Lý Minh Đường như có điều cảm giác, mở ra đôi mắt khép hờ, quay đầu nhìn lại.
Đoàn sương mù đỏ bao quanh Hứa Hải Phong tựa hồ có một tia biến hóa, phảng phất như có người đang ở giữa thong thả khuấy lên, bắt đầu xoay tròn từng chút, theo thời gian trôi qua, tốc độ xoay tròn càng lúc càng lớn.
Bên trên mặt đất chậm rãi xuất hiện một đoàn gió lốc, đầu tiên chỉ lay động được vài phiến lá rụng, theo sau tốc độ lớn dần, tràn ngập khắp cả đình viện.
“Ba…” Một tiếng, một bóng người phá kén bay ra, bay lên giữa không trung, một tiếng huýt sáo kéo dài, liên miên không dứt, thanh động cửu thiên.
Gió lốc trên mặt đất như đột nhiên mất đi động lực, từ từ dừng lại, đoàn sương mù đỏ quỷ dị cũng tiêu tán vô hình, không còn tồn tại.
Thân thể Hứa Hải Phong ở giữa không trung phảng phất như mất đi sức nặng, giống như một sợi lông vũ nhẹ nhàng hạ xuống.
Linh giác của hắn có mặt khắp nơi, công lực của hắn tràn khắp chung quanh, đến tận đây, nội thương của hắn đã khỏi hẳn, công lực càng tiến thêm một tầng, đã là một cao thủ cấp tông sư thật sự.
“Chúc mừng Hứa huynh đệ chung chí đại thành, thật đáng mừng.” Một tiếng cười dài xa xa truyền đến, trong vòng mười dặm, rõ ràng có thể nghe thấy.
Hứa Hải Phong ngẩng đầu nhìn về phương bắc, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, nói: “Lợi Trí huynh từ ngàn dặm xa xôi mà đến, Hứa Hải Phong không kịp tiếp đón từ xa, không bằng ta và ngươi tìm một chỗ, tự ôn chuyện cũ đi.”
Thanh âm của hắn cũng không cao ngang, nhưng đồng dạng truyền khắp trong vòng vài dặm, phảng phất như đang nói chuyện bên tai người khác.
Chỉ là những người nghe được, đều nổi lên một tia hàn ý trong lòng, chỉ vì trong câu nói nhìn qua như hai người bạn tốt gặp nhau lại tràn ngập nùng trọng sát khí.
Hứa Hải Phong không ngờ lại động sát tâm.
“Hôm nay giao thủ, Lợi Trí thắng cũng không hay, nếu Hứa huynh có lòng, hai tháng sau, chúng ta gặp lại tại đại doanh phương bắc thế nào?” Thanh âm Lợi Trí không nhạt không nóng từ xa xa truyền đến.
Hứa Hải Phong đương nhiên biết được lúc này không nên giao thủ, hắn cất cao giọng nói: “Đã như vậy, hai tháng sau, Hứa mỗ tại đại doanh phương bắc xin đợi đại giá quang lâm.”
“Đến lúc đó Lợi Trí sẽ đến.”
Hứa Hải Phong không hề đáp lời, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy Triết Biệt đang đứng bên người, bất chợt dừng lại. Vừa rồi toàn bộ tâm thần của hắn đều tập trung vận công điều tức, căn bản không đi chú ý bên ngoài, nên dĩ nhiên không biết Triết Biệt cũng đã tới nơi này.
Thầm than một hơi, nếu Triết Biệt có thể đến sớm một bước, bốn người hợp lực, có lẽ có thể đem Trình Huyền Phong lưu lại cũng chưa chắc là không thể.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, trong đầu hiện ra vẻ tươi cười sang sảng của Lợi Trí, hắn không ngờ đã bước chân lên lĩnh vực tông sư trước một bước.
Nghĩ đến năm ngoái tại Ngọa Long thành, bọn họ tạm thời liên thủ chiến đấu với Khải Tát đệ nhất cao thủ Áo Bổn. Mà cho đến ngày nay, vì chiến tranh hai nước, bọn họ đã là sinh tử đối đầu.
Điểm này, dù là bọn họ có nguyện ý hay không, có thừa nhận hay không, đều là chuyện không thể sửa đổi.
Ích lợi của dân tộc thủy chung ở trên bản thân, bọn họ đều là nhân tài một đời, đồng dạng, trách nhiệm gánh vác trên lưng cũng nặng nề hơn, dù là có tâm thông tương ý, dù là sinh tử, cũng phải đi lên con đường đối địch lẫn nhau.
“Đi thôi.”
Hứa Hải Phong buồn bã nói một tiếng, suất lĩnh mọi người, đi nhanh chạy về hướng khách sạn cửa tây.
Hoàng cung nội viện, Hán Hiền đế ngồi cùng mấy vị thần tử, nghe đoạn nói chuyện giữa Hứa Hải Phong cùng Lợi Trí, trên mặt bọn họ cùng hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Nghĩ không ra, Hứa khanh gia lại đi thẳng lên hàng ngũ tông sư, thật sự là phúc của Đại Hán. Phương thượng thư, ánh mắt của ngươi tốt hơn so với trẫm.” Hán Hiền đế tán dương.
Phương Lệnh Thiên vui mừng hớn hở, cũng không che giấu vẻ mừng rỡ trên mặt mình: “Lão thần cũng không từng nghĩ đến Phong nhi nhanh như vậy đã tiến qua cánh cửa lớn võ đạo này.”
“Ai…” Hắn thở dài, nói: “Nhớ ban sơ, Thái Ất chân nhân truyền thụ võ công cho Phong nhi, lão thần chỉ cần một bàn tay là có thể dễ dàng bắt được hắn. Chỉ là hôm nay, ai…chỉ mới một năm rưỡi, mới một năm rưỡi a, thật sự là già.”
Mọi người đang ngồi đều thất kinh, Đường Tông Hàn vỗ mạnh bả vai Phương Lệnh Thiên, hỏi: “Tướng binh, ngươi nói cái gì một năm rưỡi?”
Phương Lệnh Thiên nghiêm mặt, đầy mặt khinh thường nhìn hắn một cái, nói: “Phong nhi tập võ mới có một năm rưỡi thời gian, chẳng lẽ người làm nhạc phụ như ngươi dĩ nhiên không biết sao?”
Đường Tông Hàn bất nhã há to miệng, mờ mịt lắc đầu.
“Phương khanh gia không phải nói đùa chứ?” Vẻ mặt Hán Hiền đế so với Đường Tông Hàn không khá hơn bao nhiêu, thất kinh hỏi.
Phương Lệnh Thiên thu hồi vẻ mặt kiêu hãnh, quét mặt một vòng, đem vẻ mặt của mọi người thu vào đáy mắt, mỉm cười nói: “Hoàng thượng, ngài nói đến lúc này, lão thần còn có thể nói giỡn chơi sao?”
Hán Hiền đế không tự chủ được gật đầu.
Tô Đông Thuấn lẩm bẩm: “Một năm rưỡi…như thế nào lại nhanh như vậy?”
Phương Lệnh Thiên cười khổ nói: “Đừng hỏi ta, lão phu cũng không biết.”
Tô Đông Thuấn nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Lão Phương, ngươi học võ bao nhiêu năm?”
Phương Lệnh Thiên ngẩng đầu nói: “Lão phu ba tuổi tập võ, đến nay đã hơn năm mươi năm.”
“Ân…” Tô Đông Thuấn tiếp tục hỏi: “Ta biết ngươi là cao thủ trong Phương gia, hôm nay đã là nhất phẩm, không sai phải không?”
Phương Lệnh Thiên trợn mắt, nói: “Nói nhảm, ta và ngươi tương giao nhiều năm như vậy, còn có thể không biết sao?”
Tô Đông Thuấn nghiêm mặt nói: “Phải nha, ta biết, mới kỳ quái, Phong nhi luyện võ một năm rưỡi, đã thành tông sư. Mà ngươi luyện hơn năm mươi năm, lại chỉ là một lão nhất phẩm, ngươi bỏ nhiều thời gian như vậy để luyện trên người…?”
Hắn giơ lên hai tay đặt bên mép “uông uông” hai tiếng.
Hán Hiền đế bọn họ đều ngây ra.
Duy chỉ Phương Lệnh Thiên đỏ bừng mặt, không lời giải thích.
Hán Hiền đế bật cười vang, nhìn Tô Đông Thuấn nói: “Tô khanh, đa tạ các ngươi, tại lúc này còn có tâm tình làm trẫm vui vẻ.”
Đám người Tô Đông Thuấn nhìn nhau cười, mà ngay cả Phương Lệnh Thiên vẻ mặt đỏ bừng cũng trong nháy mắt tan đi, nguyên lai là hắn cố ý vận công làm mình đỏ mặt.
Hán Hiền đế vuốt râu, thở dài nói: “Bốn mươi năm trước, tiên đế bọn họ làm đúng hay sai?”
Ở trước mắt, Hán Hiền đế dù không muốn nhắc tới, nhưng sâu trong nội tâm làm sao không có một tia oán hận.
“Ai…chuyện năm đó không phải chúng ta có thể làm chủ, chuyện tới hôm nay, không nhắc tới cũng được.” Phương Lệnh Thiên buồn bã lắc đầu, nói.
Trong phòng lập tức yên lặng xuống tới.
Sau một lúc lâu, Đường Tông Hàn vỗ vai Phương Lệnh Thiên, nói: “Không nói chuyện này, hôm nay Hứa Hải Phong công phu đại thành, có thể nói là đệ nhất nhân tuổi trẻ đương thời của Đại Hán. Ngươi nói xem, hai tháng sau, hắn cùng Lợi Trí luận võ ai sẽ thắng?”
Phương Lệnh Thiên trầm ngâm chốc lát, nói: “Nghĩ không ra Hung Nô nhân cũng có người như Lợi Trí một bậc kỳ tài, võ công tới cảnh giới này của bọn họ, đã khó phân ra ai mạnh ai yếu. Cho nên, ta chỉ có thể nói cho ngươi, ta không biết.”
“So với Thác Hà Đế, bọn họ lại như thế nào?” Tô Đông Thuấn ngẩng đầu hỏi.
“Tạm thời không cách nào đưa ra so sánh nhau, bọn họ những lão cao thủ cấp tông sư phải có chênh lệch nhất định, nhưng tuổi còn trẻ như thế mà có thể đặt chân lên đỉnh võ đạo, thành tựu ngày sau tuyệt đối không dưới đám người Thác Hà Đế.” Phương Lệnh Thiên khẳng định.
“Hắc hắc, hay cho Hứa Hải Phong cùng Lợi Trí, điều này làm cho trẫm nhớ tới Lê Ngạn Ba cùng Thác Hà Đế hai đại tông sư đối địch nhau suốt mấy chục năm.” Hán Hiền đế vỗ tay nói: “Bọn họ rất giỏi.”
“Đúng vậy, bọn họ chính là Lê Ngạn Ba cùng Thác Hà Đế của đời này.” Phương Lệnh Thiên đồng ý nói: “Chỉ cần cuộc đấu tranh giữa Đại Hán cùng Hung Nô kéo dài mãi, cả đời bọn họ sẽ là một đôi oan gia sinh tử, việc này quyết không thể miễn.”
Lúc này, xa xa truyền đến tiếng hảm giết ồn ào.
Hán Hiền đế nghiêng tai lắng nghe, chốc lát sau, gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, hỏi: “Kỳ quái, như thế nào Hung Nô nhân lại từ cửa đông xông tới, bọn họ không phải đang công kích Bắc Thắng môn sao?”
Phương Lệnh Thiên nghe vậy cười ha ha, nói: “Hay cho Lý Bác Hồ, quả nhiên không làm cho lão phu thất vọng.”
Chỉ là trong tiếng cười của hắn lại tiết lộ sự đau thương khó nói nên lời.
Mọi người tự nhiên biết giao tình giữa hai người bọn họ, đối với biểu hiện này của hắn cũng không kỳ lạ.
Đường Tông Hàn bóp nhẹ lên vai Phương Lệnh Thiên, tuy không nói lời nào, nhưng Phương Lệnh Thiên cảm nhận được lòng chân thành của hắn.
Hán Hiền đế đem hết thảy cử động này thu vào đáy mắt, trong lòng cảm khái. Hắn đứng lên, nói: “Được rồi, không sai biệt lắm, chúng ta hẳn là động thủ.”
Ba vị thượng thư cùng lão thái giám a Phú đồng thời đứng dậy quỳ xuống, hô to: “Chúng thần lĩnh chỉ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…”
Chốc lát sau, từ thư phòng trong hoàng cung nội viện bắt đầu, một ngọn lửa lớn hùng hùng dấy lên, bởi vì trước đó đã rải đầy dầu hỏa, nên thế lửa lan tràn cực nhanh, vốn không cách nào cứu cấp.
Hao phí vô số nhân lực vật lực, Đại Hán hoàng cung tồn tại suốt mấy trăm năm dưới biển lửa rực trời hóa thành hư không.
Đêm nay, từ Hán Hiền đế trở xuống, toàn bộ tần phi đều táng thân trong biển lửa, hắn đã làm được sự hứa hẹn của chính mình, ngoại trừ một mảnh tàn tích, không hề lưu lại cho Hung Nô nhân dù là một chút vật phẩm.
Huệ vương phủ, đại hoàng tử Lưu Chính Đình như là con kiến bò trong chảo nóng, đứng ngồi không yên.
Đột nhiên, cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, hắn giống như một con chuột bị kinh hãi, lập tức rúc người sau cây trụ lớn, chỉ là thân thể không ngừng run lên bần bật.
“Điện hạ không cần kinh hoảng, là lão thần.”
Một đạo thanh âm nhu hòa vang lên trong sảnh, làm đại sảnh lạnh như băng mang theo một tia ấm áp giả dối.
Lưu Chính Đình nghe được vô cùng vui mừng, lập tức nhảy đi ra, kêu lên: “Tiên sinh cứu cô vương.”
Người nọ mỉm cười, chính là tể tướng đại nhân Mẫn Trì Đường.
“Điện hạ, Hung Nô nhân đã công tiến vào thành, hoàng cung sắp thất thủ, lão thần khẩn thỉnh điện hạ lập tức lên đường.” Mẫn Trì Đường khom người hành lễ, cung kính nói.
“Đi?” Lưu Chính Đình kinh hô một tiếng, theo sau liên tiếp thúc giục nói: “Được, đi, cũng nên đi.”
Mẫn Trì Đường nghiêng đầu qua, không cho Lưu Chính Đình phát hiện được một tia khinh thường hiện lên trong mắt hắn.
Lưu Chính Đình không hề cảm giác, hắn chỉ hỏi bằng những lời không mạch lạc: “Nơi nào? Nơi nào?”
Mẫn Trì Đường thầm than một tiếng, rồng sinh chín con, đều có khác nhau, sống chết trước mắt, mới có thể thấy rõ bản chất của một người.
Trong lòng hắn tuy cực đoan xem thường người này, nhưng hành động lại không dám có chút chậm trễ, khom người nói: “Điện hạ theo thần đi đại doanh phương bắc, điều động Hoàng Long quân đoàn cùng Thương Lang quân đoàn mười vạn đại quân, lấy cơ hội ngày sau đông sơn tái khởi.”
@by txiuqw4