Trên đại đạo muôn màu muôn sắc, vài con tuấn mã đang chậm rãi phóng đến, người cầm đầu, anh tuấn cao lớn, khí độ phi phàm.
Binh lính giữ cửa xa xa trông thấy, đã sớm phái người hướng vào trong thông báo, đồng thời cửa giữa mở rộng ra, tùy ý cho đội nhân mã phóng vào.
“Đại ca, huynh tới làm gì?” Một tiếng hô thanh thúy dễ nghe từ trong phòng khách truyền đến, ngay sau đó một thân ảnh tiếu lệ bay nhanh chạy tới trước mặt kỵ sĩ cầm đầu.
Phương Hướng Minh cười khổ một tiếng, muội tử này của mình tuy đã gả cho người, nhưng tính tình cũng không hề thay đổi chút nào, có thể thấy được Hứa Hải Phong đối với nàng dị thường thương yêu, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm. Trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một ý niệm cổ quái, nếu là Phương, Hứa đối lập nhau, vậy muội tử phải nên làm thế nào cho phải?
“Đương nhiên là đến thăm muội muội bảo bối của ta.” Phương Hướng Minh tươi cười nói.
Cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng bĩu ra, Phương Doanh Anh khinh thường nói: “Tin huynh mới là lạ.”
“Khái khái…” Phương Hướng Trí đứng một bên ho khan một tiếng, khó khăn nói: “Tiểu muội, hôm nay đại ca đã là gia chủ, muội…”
Hung hăng trừng mắt liếc hắn, Phương Hướng Trí lập tức câm miệng không nói, những lời còn chưa nói ra miệng cũng toàn bộ nuốt vào trong bụng.
“Ta muốn thế nào?” Phương Doanh Anh nháy đôi mắt to hung hăng, dò hỏi.
Phương Hướng Trí liếc mắt nhìn đường huynh, chỉ thấy Phương Hướng Minh cười ha ha, từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn hắn, lập tức trong lòng hối hận, chính mình không có việc gì lại tự đi tìm phiền não làm chi. Hắn vội vàng thay đổi khuôn mặt, khen tặng nói: “Tiểu muội đương nhiên thích gì thì cứ làm, như thế mới có thể biểu hiện ra cá tính đặc biệt của Phương gia.”
“Hừ, miệng không đúng lòng, không để ý tới huynh. Đại ca, huynh là muốn gặp Lâm tỷ tỷ phải không, đến thật là nhanh.”
Phương Hướng Minh buồn cười nhìn đường đệ, dù là Phương lão thái đối với vị cháu gái này cũng không cách giải quyết, hắn không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao.
“Đúng vậy, đệ muội là lần đầu tiên mời chúng ta đến đây, vi huynh làm sao không nhanh chóng ra roi giục ngựa chạy tới.”
Từ sau khi trở về Ngọa Long thành, Lâm Uyển Nhàn liền thay đổi thái độ bình thường, dưới sự cho phép của Hứa Hải Phong, chủ động tham dự đủ loại chính vụ trong thành, bên người còn có đám người Cát Hào Kiếm phụ trợ, cũng đem hết thảy sự vụ xử lý gọn gàng ngăn nắp.
Cũng là như thế, bằng vào thân phận công chúa cố quốc, nàng được hoan nghênh còn hơn xa trong tưởng tượng. Lệnh phát ra, một mực thông hành không cản trở, không người nào dám can đảm cãi lệnh, đối với việc yên ổn dân tâm lại càng phát ra tác dụng lạ thường tốt đẹp.
Đạo chính trị, sự hiểu biết của nàng cũng không kém hơn kẻ nào. Hơn nữa lại sinh trong nhà đế vương, đối với đạo cân bằng càng hiểu sâu sắc. Có nàng chu toàn giữa các đại thế lực, phát ra tác dụng linh hoạt nhuần nhuyễn, quan hệ cùng tam đại thế gia ở mặt ngoài càng vạn phần hòa hợp.
Đối với thế gia đệ tử như Phương Hướng Trí mà nói, tiếp xúc với Tương Khổng Minh xa xa không bằng cùng tiếp xúc với Lâm Uyển Nhàn.
Tương Khổng Minh được xưng thiên hạ đệ nhất trí giả. Tiếp xúc cùng hắn, tùy thời đều phải duy trì lòng cảnh giác cực cao, mà lúc ở chung với vị tuyệt đại giai nhân này, lại như cơn gió mùa xuân, cảm giác hai bên hoàn toàn khác hẳn.
“Tiểu muội, có biết Lâm đệ muội tìm vi huynh có chuyện gì không?” Phương Hướng Minh thuận miệng hỏi.
“Không biết, vừa rồi có phong mật hàm từ đại doanh phương tây truyền đến, tỷ tỷ vừa xem, liền ra lệnh mời mọi người tới.”
Phương Hướng Trí kỳ lạ, hỏi: “Tiểu muội, muội không có xem qua sao?” Trong lòng hắn cực kỳ kỳ quái, lấy tính tình của Phương Doanh Anh, lại không nhìn trộm, thật sự là kỳ lạ.
“Trí đệ, không thể nói bậy.” Phương Hướng Minh thấp giọng trách mắng, người sau cả kinh, lập tức im miệng không nói.
Phương Doanh Anh miễn cưỡng cười, nói: “Chuyện của mọi người, tiểu muội không muốn xen vào.”
Phương Hướng Minh đột nhiên dừng chân lại, đưa tay sờ lên đầu nàng, nói: “Doanh nhi, muội…trưởng thành.”
Quan hệ giữa Phương gia cùng Hứa Hải Phong lúc này phi thường vi diệu, Phương Doanh Anh tự nhiên có thể nhận ra. Nhưng nàng lại ra vẻ không biết, nếu đổi lại là Phương Doanh Anh trước kia, không quậy đục trong lên cũng không buông, nhưng hôm nay, nàng đã biết có những sự tình không chạm vào mới là tuyệt vời nhất.
Phương Hướng Minh thầm thở dài một hơi, mọi người sẽ luôn trưởng thành, dù là vị tiểu muội thuần chân này cũng chậm rãi phát triển, chỉ là không biết đối với nàng mà nói, mất đi sự thuần chân vô tư vô lự kia, là phúc hay là họa?
Tiến vào chính thính, Lâm Uyển Nhàn chờ đợi đã lâu, sau khi hành lễ ra mắt hai người, nàng cũng không khách sáo, nói thẳng: “Phương tướng quân, ngay tại hôm qua, đại doanh phương tây đã nhận được một lá quốc thư từ phía Hung Nô nhân truyền tới.”
“Nga, bên trên viết gì?” Phương Hướng Minh biết, lá thư này khẳng định không phải chuyện đùa, nếu không với tính cách của Lâm Uyển Nhàn cũng sẽ không gấp gáp lập tức tìm mình thương nghị.
Chỉ là trong tim của hắn vẫn có chút cảnh giác, đại doanh phương tây có cửu phụ Nhĩ Đống Kiệt trú thủ, nhưng trước khi hắn tới đây, chưa nhận được lá thư nào của Nhĩ Đống Kiệt.
Điều này chỉ có hai lời giải thích, một là hệ thống tình báo dưới trướng Hứa Hải Phong vượt qua bao nhiêu năm bố trí của Nhĩ Đống Kiệt tại tây bắc, hai là điều mà làm trong tim của hắn có chút hàn ý.
Mấy ngày trước đây Tô Xuân Vĩ làm như cố ý vô ý nói ra một câu, gần đây Nhĩ Đống Kiệt cùng Hứa Hải Phong tiến tới rất gần, trong lời nói không hỏi cũng biết.
Nhĩ Đống Kiệt không phải người bình thường, hắn là tổng phụ trách của Phương gia đặt tại khu vực tây bắc, đã cẩn thận sinh sống tại nơi này mấy chục năm. Thực lực mạnh, có thể nói là thâm căn cố đế. Nếu ngay cả hắn cũng lựa chọn đầu hàng Hứa Hải Phong, vậy sự đả kích với Phương gia cũng không phải nhỏ.
Phương Hướng Minh khẽ lắc đầu, đem sự lo lắng trong lòng ném ra sau não, hai mắt nhìn Lâm Uyển Nhàn, chờ đợi nàng trả lời.
Lâm Uyển Nhàn vung tay lên, Uyển Linh đứng hầu một bên cầm chiếc khay trong tay đi tới trước mặt Phương Hướng Minh, trên khay đặt một lá thư vuông vuông.
Phương Hướng Minh đưa tay cầm lên, lật ra nhìn, lập tức hai mắt bắn tinh quang, hai tay đang ổn định lại rung động lên.
“Đại ca…”
Khó thấy hắn thất thố như vậy, Phương Hướng Trí cùng Phương Doanh Anh đồng thời kinh hô.
Phương Hướng Minh nhắm hai mắt lại, nói: “Mười ngày sau, Hung Nô nhân hộ tống di thể nhị thúc cùng Lý Bác Hồ thượng tướng quân đi tới đại doanh phương tây.”
Hắn đã cố sức khống chế tâm tình của mình, nhưng trong giọng nói vẫn có thể nghe ra một tia bi thương cùng kích phẫn.
Phương Hướng Trí kinh hô một tiếng, cũng bất chấp lễ phép, giật lấy lá thư trong tay đường huynh, lật ra xem.
Trong thư chỉ rải rác mấy hàng, đã viết rõ ý tứ bên trong. Theo lời thỉnh của Hứa Hải Phong, bọn họ nguyện ý đem thi thể của Phương Lệnh Đức và Lý Bác Hồ trả lại Ngọa Long thành.
Trong lòng Phương Hướng Trí đau đớn, cơ hồ khóc rống tại chỗ, cũng may tính tình hắn cũng mạnh mẽ, không muốn thất thố trước mặt người ngoài như Lâm Uyển Nhàn, vội vã dùng tay che khuất trán, lau đi giọt lệ trên khóe mắt, ngạnh sanh đem sự bi ai đè ép xuống.
Phương Doanh Anh tiến lên một bước, nhẹ nhàng cầm bàn tay hắn, ôn nhu kêu lên: “Trí ca…”
Hít một hơi thật sâu, Phương Hướng Trí nhìn tiểu muội nặng nề gật đầu, nói: “Ta không có việc gì, muội yên tâm.”
Phương Hướng Minh cũng từng trải qua sự đau đớn mất phụ thân, biết rõ nỗi khổ bên trong. Nhưng việc này không cách nào khuyên giải, chỉ dùng thời gian chậm rãi xoa dịu vết thương chảy máu trong lòng này. Hắn khe khẽ thở dài, hỏi: “Đây là đại sự, đệ muội có thông tri cho nhị đệ cùng Tô, Đường hai nhà chưa?”
“Chưa thông tri.” Lâm Uyển Nhàn nhìn thấy Phương Hướng Minh nhướng mày, biết suy nghĩ trong lòng hắn, giải thích: “Trước khi phu quân rời đi, từng dặn bảo nhiều lần, đại sự trong thành, hết thảy do tướng quân làm chủ.”
Trong lòng Phương Hướng Minh vừa động, nhưng lúc này không cho hắn tự hỏi nhiều hơn, chỉ trầm ngâm một chút, nhân tiện nói: “Như thế, thỉnh đệ muội thông tri nhị đệ, lại thỉnh Tô Xuân Vĩ cùng Đường Khải hai vị gia chủ tới đây, cùng nhau thương lượng.”
Lâm Uyển Nhàn lên tiếng, phân phó một câu, bên ngoài chính thính đã sớm có người đợi hầu đã lâu, nhận được mệnh lệnh liền nhanh chóng rời đi, có thể thấy được nàng đã sớm có chuẩn bị, mà cũng đã an bài xong người, chỉ chờ một câu nói của Phương Hướng Minh.
Hứa Hải Phong ở trong Thái Hành sơn mạch, dù người đưa tin có tốc độ như Ô Vân, cũng không cách nào chạy tới nhanh như vậy. Nhưng sau khi Tô, Đường hai nhà nhận được tin tức, cũng đã rất nhanh đi tới nơi này.
Bọn họ cũng không biết xảy ra chuyện gì, nên khi nhìn thấy gương mặt đau thương của Phương Hướng Trí, không khỏi cảm thấy kinh dị. Đợi Phương Hướng Minh giải thích một lần, lúc này hai người mới hiểu được.
An ủi lẫn nhau vài câu, bọn họ nghĩ đến trưởng bối nhà mình, tâm tình cũng trầm trọng lên.
“Phương huynh, ngươi có ý định phái ai đến đại doanh phương tây?” Một thoáng sau, Đường Khải mở miệng hỏi.
Phương Hướng Minh chưa trả lời, Phương Hướng Trí ở bên cạnh giành nói trước: “Vô luận thế nào, tiểu đệ nhất định phải đi.” Hắn nói vô cùng đơn giản, nhưng lại kiên quyết, không còn đường thương lượng.
Tô Xuân Vĩ thở dài nói: “Trí huynh đệ nhất định là phải đi. Phương huynh, không biết thương thế của Lý Quan Anh đã tốt hơn chưa?”
Phương Hướng Minh khẽ gật đầu, nói: “Thương thế của Quan Anh chỉ là vết thương ngoài da, tuy mất máu quá nhiều, nhưng trải qua điều dưỡng, cũng đã khôi phục. Chuyến này có thể tính thêm hắn.”
Tất cả mọi người đều gật đầu, không ai mở miệng phản bác.
Hung Nô nhân kính trọng nhất, chính là nhân vật anh hùng. Thương Lang quân đoàn đại thống lĩnh Lý Bác Hồ tự mình dẫn theo ba trăm tử sĩ, lực thủ Bắc Thắng môn hai canh giờ, cuối cùng cạn lực mà chết. Việc này đã sớm truyền khắp thiên hạ, cho dù là Cáp Mật Thứ cũng không thể phủ nhận.
Nếu di thể của hắn có thể trở về Ngọa Long thành, làm con cháu của Lý gia như Lý Quan Anh mà nói, vô luận như thế nào cũng phải đích thân đến đón.
“Lần này, cũng tính ta một phần.” Phương Hướng Minh trầm ngâm chốc lát, rốt cục nói.
“Phương huynh, nếu ngươi đi, Ngọa Long thành giống như quần long không đầu, chẳng phải là…” Tô Xuân Vĩ nhướng mày nói.
“Không sao, Khải Tát nhân đã lui binh ba mươi dặm, mà viện binh của bọn họ cũng chưa tới. Hôm nay Ngọa Long thành vững như thái sơn, Tô huynh cứ việc an tâm.”
Nghe được Phương Hướng Minh nói như vậy, Tô Xuân Vĩ thở dài, biết hắn đã sớm quyết định, khuyên nữa cũng là vô dụng.
Lại thương nghị một phen, mấy vị có quyền thế nhất trong Ngọa Long thành đều tán đi.
Đường Khải vừa đi ra tới đường cái, đang muốn lên ngựa, thình lình nghe sau lưng có người bắt chuyện: “Đường huynh.”
Hắn quay đầu lại nhìn, một vị thiếu phụ nhẹ nhàng bước tới, chính là tiểu muội Đường Nhu Nhi.
“Đường huynh, khó được đến một lần, có thể cùng tiểu muội ôn chuyện một chút không?”
@by txiuqw4