng Nhất Phong biết một khi đưa bọn họ bắt hết, liền đại biểu mình cùng hai đại thế lực này lập tức sẽ quyết liệt.

Hứa Hải Phong có lẽ còn không quan tâm, nhưng người chấp hành như hắn có trăm miệng cũng không thể bào chữa. Từ nay về sau, cũng chỉ đành toàn tâm toàn ý đầu hiệu cho Hứa Hải Phong, không còn đường lui nào khác.

Chỉ là việc đã đến nước này, hắn không còn lựa chọn nào khác, không thể làm gì khác hơn là khàn giọng nói: “Hạ quân tuân mệnh.”

Tương Khổng Minh cầm tay hắn, lời nói nghiêm trọng: “Học sinh đã hạ xuống lệnh giới nghiêm, Ngọa Long thành cho phép vào không cho phép ra. Lần này tướng quân đi cần phải cẩn thận để ý, chớ nên để cá lọt lưới. Nhớ lấy, thà rằng giết lầm, không thể bỏ sót.”

Thân thể Đồng Nhất Phong run lên nhè nhẹ, cắn răng nói: “Hạ quan rõ ràng, sẽ không phụ lòng quân sư đại nhân an bài.”

“Được, tướng quân có thể đi, ta cùng quân sư đại nhân cung kính chờ đợi tin tức.” Hứa Hải Phong vui vẻ cười cười, thuận miệng nói: “Lúc tướng quân đi ra ngoài, thuận tiện gọi vị sứ giả Khải Tát nhân vào đây đi.”

Đồng Nhất Phong thi lễ cáo lui, đi ra cửa phòng, lúc này hắn mới phát giác lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, dính chặt vô cùng khó chịu.

Đối với vị quân sư đại nhân có bề ngoài bình thường này, Đồng Nhất Phong vào hôm qua là ngưỡng mộ sở học của hắn, nhưng hôm nay vừa kính vừa sợ. Từ khi hắn ngay tại cửa thành công khai chiêu lãm chính mình, đã sớm đem toàn bộ sự vụ an bày thỏa đáng, vốn là không sợ mình không bằng lòng.

Tâm cơ trí mưu như thế, làm cho người ta không rét mà run.

Càng làm trong lòng hắn run sợ chính là, tai mắt vị Tương Khổng Minh này dường như không chỗ nào không có, chỉ mới đến Ngọa Long thành có một ngày ngắn ngủi, lại đối với sự vụ trong thành nắm rõ như lòng bàn tay. Mà ngay cả đối với sự phân bố tai mắt của hai đại thế lực trong thành mà mình phải thiên tân vạn khổ mới suy đoán ra cũng không ngờ lại bị hắn viết đi ra.

Điều này vốn là việc không có khả năng, giải thích duy nhất, chính là lúc Hứa Hải Phong rời đi, ở trong thành đã ẩn giấu đại lượng mật thám, cho nên mới có thể hiểu rõ mọi việc trong thành như lòng bàn tay.

Vừa nghĩ tới những hành vi cử động của mình lúc nào cũng bị vây trong sự giám thị của Hứa Hải Phong, Đồng Nhất Phong liền cảm giác được cả người dựng đứng tóc gáy, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Hắn theo bản năng hướng bốn phía nhìn một chút, phảng phất như nơi này có tai mắt của Hứa Hải Phong giống như hổ rình mồi đang coi chừng hắn.

Chứng kiến Đồng Nhất Phong căng thẳng rời đi, Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh hai người nhìn nhau cười.

Mới vừa rồi hai người bọn họ phối hợp ăn ý, đem Đồng Nhất Phong đùa giỡn trong lòng bàn tay. Từ đó về sau, Đồng Nhất Phong quả nhiên chưa từng có lòng phản loạn bao giờ.

Kỳ thật làm cho Đồng Nhất Phong nghi thần nghi quỷ không phải là tai mắt của Hứa Hải Phong gài vào trong thành, mà chính là thuật đọc tâm của Tương Khổng Minh, điều này so với mật thám gì cũng dùng tiện hơn rất nhiều.

“Quân sư đại nhân lần này phí nhiều khổ tâm, Đồng tướng quân có thua trên tay của ngươi, cũng là không oan.” Hứa Hải Phong cười nói.

Tương Khổng Minh thản nhiên ngồi về chỗ của mình, thoải mái vươn tay chân mệt mỏi, nói: “Hôm qua ta tra xét trướng bổn trong thành một chút, không ngờ lại điều lý rõ ràng, làm cho người ta vừa xem liền hiểu ngay. Dùng cách tính thời cổ mà có được thành tích như thế, vị Đồng Nhất Phong này trong phương diện hậu cần nội chính đúng thật là một nhân tài rất giỏi.”

Hứa Hải Phong tiện tay đọc qua bản tính toán trên bàn, có vẻ quan tâm hỏi: “Khải Tát nhân sắp đến, quân sư đại nhân có ý định đòi bao nhiêu tiền chuộc A Địch Tư?”

Trên mặt Tương Khổng Minh lộ ra vẻ tươi cười thích thú: “Đương nhiên là giá tiền trên trời.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx