sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 287: Công Doanh (hạ)

“Úc…”

Tựa như tiếng gầm rú của dã thú, gây cho người ta cực độ sợ hãi.

Tần Dũng hưng phấn xông vào trận địch, hai đồng sư tử trong tay hắn thật giống như hai cánh tay nối dài, huy vũ thật linh xảo nhẹ nhàng, đột nhiên lại tiện tay ném đi, đồng sư tử bình bình hướng phía trước bay tới.

Người phía trước tránh né không kịp, chỉ cần hơi do dự, lập tức gãy xương nát cốt, té trên mặt đất khóc thét không thôi.

Gặp được thảm trạng của địch nhân, hắn vô cùng cao hứng, giương nanh múa vuốt phóng về phía trước.

Chạy đến trong đám người, nhấc lên đồng sư tử lập tức quét ngang một vòng, bạo long hình người thị sát kia rốt cục thật sự bão nổi.

Không người nào có thể hình dung ra lực lượng của Tần Dũng nhiều bao nhiêu, chỉ là ngay trước mặt của hắn, không có một địch nhân có thể bảo vệ được một chiêu cho mình.

Tần Dũng lớn tiếng quát lên, hắn hướng tới địa phương nhiều người nhất chạy đi. Đối với hắn mà nói, hai đồng sư tử trong tay phảng phất như bằng giấy, huy vũ lên gió thét mưa gào, nhưng đối với Khải Tát nhân mà nói, đó chính là một đôi vũ khí kinh khủng nhất trên thế giới này.

Tuy Khải Tát nhân kiệt lực ngăn cản, nhưng thực lực chênh lệch cũng không phải do bọn họ có khả năng đền bù.

Quân lệnh Khải Tát cực nghiêm, vừa là kinh nghiệm chiến trường, trải qua cuộc sống lưỡi đao liếm máu, tự nhiên không sợ hãi cái chết. Chỉ là ở thời khắc này đối diện bạo long hình người kia thật không cách nào chống đỡ.

Những đao kiếm chém lên trên người của hắn đều không khởi lên được hiệu quả gì, ngược lại còn mang đến sự phản kích điên cuồng của hắn.

Loại quái vật đánh không chết, lại không thể gây thương tổn thật sự đã vượt ngoài phạm vi lý giải của bọn họ, đây còn là người sao?

Cũng là như thế, biểu hiện của Tần Dũng đã ủng hộ khí thế cho thành vệ quân thật lớn. Bọn họ hò hét một tiếng, tràn ngập sự hưng phấn cuồng nhiệt, đi theo Tần đại dũng sĩ ra sức tử đấu, không còn chút cảm giác sợ hãi như lúc ban đầu.

Nguyên bổn hai bên đang ngang sức chiến đấu, nhưng sự xuất hiện ngoài ý liệu của Tần Dũng đã làm cho thế cục hoàn toàn thay đổi.

Trên mặt Khải Tát nhân hiện lên vẻ sợ hãi khó có thể che giấu, một khi Tần Dũng đi tới nơi nào, phòng tuyến nơi đó lập tức vỡ nát, cùng người như thế liều mạng, chẳng khác gì là chịu chết không thể nghi ngờ.

Quan quân Khải Tát ở phía sau lớn tiếng hô quát, thanh âm nghiêm khắc nổi lên tác dụng không nhỏ, người lui về phía sau rõ ràng giảm bớt. Nhưng theo sự mở rộng giết chóc của Tần Dung, sự thua bại của bọn họ đã trở thành định cục, dù là hắn có hét phá cổ họng, cũng không làm nên chuyện gì.

Vô luận là ai, lần đầu tiên gặp phải Tần Dũng phát uy, cảm giác duy nhất chính là khiếp sợ cùng sợ hãi.

Người thấy chết không sờn dù sao cũng không nhiều lắm, có thể kiên trì đến bây giờ, đã phi thường rất giỏi.

Lưu Tuấn Thư nhìn Tần Dũng đang đại phát thần uy trên chiến trường, nhưng sắc mặt của hắn cũng cực kỳ bất thiện.

Tần Dũng này đúng là một gia hỏa cực kỳ dã man không nói lý, dĩ nhiên không thèm để ý hiệu lệnh của hắn chút nào, hết thảy tự tác chủ trương làm việc. Phảng phất như là một con mãnh thú, từng cử động chỉ biết làm theo bản năng.

Chẳng qua, mãnh tướng dù sao cũng là mãnh tướng, loại dũng sĩ có thể làm thay đổi tình huống trong nháy mắt như thế, trên đời chỉ sợ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Sự xuất hiện của hắn khiến cho Khải Tát nhân vốn còn đang dây dưa liền hoàn toàn hỏng mất.

Lưu Tuấn Thư quay đầu lại ngắm nhìn bầu trời đêm đen nhánh phía sau, nơi đó tối đen một mảnh, không cách nào nhìn thấy.

Nhưng nơi giải đất tối đen đó, cũng đồng dạng có một nhân vật đồng cấp bậc như Tần Dũng đang ẩn nấp.

Hắc Kỳ quân, địa phương đầm rồng hang hổ, còn có bao nhiêu tên dũng sĩ như vậy?

Khải Tát nhân lui về phía sau, sau khi nhìn thấy sự thể không thể thay đổi, quan chỉ huy kinh nghiệm phong phú liền hạ mệnh lệnh rút lui.

Ánh mắt của hắn lão luyện, biết lúc này dưới sự suất lĩnh của Tần Dũng, sĩ khí song phương đã hơn kém khá xa, đã không còn chịu nổi, nơi này sợ là không giữ được nữa.

Nhưng đồng thời trong lòng hắn vừa hiểu ra, thì hắn cũng đã nhìn ra được, thành vệ quân bên kia cũng tuyệt đối là những thái điểu vừa mới ra trận.

Mệnh lệnh của hắn đơn giản mà trực tiếp, đó là phân tán trì hoãn thời gian.

Ban Khắc La Phu Đặc tướng quân dẫn đại quân đi xa, hắn phải ở nơi này chờ, đợi đến khi tướng quân trở về. Chỉ cần tướng quân có thể suất lĩnh đại quân trở về, thì những tên tiểu tốt thái điểu kia cũng như lọt vào trong úng, không thể chết được tử tế.

Chỉ là trong tim của hắn mơ hồ có một tia sợ hãi, nếu địch nhân đã đánh tới cửa, vậy thì chỗ tướng quân ra sao?

Hắn lắc mạnh đầu, đem ý niệm xấu ném ra khỏi não.

Lưu Tuấn Thư tùy thời quan sát biến hóa trên chiến trường, vừa nhìn động tác của Khải Tát nhân, lập tức đoán được tính toán của bọn họ, lạnh lùng cười nói: “Phân tổ chung quanh, kẻ kháng mệnh giết không tha.”

Lời của hắn truyền ra xa xa, đội ngũ chỉnh tề lập tức chia làm vô số tiểu đội, ở trong đại doanh bắt đầu công việc thanh trừ.

Đại Hán, Hung Nô cùng Khải Tát, trong ba đại đế quốc, nếu bàn về thân cường lực tráng, phải lấy Khải Tát làm đầu, nếu lấy năng lực đơn độc tác chiến, những lão binh trong đệ tứ quân đoàn tuyệt đối cao hơn một cấp bậc so với thành vệ quân.

Đây cũng là nguyên nhân quan chỉ huy Khải Tát lựa chọn tiếp tục dây dưa chiến đấu.

Chỉ là chuyện kế tiếp xảy ra đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn.

Một khi tiếp chiến, Khải Tát nhân lại ngoài ý muốn phát giác, bọn họ căn bản không hề chiếm được thượng phong.

Thành vệ quân cũng không tác chiến đơn độc, bọn họ lấy năm người làm một tổ, hai đao thuẫn thủ, hai trường thương thủ, một cung nỗ thủ.

Bọn họ phân công làm việc, phân công hợp tác, một khi cùng địch tiếp chiến, hai trường thương quân sĩ liền giơ cao trường thương, phát động luân phiên công kích, động tác của bọn họ chỉ có một, đó là giơ thương đâm thẳng.

Thành vệ quân huấn luyện cho tới bây giờ cũng là vô cùng gian khổ, mỗi binh sĩ dùng thương luyện tập thứ thương thuật không dưới vạn lần, mỗi khi rút lại đâm ra, ngưng tụ thành quả luyện tập suốt hai năm qua.

Vô luận tốc độ, lực đạo đều gần như hoàn mỹ, thậm chí còn mơ hồ lộ ra khí thế cường đại duy ngã độc tôn.

Người dùng thương – là vua của trăm binh khí.

Trăm vạn lần gian khổ rèn luyện liền tạo ra một binh lực vương giả không gì không phá nổi.

Khải Tát nhân cho dù lợi hại, đối mặt với trường thương lóe ra quang mang tử vong, cũng đành tránh ra thật xa.

Ngay cả có người hung hãn không sợ chết, miễn cưỡng tránh thoát bị trường thương đánh bất ngờ, tiến tới.

Nhưng chờ đợi bọn họ cũng là hai tấm chắn thật lớn.

Đao thuẫn thủ trên cơ bản lấy thủ làm chủ. Dưới tấm chắn che giấu, cho dù là ngẫu nhiên có cá lọt lưới, cũng đừng mơ tưởng có thể tiến đến trước người.

Ngay lúc Khải Tát nhân lâm vào lúc tiến lui đều khó, nỗ tiến trong tay cung nỗ binh liền vang lên. Một tính mạng lập tức có vẻ vô cùng yếu ớt vào giờ khắc này.

Ở xa thì công ở gần thì chiến, không chỗ nào không thể.

Đây là chiến thuật mà Tương Khổng Minh cố ý thiết định cho thành vệ quân.

Trên chiến trường, thiên biến vạn hóa, chỉ có nhờ vả vào chiến hữu phối hợp lẫn nhau, mới có thể đạt được cơ hội giữ mạng sống lớn hơn nữa.

Trải qua vô số lần tham thảo thí nghiệm, rốt cục xác định lấy năm người làm một tổ tạo thành đơn vị tác chiến cơ bản nhất.

Thành vệ quân chia làm vô số tiểu tổ, tổ cùng tổ bảo trì khoảng cách nhất định, bọn họ liên tục viện trợ cho nhau, tầng tầng tiến tới.

Vô luận một người có bao nhiêu dũng vũ, hay là kinh nghiệm chiến đấu, bọn họ so với những Khải Tát nhân thân kinh bách chiến vẫn kém hơn một bậc. Nhưng nếu nương dựa vào lực lượng của đoàn đội, bọn họ lại vững vàng chiếm cứ thượng phong tuyệt đối.

“Hay cho một thành vệ quân…” Trên mặt Lưu Tuấn Thư bất động thần sắc, nhưng trong lòng lại một mảnh mờ mịt.

Ở lúc này, hắn lại cảm thấy một tia rét lạnh.

Biểu hiện của những tân binh này vượt ngoài dự liệu của hắn thật lớn.

Nếu nói sự xuất hiện của Tần Dũng cùng Triết Biệt là sự đặc thù hiếm có, vậy biểu hiện của bọn lính bình thường này đủ để nói rõ một việc.

Hứa Hải Phong đã có một phương pháp huấn luyện binh lính cực kỳ hữu hiệu.

Tuy thực lực của bọn họ xa xa không bằng Hắc Kỳ quân trong truyền thuyết, nhưng chỉ cần Hứa Hải Phong nguyện ý, hắn có thể cho bộ đội khắp thiên hạ đều có được lực chiến đấu như thành vệ quân.

Một năm, chỉ cần một năm thời gian mà thôi.

“Gặp quỷ, bọn họ từ nơi nào đi ra.” Khải Tát tướng lãnh kêu lớn: “Thám tử, thám tử đâu?”

Nhóm người này xuất hiện vô cùng đột ngột, trước đó lại không hề dự triệu, dùng hữu tâm đổi vô tâm, lấy đội liệt chỉnh tề không ngừng chém giết chia rẽ Khải Tát nhân, kết quả như thế, mặc cho ai cũng nghĩ không ra.

Làm quan quân Khải Tát nhân ảo não nhất chính là, thám tử mình phái ra lại vô thanh vô tức biến mất. Cứ như vậy không hề dấu hiệu biến mất trên thế giới này. Nếu không, bọn họ tuyệt đối không chật vật như thế.

Theo càng nhiều thành vệ quân dũng tiến vào trong doanh trại, phạm vi giao chiến của hai quân không ngừng mở rộng, nhân số tử vong thẳng tắp kéo lên.

Lúc này, bộ đội đặc chủng ẩn nấp gần đó lại bắt đầu hành động mà bọn họ am hiểu nhất.

Nếu hai quân chính thức giao chiến trực tiếp đối diện, cho dù nhân số của bộ đội đặc chủng có nhiều hơn gấp đôi, cũng không hề có tác dụng, nhưng lúc này thì khác.

Các lều trại, khắp nơi đều có chiến đấu phát sinh, tràng diện một mảnh hỗn loạn.

Chỉ là cục diện càng hỗn loạn, đối với bộ đội đặc chủng mà nói, lại càng giống như cá gặp nước.

Bọn họ thân mang lợi khí, vô luận là phi đao hay Khổng Tước Linh, ở trong tay bọn họ đều là bảo bối một kích mất mạng.

Cho tới bây giờ bọn họ cũng không chính diện giao phong với Khải Tát nhân, mà là chuyên môn ở sau lưng đánh một roi, đánh một gậy.

Trên chiến trường, thường thường xuất hiện một màn quỷ dị như vậy. Trong lúc bọn lính Khải Tát đang phấn dũng tiến hành cuộc chiến sinh tử với những thành vệ quân, đang kịch chiến dữ dội, đột nhiên động tác cứng đờ, lập tức bị đối phương đâm xuyên một lỗ thủng ngay trước ngực.

Bọn họ há to miệng, chậm rãi nghiêng người, con mắt mở rộng, đúng là chết không nhắm mắt.

Bộ đội đặc chủng ở loại tình huống này, lực phá hư tạo ra thật lớn, không chút nào kém hơn thành vệ quân đang ra sức giết địch.

Bọn họ, mới là vương giả chân chính trong đêm tối.

Theo thời gian trôi đi, tiếng hò hét trong doanh địa từ từ giảm bớt, từ từ lẻ tẻ đến không còn tiếng vang.

Một canh giờ sau, chiến đấu đã tới kết thúc, mấy ngàn chiến sĩ Khải Tát nhân vĩnh viễn nằm xuống trên mảnh đất này.

Dưới sự chỉ huy của Lưu Tuấn Thư, bọn họ bắt đầu quét dọn cùng thống kê chiến trường.

Trận chiến đầu tiên của thành vệ quân, đã thuận lợi hoàn thành mục tiêu dự định.

Vì trận đánh này, Tương Khổng Minh cố ý an bày bộ đội đặc chủng, Triết Biệt, Tần Dũng, Lý Minh Đường dốc lực tương trợ. Có những cao thủ này giúp đỡ, lại còn lấy nhiều đánh ít, nếu vẫn không thể toàn diện tiêu diệt địch quân một cách thật xinh đẹp, thì những thành vệ quân này cũng không cần tồn tại nữa.

Phương xa, tiếng vó ngựa xa xa truyền đến, gấp gáp mà vững vàng.

Dần dần đến gần, thanh âm như trống trận phảng phất như đang xao đánh vào trong lòng mọi người.

Sắc trời đột nhiên tối sầm lại, lập tức một luồng ánh mặt trời chậm rãi lộ ra.

Trời….đã sáng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx