Khí lưu nóng rực ở trong cơ thể không ngừng chạy chồm, máu dị xà phảng phất như bị kích thích mãnh liệt. Tuy cuộc chiến đã sớm chấm dứt, nhưng nó vẫn như trước duy trì tốc độ cao không ngừng lưu động.
Sắc mặt Hứa Hải Phong đỏ bừng, luồng đỏ bừng này từ từ lan tràn tới cổ, ngực, thậm chí toàn thân. Máu huyết bừng bừng chảy nhanh với tốc độ cao, khiến cho cơ thể hắn sinh ra độ nóng cực cao, đó là một loại độ nóng có thể khiến người sôi trào.
Một cỗ sương mù đỏ tươi từ trên người của hắn chậm rãi bay lên, sương mù ngưng mà không tiêu tan, quỷ dị đem toàn thân hắn bao phủ bên trong luồng sương mù màu đỏ kia.
Lý Minh Đường cùng hầu hài cố thủ bên cạnh hắn, đối với kỳ cảnh này cũng không hề để ý.
Một trận tiếng bước chân từ trên nóc nhà truyền đến, ngay sau đó một thân ảnh cao lớn từ trên nóc nhà nhảy xuống, chính là người đến chậm, thần tiễn thủ Triết Biệt.
Hắn chứng kiến tình hình trước mắt, lập tức giương cung nơi tay, lui sang một bên, cùng hai người kia hình thành thế tam giác, toàn lực đề phòng, có ba người bọn họ hộ pháp cho Hứa Hải Phong, chỉ sợ cho dù Trình Huyền Phong đã đi mà còn quay lại, cũng đành phải quay lưng mà về.
Sương mù màu đỏ ngày càng nồng đậm, một cỗ dị hương cũng phiêu đãng giữa không trung lóe ra tinh quang, làm cho người ta ngửi thấy liền muốn say.
Lại qua chốc lát, mây sương mù hóa thành thực chất, tựa như một con kén cực lớn màu đỏ đem Hứa Hải Phong bao phủ bên trong.
Một trận gió nhẹ thổi qua, sương mù kia nguy nga bất động, không ngờ lại không hề tan ra chút nào.
Bên trong kinh sư, cửa thành tây vừa mở liền đóng, trước cửa có hơn ngàn quan binh tay cầm lưỡi đao sắc bén, như hổ rình mồi coi chừng mọi người.
Quay mắt về phía thành phòng quân khải giáp sáng ngời, giương cung bạt kiếm, những dân chúng tụ tập ngay cửa thành chật chội cũng đành đứng yên không dám bước tới. Nhưng tiếng hảm giết bên trong thành có xu thế tăng lớn, hơn nữa còn đang hướng nơi này từng bước tới gần.
Trên mặt dân chúng đều lộ ra thần sắc bàng hoàng, một ít hài nhi còn lên tiếng khóc lớn, tràng diện cực độ hỗn loạn.
Đám người Lưu Chính Khải đã sớm thay đổi một thân quần áo, bọn họ xen lẫn bên trong đám người, hơn mười hộ vệ cố ý lưu lại hộ vệ bên người Lưu Chính Khải, bọn họ kinh nghiệm phong phú, hỗn tạp trong đám người cũng không chút nào chướng mắt, những ai muốn tới gần liền bị bọn họ kiên quyết ngăn cản xuống tới.
Lưu Hoa Lương tay chân lúng túng, nhẹ giọng hỏi: “Cửa thành bị phong, vậy phải tính sao?”
Phương Lệnh Đức từ khi chính mắt nhìn thấy cháu trai rời đi, trên tinh thần đã bị đả kích lớn, nghe vậy chỉ là đưa mắt nhìn cửa thành bị đóng kín, cũng không trả lời.
Lưu Chính Khải nhướng mày, nói: “Không kể nhiều như vậy, Hoa Lương, đi tới hiển lộ thân phận, gọi bọn hắn tránh ra đường đi.”
Lưu Hoa Lương đáp ứng một tiếng, đang muốn đi tới, lại nghe một người nói: “Chậm đã.”
Hắn lập tức ngừng lại, bởi vì hắn nghe ra người lên tiếng chính là Trương Tử Hoa.
Không biết có phải là vì áy náy trong lòng, từ sau khi Trương Tử Hoa bị cụt tay, Lưu Chính Khải lại vô cùng tin cậy hắn, nói gì cũng nghe. Trong lòng Lưu Hoa Lương cực kỳ hâm mộ, hôm nay hắn chỉ là một vị quân sư của thái tử, nhưng ngày sau thái tử đăng cơ làm vua, không biết quan chức của hắn lại cao tới cỡ nào.
Chẳng qua một khi nghĩ đến, cái giá của sự ân sủng như thế lại là một cánh tay, hắn liền cảm giác được cánh tay mình có chút phát đau.
“Điện hạ, vạn vạn không thể.” Trương Tử Hoa khuyên can.
“Vì sao?”
“Đừng lộ ra, con chó của Trình gia còn đang coi chừng.” Khuôn mặt Trương Tử Hoa khẽ động một chút.
Mọi người cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy phía vách tường cao bên phải, có một đại hán đón gió mà đứng, chính là một trong những nhất phẩm cao thủ của Trình gia, Trình Gia Lễ.
“Nếu cứ vậy mà đi tới, đây chẳng phải là muốn gây ồn ào cho mọi người đều biết, hi sinh của Phương tướng quân liền uổng phí.” Trương Tử Hoa dồn dập nói.
Nghe thấy tên của cháu trai, tinh thần Phương Lệnh Đức chấn động, phảng phất như trong đại mộng sơ tỉnh ngẩng đầu lên, hắn nhìn đám người huyên náo bốn phía, nhắm mắt lại, gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng mà khi hắn lại mở mắt, tuy vẫn không cách nào che giấu toàn bộ đau xót, nhưng trong hai mắt đã tràn ngập đấu chí, hắn thấp giọng nói: “Vô luận như thế nào, chúng ta không thể ngồi đây chờ chết, thời gian không nhiều lắm, nhất định phải đi. Hơn nữa phải nhanh.”
Sắc mặt Trương Tử Hoa đột nhiên biến đổi, nói: “Không ổn.”
“Cái gì?” Phương Lệnh Đức thất kinh hỏi, hắn tự nhiên biết Trương Tử Hoa có thể trở thành thủ tịch mưu sĩ của Lưu Chính Khải, tự nhiên phải có chỗ hơn người, không có vô cớ nói bậy.
“Không thể cứ như vậy mà ra khỏi thành.” Trương Tử Hoa nói.
Chứng kiến ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của mọi người, hắn tiếp tục nói: “Nếu chỉ có chúng ta ra khỏi thành, mục tiêu rõ ràng, khẳng định khó có thể may mắn thoát khỏi.”
“A…”
Mấy người bọn họ đều là người tài trí kiêm toàn, sở dĩ nhất thời chưa nghĩ kỹ, kỳ thật còn là chịu tinh thần áp lực của Trình Huyền Phong, làm cho tinh thần bọn họ hoảng hốt, nếu không sao đến tận bây giờ mới tỉnh ngộ lại.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhưng sự vội vàng bên trong lại không kịp nghĩ ra đối sách.
Trương Tử Hoa nhìn vị thiên nhân trưởng phụ trách thành vệ phía trước, đột nhiên hỏi: “Đó là người nào?”
Lưu Chính Trung cẩn thận nhìn lên, đáp: “Lão phu nhận biết người này, hắn là thiên nhân trưởng Tề Kiệt Thái của thành vệ quân.”
“Hắn làm người như thế nào?”
Lưu Chính Trung lắc đầu nói: “Hắn từng nhậm chức dưới trướng lão phu, bởi vì khi còn bé nghèo khổ, bị người khi dễ, nên sau khi học võ hữu thành, thích nhất là ra tay giúp đỡ chuyện bất bình. Ai, lấy bản lĩnh của hắn, cho dù làm một vạn nhân trưởng bên trong Hoàng Long quân đoàn cũng đều dư sức, chỉ là đắc tội Huệ vương điện hạ, phá hủy tiền đồ rực rỡ, bị biếm tới chỗ này làm một thiên nhân trưởng thủ môn.”
“Lão tướng quân, ngươi nói hắn thích giúp bất bình?” Trương Tử Hoa nhướng mày, một điểm hàn tinh làm người khác sợ hãi hiện lên trong mắt.
“Đúng vậy, hắn chính vì vậy mà đắc tội Huệ vương điện hạ, do thà chết không nhận sai, nên mới bị lọt vào chèn ép.” Lưu Chính Trung khẳng định đáp, không chút nào che giấu một tia tiếc hận trong lời nói.
Trương Tử Hoa ngẩng đầu chung quanh, đột nhiên xoay người đi ra, đi tới một người phụ nữ độc thân đang ôm đứa con trong ngực, hắn thấp giọng nói: “Đại tẩu, xin lỗi.”
Phụ nhân kia mới cùng người nhà thất lạc, lúc này một thân một mình, nơi ngực còn ôm con nhỏ, trong lòng đúng là sợ hãi, đột nhiên nghe được có người nói chuyện với mình, không khỏi sửng sốt. Giương mắt nhìn lại, chính là một trung niên nam tử thư sinh.
Trong lòng nàng căng thẳng, đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm giác cái ót đau xót, lập tức liền hôn mê.
Trương Tử Hoa tiếp nhận đứa trẻ đang ngủ ngon lành trong lòng nàng, trở lại bên người Lưu Chính Khải.
Cử động này của hắn vượt ra ngoài ý liệu của mọi người, chỉ nghe hắn nói: “Nếu chỉ có chúng ta ra khỏi thành, tất không thể bảo, vì kế trước mắt, chỉ có…cầu sống trong sự rối loạn.”
Nói xong, hắn khoanh chân ngồi xuống, đem ấu nhi đặt trên đùi, tay trái khẽ động vài cái, bốc đất bùn thoa lên trên mặt, lập tức có vẻ chật vật không chịu nổi.
Hắn ôm lấy ấu nhi, trong ánh mắt kinh ngạc vạn phần của mọi người, lảo đảo chạy ra khỏi đám người, bước nhanh hướng Tề Kiệt Thái chạy đi.
“Đứng lại…”
Một tiếng quát chói tai, vài cây trường thương hướng hắn đâm tới.
Bàn tay Trương Tử Hoa âm thầm dùng sức cấu mạnh vào mông của ấu nhi, ấu nhi bị đau, khóc thét lên.
“Bùm.” Một tiếng, Trương Tử Hoa quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng khóc ròng nói: “Tướng quân, cứu mạng.”
Tề Kiệt Thái nghe vậy, đi nhanh tiến lên, đẩy ra trường thương, hỏi: “Ngươi là người nào, vì sao phải kêu cứu mạng?”
“Tướng quân, hôm nay Hung Nô nhân công vào thành, bọn họ gặp người liền giết, luôn miệng nói muốn giết cả thành.” Trương Tử Hoa lớn tiếng kêu lên, thanh âm cực lớn, xa xa truyền ra, lập tức khiến cho một mảnh tao động.
“Ngươi nói cái gì?” Tề Kiệt Thái lớn tiếng quát, khóe mắt hắn trợn to, phẫn nộ trong lòng dĩ nhiên đã đạt tới đỉnh điểm.
Trương Tử Hoa một tay ôm ấu nhi đang khóc thét, vừa nặng nề khấu đầu, vừa lạy vừa nói: “Tướng quân đại nhân, bọn họ đánh tới từ phía bắc, cả nhà tiểu nhân ngoại trừ đứa con này, đều chết thảm dưới mã đao của Hung Nô nhân, hoàng cung, mà ngay cả hoàng cung đều bị bọn họ công hãm.”
Tề Kiệt Thái nhìn về hướng bắc, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi rõ trên gương mặt, hai mắt như muốn phun ra lửa.
“Tướng quân, bọn họ liền muốn giết tới. Tiểu nhân chết không sao, nhưng tiểu nhân còn đứa con, nếu không người chiếu cố, nó phải chết không thể nghi ngờ. Ngài…cầu ngài khai ân, cho chúng ta ra khỏi thành, chỉ có ra khỏi thành, chúng ta mới có con đường sống mà thôi.”
Trương Tử Hoa không ngừng dập đầu, chốc lát sau, trên trán đã vết máu ban ban.
Mỗi một câu nói của hắn đều là kiệt lực la lên, chẳng những là chúng quân sĩ ở trước cửa thành, mà dù là dân chúng đang chen chúc nơi cửa thành cũng nghe được vô cùng rõ ràng.
Trong khoảng thời gian ngắn, gần vạn đôi mắt tề tề nhìn kỹ Tề Kiệt Thái.
Mồ hôi lạnh tuôn đầy trên trán hắn, do dự bất quyết, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong mắt đông đảo dân chúng tràn ngập tuyệt vọng, duy chỉ là ánh mắt nhìn hắn có thêm một tia cầu khẩn.
“Oa…”
Trương Tử Hoa lại cấu mạnh vào mông ấu nhi, đứa bé đau đớn, tiếng khóc càng thêm bi thảm.
Tề Kiệt Thái đưa mắt nhìn ấu nhi đang khóc thét, lại nhìn thấy bộ dáng luống cuống của Trương Tử Hoa, không khỏi thở dài một tiếng, nói: “Mở cửa thành ra, cho bọn họ đi ra ngoài.”
Phó thủ bên cạnh hắn biến sắc, tiến lên khuyên giải: “Đại ca, không được đâu, không có thủ lệnh, tự mở cửa thành, đó là tội chết.”
“Tội chết?” Tề Kiệt Thái cười hắc hắc, dùng ngón tay chỉ dân chúng, nói: “Vậy ngươi muốn ta trơ mắt nhìn bọn họ chết thảm dưới đao Hung Nô, làm cô hồn dã quỷ sao?”
Phó thủ kia than vãn một tiếng, quay đầu đi, không khuyên giải nữa.
“Mở cửa…phóng đi…” Tề Kiệt Thái quát lớn.
Cửa thành nặng nề dày cao phía tây của kinh sư trong đêm nay lại lần thứ hai mở rộng.
Trương Tử Hoa lại dùng sức dập đầu, kêu lớn: “Được tướng quân khai ân, mọi người mau đi a.”
Lập tức tiếng người la hét, dân chúng tràn ra cửa thành. Đám đông không ngừng, lục tục có dân chúng nghe tiếng chạy tới gia nhập vào đại quân đào vong, cả đội ngũ có vẻ chen chúc hỗn loạn không chịu nổi.
Vô số dân chúng hốt hoảng kinh hoàng, bọn hộ trốn tránh tứ tán, Hung Nô nhân ngoài thành đầu tiên là bị Phương Hướng Minh trùng kích, phân ra một nửa nhân số, lúc này mặc cho bọn hắn có bản lĩnh lớn thế nào, cũng không còn cách lại hình thành thế vây khốn.
Trương Tử Hoa ra khỏi cửa thành, cùng đám người Lưu Chính Khải hội hợp. Lúc này, trong tay của hắn hoàn toàn trống trơn, ấu nhi trong tay cũng đã không biết đi đâu.
Đám người Phương Lệnh Đức liếc mắt nhìn hắn, quay đầu đi chỗ khác, nhưng lại không có một người hỏi nửa câu.
Trương Tử Hoa nhảy lên lưng ngựa đã chuẩn bị sẵn, nói: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi mau.”
Lưu Chính Khải liếc mắt nhìn vách tường thành phía sau, gằn từng chữ: “Chờ, cô vương sẽ trở về.”
Dứt lời, vừa kéo cương ngựa, chiến mã dưới người vung lên bốn vó.
Đoàn người khoái mã vung roi, tuyệt trần mà đi.
Sau lưng bọn họ còn lại kinh đô Đại Hán nguy nga.
@by txiuqw4