Đại Hán, kinh sư.
Tòa cổ thành ngàn năm nguy nga, vẫn là niềm kiêu hãnh trong mắt người Hán, sự tồn tại của nó tựa như một viên dạ minh châu sáng ngời, đại biểu truyền thừa mãi mãi, diễn sinh ra nền văn minh sáng lạn vô cùng của dân tộc Đại Hán.
Từ Hán Cao tổ khai quốc, định làm kinh sư, mấy trăm năm qua, cửa thành cho tới bây giờ chưa từng đóng cửa bởi vì ngoại tộc xâm chiếm.
Nhưng mà hôm nay, lịch sử không ngờ đã viết lại.
Trên thành tường cao lớn, đứng thẳng vô số thành vệ quân, trong ánh mắt mờ mịt của bọn họ hỗn loạn một tia sợ hãi khó có thể che giấu.
Kinh sư, cho dù ở bốn mươi lăm năm trước, Hung Nô nhân dồn sức mà đánh, cũng chưa từng đến được dưới thành. Khiến cho toàn bộ người Hán đều sinh ra một loại tự tin mù quáng rằng tòa thành này vĩnh viễn sẽ không bị lọt vào công kích.
Này đây, nghe được Hung Nô nhân đột phát phòng tuyến tây bắc, mục tiêu trực chỉ kinh sư, bọn họ còn tưởng rằng lỗ tai của mình nghe lầm.
Nhưng đúng là khi Kim Lang quân thiết kỵ cưỡi trên tuấn mã cao lớn, thân mặc khải giáp màu vàng ở ngoài thành bắt đầu xuất hiện, mọi người mới có sự kinh hoàng của kẻ bị dồn đến đường cùng.
Cả kinh sư đột nhiên sôi trào lên, những nam đinh có thể cầm được binh khí đều bị chinh triệu, bọn họ khoác vào y giáp hoặc cũ hoặc mới tinh, bị đưa lên thành tường.
Dù hai chân bọn họ không ngừng run lên, dù sắc mặt bọn họ tái nhợt, nhưng bởi vì có sự tồn tại của bọn họ, Hoàng Long quân đoàn tinh nhuệ đã bị khuyết thiếu năm vạn quân sĩ mới không hề lộ ra sơ hở gì trên tường thành.
Phương Lệnh Thiên phụ trách thủ thành, hắn đứng trên tường thành quan sát hồi lâu, quyết đoán hạ lệnh phóng ra.
Ba ngàn chiến sĩ Hoàng Long quân đoàn tràn ra, một đoạn đường đi tới, thẳng đường không trở, hướng Hung Nô nhân đánh tới.
Hung Nô nhân vừa đến, cũng chỉ có ba ngàn bộ đội tiên phong. Bọn họ tùy theo đại quân công kích tan vỡ đại doanh tây bắc của Hán đình, một đoạn đường xuôi nam, còn là lần đầu lọt vào bộ đội trong thành cường lực chống cự.
Giao chiến nửa canh giờ, đại thống lĩnh Lưu Chính Trung của Hoàng Long quân đoàn tự mình khoác giáp lên ngựa, hô to: “Nam nhi bảo vệ quốc gia, chính là bổn phận.”
Hắn xung trận lên trước, phần liều mạng, chạy vọt vào trận địch, trong khoảng thời gian ngắn, sĩ khí tăng nhiều.
Lấy ba ngàn đối ba ngàn, Hoàng Long quân đoàn với lực chiến đấu hơi kém hơn một bậc đánh lui Hung Nô quân đường xa mà đến.
Chính là bởi vì một trận đánh này, phảng phất như một viên định tâm hoàn, làm quan binh cùng dân chúng trong thành khởi lên dũng khí lớn lao.
Chỉ là khi đại quân Hung Nô cuồn cuộn tràn tới, dù là Phương Lệnh Thiên cũng chỉ đành hạ lệnh đóng chặt cửa thành, không thể xuất chiến.
Kinh sư trọng địa, thành tường dày cứng, lại còn có nhiều tên nhiều đá, lương thảo trong thành cũng đủ kéo dài ba tháng.
Cùng Hung Nô nhân giao chiến, chú trọng nhất là chữ “thủ”, Phương Lệnh Thiên đối với việc này, vô cùng hiểu rõ so với người khác. Các loại vật chất dùng để thủ thành đều được dời lên tường thành, dùng đợi lúc Hung Nô nhân công thành, đối phó bọn họ.
Nhưng làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, suốt mấy ngày qua, hắn cũng không đợi được tin tức Hung Nô nhân công thành, lại nhìn thấy con trai cùng con rể.
Tuy ý định của Hung Nô nhân là hoàn toàn phong tỏa kinh sư, nhưng một tòa thành lớn tới như vậy, muốn đoàn đoàn vây khốn, cũng không phải là chuyện dễ dàng, đối với Hung Nô nhân chỉ có mười lăm khinh kỵ mà nói, yêu cầu này hiển nhiên là vượt ngoài phạm vi năng lực của bọn họ.
Vì vậy đám người Hứa Hải Phong mới có thể thừa dịp bóng đêm lẻn vào kinh sư.
Nội viện Phương phủ, Phương Lệnh Thiên nhìn trưởng tử nhiều năm không thấy, trong lòng trăm mối cảm xúc, cầm tay hắn nặng nề bóp một chút, giữa cha con tâm ý tương thông, cũng không cần lên tiếng.
“Phụ thân, nếu chúng ta đã trở về, trách nhiệm thủ thành liền giao cho con đi.” Phương Hướng Minh cầm hai tay lão phụ, bàn tay bởi vì nhiều năm chinh chiến mà trở nên thô to.
Nếu bàn về những tướng lãnh tuổi trẻ của Đại Hán đương thời, có tư cách cùng thực lực nói ra những lời này không quá ba người. Mà Phương Hướng Minh lại không thể nghi ngờ đúng là một trong ba người có tư cách nói ra những lời này.
Tại đại doanh phương bắc, hắn chiến công hiển hách, đi tới phương tây, lại càng dương danh một mặt, lập nên kỳ công.
Gia chủ đời kế tiếp của Phương gia, hắn đã là người duy nhất được lựa chọn. Không chỉ như thế, lực ảnh hưởng của hắn còn bắn tới những con cháu thế gia khác, cùng Hứa Hải Phong xuất thân từ bình dân ở trong Đại Hán quân cũng liệt vào danh vang nhất thời.
Bằng vào thân phận đặc thù của Phương gia trưởng tử trưởng tôn, hắn có thể so với bất kỳ kẻ nào giảm đi rất nhiều con đường quanh co mà đạt tới đỉnh.
Phương Lệnh Thiên vui mừng bật cười, đây là lần đầu tiên trong suốt mấy ngày nay hắn phát ra nụ cười từ trong nội tâm.
“Phong nhi, ngươi nói đi?” Phương Lệnh Thiên không đáp lời hắn, mà là hỏi lại Hứa Hải Phong.
Hứa Hải Phong bật cười nói: “Nhạc phụ, ngài không trả lời đại ca, lại đi hỏi con, chẳng phải là làm khó con sao?”
Phương Lệnh Thiên cất tiếng cười to, rồi sau đó thở dài nói: “Có thể gặp lại các ngươi ở đây, lão phu không còn cầu gì nữa.”
Nghe xong những lời này của hắn, trong lòng Hứa Hải Phong cùng Phương Hướng Minh hiện ra điềm xấu.
Phương Hướng Minh lôi kéo tay lão phu bóp chặt thêm ba phần, nói: “Phụ thân, lần này con đến, chứng kiến Hung Nô uy thế tuy lớn, nhưng bọn họ cũng chỉ toàn là khinh kỵ binh, vẫn chưa mang theo truy trọng. Chỉ bằng những người này, tưởng muốn công hạ kinh sư, không thể nghi ngờ là người si nói mộng. Hơn nữa bọn họ là khinh kỵ, mang theo lương thảo nhất định không nhiều lắm, cho dù là có sưu tìm ba thước, cũng đừng mơ tưởng tại ngoại ô tìm đủ trợ cấp cho mười lăm vạn nhân mã. Vì thế con kết luận, chậm thì mười ngày, lâu thì hai tháng, nguy cơ khốn thành sẽ giải.”
Phương Lệnh Thiên buông tay nhi tử, trở lại chỗ ngồi, nhắm lại hai mắt, đôi mày vốn đã giãn ra giờ lại cau chặt: “Nếu chỉ có bao nhiêu quân như vậy ngoài thành, vi phụ lại cần gì lo lắng như thế.”
Phương Hướng Minh không hiểu ý hắn, quay đầu nhìn về phía Hứa Hải Phong, chỉ thấy hắn cũng tràn đầy đồng cảm mà thở dài. Lập tức biết, một già một trẻ đây nhất định là có chuyện gì giấu diếm mình, mà còn là việc quan trọng khẩn yếu.
Hắn đang muốn hỏi tới, thình lình nghe ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, Phương Lệnh Đức không để ý lễ phép, đẩy cửa mà vào, kêu lớn: “Đại ca, tiểu tử Lý Bác Hồ đem về tới.”
Phương Lệnh Thiên từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, động tác vô cùng nhanh nhẹn, một điểm cũng nhìn không ra hắn là một lão nhân sáu mươi tuổi: “Cái gì? Hắn đã trở về?”
Kinh sư, hoàng thành, ngự thư phòng.
Đương triều hoàng đế Hán Hiền đế, thái tử Lưu Chính Khải, tam đại thế gia gia chủ, cùng với Phương Hướng Minh, Hứa Hải Phong mọi người tề tập một chỗ.
So với mật nghị lần trước, duy nhất vắng mặt Cổ Đạo Nhiêm, bởi vì hắn tự mình lên tiếng, muốn tùy quân đi phương bắc đại doanh.
Phương Lệnh Thiên tuy cố kỵ vạn phần với họ Cổ, nhưng nghĩ đến lần này hắn có đi cũng chỉ là lấy danh mà không thực quyền, cũng không hề phản đối, chỉ là thông qua thư nhà, báo cho Phương Lệnh Thần phải cẩn thận đề phòng.
Hai người Hứa Hải Phong là tự mình lên kinh, nguyên lai không hề lộ ra tin tức, chỉ là Hung Nô đại quân phạm cảnh, thế như chẻ tre, đã đánh tới kinh thành. Bọn họ gặp phải chuyện này, cũng bất chấp mọi sự.
Hán Hiền đế tuy âm thầm tức giận cử động lần này của hai người bọn họ, nhưng dù sao biết lúc này binh hung chiến nguy, đúng là lúc cần dùng người, không thể tự hủy chính mình, nên đối với cử động tự rời nơi trú thủ của bọn họ cũng làm như không thấy, ngược lại còn vui vẻ an ủi vài câu.
Sau một lúc lâu, một gã tướng lãnh vóc người khôi ngô, mày rậm mắt to, khoảng chừng năm mươi tuổi dưới sự dẫn dắt của thái giám trong cung, đi tới ngự thư phòng.
Hắn vừa vào cửa, liền xoay người bái xuống, nặng nề khấu đầu ba cái thật mạnh, nức nở nói: “Tội thần Lý Bác Hồ cô phụ hoàng ân, tội đáng muôn chết.”
Hán Hiền đế nhìn hắn đầy mặt phong trần, rõ ràng là vội vã chạy tới, lại nghĩ tới khó khăn hôm nay, bật người lên, lửa giận bùng nổ, quát mắng: “Hay cho Lý Bác Hồ, trẫm phong ngươi làm đại thống lĩnh Thương Lang quân đoàn, ngươi không vì trẫm cố thủ biên cương, lại lâm trận bỏ chạy, ngươi…ngươi còn mặt mũi tới gặp trẫm sao?”
Lý Bác Hồ đột nhiên ngẩng đầu, cao giọng nói: “Thần tự biết tội chết, không dám giải thích, hôm nay đến kinh, chỉ vì hướng hoàng thượng bẩm rõ một việc.”
Hán Hiền đế gắt gao nhìn hắn, từ trong môi chậm rãi nhổ ra một chữ: “Nói…”
“Hán có nội tặc.” Lý Bác Hồ đối với thanh âm tràn ngập sát khí kia làm như không nhìn thấy, chỉ là lớn tiếng hô.
“Cái gì…” Hán Hiền đế kinh hãi thất sắc, bật thốt kêu lên.
Lý Bác Hồ quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn quét một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Hứa Hải Phong.
Phương Lệnh Thiên biết hắn cố kỵ trong lòng, thấy thế liền nói: “Bác Hồ, hắn là con rể của vi huynh, Hứa Hải Phong.”
“Hứa Hải Phong.” Lý Bác Hồ thần sắc vừa động, dò hỏi: “Hắc Kỳ quân?”
“Đúng là mạt tướng.” Tuy Lý Bác Hồ lâm trận bỏ chạy, nhưng Hứa Hải Phong lại chưa từng có nửa điểm khinh thường, ngược lại cung kính thi lễ.
“Được, nếu là Hứa tướng quân, vậy tội thần cũng yên tâm.”
“Bác Hồ, tây bắc đại doanh đến tột cùng làm sao mất đi, ngươi nói rõ chi tiết.” Phương Lệnh Thiên tiến lên trước một bước, dò hỏi.
Lý Bác Hồ cười thảm một tiếng, rên rỉ nói: “Đại ca, ta hối hận vì không nghe lời ngươi, mới có biến cố hôm nay.”
Phương Lệnh Thiên nhướng cao mày, lập tức hiểu rõ trong lòng, cả giận nói: “Quả nhiên là Trình gia sao?”
“Mười ngày trước, Hung Nô Kim Lang quân đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đánh đại doanh tây bắc bất ngờ, chúng ta ứng phó không kịp, tuy liều chết chống cự, nhưng sức yếu không địch nổi, không thể làm gì khác hơn là mang những người còn lại mở ra đường máu, chạy tới kinh sư. Chỉ là trên đường gặp phải ám sát, từng bước khó khăn, cho đến hôm nay mới có thể trở về.”
“Năm vạn quân sĩ, có thể tùy theo tội thần bình an phản hồi, chỉ còn lại ngàn người, những người khác…người khác…” Gương mặt tái nhợt của Lý Bác Hồ lão lệ tung hoành, ai nói nam nhi không đổ lệ, chỉ là vì chưa tới lúc thương tâm.
“Thám tử…thám tử đâu?” Hán Hiền đế giận run bần bật, quát lớn: “Hung Nô nhân làm sao tới, thám tử đều chết sạch sao?”
“Bốn tháng trước phụ trách tình báo của phương bắc, chính là Trình Anh Hào.” Lúc này Phương Lệnh Thiên đã sáng tỏ duyên cớ bên trong, cười lạnh nói: “Hay cho Trình gia, hay cho một kế giương đông kích tây, các ngươi…làm thật tuyệt a.”
“Trình gia?” Hán Hiền đế kinh hô, dò hỏi: “Phương ái khanh, ngươi nói cái gì?”
“Trình gia, chính là nội tặc bán nước.” Phương Lệnh Thiên nghiến chặt răng, phẫn nộ quát.
Hán Hiền đế giương mắt nhìn lại, ngoại trừ thái tử Lưu Chính Khải có vẻ chợt hiểu, còn lại mọi người đều trầm mặc không lên tiếng, nhưng trên mặt cũng không thấy nửa phần kinh ngạc, hắn ngưng đọng chốc lát, lập tức tỉnh ngộ.
Nặng nề ngã ngồi trên ngai vàng, khuôn mặt của hắn tựa hồ trong nháy mắt chợt già nua rất nhiều.
@by txiuqw4