“Truyền lệnh, an doanh cắm trại.” Ban Khắc La Phu Đặc quát lên một tiếng chói tai, những sĩ tốt không dám chậm trễ, truy trọng đội lập tức bắt đầu bận rộn lo công việc.
Lúc này chẳng qua chỉ mới qua khỏi giữa trưa, quân đoàn trưởng đã hạ lệnh nghỉ ngơi, mệnh lệnh này quả thật có chút tà môn.
Tuy uy vọng của Ban Khắc La Phu Đặc ở trong quân rất cao, nhưng vẫn có những tiếng nghị luận thì thầm không ngớt. Đương nhiên, những thanh âm thật nhỏ kia không có khả năng truyền vào trong tai quân đoàn trưởng.
“Bộ đội người Hán ở nơi nào?” Ban Khắc La Phu Đặc trầm giọng hỏi, trên mặt của hắn thật âm ế, minh xác tâm tình không tốt lúc này của hắn.
Phó quan đi theo lập tức tiến lên nói: “Đại nhân, đại doanh người Hán ở ngoài hai mươi dặm, cách chúng ta rất gần.”
“Hai mươi dặm sao? Quả thật rất gần.” Ban Khắc La Phu Đặc thì thào nói.
“Trăm dặm bình nguyên ở nơi nào?” Cáp Lý hỏi.
“Ở đây.”
Cáp Lý ngây ra, bởi vì trả lời hắn không phải là phó quan đi theo, mà là quân đoàn trưởng Ban Khắc La Phu Đặc.
“Một đoạn đường đi tới, so sánh bản đồ, chính là nơi này.” Tựa hồ như giải thích điều gì, Ban Khắc La Phu Đặc chậm rãi nói.
Lúc này Cáp Lý mới hiểu được, nguyên lai vị quân đoàn trưởng này dọc theo đường đi luôn nhìn đông tới nhìn tây không phải là lưu luyến cảnh sắc chung quanh, mà là tùy thời lưu ý địa hình khắp nơi.
Ban Khắc La Phu Đặc lập bao chiến công hiển hách, không phải là xuất từ may mắn, nếu nhờ vào khôn khéo cùng lòng can đảm chưa từng có, hắn làm sao bảo trì được chiến tích thắng lợi.
“Truyền lệnh, đệ nhất túng đội bảo trì cảnh giới, những bộ đội còn lại toàn bộ nghỉ ngơi, không được ồn ào.”
Đợi quân doanh an trại xong, Ban Khắc La Phu Đặc lập tức hạ lệnh.
“Quân đoàn trưởng…” Cáp Lý nhướng mày nói.
Đối với vị phó đội trưởng này, Ban Khắc La Phu Đặc không dám xem thường, hắn quay đầu nở nụ cười, hỏi: “Phó đội trưởng đại nhân tôn kính, ngài có gì phân phó sao?”
Cáp Lý định thần nhìn hắn, nói: “Hiện tại nghỉ ngơi không phải là quá sớm một chút.”
“Không còn sớm, bởi vì nửa đêm sẽ có một hồi vận động kịch liệt đang chờ bọn họ.” Ban Khắc La Phu Đặc nhàn nhạt nói.
“Nửa đêm? Ngươi là nói…” Thần sắc Cáp Lý biến đổi, hỏi.
Chậm rãi gật đầu, khóe miệng Ban Khắc La Phu Đặc hiện ra tia cười kinh tâm: “Ngày mai quyết chiến sao? Hắc hắc…”
&&&&
Nhưng bọn họ cũng không từng biết, trên một ngọn núi cao xa xa, một vị đại hán đang lạnh lùng nhìn kỹ từng cử động của bọn họ.
“Triết Biệt, thế nào?” Thân ảnh cao lớn của Lý Minh Đường xuất hiện phía sau hắn, dò hỏi.
“Bọn họ đã bắt đầu nghỉ ngơi.”
“Sớm vậy?” Tuy võ công Lý Minh Đường hơn xa Triết Biệt, nhưng cặp mắt của Triết Biệt cũng là thiên hạ vô song, cũng chỉ có hắn mới có thể ở khoảng cách như vậy quan sát được biến hóa.
Còn ống dòm, dựa theo lời của Tương Khổng Minh, vật kia dù sao quá thô tháo, không thể sánh được với cặp mắt của Triết Biệt.
“Đúng vậy.” Triết Biệt lạnh lùng đáp.
Lý Minh Đường nhướng mày, hắn vốn là đại tướng quân của Thổ Phiên quốc, đối với hành quân chiến tranh cũng không xa lạ, lúc này đã cảm giác được sự khác thường, thân thể vừa động, đã như quỷ mị biến mất tại chỗ.
&&&&
Nơi an doanh cắm trại của Ban Khắc La Phu Đặc, hơn hai mươi dặm hướng đông, là nơi trú đóng của Hắc Kỳ quân.
So sánh với những doanh địa khác, doanh địa của Hắc Kỳ quân có vẻ đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh gần như quỷ dị.
Ở chỗ này, có trên vạn danh quân nhân máu lạnh. Nhưng làm cho người ta kỳ quái chính là, nhiều người tụ tập một chỗ như vậy, lại không hề nghe thấy tiếng huyên náo. Không chỉ là người, dù là ngựa cũng không hề có chút âm thanh.
Đây là việc cơ hồ không có khả năng, dù là lão nhân từng tham gia những cuộc chiến chống Hung Nô như Lữ Dương Danh, cho tới bây giờ cũng không nghe nói qua ở trên thế giới này còn có một quân đội như thế.
Đây là loại quân kỷ thế nào, Lữ Dương Danh cũng không biết, nhưng cảm giác duy nhất của hắn, chính là lạnh, ngoại trừ lạnh, chỉ có càng lạnh hơn. Dù là đang thời tiết nóng bức mùa hè, loại cảm giác lạnh lẽo thấu xương kia cũng không hề giảm bớt.
Chỉ cần đối mặt với đội quân này, mặc cho ai cũng không thể sinh ra loại cảm thụ khác. Có lẽ, khi hàn ý tích lũy phát ra từ sâu trong nội tâm đã đạt tới trình độ nhất định, sẽ chuyển hóa thành khí nuốt thiên hạ, khí phách ngập trời.
Ở phía sườn tây quân doanh, có mấy doanh trướng cao lớn, hơn mười người qua lại bôn ba, có vẻ cực kỳ bận rộn, hoàn toàn không ăn ý với không khí chết chóc trong quân doanh.
Nơi này chính là bộ đội đặc chủng do Tương Khổng Minh gầy dựng.
“Phúc Sâm, đi theo ta.”
“Dạ…sư phụ.”
Lữ Dương Danh mang theo Trương Phúc Sâm rời quân doanh, đi tới một nơi trống trải, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Phúc Sâm, lần này đi tới Khải Tát quân doanh hạ chiến thư, ngươi biểu hiện không tệ.”
Khuôn mặt Trương Phúc Sâm thoáng đỏ lên, hắn thì thào lên tiếng, so sánh với bộ dáng thao thao bất tuyệt vừa rồi, quả thật chính là hai người.
“Lúc ấy ngươi ở nơi nào?” Lữ Dương Danh nhàn nhạt hỏi.
Khuôn mặt Lữ Dương Danh càng thêm đỏ ửng, hắn do dự hồi lâu, thấp giọng nói: “Đệ tử theo Lâm đội trưởng đi tới doanh địa của Khải Tát nhân.”
“Hừ…” Lữ Dương Danh nặng nề hừ một tiếng, không che giấu được tức giận: “Ngươi lập lại lần nữa.”
Dưới uy thế thường ngày của hắn, Trương Phúc Sâm vốn không dám phản bác, gương mặt lập tức biến thành như trái khổ qua cực kỳ khó coi.
“Tục ngữ nói, hiểu trò không ai bằng thầy, ngươi từ nhỏ do vi sư dạy dỗ lớn, tính tình của ngươi vi sư còn không biết sao? Lời của ngươi quả thật không hề có sơ hở, nhưng lấy tài ăn nói của ngươi, vô luận thế nào cũng không nói được hoàn mỹ như vậy. Hừ…lưu loát đến thế, khẳng định là sớm có dự mưu. Nghĩ không ra, ngay cả vi sư mà ngươi cũng dám giấu diếm.”
Nghe trong giọng nói của hắn có mùi vị như cô đơn, Trương Phúc Sâm khẩn trương, vội vàng nhẹ giọng kêu lên: “Sư phụ, không phải đồ nhi cố ý giấu diếm ngài, mà là có người dặn dò trước, đồ nhi không dám cãi lời a.”
“Là Lâm Gia Huy sao?” Lữ Dương Danh lạnh lùng hỏi.
“Không phải…”
Nhìn đồ đệ đang lắc đầu như trống bỏi, trong lòng Lữ Dương Danh cả kinh, hỏi: “Là ai?”
Trương Phúc Sâm do dự một chút, rốt cục cắn răng nói: “Là Tương đại quân sư.”
“Là hắn?” Lữ Dương Danh kinh hô một tiếng.
“Đúng vậy, tối hôm qua quân sư đại nhân gọi đồ nhi tới, dạy những lời này, lệnh đồ nhi học thuộc, quả nhiên hôm nay liền dùng tới.”
Trầm ngâm một chút, Lữ Dương Danh hỏi: “Gương mặt Khải Tát nhân như thế nào?”
Trương Phúc Sâm cười khổ nói: “Đệ tử không biết.”
“Cái gì?”
“Không dám giấu diếm sư phụ, đệ tử ngay cả bóng quỷ của Khải Tát nhân cũng không nhìn thấy, nên quả thật không biết.” Trương Phúc Sâm bất đắc dĩ nói.
“Ngươi không có đi?” Nếu nói vừa rồi hắn tức giận, vậy hiện tại tuyệt đối là kinh ngạc.
“Dạ.”
Lữ Dương Danh hồ nghi nhìn hắn, hắn ở xa xa tuy không thấy rõ gương mặt, nhưng ba điểm nhỏ kia vốn không thể nhìn lầm.
“Vậy là ai đi?”
“Chủ công, Thái Ất chân nhân cùng Lý Minh Đường.”
“Cái gì?” Lữ Dương Danh hít sâu một hơi.
Trương Phúc Sâm không hề giấu diếm, đem sự tình từ đầu đến cuối kể lại một lần.
Lữ Dương Danh âm thầm cười khổ, hắn đối với việc mình tùy tiện hỏi đệ tử mà có chút hối hận.
Ý đồ Tương Khổng Minh làm vậy thật không khó đoán, chỉ là…nếu có mấy vị tông sư đều liên lụy vào, đặc biệt là Thái Ất chân nhân, vị thiên hạ đệ nhất cao thủ kia, cũng không ngờ đã bị cuốn vào trong vạn trượng hồng trần.
Ẩn tính mai danh, thay hình đổi dạng, vị lão nhân gia này không ngờ lại làm ra chuyện mất thân phận như thế, quả thật làm cho người ta khó có thể tin.
Tương Khổng Minh bỏ ra tiền vốn quả thực rất lớn. Chính mình trong lúc vô ý biết được bí mật này, chỉ sợ chưa hẳn là một chuyện tốt.
Thái Ất chân nhân mà hắn đang nhớ tới trong lòng, hắn cũng không biết hiện tại ở trong một doanh trướng lớn, vị Thái Ất tông sư đang nỗ lực tẩy rửa thuốc nhuộm trên râu tóc của mình.
Trời mới biết thuốc nhuộm này từ đâu làm ra, lão nhân gia tẩy rửa nửa ngày, rốt cục những đốm đen còn dính trên tóc lẫn hàm râu đều được thanh lý sạch sẽ.
Ngay lúc này dù đã hơn trăm tuổi, lão nhân gia cũng nhịn không được mà âm thầm mắng lên.
Có thể mời được Thái Ất chân nhân, lại buộc lão nhân gia giả thần giả quỷ, dịch dung gặp người, trong thiên hạ cũng chỉ có một mình Tương Khổng Minh mà thôi, chỉ là sự tình phiền toái lão nhân gia gần đây thật sự có nhiều hơn một chút, hơn nữa uy lực của thuốc nhuộm này cũng quá lớn một chút, làm lão nhân phải mất thật nhiều công phu mới có thể tẩy đi sạch sẽ, lúc này lão nhân cũng không ngừng lẩm bẩm trách mắng.
Đôi mày của lão đột nhiên nhíu lại, giương mắt nhìn ra cửa doanh trướng.
Màn cửa xốc lên, Tương Khổng Minh cười a a đi vào.
“Gặp qua lão tiền bối.” Tương Khổng Minh cung kính hành lễ nói.
“Ai…ngươi từ trước tới giờ vô sự sẽ không đến điện tam bảo, lại có gì muốn nói, ngươi cứ việc nói thẳng đi.” Lão đạo nhân thở dài một hơi nói.
“Hắc hắc…” Tương Khổng Minh cười nói: “Đã như vậy, học sinh cũng không khách khí.”
Xem xét hắn một chút, Thái Ất chân nhân khinh thường nói: “Ngươi có khách khí qua bao giờ?”
Tương Khổng Minh ngẩn ra, tựa hồ cảm thấy một tia xấu hổ, tự giễu cười nói: “Lý Minh Đường hồi báo, Ban Khắc La Phu Đặc đã hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi, bọn họ là đang dưỡng sức.”
“Vì cuộc chiến ngày mai sao?”
“Đúng vậy, cuộc chiến ngày mai, học sinh tương thỉnh chân nhân xuất thủ, bắt một người.”
“Tướng lãnh Khải Tát kia sao? Quân sư đại nhân, ngươi cũng quá để mắt lão đạo, lão đạo dù có bản lãnh như trời, cũng đừng mơ tưởng dưới thiên quân vạn mã, lấy được tính mạng của hắn, lại đừng nói tới là bắt sống hắn.”
Thái Ất chân nhân không phải dùng lời thoái thác, mặc dù lão là nhân vật tông sư đứng đầu, nhưng sức người cuối cùng có hạn, tưởng muốn lấy một địch vạn, đó là việc quyết không thể có.
“Cũng không phải, học sinh muốn mời tiền bối đuổi bắt, là phó đoàn trưởng thần điện kỵ sĩ đoàn Cáp Lý.”
Lão đạo nhân ngẩn ra, nghĩ không ra dụng ý của hắn ở đâu.
“Đương nhiên, nếu bọn họ không xuất thủ, học sinh cũng không dám cưỡng cầu. Tiền bối cứ ở một bên xem cuộc chiến, đợi khi Khải Tát nhân chiến bại, lại xuất thủ, nắm chắc sẽ lớn hơn nhiều.”
“Vì sao ngươi đối với người này lại cảm thấy hứng thú?” Lão đạo nhân vuốt chòm râu, hỏi.
“Học sinh chỉ nghĩ muốn hỏi một chút, thần điện kỵ sĩ có thể so sánh với Hắc Kỳ quân làm sao huấn luyện ra mà thôi.” Tương Khổng Minh thản nhiên nói.
Chần chờ một chút, lão đạo nhân rốt cục gật đầu đáp ứng: “Cũng được, lão đạo đáp ứng ngươi.”
Tương Khổng Minh vui mừng, nói: “Chỉ cần hắn còn một hơi thở là đã tốt lắm, ngày mai, học sinh sẽ ở đây kính đợi tin tức tốt của lão nhân gia.”
@by txiuqw4