sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 233: Võ Lâm (1)

Giữa mùa hạ, mặt trời nóng bức, mấy vạn dân chúng đang đi đường lại càng khổ không thể tả. Nhưng chuyến đi này quan hệ đến tính mạng chính mình, nên cũng không có ai xuất ra nửa câu oán hận.

Nơi bụng của phương tây Đại Hán, thật ra chưa từng kinh nghiệm chiến trận, một mảnh phong cảnh phồn vinh như trước. Tràng đại chiến đã phát sinh nơi biên ải phảng phất vẫn chưa nảy sinh bao trùng kích đối với nơi này.

Hứa Hải Phong âm thầm gật đầu, Trương Tấn Trung, Nhĩ Đống Kiệt cùng Lộ Đỉnh Thịnh bọn họ quả thật không giống người thường, đem khu vực tây tuyến cai quản vững vàng như sắt thép, dù là thân ở loạn thế, cũng có thể tự bảo.

Hai tên tướng lãnh đem người xa xa nghênh đón, chính là Thiên Ưng quân đoàn đến cung nghênh quân đội của Phương Lệnh Thần bọn họ.

“Hạ quan ra mắt thống lĩnh đại nhân, ra mắt Hứa tướng quân.”

Hứa Hải Phong ngưng mắt vừa nhìn, bên trong có một người chính Đồng Nhất Phong, không biết cớ gì hắn lại chạy đến đây.

Mà tên còn lại cũng nhìn quen mắt, hắn tâm niệm vừa chuyển, lập tức nhớ lại, cười nói: “Nguyên lai là Trần tướng quân, đã lâu.”

Sắc mặt Trần Đạo Minh có chút xấu hổ, trong lòng hắn đều biết, Hứa Hải Phong chưa chắc nhớ được tên của mình, lập tức vái chào thật sâu nói: “Hạ quan Trần Đạo Minh ra mắt đại tướng quân.”

Hứa Hải Phong tiến lên nắm bờ vai của hắn, Trần Đạo Minh lập tức bị khựng lại giữa không trung, cũng không khom người được nữa.

“Trần tướng quân, chúng ta là lão bằng hữu, cần gì phải khách khí như thế.” Hứa Hải Phong nắm tay hắn, xoay người nói với Phương Lệnh Thần: “Tam thúc, vị này là đồng trạch của tiểu chất lúc còn nhậm chức trong Thiên Ưng quân đoàn. Năm đó niên thiếu chưa hiểu sự, Trần tướng quân vẫn luôn chiếu cố tiểu chất, trong lòng vẫn còn nhớ kỹ.”

Trong lòng Trần Đạo Minh kích động vạn phần, Hứa Hải Phong đối xử với mình tử tế như thế, cũng là việc mà hắn chưa từng nghĩ tới.

Nói gì mà chiếu cố nhiều, vốn chỉ là việc không thật sự. Hắn cùng Hứa Hải Phong quả thật quen biết mấy năm, nhưng lẫn nhau cũng không có giao tình gì, ngược lại còn có chút va chạm nho nhỏ.

Lúc đó, đại doanh phương tây là do Đại Hán đệ nhất nguyên soái Cổ Đạo Nhiêm thống lĩnh.

Dưới sự an bài của Cổ đại soái, hai người bọn họ quả thật rất có duyên phận, lúc Hứa Hải Phong huấn luyện ba ngàn nô lệ binh, hắn phụng mệnh ở một bên giám thị. Lúc Hứa Hải Phong công hạ Lâm An thành, ban đêm hôm đó, lại cùng bộ đội của hắn phát sinh xung đột.

Tuy không có thâm cừu đại hận gì, nhưng cũng tránh không được có chút đề phòng lẫn nhau.

Chỉ là hôm nay Hứa Hải Phong thân thiết như thế, càng đem hắn thổi phồng thật cao, làm chút vướng mắc trong lòng hắn đã mọc cánh bay mất.

Sắc mặt vốn đang lạnh nhạt của Phương Lệnh Thần lại có một tia ba động, hắn tò mò đánh giá Trần Đạo Minh một chút, có chút vẫy tay, nói: “Trần tướng quân, ngươi…không tệ.”

Trên mặt Trần Đạo Minh chợt lóe hồng quang, hắn cúi mình thật sâu, cúi đầu nói: “Đa tạ thống lĩnh tán dương.”

Hắn nhận chức phó tướng của Thiên Ưng quân đoàn, trong đông đảo tướng lãnh của Đại Hán, cũng được coi là một gã quan quân cao cấp.

Nhưng thân phận của Phương Lệnh Thần cũng không phải người như hắn có thể với tới, đó là một vị thượng tướng quân cuối cùng trong Phương gia tam lão. Lấy địa vị cùng thực lực của Phương gia trong quân đội, chỉ là một viên phó tướng, tạm thời con chưa lọt được vào pháp nhãn của hắn.

Nếu không có Hứa Hải Phong cố ý giới thiệu một phen, với tính cách cổ hủ trong ngày thường của hắn, căn bản là khinh thường để ý tới việc này.

Tương Khổng Minh ở một bên thấy vậy tràn đầy cảm xúc, một già một trẻ này quả thật rất cao, tuy chỉ là cử chỉ vô ý, nhưng chỉ nói mấy câu đã làm Trần Đạo Minh sinh ra lòng cảm kích đến như thế.

Chẳng qua, cũng chỉ có hai người bọn họ mới có tư cách làm như vậy, bởi vì thân phận địa vị của bọn họ cao, chớ nói ở đây không người có thể sánh vai, dù là đưa mắt trong cảnh nội Đại Hán, cũng rải rác không có mấy ai.

Dù là Trương Tấn Trung của Thiên Ưng quân đoàn đích thân đến, đối mặt hai người bọn họ chỉ sợ cũng phải kém cỏi ba phần, lại đừng nói tới một Trần Đạo Minh vô danh.

Nếu thay đổi là những người khác ỷ lại kẻ cả, Trần Đạo Minh không trở mặt ngay tại chỗ mới là lạ.

Tương Khổng Minh vui mừng nhìn Hứa Hải Phong, đối với biểu hiện của hắn thập phần hài lòng, như thế mới là phong thái của một vương giả. Hắn thở dài thật sâu, tông sư chính là tông sư, luôn làm cho người ta ở trong lúc bất tri bất giác mà trong lòng khâm phục.

Hứa Hải Phong tuy lấy phách nhập đạo, nhưng hắn ra đời trong nhà nông nghèo hèn, biết rõ sự khổ sở của kẻ địa vị thấp kém, nên chưa từng ỷ thế khinh người, đối với người hầu luôn vui vẻ hòa ái. Hắn đối đãi với Trần Đạo Minh như thế cũng chỉ là do bản tính tự nhiên, cũng không hề có chút ý diễn trò trước mặt người khác. Nhưng chính vì như thế, mới có vẻ đặc biệt chân tình.

Hành động biểu diễn, so ra kém xa với cảm tình chân thật xuất ra từ trong nội tâm.

Trong lòng Trần Đạo Minh mênh mông, cơ hồ nói không ra lời. Hắn âm thầm ảo não, như thế nào mình lại thất thố như thế. Nhưng dù sao hắn cũng là người gặp qua sóng gió, lúc này hít sâu một hơi, bình định xuống luồng cảm tình kích động khó hiểu, nói: “Mạt tướng đến, ngoại trừ việc nghênh đón hai vị tướng quân, còn có một chuyện.”

“Trần tướng quân mời nói.” Hứa Hải Phong cười hỏi.

“Phương bắc võ lâm mấy trăm vị anh hùng hào kiệt đã hội tụ tới phương tây đại doanh, đại biểu của bọn họ đang đứng phía sau, nghĩ muốn đượ gặp Hứa đại tông sư.” Trần Đạo Minh cung kính nói, mắt của hắn đảo qua Phương Lệnh Thần, chần chờ một chút, lại nói: “Còn có Phương đại thống lĩnh.”

“Phong nhi, nếu bọn họ tới, ngươi phải đi gặp đi, lão phu cũng không cần mất mặt xấu hổ.” Phương Lệnh Thần mỉm cười.

Hắn đương nhiên rõ ràng những võ lâm nhân sĩ muốn gặp chẳng qua chỉ một mình Hứa Hải Phong, cái gì mà muốn gặp luôn cả hắn, rõ ràng vị Trần phó tướng này sợ mình khó chịu, cố ý nói thêm cho có lệ.

Hứa Hải Phong thoáng trầm ngâm, nói: “Được, vậy những dân chúng xin làm phiền đại giá tam thúc, tiểu chất đi gặp bọn họ trước.”

Dứt lời, hắn chào hỏi một tiếng, đi theo Trần Đạo Minh, giục ngựa rời đi.

Phương Lệnh Thần ngẩn ra, hắn quay đầu nhìn đông đảo dân chúng phía sau, đôi mày không tự chủ được nhíu chặt lại, trong lòng lại hối hận.

Tương Khổng Minh cười ha ha mấy tiếng, nói: “Lão tướng quân, nếu ngài cảm thấy mệt mỏi, cứ giao cho học sinh làm thay được không?”

Phương Lệnh Thần thở dài một hơi, cười nói: “Cầu còn không được.”

Hắn cả đời quân nhung, mang binh chiến tranh vô cùng thuần thục, nhưng đối mặt với nạn dân tùy quân mà đến, hắn thật bó tay không cách giải quyết.

Tương Khổng Minh gọi Đồng Nhất Phong đến, hai người đàm luận chốc lát, người sau liên tục đáp ứng, đem những công việc cần thiết nói ra.

Theo sau, con ngươi Tương Khổng Minh vừa chuyển, gọi tới Tần Dũng, Lữ Dương Danh cùng Lâm Nghi Tinh cùng nhau theo phương hướng Hứa Hải Phong rời đi đuổi theo.

Lại nói Trần Đạo Minh dẫn Hứa Hải Phong đi tới trước một tòa đạo quan, cũng không xuống ngựa, kêu lớn: “Hứa đại tông sư tới.”

Bên trong một trận tao động, cánh cửa mở rộng ra, do ba vị đầu lĩnh dẫn dắt, hơn mười người cùng đi ra.

Trần Đạo Minh ôm quyền hành lễ, nói: “Mấy vị anh hùng, Hứa đại tông sư đã tới, hạ quan có quân vụ trong người, xin thứ cho không thể phụng bồi.”

Mấy người kia vội vàng hoàn lễ, Trần Đạo Minh lại vái chào Hứa Hải Phong, xoay người mà đi.

Hứa Hải Phong liếc mắt nhìn lại, trong hơn mười người này có già có trẻ, người già khoảng tám mươi, tuổi trẻ cũng có mười một, mười hai tuổi. Cũng không biết là oa nhi nhà ai, phỏng chừng là nghe nói có náo nhiệt muốn xem, nên theo người lớn cùng đi.

Chẳng qua, làm hắn cảm thấy hài lòng chính là võ công những người này rất cao, đừng nói ba vị đầu lĩnh đã là nhất phẩm cao thủ, mà dù là oa nhi nhỏ nhất kia, cũng đã có căn cơ thâm hậu, ngày sau thành tựu không dưới nhất phẩm.

Hứa Hải Phong có chút chắp tay, nói: “Hứa mỗ gặp qua các vị hiệp sĩ.”

Ba vị đầu lĩnh vội vàng hoàn lễ, người lớn tuổi nhất nói: “Hứa tông sư khách khí, lão hủ Hồ Tự Trung, hai vị này là võ lâm phương bắc nổi danh hảo thủ Trương Trung cùng Trịnh Pháp Sâm.”

Hắn nghĩ muốn đem danh hào của mọi người cùng sở trường nhất nhất báo ra, nhưng vừa nghĩ tới vị tuổi trẻ trước mặt đã là nhân vật trác tuyệt cấp tông sư, chính đám người mình có chút công phu sợ là vốn không lọt vào trong mắt đối phương, vì vậy không dám lại vẽ rắn thêm chân, để tránh tiếng cười của người ta.

“Hồ lão tiền bối…”

“Không dám đương, Hứa tông sư có chuyện thỉnh gọi thẳng lão Hồ là được, hai chữ tiền bối, lão Hồ tuyệt đối không nhận nổi.” Hồ Tự Trung biến sắc, lập tức chối từ.

Tông sư, danh từ có địa vị chí cao vô thượng trong mắt vũ giả, cho tới nay đều là mục tiêu mong cầu của bọn họ mơ tưởng. Đặc biệt là những vị cao thủ bản thân đã đạt đến đỉnh điểm, cả đời vô vọng tiến thêm được một bước như nhất phẩm cao thủ mà nói, tông sư, càng thêm có một loại màu sắc khó thể với tới.

Hồ Tự Trung mặc dù là hạng người hách hách nổi danh trong võ lâm phương bắc, nhưng nếu không biết tự lượng sức mình muốn đòi làm trưởng bối của một tông sư, chỉ sợ lập tức sẽ bị biến thành lời cười chê của giang hồ nhân sĩ.

“Cáp…” Hứa Hải Phong hào hiệp cười: “Được, nếu ngài đã nói như vậy, vậy Hứa mỗ sẽ gọi một tiếng Hồ lão đi.”

Hồ Tự Trung vội vàng đáp ứng, sắc mặt ửng đỏ. Đối mặt vị Hứa tông sư trẻ tuổi đủ làm cháu của mình, trong lòng hắn có chút phức tạp, ở giữa lòng kính nể tràn đầy còn ẩn chứa một tia đố kỵ rất nhỏ. Làm hắn phải khom người lấy lòng, thật đúng là kéo không được da mặt xuống dưới.

Trong lòng Hứa Hải Phong có cảm ứng, quay đầu lại, chỉ thấy tiểu hài tử kia mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn chằm chằm chính mình. Trong lòng không khỏi buồn cười, trừng mắt nhìn lại nó. Tiểu tử kia da mặt cũng mỏng, thân thể vừa động, nhẹ nhàng như cơn gió, trốn ra sau lưng người lớn, không dám nhô đầu ra.

“Hứa tông sư, đây là đứa cháu nhỏ nhất của Hồ lão, nghe nói ngài đại giá quang lâm, nên muốn tới, thỉnh đừng trách.” Trương Trung bên cạnh vội vàng giải thích.

Hứa Hải Phong mỉm cười, nói: “Hồ lão có một hảo tôn tử, thành tựu ngày sau của hắn sợ là siêu việt cả ngài.”

Hồ Tự Trung mặt mày lập tức hớn hở, cuống quýt chắp tay nói: “Nhận được quý ngôn, nhận được quý ngôn.”

Lời từ trong miệng Hứa Hải Phong nói ra, phân lượng tuyệt đối khác hẳn, hơn mười người ở đây không ước mà cùng nhìn ngắm tiểu tử kia vài lần, người mừng rỡ cũng có, người hâm mộ cũng có, người đố kỵ càng có, thậm chí có người trong mắt mơ hồ có một tia quang mang sắc bén.

Hứa Hải Phong nhướng mày, những người này nhìn qua như cùng đi chung đường, nhưng quan hệ lẫn nhau nhất định là có chút phức tạp, tuyệt đối không thể xem thường.

“Tại hạ Trịnh Pháp Sâm, gặp qua Hứa tông sư.” Một gã đầu lĩnh cuối cùng rốt cục mở miệng, thanh âm của hắn có chút cổ quái, úng thanh úng khí, vừa nghe xong lập tức làm cho người ta khắc sâu ấn tượng.

Trong ba vị đầu lĩnh, tuổi hắn trẻ nhất, chỉ gần bốn mươi. Nhưng Hứa Hải Phong vừa nhìn liền biết, nếu lấy công phu mà nói, chỉ sợ là hắn lợi hại nhất.

Có chút chắp tay, Hứa Hải Phong biết người này nhất định là luyện một loại công phu hiếm thấy, mới có thể trở nên như thế. Chẳng qua ở trong lòng hắn, đối với người này cũng không quá hảo cảm. Bởi vì vừa rồi chính người này đã nảy sinh một tia sát khí đối với tiểu tử kia. Tuy hắn che giấu rất tốt, nhưng làm sao có thể giấu diếm được linh giác siêu phàm của Hứa Hải Phong.

Người này lòng dạ hẹp hòi, lòng ghen tỵ cao, cũng bởi vậy mà sinh ra sát tâm. Có lẽ do tính tình này của hắn, mới khiến cho hắn không cách nào thể ngộ đại đạo, cả đời dừng lại tại nhất phẩm cảnh giới.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx