sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 226: Truy Kích (6)

Quát Bạt Ưng chậm rãi rút ra mã đao, tay hắn giơ lên khỏi đầu, thân đao phát sáng dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi phát ra hàn khí sâm sâm.

“Cáp…”

Hắn vận khí đan điền, hé miệng, lấy thanh âm lớn nhất của chính mình rống to.

“Cáp…”

Bốn vạn Hung Nô nhân đồng thời cùng giơ cao binh khí trong tay, bọn họ đi theo sau Quát Bạt Ưng, đều nhịp hô to.

Cánh tay Quát Bạt Ưng hạ xuống, cử đao ngang mày, lại cao cao vung lên, mái tóc dài phiêu dật, ở trong gió bay tung, là giống như đại kỳ nhiễm máu của Kim Lang quân, đón gió bay phần phật. Chân khí trong cơ thể hắn vận hành với tốc độ cao, một cỗ ý niệm bất khuất hỗn loạn rống giận phát ra: “Cáp…”

Cánh tay bốn vạn Hung Nô nhân đồng thời hạ xuống, quan chức của bọn họ có lớn nhỏ, võ công có cao thấp, binh khí trong tay cũng khác nhau. Nhưng vào giờ khắc này, trong miệng bọn họ lại đồng thanh phát ra tiếng rống giận như nhau.

Trên trán Tương Khổng Minh ẩn hiện mồ hôi lạnh, hắn vạn vạn thật không ngờ, một mũi tên của Triết Biệt lại dẫn ra hậu quả ngoài dự đoán của mọi người như thế. Thời khắc này, Hung Nô nhân khí thế mạnh, đã đạt đỉnh, ở trong lúc đối quyết binh khí lạnh, đây cơ hồ là dự triệu thắng lợi.

Hắn biết, khi Quát Bạt Ưng lại giơ lên cánh tay, phát ra tiếng hò hét thứ ba, chính là lúc Hung Nô nhân phát động tổng công kích. Biến cố như thế, cho dù Quát Bạt Ưng có muốn thay đổi, cũng là có lòng mà vô năng, hắn phải giành công đạo cho Hợp Mạn, phải hi sinh thân phận bản thân, giúp Hợp Mạn vì muốn khởi lên sĩ khí toàn quân mà chết được nhắm mắt.

Nếu hắn làm không được điểm này, uy tín sẽ hoàn toàn biến mất, ngày sau đừng mơ tưởng tiếp tục thống lĩnh đại quân, vì thế vô luận hắn nguyện ý hay không, cũng chỉ còn đường lựa chọn tử chiến.

Lúc này, dù là âm mưu quỷ kế, thần cơ diệu toán, đều không có đất dụng võ. Duy nhất có khả năng dựa vào, chính là thực lực chân chính của chính mình.

Khuôn mặt Tương Khổng Minh đột nhiên nghiêm chỉnh, hít sâu một hơi, dùng toàn bộ lực đạo bú sữa mẹ, há to miệng lớn tiếng quát: “Phương lão tướng quân trên trời có linh thiêng…”

Binh lính Hồng Sắc Hải Dương đồng thời rùng mình, trong mắt bắn ra cừu hận thấu xương.

Tương Khổng Minh lại hít sâu một hơi, gương mặt hắn trướng đến đỏ bừng, hai mắt trợn ngược, lấy thanh âm lớn nhất kêu to: “Hồng Sắc Hải Dương…”

Bởi vì thanh âm quá độ cao ngang mà vượt ngoài cực hạn của hắn, nên có vẻ đặc biệt chói tai. Nhưng dù là phá lệ khó nghe, thật giống như tiếng bén nhọn, lại đã gọi lên nhiệt huyết sôi trào trong tim các dũng sĩ.

“Hồng Sắc Hải Dương…” Hai vạn tinh anh người Hán cùng nhấc cao cây thương trong tay, chỉ đợi Tương Khổng Minh ra lệnh một tiếng, liền cùng Hung Nô nhân lao vào giao phong.

Triết Biệt lại lần nữa giơ lên Khai Thiên Cung, dây cung của hắn lại kéo lên, mục tiêu của hắn lúc này hướng thẳng tới Quát Bạt Ưng đang giơ đao hô to, khẳng khái trào dâng.

Nếu nói hai quân khai chiến, có ai cao hứng nhất, chính là bạo long hình người Tần Dũng.

Hắn há to miệng, cũng không quan tâm đến máu tươi đang dính trên mặt, cũng phát ra tiếng gầm rú kinh thiên động địa. Chỉ là cho đến thời khắc này, hắn vẫn nhớ kỹ mệnh lệnh của Hứa Hải Phong, đôi chân không dám lao ra nửa bước.

Mồ hôi lạnh tuôn sầm sầm trên lưng Quát Bạt Ưng, tuy cách xa nhau tới vài trăm thước, nhưng sát khí ngưng như thực chất của Triết Biệt cũng đã hoàn toàn đem hắn bao phủ. Không có gì dự triệu, nhưng hắn chính là biết, khi cánh tay hắn lại giơ lên, phát ra tiếng gầm rú thứ ba, chính là lúc Triết Biệt buông tay.

Mũi tên của Triết Biệt, chính là vũ khí kinh khủng nhất mà cả đời này hắn đã gặp qua, cho dù lúc phải đối mặt với bạo long hình người Tần Dũng, hắn cũng chưa từng có một cảm giác kinh khủng như thế. Tuy Tần Dũng vô cùng hung hãn, nhưng lại có một nhược điểm trí mạng, đó chính là tốc độ, chỉ cần người có võ công cao cường, không cùng hắn dây dưa, muốn thoát thân mà chạy, đó là dễ như trở bàn tay.

Nhưng Triết Biệt thì khác, mũi tên của hắn có được tốc độ không thể tưởng tượng, loại tốc độ này đã viễn siêu phản ứng cực hạn của loài người, hắn biết, nếu ở tình huống không hề phòng bị, hắn nhất định sẽ chết dưới mũi tên đó. Vậy khi toàn bộ tinh thần của Triết Biệt đều chăm chú tập trung, lại sẽ như thế nào?

Hắn không biết, hắn cũng không muốn đối mặt với Triết Biệt ngay chính diện. Chỉ là hắn không còn đường lựa chọn nào khác.

Bàn tay Quát Bạt Ưng giống như nặng ngàn cân, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi. Đưa đao ngang mày, trong vô số ánh mắt đang nhìn tới, hắn mở miệng, dồn khí đan điền, liền muốn phát ra tiếng hò hét thứ ba.

Một tiếng huýt sáo dài vang lên, từ thấp đến cao, từ xa đến gần, trong hào khí tràn ngập thảm thiết trên chiến trường không ngừng vang lên.

Thật giống như nước trên sông lớn, thao thao bất tuyệt, giống như mưa giông cuồn cuộn, trực thẳng tim người.

Sắc mặt Quát Bạt Ưng đột nhiên dâng lên một mảnh đỏ ửng như tiên diễm, người phát ra tiếng huýt gió đã nắm lấy thời cơ tương đối chuẩn, ngay lúc Quát Bạt Ưng còn chưa kịp phát ra âm thanh, đã đột nhiên vang lên. Trong lòng hắn rùng mình, một tiếng hò hét không còn phát ra được nữa, ngụm chân khí nghịch trùng xông lên, tuy không đến nỗi bị thương, nhưng kinh mạch chấn động, cũng thập phần khó chịu.

Một bóng người, từ trên sườn núi chậm rãi bước chậm xuống. Nhìn như vô cùng chậm chạp, nhưng chỉ thoáng chốc, đã đi tới giữa hai quân.

Ống tay áo bào đen của hắn, tiêu sái phiêu dật, gương mặt mỉm cười, một đôi mắt sáng như biển rộng vô tận, sâu không lường được.

Trên mặt Quát Bạt Ưng rốt cục thay đổi, liền lúc đối diện với mũi tên của Triết Biệt, vẫn chưa hề đổi sắc, nhưng hiện tại đã chấn động.

Hứa Hải Phong, người tới dĩ nhiên lại chính là Hắc Kỳ quân đại thống lĩnh Hứa Hải Phong.

“Dũng sĩ trung trinh như thế, Hứa mỗ bội phục.” Hứa Hải Phong ngẩng đầu tiêu sái đi đến bên người Tần Dũng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía gò đất, tuy trong giọng nói cùng ánh mắt không có gì khoa trương, nhưng làm cho người ta tự nhiên cảm nhận được luồng cảm tình chân thật phát ra từ nội tâm.

Hắn hướng Hợp Mạn xa xa vái chào, nói: “Kim Lang quân có được dũng sĩ như thế, chẳng trách có thể xưng bá thảo nguyên, đứng vững mấy trăm năm mà thanh danh không suy.”

Quát Bạt Ưng hồi phục lại, nhưng nội tâm của hắn lúc này rung động xa xa hơn vừa rồi, lũ hàn khí cuồn cuộn không ngừng dâng lên từ tận đáy lòng. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không dám mở miệng đáp lời.

“Chủ công tới, không biết cuộc chiến giữa chủ công cùng Lợi Trí như thế nào?” Con ngươi Tương Khổng Minh vừa chuyển, lập tức dùng tiếng Hung Nô lớn tiếng hỏi ra.

Một câu nói của hắn giống như dẫn bạo một viên tạc đạn, bốn vạn đại quân của Hung Nô nhân lập tức nổi lên một trận tao động khó có thể khống chế.

Vì sao lại gặp Hứa Hải Phong ngay tại chỗ này? Cơ hồ nghe được những lời kia trong lòng những Hung Nô nhân đều kêu lên.

Hai tông sư tuổi trẻ ước chiến bắc cương, ai cũng đều biết rõ. Lúc này Hứa Hải Phong hẳn là đang đấu chiến với Lợi Trí, lại có thể nào phân thân tới đây, chẳng lẽ…

Lợi Trí, vị tông sư tuổi trẻ đại biểu cho đời này của thảo nguyên lại thua sao? Trong lòng Hung Nô nhân không hẹn mà cùng hiện lên ý niệm đáng sợ như vậy trong đầu.

Hào khí trong chiến trường đột nhiên cực kỳ quái dị, luồng sát khí sâm nghiêm không ngờ lại bị một loại khủng hoảng thay thế.

Sắc mặt Quát Bạt Ưng lại càng tái nhợt, hắn so với bất cứ kẻ nào cũng biết rõ, nếu Lợi Trí bị thua mang đến hậu quả là gì, hắn thậm chí không dám tiếp tục nghĩ thêm.

“Hứa tông sư, tại sao ngươi lại ở chỗ này.” Khảm Cát đột nhiên đứng sau lưng Quát Bạt Ưng lên tiếng hỏi.

Quát Bạt Ưng nhướng mày, vẫn miễn cưỡng bảo trì sự bình tĩnh bề ngoài. Nhưng theo kiến thức của hắn cũng nghe ra trong lời nói của Khảm Cát cũng mang theo một tia run rẩy.

Hứa Hải Phong mỉm cười, nói: “Hứa mỗ cùng Lợi Trí huynh đánh một trận, lẫn nhau đều nếm chút khổ, nên tạm thời dừng tay.”

Quát Bạt Ưng hai mắt sáng ngời, thở ra một hơi thật dài. Mà cơ hồ cùng lúc đó, những Hung Nô tướng lãnh hiểu được tiếng Hán cũng không hẹn làm giống như hắn, thở ra một hơi dài.

Quát Bạt Ưng khôi phục vẻ sáng sủa, cười to nói: “Nếu là như thế, xin hỏi Hứa tông sư đến đây là vì cớ gì?”

Hứa Hải Phong nhàn nhạt nói: “Hôm nay, người chết đã đủ nhiều, nếu Quát Bạt huynh đáp ứng, chúng ta ngày sau lại nhất quyết tử chiến thế nào?”

Hai hàng lông mày của Quát Bạt Ưng nhướng cao, hiện ra vẻ do dự. Trong tim của hắn cực kỳ khổ sáp, tông sư, xác định là người thường không thể sánh bằng. Hứa Hải Phong lộ mặt, đã đem việc Hợp Mạn xả thân kích khởi luồng huyết tính của Hung Nô nhân đè ép xuống hơn phân nửa.

Hứa Hải Phong chậm rãi dương tay, trên sườn núi, đột nhiên dựng lên vô số thân ảnh, xa xa nhìn lại, trong cây cối rậm rạp, theo gió thổi tới, mặc cho ai cũng không biết đến tột cùng là có bao nhiêu người.

“Nếu là tướng quân cố ý muốn chiến, Hắc Kỳ quân của Hứa mỗ cũng đành liều mình tương bồi.”

Hứa Hải Phong nhìn vào mắt Quát Bạt Ưng, tuy bởi vì khoảng cách quá xa, vốn không cách nào vận dụng tinh thần lực lượng, nhưng trong vẻ bình thản lại lộ ra ánh mắt sắc bén làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Quát Bạt Ưng quay đầu nhìn lên, mượn cơ hội tránh khỏi ánh mắt Hứa Hải Phong, nhưng khuôn mặt hắn vẫn cảm nhận được một cỗ nóng rực, lập tức rõ ràng, nếu hắn không đáp ứng, vậy Hứa Hải Phong sẽ lập tức xuất thủ. Nếu hợp lực của hắn cùng Triết Biệt, chính mình thật sự là tai kiếp khó thoát.

Qua vài giây, Quát Bạt Ưng rốt cục quay đầu, nói: “Được, ngày sau chúng ta gặp lại tại sa trường.”

Hứa Hải Phong lạnh nhạt cười, thu hồi ánh mắt, trái tim Quát Bạt Ưng rốt cục cũng bình định trở xuống.

“Phương thống lĩnh có lệnh, rút quân Ngọa Long thành.” Hứa Hải Phong quả quyết quát.

Tương Khổng Minh ứng tiếng, hét lớn: “Hồng Sắc Hải Dương, hậu quân chuyển tiền quân, phương hướng tây bắc, đi tới.”

Quân lệnh như núi, các dũng sĩ Hồng Sắc Hải Dương cho dù trong lòng có bất mãn, cũng thu hồi thương, lui về phía sau.

Quát Bạt Ưng nhìn chằm chằm phương hướng bọn họ rời đi, trong lòng trăm mối cảm xúc.

“Ưng ca, cứ như vậy mà cho bọn họ đi sao?” Khảm Cát ở một bên thấp giọng dò hỏi, tuổi của hắn không lớn, đúng là lúc huyết khí phương cương, chứng kiến thanh thế hai quân, cuối cùng lại bình thản xong việc, không khỏi có chút không hài lòng.

“Bọn họ đã không phải bại quân.” Quát Bạt Ưng ngẩng đầu, nhìn ra phương xa: “Chúng ta không tổn thất nổi..Khảm Cát, ngươi nhớ kỹ, có thể khuất có thể tiến, mới thật sự là đại trượng phu chân chính.”

Khảm Cát mờ mịt gật đầu, chỉ là trong lòng vẫn không cho là đúng.

Quát Bạt Ưng nhìn thân ảnh Hứa Hải Phong đi xa, nhẹ nhàng nói: “Chờ xem, chung quy có một ngày, ta sẽ làm cho cả thiên hạ đều biến thành thảo nguyên của Hung Nô nhân chúng ta"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx