“Tô huynh, kỳ thật Đường huynh nói rất đúng, tất cả mọi người đều là huynh đệ trong nhà a.” Phương Hướng Minh nhìn bóng lưng Hứa Hải Phong biến mất, thở dài nói.
Tô Xuân Vĩ mặt không đổi sắc, chỉ là khóe miệng hắn có chút nhếch lên, nói: “Phương huynh, ta biết tình huynh đệ của các ngươi thâm sâu. Nhưng ngươi có từng nghĩ tới, Hứa Hải Phong hôm nay đã không còn là Hứa thiên tướng ngày trước.”
Ánh mắt sắc bén của Phương Hướng Minh hướng ba người bọn họ nhìn lại, Tô Xuân Vĩ thản nhiên cùng hắn đối diện, sắc mặt Đường Khải lại có chút mất tự nhiên, về phần Phương Hướng Trí còn phức tạp hơn, hắn do dự một thoáng, rốt cục nói: “Đại ca, Tô huynh, hiện tại nói những chuyện này, còn là quá sớm. Hôm nay Khải Tát nhân ở ngoài thành như hổ rình mồi, Hung Nô nhân chiếm cứ phân nửa giang sơn, nếu không thể giải quyết được hai ác lân này, chúng ta nói gì cũng là vô ích.”
Đường Khải lập tức tiếp lời: “Trí huynh đệ nói không sai, việc gấp trước mắt, không phải lúc nội đấu.”
Tô Xuân Vĩ trầm ngâm chốc lát, nói: “Nếu hai vị huynh đệ đều nói như vậy…Phương huynh, ngươi xem coi thế nào?”
Phương Hướng Minh chậm rãi gật đầu, hắn trầm giọng nói: “Tô huynh, chuyện gấp trước mắt, cũng không phải lúc nội đấu, còn mời ngươi nghĩ lại.”
Tô Xuân Vĩ miễn cưỡng cười, nói: “Kỳ thật Hứa tướng quân nếu có thể đặt chân lên cảnh giới tông sư, ta cũng tin tưởng hắn không phải tiểu nhân, chỉ là có một người ta không tin được, lưu lại hắn, chỉ sợ ngày sau sẽ thành họa lớn.”
Hắn vẫn chưa nói rõ, nhưng trong lòng những người ở đây đều rõ ràng, đối với lời này của hắn tràn đầy đồng cảm.
“Ai…Không biết Thái Ất chân nhân có phải quá lớn tuổi nên hồ đồ, lại muốn…”
“Câm miệng.” Phương Hướng Minh quát lên một tiếng chói tai, cắt đứt lời nói của Phương Hướng Trí.
Trong lòng Phương Hướng Trí rùng mình, cúi đầu không nói.
Tô Xuân Vĩ lại ra dấu bằng mắt cho Đường Khải, nói: “Phương huynh, kỳ thật đi tới bước này, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, chỉ là có những lời còn chưa nói ra mà thôi.”
“Đúng vậy. Đây cũng không phải là việc cơ mật gì, đối với sự bất mãn này cũng không ít người.” Đường Khải lại phụ họa.
“Chính là họa từ miệng mà ra, còn phải cẩn thận một chút mới được.” Phương Hướng Minh thở dài nói.
“Phương huynh, các ngươi chậm rãi trò chuyện, ta cùng với Khải huynh đi trước một bước.”
Nhìn hai người bọn họ xoay người lại, Phương Hướng Minh đột nhiên nói: “Tô huynh, vừa rồi nhị đệ mới nói qua, cờ xí của Hắc Kỳ quân đã thật lâu chưa từng nhiễm qua máu tươi.”
Thân thể Tô Xuân Vĩ chấn động, chỉ hơi gật đầu, vẫn không đáp lời, trực tiếp cùng Đường Khải kết bạn rời đi.
Đợi bọn hắn đi xa, Phương Hướng Minh hỏi: “Trí đệ, ngươi nói chúng ta phải nên làm như thế nào?”
Phương Hướng Trí ngẩn ra, cười khổ nói: “Đại ca, ta tin tưởng lúc này muội phu sẽ không làm ra cử động bất lợi với Phương gia chúng ta, chỉ là sau này thật rất khó nói.” Hắn ngừng một chút, lại bổ sung: “Đặc biệt là khi bên người hắn còn có một Tương Khổng Minh, liền càng thêm khó thể dự đoán.”
Trên mặt Phương Hướng Minh trở nên có chút cổ quái, hắn nhẹ giọng hỏi: “Nếu so sánh giữa nhị đệ cùng Tô Xuân Vĩ, người nào có thể tin?”
Cơ hồ là không cần suy nghĩ, Phương Hướng Trí lập tức trả lời: “Đương nhiên là muội phu.” Vẻ mặt của hắn đột nhiên cứng đờ, kinh hô: “Đại ca, ý của ngài là?”
Phương Hướng Minh chậm rãi gật đầu, hắn lại chậm rãi mà lại nặng nề nói: “Nếu nhị đệ không có ở đây, vậy Phương gia chúng ta lại là đứng đầu, đến lúc đó lại làm sao đối mặt Tô, Đường hai nhà?”
Phương Hướng Trí hít sâu một hơi, một lúc lâu, không nói ra lời.
Hứa Hải Phong đi ra Phương phủ, vừa mới rẽ qua một khúc quanh, rèm cửa sổ một chiếc xe ngựa nơi ven đường liền bị nhấc lên.
“Chủ công.”
Hứa Hải Phong lên tiếng, bước lên xe. Trong lòng hắn có chút kỳ quái, Tương Khổng Minh từ đâu kiếm tới một chiếc xe ngựa nhanh như vậy.
Tương Khổng Minh đóng cửa xe lại, dùng cán quạt gõ lên vách xe, bên ngoài một tiếng hô to, xe ngựa bắt đầu chậm rãi di động.
“Chủ công muốn đi gặp Cát đại nhân trước, hay là đi tìm lệnh đường huynh trước?” Tương Khổng Minh hỏi.
Trợn mắt nhìn hắn, Hứa Hải Phong nói: “Hiện tại không phải đang đi tới Cát phủ sao?”
Chuyện của Hứa Hải Đường dù sao là chuyện trong nhà, lúc nào cũng có thể xử lý. Mà Cát Hào Kiếm lại là nhân vật trọng yếu do hắn chiêu lãm tới, luận tình luận lý đều phải xử lý chuyện của hắn trước.
Đạo lý này Tương Khổng Minh làm sao mà không biết, nên hắn đã sớm lệnh xe ngựa đi tới hướng Cát phủ.
Tương Khổng Minh mỉm cười, hỏi: “Đối với việc của lệnh huynh, mấy vị kia có đề nghị gì?”
“Trừng phạt là được, hoặc là…giết gà dọa khỉ.” Hứa Hải Phong nhẹ nhàng nói.
“Giết gà dọa khỉ sao?” Tương Khổng Minh nhếch môi, thiếu chút nữa bật cười, may là kinh nghiệm của hắn có chút phong phú, chỉ run khóe miệng, nói: “Là giết cho mấy nhà bọn họ xem sao?”
Hứa Hải Phong thở dài nói: “Chỉ sợ hù dọa không ngã bọn họ.”
“Hắc hắc…” Tương Khổng Minh cười lạnh một tiếng nói: “Hù dọa không ngã, là bởi vì con gà này không đủ lớn mà thôi.”
“Ý tứ của quân sư đại nhân là?”
Khóe môi Tương Khổng Minh nhếch lên một tia tươi cười khinh thường: “Ban Khắc La Phu Đặc kia tới vừa lúc.” Thanh âm của hắn lại có vẻ vui mừng, nhưng đồng thời lại trộn lẫn vẻ lãnh khốc cùng tàn nhẫn, làm cho người ta không rét mà run.
“Chủ công, quân sư đại nhân.”
Trong giọng nói tràn ngập kinh ngạc, chính là do tân nhậm giám sát sứ của Ngọa Long thành Cát Hào Kiếm phát ra. Đối với việc hai người bọn họ đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt của mình, cảm thấy cực độ ngoài ý muốn.
“Cát đại nhân.” Tương Khổng Minh đầy mặt tươi cười, khác hẳn vẻ mặt đối đãi với đám người Phương Hướng Trí.
“Hạ quan vạn vạn không dám nhận, hết thảy đều nhờ chủ công và quân sư đại nhân ban tặng…”
Tương Khổng Minh khoát tay áo, Cát Hào Kiếm lập tức im lặng không nói.
“Cát đại nhân, ngươi phải nhớ kỹ, tặng quan vị cho ngươi là chủ công đại nhân, mà không phải là Tương Khổng Minh ta. Việc này ngàn vạn lần không thể trộn làm một chỗ.”
Cát Hào Kiếm ngây ra, trong lòng hắn có chút hiểu được, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Dạ, hạ quan tuân mệnh.”
Lộ ra một tia tươi cười nhàn nhạt, Tương Khổng Minh nói: “Lần này trở về Ngọa Long thành, chủ công có chuyện quan trọng muốn cùng ngươi thương lượng.”
“A.” Cát Hào Kiếm thở nhẹ một tiếng, ánh mắt của hắn không tự chủ được thoáng nhìn qua Hứa Hải Phong.
Hứa Hải Phong nhìn hắn mỉm cười, không nhìn ra là vui hay là giận.
“Bởi vì việc này có liên quan đến chuyện nhà của chủ công, cho nên do học sinh cùng Cát đại nhân trò chuyện với nhau là được.” Tương Khổng Minh ở một bên giải thích.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Cát Hào Kiếm có chút không thoải mái. Hắn đương nhiên rõ ràng, chính là chuyện nhà, khẳng định có liên quan đến Hứa Hải Đường, nếu không Hứa Hải Phong cũng không khả năng dưới tình huống đại doanh phương tây còn chưa ổn định mà phải chạy về Ngọa Long thành.
“Quân sư đại nhân, Hứa Hải Đường này quả thật trong mắt không người, hắn khi nam phách nữ, ở trong thành không thể lâu dài, nếu kéo dài, sẽ làm danh dự của chủ công hủy sạch không còn.” Cát Hào Kiếm vái chào thật sâu nói.
Tương Khổng Minh cũng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông, như xua đuổi khí trời nóng bức. Cây quạt này rốt cục có thể phát huy ra đúng công dụng của nó.
“Quân sư đại nhân, người này phải nghiêm trị, nếu không sẽ không cách nào phục chúng.” Cát Hào Kiếm nặng nề nói.
“Phương gia bọn họ đâu?” Tương Khổng Minh phảng phất thuận miệng đề cập tới.
“Phương gia đối với người này không nghe không hỏi.” Cát Hào Kiếm chi tiết đáp.
“Ngươi thấy thế nào?”
“Có lẽ Phương gia cố kỵ đến mặt mũi của chủ công, ngược lại không tiện xuất thủ trừng trị.” Cát Hào Kiếm cẩn thận nói.
Tương Khổng Minh cười cười nhìn hắn, Cát Hào Kiếm đỏ mặt cúi đầu.
“Kỳ thật, ngươi nghĩ như vậy cũng là đúng. Chúng ta thân làm thần tử, có đôi khi phải hồ đồ một chút mới tốt.” Tương Khổng Minh dừng mắt trên mặt hắn hồi lâu, mới chậm rãi nói.
Cát Hào Kiếm ngẩn ra, sắc mặt thoáng thay đổi một chút, hắn nhìn trộm về phía Hứa Hải Phong, chỉ thấy vị thành chủ đại nhân đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, làm như không nghe thấy bọn họ đang nói chuyện.
Cát Hào Kiếm cười khổ một tiếng, nói: “Đa tạ quân sư đại nhân chỉ điểm.”
“Hứa Hải Đường rốt cục phạm vào chuyện gì, lại khiến cho Cát đại nhân cũng không nhẫn nại được mà muốn đi bắt hắn.”
Tương Khổng Minh tự nhiên biết Cát Hào Kiếm là người ổn trọng, nếu không phải Hứa Hải Đường quá phận, hắn khẳng định sẽ không đi đụng vào đầu khớp xương khó gặm này.
Chỉ cần cùng Hứa Hải Phong tương giao lâu ngày, cũng biết hắn đối với người nhà cùng bằng hữu rất duy trì. Nói dễ nghe một chút, đó là trọng tình trọng nghĩa, nói khó nghe, chính là bao che khuyết điểm.
Tuy Cát Hào Kiếm được Hứa Hải Phong rất thưởng thức, nhưng so sánh với Hứa Hải Đường, lại kém tới mấy lần. Vậy mà làm cho hắn không để ý tới hậu quả vẫn đi bắt Hứa Hải Đường, bên trong tất có duyên cớ.
Sắc mặt Cát Hào Kiếm trầm xuống, nói: “Cường bắt dân nữ.”
Lúc Hứa Hải Đường mới đến Ngọa Long thành, tạm thời còn chưa dám hoành hành, chỉ là theo mỗi ngày quyền lực của Hứa Hải Phong càng lúc càng vững chắc, hắn mới mượn thế dựng lên. Đợi khi Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh hai người cùng rời đi Ngọa Long thành, lại càng không chỗ cố kỵ, mỗi ngày tụ tập với đám lưu manh bằng hữu, ăn uống đánh bạc, không chuyện xấu nào không làm.
Không biết là duyên cớ nào, môn sinh đệ tử của Phương, Đường, Tô ba nhà đối với hắn lại khách khách khí khí, mọi việc cũng không cùng hắn tranh chấp, đến lúc này, càng thêm ủng hộ khí thế của hắn, làm việc càng hoành hành bá đạo.
Dù là đã nếm khổ trong tay Phương Doanh Anh, cũng chỉ tạm ngưng mấy ngày liền tiếp tục giở trò, thậm chí càng ngang ngược lộng hành.
Đợi khi Lâm Uyển Nhàn chúng nữ rời khỏi Ngọa Long thành, hắn không còn ai quản thúc, lại càng không hề cấm kỵ.
Một ngày, lúc Hứa Hải Đường ra phố, xem trúng đại cô nương của một gia đình, cho người tới cửa cầu hôn, ý muốn nghênh thú thành tiểu thiếp thứ sáu. Không ngờ thanh danh của hắn quả thật quá xấu, nên bị đối phương từ chối.
Hứa Hải Đường giận dữ, đêm đó dẫn theo vài tên phủ đinh, muốn mạnh mẽ cướp người.
Chỉ là quá khứ của hắn đã gây nhiều tiếng xấu, đã sớm vào sổ đen trong tay Cát Hào Kiếm. Nên từng cử động của hắn đều lọt vào vòng giám thị của bọn họ.
Cát Hào Kiếm nghe được tin tức, nghĩ tới đệ đệ của mình chết thảm trong tay những kẻ ăn chơi trác táng như thế, lập tức lửa giận xung thiên, phái người mai phục một bên, lúc hắn hành hung liền bắt về quy án.
Cát Hào Kiếm cũng là người thông minh, biết người này có thân phận đặc thù, không phải mình có thể xử trí, chỉ là có ý định nhốt hắn vào nhà lao, đợi Hứa Hải Phong trở về xử lý.
Không ngờ, Hứa lão thái gia nhận được tin tức, đã gọi toàn gia chạy tới, ý muốn đòi người mang về.
Cát Hào Kiếm dù có lá gan lớn hơn trời, cũng không dám động võ với lão thái gia, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là thả người.
Lúc hắn đang có ý định lén bắt trở lại, một gã thế gia đệ tử tại phương nam đột nhiên chỉ chứng hắn là tội phạm giết người bị truy nã, trong khoảng thời gian ngắn, trong thành nổi lên những câu oán hận khắp nơi, đem hết thảy hành động của hắn đều đánh loạn.
Ngay sau đó, các loại áp lực liên tiếp trùng tới, làm hắn không sao chịu đựng nổi. Nhưng trong lúc hắn đang bốn bề thụ địch, tình thế lại phát sinh biến hóa. Mấy ngày hôm trước Phương gia đột nhiên đứng ra, minh xác tỏ vẻ làm chỗ dựa cho hắn. Vì vậy, hết thảy trong một đêm đã hóa thành bình tĩnh.
Chẳng qua, trải qua lần nháo loạn này, hắn cũng không dám đi đụng chạm tới tên lôi tinh như Hứa Hải Đường lần nữa
@by txiuqw4