Một thân ảnh nhẹ nhàng từ dưới bóng mái hiên nhoáng đi ra, chỉ mấy lần nhún mình, đã lặng yên không một tiếng động rời đi nội viện.
Hứa Hải Phong không hề che giấu hành tung, quang minh chính đại đi dưới ánh nắng, thân thể của hắn được ánh mặt trời nóng bỏng chiếu xuống, lại không hề đổ một chút mồ hôi. Ngẩng đầu nhìn trời, ánh sáng chói mắt ở trong mắt của hắn lại bình thản nhu hòa, hắn thở dài thật sâu.
Trên mặt của hắn hiện ra tia tươi cười bất đắc dĩ. Tuy tu hành võ đạo chú ý chính là quang minh lỗi lạc, nhưng ngẫu nhiên làm chút việc như nghe trộm, đối với chuyện này cũng không có gì ảnh hưởng, ít nhất, ở trong tâm linh của hắn cũng không lưu lại dấu vết hay sơ hở gì.
Lâm Uyển Nhàn cùng Lưu Đình hai nàng nói chuyện trong phòng, hắn nghe hết toàn bộ, thẳng đến khi Phương Doanh Anh đẩy cửa đi vào, hắn mới rời đi, chẳng qua tình hình ba nàng gặp nhau, hắn cũng có thể đoán trúng được tám, chín phần mười.
Phương Doanh Anh cùng Tương Khổng Minh có giao tình thâm sâu, khẳng định sẽ ra sức biện hộ cho hắn. Mà Lâm, Lưu hai nàng tâm cơ trầm ổn, dù là có bao nhiêu lòng phản đối, cũng sẽ không gây cãi với nàng. Vậy khả năng duy nhất chính là nương theo lời nàng mà nói chuyện, thẳng đến khi đem nàng hống thật vui vẻ mới thôi.
Hứa Hải Phong khe khẽ thở dài, Phương Doanh Anh tuyệt đối không phải là một người ngu ngốc, trái ngược, sự thông tuệ của nàng cho dù là trong chúng nữ cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ là, nàng không có chút tâm cơ.
Từ nhỏ sinh hoạt dưới vòng tay ấp ủ của cha mẹ, được họ cẩn thận phủng trong tay mà bảo hộ, khiến cho nàng rất ít tiếp xúc đến mặt tối của lòng người.
Nhìn người thành tâm, có lẽ đây mới là địa phương khả ái nhất của nàng.
Tự nhiên, nếu Phương gia không phải quyền thế cao cư, làm cho không ai dám trêu chọc tới nàng, thì với tính cách của nàng như vậy, sợ là có chết như thế nào cũng không biết.
Hứa Hải Phong âm thầm may mắn, chính mình có thể chiếm được một viên trân bảo như thế, mà làm hắn càng vui mừng hơn chính là, hắn đã có đủ thực lực bảo trì cho viên trân bảo này tiếp tục tỏa sáng. Cho dù là trong thời thế hỗn loạn, hắn cũng tràn ngập lòng tin tưởng.
“Tương Khổng Minh…” Hứa Hải Phong thở dài một tiếng, vấn đề này cũng không biết làm sao hướng các nàng giải thích, chẳng lẽ đem việc mình có ma huyết kể ra chi tiết với các nàng sao?
Tuy nói giữa vợ chồng phải dùng chân thành đối đãi nhau, nhưng nếu thật sự không còn sự riêng tư, chỉ sợ sau khi các nàng biết được chân tướng, chính mình cũng sẽ biến thành một người cô đơn.
Hắn làm sao hướng các nàng giải thích? Việc này không thể xem thường. Cau mày, Hứa Hải Phong chậm rãi đi trên đường cái không mục đích.
“Ba…”
Một thanh âm thanh thúy hấp dẫn lực chú ý của hắn, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong một tiệm trà ngồi đầy người. Một bạch diện thư sinh cao gầy đang nói gì đó hết sức hăng say.
Trí nhớ Hứa Hải Phong phảng phất như trở về thời thơ ấu, Hứa gia thôn không lớn, người lui tới cũng không nhiều. Khi đó có chuyện làm cao hứng nhất, chính là những vị làm nghề kể chuyện đi ngang qua thôn. Cứ đến buổi tối, người kể chuyện sẽ bày ra bàn ghế, lại có thêm bình trà ngon, bắt đầu miệng lưỡi lưu loát kể lại đủ loại chuyện xưa.
Hài tử toàn thôn, chỉ cần biết đi, đều sẽ chạy tới trước, giành vị trí tốt, để được nghe kể chuyện.
Dù cho bọn họ có nghe hiểu hay không, náo nhiệt này nhất định phải đến xem cho biết.
Chỉ là…Hứa Hải Phong thu hồi ánh mắt, tràng cảnh khi đó phảng phất như mới hôm qua, nhưng tâm tình năm đó đã sớm không còn tồn tại.
“Mời khách quan ngồi.”
Hứa Hải Phong tỉnh táo lại từ trong ký ức xa xôi, lúc này mới phát hiện mình đã lững thững đi vào trong quán trà.
Hắn mặc quần áo hoa quý, khí độ phi phàm, trong mơ hồ như có mỗ cỗ khí phách nhàn nhạt phát ra theo mỗi bước đi. Những người nghe kể chuyện chẳng qua chỉ là dân chúng bình dân, nhìn thấy hắn tiến đến, rất tự nhiên liền tránh ra một đường đi, dù bên trong có mấy người không cam lòng, nhưng khi hắn đi tới gần ba bước, trong lòng lập tức sinh ra hàn ý, không còn lòng can đảm mở miệng đuổi người.
Hứa Hải Phong mỉm cười, nếu đã đến, thì cứ ngồi lại. Hắn ngồi xuống, thuận miệng gọi bình trà ngon, khó được cơ hội này, liền trộm nghỉ dưỡng nửa ngày thôi.
Người kể chuyện hướng hắn chắp tay, tự nhiên là nhìn ra được vị đại nhân này bất phàm, trong thái độ liền cung kính vài phần, hi vọng có được một chút phần thưởng nhiều hơn.
“Lão Hồ, nói mau a…”
Tiếng thúc giục trong quán vang lên, trong lòng Hứa Hải Phong buồn cười, người kể chuyện kia có lẽ đang nói đến chỗ khẩn trương, lại bị chính mình cắt đứt, cho nên những người này mới cảm thấy không vui.
“Được, các vị, tạm thời nghe Hồ lão hán ta kể tiếp.” Lão Hồ cầm cây quạt trong tay xếp lại, nặng nề gõ mạnh lên bàn, nói: “Lại nói Hứa đại tông sư đánh mạnh một quyền vào ngực, đây gọi là Hắc Hổ Thâu Tâm, trong lòng Lợi Trí run sợ, miễn cưỡng né qua, hắn chết không cam lòng, còn đá lên một cước, gọi là Lão Thụ Bàn Căn. Chỉ là Hứa đại tông sư gặp chuyện không sợ hãi, hắn cười lạnh một tiếng, vươn một chưởng, hét lớn: “Thái Cực Thần Công”, Lợi Trí lại hét: “Không hay” liền bị một chưởng này đánh trúng, lúc này miệng phun máu tươi, té ngã trên mặt đất.”
“Hứa đại tông sư đang muốn tiến lên đánh thêm một chưởng, lấy tính mạng hắn, đột nhiên nghe được dưới chân núi tiếng hãm giết chấn thiên, nguyên lai Hung Nô nhân hèn hạ đã thừa dịp đại tông sư rời đi, phát binh tập kích. Hứa đại tông sư vì bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là buông tha tính mạng Lợi Trí, vội vã xuống núi.”
Lão Hồ kể xong một mạch, há miệng phát ra như tiếng pháo nổ, tích tích ba ba nói thẳng một hơi, thẳng đến lúc này, mới chịu dừng lại.
Một bàn tay của Hứa Hải Phong đặt trên tay cầm của bình trà, hắn vẫn giữ nguyên động tác, cũng chưa hề nhúc nhích.
Tuy linh giác của hắn đã sớm cảm ứng được, nơi này cũng không có nhân vật quen thuộc với hắn, nhưng hắn vẫn cẩn thận hướng bốn phía nhìn quanh một chút.
Lão Hồ này đang nói gì vậy? Nếu hắn không có nghe lầm, tựa hồ là cuộc giao chiến giữa mình và Lợi Trí tại bắc cương.
Chỉ là vì sao nghe tới, lại có điểm như đánh nhau tay đôi, chẳng lẽ tông sư luôn giao đấu kiểu này hay sao?
Lão Hồ chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Hứa Hải Phong, cẩn thận cúi người xuống, hỏi: “Vị đại gia này, ngài không hài lòng sao?”
Cũng không trách hắn vì sao đặc biệt chú ý đến Hứa Hải Phong, thật sự là lúc này trên người hắn mặc bộ y phục vô cùng sang quý, đột nhiên xuất hiện ở trong quán trà nho nhỏ, muốn không gây cho người chú ý cũng là việc không dễ dàng.
Hứa Hải Phong nhìn hắn mỉm cười. Lắc đầu, cho dù hắn không hài lòng, cũng sẽ không biểu lộ ngay lúc này. Hắn cầm lấy bình trà, rót một chén, nhẹ nhàng uống một ngụm, liền đặt xuống, cũng không tiếp tục uống thêm.
Cái gì là trà ngon cực phẩm, cho dù là loại trà kém nhất trong phủ Tương Khổng Minh cũng phải ngon hơn loại trà này gấp trăm lần.
Chứng kiến động tác này của hắn, lão Hồ càng thêm xác định ý nghĩ của chính mình, người này nhất định là xuất thân từ thế gia môn phiệt, nếu không vì sao ngay cả loại trà tốt nhất ở đây cũng không xem vào mắt.
“Lão Hồ, như thế nào lại ngừng, nhanh nói đi…” Lại tiếng thúc giục vang lên.
Lão Hồ a a cười, nói: “Nếu muốn biết Hứa đại tông sư làm sao lấy lực một người quát lui mười vạn truy binh của Hung Nô nhân.” Hắn cầm lấy cây quạt gõ mạnh, phát ra một tiếng vang thật lớn: “Tạm thời nghe ngày mai phân giải.”
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Hứa Hải Phong chậm rãi chảy xuống, mặc dù thể chất của hắn đã đạt tới cảnh giới nóng lạnh bất xâm, nhưng cũng không đại biểu cho da mặt của hắn dày tới mức đao thương không vào.
Nếu là bạo long hình người hoặc Tương quân sư luôn tự xưng thiên hạ vô song nghe được câu này, có lẽ còn nghĩ rằng đây là chuyện đương nhiên.
Lực một người quát lui mười vạn Hung Nô nhân, thật sự xem hắn là bạo long hình người Tần Dũng sao? Cho dù hắn là Tần Dũng, lúc đối mặt mười vạn đại quân, chỉ sợ cũng bó tay hết cách.
“Ai…lại chơi trò này, như thế nào mỗi khi nghe đến cao triều, lão Hồ ngươi luôn dừng ngay thế.”
Tuy tiếng trách mắng không ngừng vang lên, nhưng lão Hồ vẫn đầy mặt tươi cười, đối với hết thảy lời trách móc cũng không để ý tới. Quả nhiên chốc lát sau, người từ từ tán đi, nghĩ đến bọn họ cũng đã quá quen thuộc với chuyện này.
Lão Hồ cầm khay, cười híp mắt đi tới trước mặt Hứa Hải Phong.
Hứa Hải Phong tự nhiên biết được ý tứ của hắn, thò tay lấy ra một thỏi bạc, vứt lên khay, trong những đồng bạc vụn kia, nhìn thật chướng mắt.
Lão Hồ biến sắc, ngẩng đầu đánh giá Hứa Hải Phong, cầm thỏi bạc dâng lại cho Hứa Hải Phong, nói: “Nếu trong tay khách quan không có bạc vụn, thì cũng không sao, chỉ cần sau này lúc rảnh rỗi, xin trở lại ủng hộ một chút, lão Hồ đã thấy đủ.”
Hứa Hải Phong có chút kinh ngạc, hắn tự nhiên có thể cảm ứng lời của lão Hồ đúng là chân thành thật ý, không khỏi hỏi: “Vì sao ngươi không thu?”
Lão Hồ thở dài, chỉ vào quan ấn trên thỏi bạc, nói: “Tiền này nặng tay, nếu lão hán cầm nó, chưa hẳn là một chuyện tốt.”
Hứa Hải Phong lập tức hiểu được, hắn đem ra thỏi bạc vốn là vật trong kho của quan phủ, dĩ nhiên ngoài thế gian cũng hiếm khi truyền lưu. Lão Hồ này là người tinh thông thế sự, đại khái hoài nghi tiền này lai lịch không rõ, nên không dám tiếp nhận.
“Hồ lão bá…”
“Ai yêu, không dám đương, kêu một tiếng lão Hồ là được.”
Hứa Hải Phong cười, nói: “Nghe lão nhân gia ngài nói chuyện thật sự có vài phần đạo lý, cùng với lúc kể chuyện thật đúng là hai người a.”
Lão Hồ sang sảng cười, nói: “Ngài quá khen, lão hán này chỉ là hoang đường lời kể một chút, bọn họ đều là những bằng hữu thân thiết, chính là thích nghe kể như vậy, cùng bậc đại lão gia như ngài thì khác, nếu lão hán nói ra văn hoa, chỉ sợ bọn họ đã sớm trốn hết.”
Ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, lão Hồ này trà trộn trong nhân gian nhiều năm, có được một nhóm khách quen, tự nhiên cũng có đạo lý.
“Vậy, tại hạ xin hỏi một câu cuối cùng, ngài có từng gặp qua Hứa Hải Phong?”
“Hắc hắc…” Lão Hồ xấu hổ cười nói: “Có nhìn thấy xa xa.”
“Ân…?” Hứa Hải Phong cảm thấy ngoài ý muốn, hỏi: “Vậy hắn có hình dáng thế nào?”
Vừa nói đến nơi đây, lão Hồ lập tức sáng mắt, hươ tay múa chân nói: “Hứa đại tông sư sao, mắt như chuông đồng, thân cao tám thước, thanh âm vang rền, vừa nhìn đã biết là một viên mãnh tướng sa trường.”
Sắc mặt Hứa Hải Phong cổ quái, chợt phá lên cười.
Trong ánh mắt kinh ngạc của lão Hồ, Hứa Hải Phong dùng tay vẽ vài lần lên thỏi bạc, tiện tay ném xuống khay, nói: “Ta đã làm ký hiệu trên đó, cam đoan ngày sau không có người đi tìm ngươi phiền toái, cứ việc yên tâm mà sử dụng.”
Lão Hồ tiếp nhận thỏi vàng, nhìn thấy Hứa Hải Phong xoay người rời đi, hắn mở miệng gọi, cũng không có hiệu quả. Nhìn thỏi bạc trong tay, trong lòng hắn nói thầm, lật qua lật lại vài lần. Đột nhiên, động tác của hắn hoàn toàn dừng lại, ở trên thỏi bạc màu trắng, không biết khi nào lại có thêm một chữ to bắt mắt.
Hắn nheo mắt, tránh ánh nắng, nhìn kỹ, lập tức kinh hô không thôi.
Ở trên thỏi bạc, là một chữ Hứa thật to.
@by txiuqw4