Hứa Hải Phong đâm ra một kiếm kinh thiên, nhìn như uy phong bát diện, kỳ thật hao tổn tinh khí thần cũng đã đạt tới cực hạn có thể thừa nhận. Nếu chưởng lực của Trình Huyền Phong cường thịnh hơn nữa, chưa hẳn là hắn có thể đột phá ra ngoài.
Tuy hắn nhờ vào một cỗ ý niệm bất khuất, miễn cưỡng làm bị thương Trình Huyền Phong, nhưng bản thân cũng chịu trọng thương. Chỉ là dưới tình huống này, hắn không thể vận khí điều dưỡng, ngược lại còn phải cùng Lý Minh Đường liên thủ giao chiến cùng Trình Huyền Phong, khiến cho thương thế càng thêm nghiêm trọng ba phần.
Nếu không có hầu hài kịp thời chạy tới, song phương cứ tiếp tục dây dưa, hậu quả thật không thể chịu nổi.
Chẳng qua làm cho hắn đáng giá kiêu hãnh chính là hắn đã thành công đem công phu hành động hóa nhập vào tinh thần thế giới của chính mình, làm cho Trình Huyền Phong thủy chung đoán không ra thương thế của hắn nghiêm trọng đến bao nhiêu.
Nhưng thời khắc này, hắn quả thật đã hoàn toàn kiệt lực, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, bất chấp tình thế nguy cơ, liền muốn nhập định chữa thương.
Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền vào trong tai, Hứa Hải Phong nhướng mày, giương mắt nhìn lên.
Chỉ thấy một thanh niên tướng lãnh cầm mạch đao trong tay, cõng thêm một người, đang chạy nhanh tới.
Thanh niên đi ngang qua, nhìn thấy tướng mạo thần thái vô cùng dị thường của hầu hài, nao nao, lại nhìn Lý Minh Đường khí thế sắc bén, hô hấp cũng chợt cứng lại.
Mắt của hắn có chút cao minh, lập tức cảm thấy được khí thế như biển cả vô cùng cường đại của Lý Minh Đường, trong lòng không khỏi sinh ra sự sợ hãi.
“Lưu tướng quân…” Hứa Hải Phong liếc mắt liền nhận ra người nằm trên lưng hắn chính là lão bằng hữu Lưu Tuấn Thư.
“Các hạ là ai?” Thanh niên tướng lãnh kia lui ra sau nửa bước, theo bản năng bày ra tư thế phòng ngự, quát hỏi.
Hứa Hải Phong vẫn không đứng dậy, ngồi dưới đất, nhẹ giọng nói: “Hứa Hải Phong.”
“Hứa Hải Phong? Chính là Hắc Kỳ quân thống lĩnh Hứa đại tướng quân?”
“Đúng vậy, tướng quân là…”
Trong ánh mắt thanh niên kia lộ vẻ vừa vui vừa sợ, nói: “Mạt tướng Thương Lang quân đoàn phó thống lĩnh Lý Quan Anh, tham kiến đại tướng quân.”
Hứa Hải Phong thoáng gật đầu, ánh mắt dời qua Lưu Tuấn Thư.
Lý Quan Anh lập tức hiểu được, giải thích: “Lưu tướng quân tại Bắt Thắng môn trở kích Hung Nô nhân, lực tận hôn mê. Mạt tướng phụng mệnh hộ tống hắn đi gặp thái tử điện hạ.”
“A, vậy Bắc Thắng môn thế nào?” Hứa Hải Phong dò hỏi.
Lý Quan Anh ngẩng cao đầu, cao giọng nói: “Thương Lang quân đoàn đại thống lĩnh Lý Bác Hồ thượng tướng quân tự mình dẫn ba trăm dũng sĩ trú thủ, quyết không dung cho Hung Nô nhân tiến vào.”
“Được, không hổ là đại thống lĩnh Thương Lang quân đoàn.” Hứa Hải Phong nhướng mày khen, hắn xoay chuyển ánh mắt, lướt lên người Lưu Tuấn Thư, hỏi: “Tướng quân lại muốn đi đâu?”
Ánh mắt Lý Quan Anh buồn bã, nói: “Mạt tướng phụng mệnh hộ tống Lưu tướng quân đi tìm thái tử điện hạ.”
Hứa Hải Phong nghe trong thanh âm của hắn tràn ngập kiêu hãnh, liên tưởng đến tên họ hắn, lập tức trong lòng sáng tỏ, nói: “Thái tử điện hạ đã đi ra tây môn, Lý huynh nếu đi nhanh một chút, là có thể đuổi theo.”
“Đa tạ chỉ điểm.” Lý Quan Anh đang muốn rời đi, đột nhiên phát giác Hứa Hải Phong vẫn ngồi bất động, bước chân lập tức ngừng lại: “Hứa tướng quân vì sao không đi?”
“Trên người tại hạ có thương tích, điều tức chốc lát sẽ tự đi, Lý huynh xin cứ tự nhiên.” Hứa Hải Phong mỉm cười nói.
Lý Quan Anh giật mình, mắt nhìn Lưu Tuấn Thư trên lưng, muốn nói lại thôi.
Hứa Hải Phong cười ha ha nói: “Lý huynh, ta có hai tên thủ hạ này hộ pháp, trong thiên hạ có thể làm thương đến ta chỉ sợ không nhiều lắm, còn thỉnh không cần lo lắng.”
Lý Quan Anh ngẩng đầu nhìn Lý Minh Đường, đột nhiên chứng kiến trong hai mắt hắn bạo xuất ra một lũ tinh quang, nhượng hắn không tự chủ được chợt rùng mình, đến tận đây mới biết võ công người này sâu không lường được.
Hắn chắp tay nói: “Đã như vậy, mạt tướng xin cáo lui, sau này còn gặp lại.”
Hứa Hải Phong đáp lễ, nói: “Ngày sau gặp lại, nhất định phải cùng Lý huynh uống rượu nói chuyện, chúng ta hẹn tái kiến.”
Lý Quan Anh nặng nề gật đầu, thi triển khinh công, trong nháy mắt đi xa.
Bên ngoài khách sạn thành tây, ánh mắt Phương Hướng Minh lo âu chờ đợi, hai mươi tùy tùng của hắn cũng đã sớm đầy đủ, chỉ chờ phân phó.
“Tướng quân…bọn họ tới.” Một người kêu lớn.
Gương mặt Phương Hướng Minh lộ vẻ vui mừng, cất bước tới đón, nhưng khi ánh mắt hắn đảo qua trong nhóm người, vẻ tươi cười trong mắt lập tức đọng lại.
“Bái kiến điện hạ.” Phương Hướng Minh dù sao xuất thân thế gia, tuy lòng như lửa đốt, nhưng cũng không mất lễ phép.
“Ân, Phương khanh gia đã tới? Còn Hứa tướng quân đâu?” Lưu Chính Khải lên tiếng, giương mắt chung quanh, lúc hắn rời đi, Phương Hướng Minh còn đang ở lại trong cung, nên hắn không biết biến cố bên trong.
Phương Hướng Minh nhướng đôi mày kiếm, nói: “Nhị đệ một mình khiêu chiến Trình Huyền Phong, lúc này không biết kết quả, mạt tướng còn đang chờ đợi.”
Đám người Lưu Chính Khải liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đồng thời lộ ra vẻ cổ quái. Trình Huyền Phong là người ra sao, dù là Hứa Hải Phong có lợi hại hơn gấp đôi, chỉ sợ hôm nay cũng khó thoát tai kiếp.
“Không cần đợi, chúng ta lập tức phải đi, chậm trễ không kịp.” Trương Tử Hoa lớn tiếng quát.
“Không sai, đi mau.” Phương Lệnh Đức bước lên hai bước, nói: “Chúng ta lập tức chạy tới tây môn, nơi đó có chiến mã, có thể đỡ chân.”
Đoàn người bước nhanh đi qua, Phương Hướng Minh đưa mắt nhìn hoàng cung phương xa, vung tay lên, suất lĩnh hai mươi cấp dưới đi theo sau.
Tới quân doanh tây môn, Phương Lệnh Đức đưa ra lệnh bài, điều ngựa, mọi người cùng cưỡi, đang muốn chạy tới đại môn. Chợt thấy Phương Hướng Minh vẫn đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, hai mươi cấp dưới sau lưng hắn thấy chủ tướng như thế, cả đám vẫn đứng thẳng tắp.
“Hướng Minh, ngươi điên rồi, mau đi.” Phương Lệnh Đức lớn tiếng trách mắng.
Phương Hướng Minh nhìn khuôn mặt kích động của hắn, trong lòng dâng lên một trận ấm áp, hắn mỉm cười nói: “Nhị thúc, thỉnh ngài che chở thái tử điện hạ đi đại doanh phương bắc đi.”
Trong lòng Phương Lệnh Đức nổi lên dự cảm xấu, ánh mắt của hắn nhìn trừng Phương Hướng Minh, hỏi: “Còn ngươi?”
“Tiểu chất đã đáp ứng nhị đệ, muốn ở tại tây môn chờ hắn, không gặp không tiêu tan.” Phương Hướng Minh mỉm cười đáp.
“Hồ đồ…” Phương Lệnh Đức giận tím mặt, nhảy xuống ngựa, đưa tay tát tới.
“Ba…” Một tiếng vang thanh thúy, Phương Hướng Minh không tránh không né, tùy ý cho cái tát giáng lên mặt thật nặng nề, mặt của hắn sưng lên, nhưng không nói một lời, trong mắt vẫn quật cường chấp nhất.
Phương Lệnh Đức dùng ngón tay run rẩy chỉ vào Phương Hướng Minh, nói không ra tiếng: “Ngươi…ngươi đáng chết, tưởng muốn cho Phương gia tuyệt hậu sao?”
Phương Hướng Minh lại mỉm cười, chỉ là gương mặt sưng đỏ không tan, vẻ tươi cười có chút cổ quái, nhưng lúc này lại không ai cười nổi.
“Nhị thúc, Ngọa Long thành có Trí đệ, tài trí của hắn không dưới tiểu chất, Phương gia quyết không phải không hậu nhân.”
Phương Lệnh Đức chỉ cảm thấy một trận máu huyết sôi sục, gương mặt già nua đỏ lên, nhưng nói không ra lời.
Đám người Lưu Chính Khải nhìn nhau, không biết làm sao khuyên răn.
Đột nhiên, phía sau một bóng người bay vọt tới.
Trương Tử Hoa biến sắc, kêu to: “Hộ giá.”
Lưu Chính Trung cùng Lưu Hoa Lương hai người không đợi phân phó, liền cùng hộ vệ bên người Lưu Chính Khải, lão phụng cung Cao Thừa Vĩ lại càng không chút tiếng động chắn ngay trước người Lưu Chính Khải. Lúc này, mọi người thật sự đúng là như chim sợ ná.
“Lưu tướng quân?”
“Tuấn Thư?”
Hai tiếng gọi phát ra từ miệng Trương Tử Hoa và Lưu Chính Trung.
Người tới chính là Lý Quan Anh.
“Thương Lang quân đoàn phó thống lĩnh Lý Quan Anh, tham kiến thái tử điện hạ.” Lý Quan Anh hành lễ nói.
Tuy trước kia hắn có nhìn thấy qua Lưu Chính Khải, nhưng đã sớm không nhớ rõ diện mạo. Nhưng hắn xuất thân thế gia, vừa nhìn phục sức trên người Lưu Chính Khải, liền tự nhiên mà đoán ra được thân phận của hắn.
“Nga, Lý thượng tướng quân hiện tại nơi nào?”
“Thượng tướng quân đang ở Bắc Thắng môn trở kích Hung Nô nhân đại quân, mạt tướng phụng mệnh hộ tống Lưu tướng quân đến đây, dọc theo đường đi đã gặp được Phương lão thượng thư, Hắc Kỳ quân Hứa thống lĩnh chỉ điểm, lúc này mới tìm được điện hạ.” Lý Quan Anh cất cao giọng nói.
“Phương lão thượng thư? Hứa thống lĩnh?” Ánh mắt Phương Hướng Minh run lên, trong lòng vừa thương tâm, vừa mừng vừa sợ, hỏi: “Quan Anh, ngươi gặp được bọn họ nơi nào?”
“Phương đại ca, ba vị thượng thư đang ở trước ngự thư phòng, Hứa thống lĩnh ở trong ngự hoa viên.” Lý Quan Anh hướng hắn gật đầu, hai nhà bọn họ thân thiết, nên không xa lạ nhau.
“Hứa Hải Phong còn sống?” Lưu Hoa Lương kinh ngạc hỏi.
Phương Hướng Minh nghe vậy quay đầu trợn mắt nhìn hắn, Lưu Hoa Lương vừa nói xong, liền biết không đúng, vội vàng quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn hắn.
Lý Quan Anh kinh ngạc nhìn bọn họ, nói: “Hứa thống lĩnh không biết vì sao bị trọng thương, bây giờ đang ngồi nơi đó điều tức.”
“Là ở đó?” Phương Lệnh Đức thở nhẹ, biết nếu Hứa Hải Phong không việc gì, vậy Phương Hướng Minh tự nhiên không còn kiên trì không chịu đi, cũng yên lòng.
“Dạ, chẳng qua bên người Hứa thống lĩnh có hai vị hộ vệ, võ công sâu không lường được.” Lý Quan Anh nói.
Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra, trách không được hắn có thể tránh khỏi tay Trình Huyền Phong, chẳng qua càng làm bọn họ kỳ quái chính là, đến tột cùng là người nào lại có bản lĩnh như vậy, có thể khiến cho đại tông sư Trình Huyền Phong vô công mà về.
“Giết…”
Đột nhiên phía sau truyền đến một trận hảm giết vang to, mọi người quay đầu nhìn lại, phía cửa tây, ánh lửa tận trời, Hung Nô nhân không ngờ giờ khắc này đã đánh bất ngờ vào cửa tây.
“Làm như thế nào?” Lưu Hoa Lương quay đầu hỏi.
“Đi cửa nam.” Phương Lệnh Đức thoáng trầm ngâm, nói.
“Không được, không còn kịp rồi.” Trương Tử Hoa lắc đầu.
Trong ánh mắt mọi người, đồng thời trồi lên một vấn đề, làm như thế nào?
“Hoa…”
Mọi người giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Phương Hướng Minh nhấc lên khải giáp, hướng Lưu Chính Khải quỳ xuống, nói: “Xin thứ cho thần thất lễ, mượn y bào của điện hạ dùng một lát.”
Lưu Chính Khải chưa trả lời, Trương Tử Hoa đã liền phản ứng, nói: “Vậy ta nhờ tướng quân.”
Nói xong, hắn nhìn Lưu Chính Khải nói: “Thỉnh điện hạ thay quần áo.”
Sắc mặt Lưu Chính Khải khẽ biến, rốt cục thở dài, cởi cẩm bào tùy thân, giao cho Phương Hướng Minh.
Phương Hướng Minh cầm cẩm bào, xoay người lại, nhìn về phía hai mươi tùy tùng của mình, đột nhiên đưa tay chỉ một hán tử có vóc người giống như Lưu Chính Khải, hỏi: “Có can đảm không?”
Hán tử kia đi nhanh tới, thuận tay cởi bỏ áo choàng trên người xuống, đem cẩm bào của Lưu Chính Khải mặc lên trên người, tức giận nói: “Kẻ nhát gan, sao xứng truy tùy tướng quân.”
“Được…” Phương Hướng Minh khen một tiếng, nói: “Huynh đệ, lên ngựa, đi theo ta.”
Hai mươi người đồng thời hò hét, tề tề nhảy lên ngựa, liền muốn tiến tới cửa tây.
Gương mặt Phương Lệnh Đức âm tình bất định, lại kéo cương ngựa của Phương Hướng Minh, nói: “Hướng Minh, ngươi tùy thái tử điện hạ đi đại doanh phương bắc, ta đi.”
Phương Hướng Minh nhìn vị trưởng bối này, cười nói: “Nhị thúc, ngài chưa chắc đi ra ngoài được a, sợ là còn gặp chuyện lớn.”
Trong lòng Phương Lệnh Đức rùng mình, hai tay nắm chặt không tự chủ được buông ra.
Lý Quan Anh đột nhiên đem Lưu Tuấn Thư giao cho Lưu Chính Trung, tiến lên, rút lên một cây trường thương, bước nhanh tới bên một con ngựa, nhảy lên, kêu to: “Tiểu đệ bất tài, nguyện tùy Phương đại ca một chuyến.”
Phương Hướng Minh ha ha cười, nói: “Quan Anh, Khóa Hầu Thương của ngươi luyện ra sao?”
Lý Quan Anh ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: “Trong Lý gia tộc, ngoại trừ thượng tướng quân, chính là tiểu đệ.”
Phương Hướng Minh đưa ngón tay cái, nói: “Được, ta đây an tâm.”
Theo sau, hắn chỉ vào một gã sĩ tốt nói: “Ngươi…lưu lại, tìm được nhị gia, nói cho hắn, đại ca không giữ lời, thỉnh hắn tha thứ.”
Tên sĩ tốt kia a một tiếng, vẻ mặt đau khổ đang muốn nói chuyện, chợt nghe hắn nói: “Nếu ngươi không thể truyền lời, sẽ không xứng gọi là Hồng Sắc Hải Dương dũng sĩ.”
Dứt lời, Phương Hướng Minh quát to một tiếng: “Các huynh đệ, theo ta giết Hung Nô thát tử.”
Chúng sĩ tốt hô to tương ứng, cùng nhau giục ngựa đi trước, đảo mắt không thấy tung tích.
Chỉ còn lại Phương Lệnh Đức lão lệ tung hoành đứng phía sau, không tiếng động kêu rên.
@by txiuqw4