sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 260: Thu Tâm (4)

“Hồ tiền bối, được các vị chịu gia nhập liên minh, Hứa mỗ cảm kích vô cùng.”

“Nơi nào nơi nào, chúng ta xấu hổ…” Hồ Tự Trung cười khổ nói, nếu sớm biết Hắc Kỳ quân có được thực lực này, hắn dứt khoát ở nhà đùa giỡn với con cháu làm thú vui, vốn không cần tự mình đến đây để chuốc lấy cực khổ.

Hứa Hải Phong mỉm cười, nói: “Các vị đồng lòng vì nước hiệu lực, trong lòng Hứa mỗ vô cùng kính nể, chỉ là xin thỉnh giáo Hồ tiền bối, phải làm sao an trí các vị mới tốt?”

Hồ Tự Trung âm thầm thở dài một hơi, nói: “Lúc trước khi chúng ta đến bắc cương chống lại Hung Nô nhân, người có thân thủ cao thì hiệp quân tác chiến, sung vào thám báo, tìm hiểu quân cơ. Võ công cao hơn, sung nhậm làm hộ vệ cho các cấp tướng lãnh, tùy thời bảo vệ an toàn tính mạng cho bọn họ, còn người nào có võ công cao nhất, thì không chịu ước thúc, bọn họ đi quanh hai bên sườn địch quân, tìm cơ hội ám sát đại tướng kẻ địch.”

Hắn lo lắng nhất là Hứa Hải Phong nhất thời cao hứng, đem hơn hai trăm giang hồ cao thủ, đánh loạn biên chế, an bài vào trong các doanh địa làm vật hi sinh. Khi đó mới gọi là oan uổng xuyên thấu.

Nếu thay đổi là tướng lãnh khác, hắn cũng không có cố kỵ này, nhưng sau khi nhìn thấy thực lực cường đại lạ thường trong tay Hứa đại tông sư, các loại ý niệm ngạc nhiên cổ quái trong đầu cũng không ngừng tự do xuất hiện, đây cũng là hậu quả hắn thất thường.

Có chút vẫy tay, Hứa Hải Phong thở dài nói: “Hồ tiền bối, trong các ngươi, võ công thấp nhất cũng có tu vi tiếp cận nhị phẩm. Có thể nói, tinh anh võ lâm phương bắc đều tập trung ở đây, đây là một cỗ lực lượng cường đại, nếu phân tán ra, không khỏi đáng tiếc.”

Hồ Tự Trung biến sắc, trong lòng hắn thầm nói, Hắc Kỳ quân dưới trướng vị Hứa tướng quân này uy danh hiển hách, theo lý mà nói hắn phải là lão tướng kinh nghiệm chiến trận, chỉ là nghe khẩu khí của hắn, tựa hồ muốn đem bọn họ thu nạp vào bên trong Hắc Kỳ quân. Hắn nhướng mày, chẳng lẽ Hứa đại tông sư lại không biết người trong giang hồ kiệt ngạo bất tuân sao?

Ho khan một tiếng, Hồ Tự Trung miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nói: “Hứa đại tông sư có điều không biết, những nhân vật giang hồ như chúng ta, đều là dã tính, chịu không được ước thúc. Nếu gia nhập quý quân, chỉ sợ ngược lại không hay.”

Những lời này của hắn hoàn toàn là thoái thác, Hứa Hải Phong làm sao nghe không hiểu.

Như cười như không nhìn hắn, Hứa Hải Phong nói: “Hồ tiền bối cứ việc yên tâm, Hứa mỗ chỉ là muốn mời các vị tự thành một quân ngoài biên chế Hắc Kỳ quân. Không biết tiền bối nghĩ như thế nào?”

“Tự thành một quân?”

“Không sai, chi quân đội này sẽ lấy tên “bộ đội đặc chủng” làm danh hiệu, ngươi xem coi thế nào?”

Hồ Tự Trung cùng Trương Trung liếc mắt nhìn nhau, đối với danh từ chưa bao giờ nghe thấy này, bọn họ vốn không biết.

“Xin hỏi Hứa tông sư, bộ đội đặc chủng là gì?” Trương Trung gấp gáp, giành hỏi trước.

Hứa Hải Phong cũng không trả lời, giương mắt quét một vòng. Chứng kiến vẻ mặt của họ, nhưng lúc này khí thế của họ đang suy kém, cũng không ai dám phản bác lời hắn.

Mỉm cười, quay đầu lại Hứa Hải Phong nói: “Quân sư đại nhân, nên tới ngươi lên đây giải thích.”

“Ha ha…” Nương theo một trận cười to, một người bước đến, hắn mặc bộ áo thư sinh, giữa một biển người màu đen có vẻ cực kỳ chướng mắt, chính là nhân vật số hai của Hắc Kỳ quân Tương Khổng Minh Tương đại quân sư.

Hắn đi lên đài cao, nhìn mọi người hành lễ. Hồ Tự Trung bọn họ không dám chậm trễ, đồng loạt trả lễ. Nhìn lại, chỉ thấy Thái Ất chân nhân cũng vuốt râu mỉm cười, đủ thấy Tương Khổng Minh rất có phân lượng trong lòng lão nhân.

Tương Khổng Minh đột nhiên vươn hai tay, ở giữa không trung vỗ ba lần, phía bắc có tiếng rít lớn, mấy người thi triển khinh công, từ xa xa chạy tới. Trong tay mỗi người đều cầm một cái khay, nhanh nhẹn hướng đài cao chạy lên, tốc độ cực nhanh, chỉ mấy lần nhún mình đã lên tới đài cao.

Hồ Tự Trung bọn họ là hạng người có kiến thức trác tuyệt, trong ánh mắt lại lộ ra vài phần sợ hãi.

Năm người, không ngờ đều là nhất phẩm cao thủ, nhưng xem trang phục của bọn họ, lại chẳng khác gì như tiểu binh bình thường.

Hắc Kỳ quân thật sự là đầm rồng hang hổ, kỳ nhân dị sĩ nhiều vô số kể, thực lực mạnh, lại càng giống như hải dương biển rộng, sâu không lường được.

Tương Khổng Minh xoay người từ trên khay lấy ra một vật, đưa cho Hồ Tự Trung, nói: “Tiền bối có biết đây là vật gì?”

Hồ Tự Trung nhận lấy, ngắm nhìn một thoáng, vật này toàn thân tròn tròn, lắc nhẹ liền truyền ra tiếng nước chảy, hắn mở nắp, nhìn kỹ, bên trong là nửa hồ nước trong.

Đây rõ ràng là một bình trúc đựng nước bình thường, lúc người đi xa, thường thường sẽ mang theo bên người, dùng chuẩn bị cho bất cứ mọi tình huống.

Tương Khổng Minh vì sao phải đưa một bình nước cho mình xem? Hắn không khỏi mơ hồ, trong lòng biết bên trong phải có duyên cớ.

Chỉ là mặc cho hắn lật qua lật lại quan sát một lát, cuối cùng phải xác định một việc, vật này quả thật chỉ là một bình nước bình thường có thể thấy được bất cứ đâu.

“Đây là…” Hắn chần chờ một chút, nói: “Hẳn là một bình nước thôi.”

Tương Khổng Minh chỉ cười mà không đáp, lấy ra một bình nước bằng trúc giống như đúc từ trên khay khác, đưa cho Hồ Tự Trung, hỏi: “Tiền bối đã xem cẩn thận chưa?”

Hồ Tự Trung lại tiện tay tiếp lấy, đem hai bình nước so sánh một chút, nhíu mày nói: “Lão phu tuy có lớn tuổi một chút, nhưng tự tin không nhìn lầm, hai thứ này đều là bình nước bình thường.”

Trên mặt Tương Khổng Minh lộ ra vẻ tươi cười hài lòng, nhưng Hồ Tự Trung không biết vì sao, lại cảm giác được vẻ tươi cười hòa ái này lại mang theo hương vị xảo trá như hồ ly.

“Tần Dũng, buông đồng sư tử, lên đây.” Tương Khổng Minh hét lớn.

“Dạ…” Thanh âm vang to giống như một tiếng sét đánh ngang bầu trời, Tần Dũng hăng hái bừng bừng dứt bỏ hai đồng sư tử trong tay, ba bước hai bước chạy đi lên.

Bước chân hắn không nhanh, nhưng lại dài, một bước cũng bằng khoảng cách hai bước của người bình thường. Nên trong mấy bước đã đi lên đài cao, đứng trước mặt Tương Khổng Minh hàm hậu cười.

Tương Khổng Minh đưa tay lấy lại hai bình nước trong tay Hồ Tự Trung, hắn cười híp mắt nói: “Mời tiền bối xem.”

Hắn thò tay sờ lên nắp bình nước thứ hai, giơ lên đuôi bình, nhắm ngay Tần Dũng, cũng không biết hắn làm gì, chỉ nghe như có tiếng cơ quan bắn ra liên tục, từ trong bình tản ra quang mang màu lam chói mắt, vô số châm nhọn nhỏ xíu như lông trâu lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bay ra, tiếng đinh đương vang lên không ngừng, toàn bộ bắn thẳng lên người Tần Dũng.

Đám người Hồ Tự Trung liền biến sắc. Nghĩ không ra bên trong lại ẩn tàng cơ quan, mà càng làm cho bọn họ kinh hãi vạn phần, chính là Tần Dũng cũng không hề phản ứng, chỉ đưa tay vuốt sạch châm nhọn dính trên quần áo rơi xuống đất. Nhìn bộ dáng thản nhiên của hắn, phảng phất như đó chỉ là món đồ chơi mà thôi.

Y phục trên người Tần Dũng đã xuất hiện rất nhiều lỗ nhỏ li ti, nhìn qua thật sự kinh hãi. Nhưng hắn vẫn không chút tổn hao gì, chỉ thấp giọng thì thầm một câu: “Lại đem ta làm vật thí nghiệm.”

Tuy hắn đã tận lực áp thấp thanh âm, nhưng với cổ họng của hắn, cũng không thể thấp hơn được bao nhiêu. Ít nhất mọi người trên đài đều nghe được hết sức rõ ràng.

Hai mắt khép hờ của Thái Ất chân nhân rốt cục có một tia dao động, lão vừa kinh hãi với lợi khí trong tay Tương Khổng Minh, vừa cảm thán thân thể kim cương bất hoại của Tần Dũng.

Đúng là mình đồng da sắt, thật không biết người này làm sao luyện ra được. Có thân thể này, hắn đã bước lên cảnh giới bất bại, trách không được ngay cả Lê Ngạn Ba và Áo Bổn cũng không làm gì được hắn.

Ánh mắt lão đạo sĩ lại nhẹ nhàng thổi qua trên người Triết Biệt cùng Lý Minh Đường, sau đó ngẩng đầu nhìn lên một cây đại thụ che trời cách xa mấy trượng.

Ở một nhánh cây khuất bóng, một bóng đen như ẩn như hiện. Theo gió phiêu diêu, tựa hồ đã cùng ngọn cây hóa thành một thể, cũng không còn phân biệt lẫn nhau.

Thu hồi ánh mắt, hôm nay là lần đầu tiên lão đạo sĩ nhìn thấy vương bài trong tay Hứa Hải Phong, đối với mấy nhân vật cực kỳ đặc thù này, dù là lão cũng cảm nhận được vô cùng giật mình.

Ánh mắt mọi người dời về phía mặt đất, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, mấy chục cây châm nhỏ phản xạ ra một màu sắc xanh lam quỷ dị.

Ở đây không thiếu lão giang hồ, vừa liếc mắt lập tức nhận ra trên châm thoa kịch độc, còn là loại độc dược kịch liệt mạnh mẽ.

Lúc này, trong mắt bọn họ nhìn bình nước trong tay Tương Khổng Minh đã toát ra mấy phần sợ hãi.

Mới vừa rồi chỉ nghe tiếng cơ quan bật lên, mấy chục cây châm đã trúng ngay mục tiêu, nếu đứng trước mặt Tương Khổng Minh không phải là Tần Dũng, mà là một người trong bọn họ thì sao?

Một khi nghĩ tới đây, sắc mặt bọn họ lại càng trắng bệch thêm ba phần. Khoảng cách như vậy, đừng nói là không có phòng bị, cho dù là sớm có phòng bị, thì tính sao, chẳng lẽ còn có thể thoát qua được sao?

“Tương quân sư có ý định gì?” Sắc mặt Hồ Tự Trung âm tình bất định, nhưng lúc này hắn cũng không dám đắc tội Tương Khổng Minh, không thể làm gì khác hơn là thấp giọng dò hỏi.

“Không có gì.” Tương Khổng Minh lạnh nhạt cười, cao giọng nói: “Nơi này có bảy kiện vật phẩm, đều là những vật thường nhìn thấy trong cuộc sống bình thường hàng ngày. Nhưng sau khi trải qua sự xếp đặt cải tạo của học sinh, lúc này đã hoàn toàn khác hẳn. Vừa rồi chính là một kiện trong đó, học sinh đã đặt cho nó một cái tên gọi là Khổng Tước Linh.”

Ánh mắt của hắn trở nên lẫm lệ, nói: “Cho dù là một giới thư sinh tay trói gà không chặt, bằng vào lợi khí cơ quan này, cũng đủ đem một vị cao thủ võ lâm dưới nhất phẩm đánh gục tại chỗ. Không biết các vị có tin hay không.”

Vừa nghe loại ám khí này có tới bảy loại, cho dù là người trấn tĩnh nhất cũng không khỏi cảm thấy run rẩy trong lòng.

Hồ Tự Trung hít sâu một hơi, sắc mặt của hắn lại càng khó coi: “Quân sư đại nhân nói chuyện tự nhiên không giả, chỉ là lão phu tạm thời còn chưa biết ý của quân sư đại nhân.”

Tương Khổng Minh thu hồi tươi cười, nghiêm mặt nói: “Thứ này, chính là một trong những trang bị cơ bản của bộ đội đặc chủng.”

Lời vừa nói ra, phía dưới lập tức nổi lên từng trận thì thầm không ngừng.

Kiếp sống trên giang hồ, nói khó nghe một chút, chính là sinh hoạt trên lưỡi đao liếm máu. Có hôm nay không có ngày mai, ai cũng không cách nào cam đoan bản thân mình có thể bình an cả đời.

Đối với bọn hắn mà nói, nếu trên người có được một kiện ám khí như vậy, chẳng phải tương đương có được một kiện pháp bảo hộ thân. Thời khắc mấu chốt, có lẽ là vật để cứu mạng.

Lúc này, mọi người nhìn Khổng Tước Linh trên tay Hồ Tự Trung, trong mắt đã có vài phần nóng rực, nếu là vì bảo bối này, vậy có phải gia nhập bộ đội đặc chủng kia cũng không thấy tiếc.

Huống chi, nghe cách nói của Tương Khổng Minh, chỉ cần gia nhập vào bộ đội, còn có những bảo bối khác, một khi nghĩ đến đồ vật có uy lực cường đại như thế sắp thuộc về mình sử dụng, trái tim bọn họ bắt đầu kịch liệt nhảy lên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx