Đắm chìm trong đại tự nhiên rộng lớn vô bờ, bỏ xuống hết thảy phiền não cùng tạp niệm, đó là một loại hưởng thụ cực kỳ động lòng người.
Cũng như Hứa Hải Phong lúc này, ý thức của hắn lưu luyến mãi trên không trung quên cả đường về, tùy ý hưởng thụ kỳ ngộ hiếm có này.
Từng cơn gió ở giữa không trung không ngừng hình thành, những điều này là do tinh thần lực lượng của hắn thông qua phương thức mà chế tạo đi ra, có thể làm được điểm này, chỉ sợ chỉ có sự ủng hộ của dị năng đoàn thì Hứa Hải Phong mới có thể làm được.
Cơn gió đi vòng quanh hắn, tựa hồ cũng đang tiết lộ ra cỗ hơi thở hoan khoái.
Gió núi thổi đến, thiên địa tịch tịch, ý thức con người trầm nịch trong đó, chưa phát giác đã quên đi bản thân, bị sự mỹ lệ của đại tự nhiên rung động thật sâu, thuần thuần cảm hóa, trong bất tri bất giác dung vào bên trong, phảng phất như đang ở trong mộng cảnh.
Chỉ là, loại cảm giác kỳ diệu này cũng không kéo dài bao lâu, một đạo tinh thần lực tràng đang không ngừng tới gần, bừng tỉnh Hứa Hải Phong còn đang trầm mê chìm đắm.
Lê Ngạn Ba đại tông sư không ngờ ở thời khắc này lại chạy đến, cũng là một chuyện hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.
Chẳng qua, cử động lần này của hắn cũng làm cho Hứa Hải Phong còn đang trầm nịch trong đại tự nhiên liền tỉnh táo lại.
Cử chỉ hôm nay của hắn cũng là có mục đích khác, cũng không phải chơi đùa hi nháo, chỉ là lúc mới đắm chìm bên trong, nên mới hoàn toàn bị lạc trong thế giới thần kỳ mà khó có thể tự kìm chế.
Nếu không phải được Lê Ngạn Ba trong lúc vô ý làm bừng tỉnh, còn không biết muốn kéo dài đến khi nào.
Ý thức của hắn rơi xuống dưới, cơn gió mất đi cân bằng, chuyển vòng mấy lần, biến mất giữa không trung.
Trong Thái Hành sơn mạch, hơn vạn Hắc Kỳ quân sĩ ai có phận nấy, nơi sườn núi, hơn một ngàn người đang bày ra đội liệt chỉnh tề. Họ đang không ngừng vận động, trên đại thao trường, mấy ngàn người giơ lên mạch đao trong tay, ra sức đánh xuống. Vừa bổ xuống, là hai động vô cùng đơn giản, lại có vẻ sát khí lăng nhiên.
Phía sau núi, những hắc y hán tử khác còn đang ngủ say sưa, xem bọn hắn ngủ như thế, chỉ sợ có khua chiêng gõ trống bên tai họ cũng không cách nào giúp họ bừng tỉnh.
Hắc Kỳ quân có thể biểu hiện vô địch trên chiến trường, không chỉ nhờ vào lực lượng cường đại, còn là sức nhẫn nại cứng cỏi.
Ngoại trừ ra, bọn họ cũng huấn luyện vô cùng cứng rắn gian khổ.
Tương Khổng Minh vì bọn họ thiết định ra kế hoạch huấn luyện, cường độ to lớn, tuyệt đối là có một không hai.
Cũng may mắn bọn họ là huyết tửu chiến sĩ, nếu thay đổi là những người khác, cho dù là Hồng Sắc Hải Dương có kinh nghiệm huấn luyện cũng sẽ vì không thể kiên trì lâu dài mà hoàn toàn hỏng mất.
Bởi vì, bộ kế hoạch huấn luyện này vô cùng hà khắc, cũng chỉ có những quái vật không biết mệt mỏi như Hắc Kỳ quân mới có thể kiên trì xuống tới.
Mà một khi ở hoàn cảnh giống như địa ngục này tiếp tục kiên trì mãi, thực lực của bọn họ đương nhiên được đề cao thật lớn, đem những đặc điểm của huyết tửu chiến sĩ trăm phần trăm phát huy đi ra. Vì thế biểu hiện của bọn họ trên chiến trường, chỉ có thể dùng từ cỗ máy giết người để mà hình dung.
Chỉ là ngoại trừ những hành động đã được an bày cố định, bọn họ không ai nói chuyện với nhau một câu.
Ở trong cả ngọn núi, ngoại trừ Tương Khổng Minh ngẫu nhiên thỉnh thoảng lao thao vài câu, không có nửa tiếng người gây ồn ào.
Ý thức của Hứa Hải Phong đi tới trung gian thao trường, ở khoảng cách này, hắn rõ ràng có thể cảm ứng được lối suy nghĩ xám xịt tái nhợt của những binh sĩ Hắc Kỳ quân.
Từng chút từng chút ý niệm từ trong ý thức của hắn truyền ra, những binh sĩ đang vận động ngay sườn núi đột nhiên như chiếm được mệnh lệnh, chợt dừng lại, bọn họ đứng yên như tượng gỗ, đứng ngay tại chỗ bất động.
Trong lòng Hứa Hải Phong vui mừng, nghĩ không ra sự phỏng chừng của hắn không hề có chút lệch lạc, thông qua năng lực ý thức, hắn đã có thể điều khiển chỉ huy những huyết tửu chiến sĩ.
Đêm hôm đó, hắn ở trên chiến trường, qua lại tung hoành, nhưng không thể không thừa nhận một việc.
Binh lính Hắc Kỳ quân đúng là cường hãn không sợ chết, nhưng lại thiếu thốn sự linh hoạt cơ biến. Để cho bọn họ công kích địch nhân không khó, nhưng nghĩ muốn sai khiến vận dụng thuần thục như cánh tay, đây đúng là khó như lên trời.
Đặc biệt là dưới trận hình đại quy mô tác chiến, khuyết điểm này càng thêm vô cùng rõ ràng.
Tuy đã sớm có dự cảm như vậy, cũng đã chuẩn bị tâm lý đối với việc này, nhưng khi sự thật hiện ra trước mắt, đúng là có sự bất đắc dĩ cùng tiếc hận thật sâu.
Nhưng làm cho hắn vui mừng chính là, quỷ thần xui khiến, lúc Ban Khắc La Phu Đặc suất lĩnh đại quân triệt thoái, lối suy nghĩ của hắn không hiểu vì sao quay trở lại thời gian cùng dị năng đoàn thể ngộ tinh thần lực tại kinh sư.
Vì vậy, ý niệm dị thường kỳ lạ này liền sinh ra trong đầu hắn, hơn nữa còn như một hạt mầm phát triển cực nhanh, cho đến cuối cùng không thể khống chế được ý tưởng muốn thí nghiệm một phen.
Sau khi hắn xử lý xong một số việc vướng bận, lập tức buông hết thảy, cùng Tương Khổng Minh đi tới Thái Hành sơn mạch.
Cuộc chiến Thái Nguyên hết sức căng thẳng. Trận đánh này, Hứa Hải Phong cũng không cam lòng chỉ làm một người đứng xem, hắn cũng muốn tham dự vào bên trong.
Tranh bá Trung Nguyên, trận đánh này nghe lên liền đủ làm cho nhiệt huyết con người sôi trào, lại há có thể thiếu bóng Hắc Kỳ quân của hắn.
Cho nên, làm sao đề cao lực chiến đấu của Hắc Kỳ quân đã trở thành chuyện cấp bách, không còn điều gì quan trọng hơn so với việc này.
Không để ý tới sự khuyên can của Tương Khổng Minh, Hứa Hải Phong cố ý phải làm cho được. Sự thật chứng minh, dự cảm của hắn là chính xác, thông qua phương pháp kỳ lạ này, hắn đã có thể nắm giữ từng hành động của sĩ tốt Hắc Kỳ quân, tuy trước mắt còn chưa dám nói tới hai chữ thuần thục, nhưng đã có được mục tiêu minh xác, chỉ cần hắn gia tăng luyện tập, muốn đạt tới mức hoàn toàn thuần thục chỉ là thời gian rất sớm.
Sau một lúc lâu, chỉ là chốc lát mà thôi, bọn lính đang ngây ngốc như gà gỗ đột nhiên lại bắt đầu động.
Bọn họ chỉnh tề hướng đỉnh núi chạy tới.
Rất nhanh, tiếng bước chân chỉnh tề truyền vào trong tai Tương Khổng Minh.
Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn quanh, nhưng sau khi liếc mắt nhìn thấy, hắn cũng không thể thu lại ánh mắt.
Hơn một ngàn sĩ dịch hắc y đang chạy lên núi, nếu chỉ là như thế cũng không đến mức quá kỳ lạ.
Chân chính làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc, thậm chí là khiếp sợ, cũng là bước tiến cùng cử chỉ của nhóm người này.
Lúc này đây, bước chân của bọn họ cũng mau lẹ vô cùng, nhưng khác với dĩ vãng chính là trên người bọn họ mơ hồ lộ ra vẻ tinh xảo.
Trên người những sĩ tốt Hắc Kỳ quân vốn đang cứng nhắc đột nhiên xảy ra biến hóa như vậy, tuyệt đối không thua gì việc đang chứng kiến mặt trời mọc lên từ hướng tây.
Càng làm cho hắn khó có thể tin chính là khi những binh sĩ này đi qua đường mòn, dĩ nhiên lại chủ động chia làm hai đội, đội thứ nhất dậm chân tại chỗ, đội thứ hai nhanh chóng tăng thêm tốc độ, thẳng đến khi bọn họ toàn bộ đi qua, thì đội thứ nhất mới bắt đầu theo đuôi mà lên.
Biến hóa như vậy, lại há là những sĩ tốt Hắc Kỳ quân ngây ngốc có thể làm được?
Trong mắt Tương Khổng Minh lộ ra vẻ khó thể tin tưởng, hắn nhìn chằm chằm, thật cẩn thận tỉ mỉ.
Chẳng lẽ những người này đột nhiên lại trở nên thông minh?
Làm sao có khả năng như vậy?
Hắc lắc đầu, đột nhiên quay đầu nhìn Lý Minh Đường nói: “Lý Minh Đường, đưa cánh tay cho ta.”
Lý Minh Đường theo lời vươn ra tay phải, tuy hắn là cao thủ tông sư, nhưng cũng là huyết tửu chiến sĩ, mệnh lệnh của Tương Khổng Minh đối với hắn mà nói, cũng chính là lệnh thứ hai của Hứa Hải Phong, tự nhiên hắn một mực tuân theo.
Tương Khổng Minh cầm lấy cánh tay Lý Minh Đường, đột nhiên há to miệng, hung hăng cắn xuống.
Hắn ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn Lý Minh Đường không có chút phản ứng, hỏi: “Đau không?”
Lý Minh Đường mờ mịt lắc đầu, hoàn toàn không biết hắn đang muốn làm gì.
Tương Khổng Minh như trút được gánh nặng, tự nhủ: “Không đau sao? Vậy đúng là ta đang nằm mơ, ân…Không sai, ngoại trừ những chiến sĩ phát triển, bọn họ không có khả năng biểu hiện thông minh như vậy, nguyên lai là nằm mộng ban ngày a…”
Ý thức của Hứa Hải Phong ở trong không khí đột nhiên dao động, hắn chỉ huy chi bộ đội này đi đến đây, chính là nghĩ muốn cấp cho Tương Khổng Minh một tin tức vừa vui vừa sợ.
Lúc này hắn dùng trái tim tinh thuần, vừa mới tiếp xúc với thế giới hoàn toàn khác hẳn này, giống như một đứa trẻ muốn hướng người ngoài khoe khoang thành tích tốt nhất của mình, hắn cũng muốn cho Tương Khổng Minh chia sẻ nỗi vui sướng lúc này của hắn.
Không ngờ, đúng là vừa vui vừa sợ, nhưng tựa hồ là có chút quá mức. Phản ứng của Tương Khổng Minh ra ngoài ý liệu của hắn, làm cho hắn phải dở khóc dở cười.
Chẳng qua đây cũng là việc đương nhiên. Ấn tượng về huyết tửu chiến sĩ vốn khắc sâu trong lòng Tương Khổng Minh, bọn họ vốn chỉ là một cỗ máy giết người, năng lực của họ còn đương Tương đại quân sư nhiều lần kiểm tra, những khả năng cùng giới hạn của bọn họ, đó đã được khẳng định.
Đột nhiên nhìn thấy biểu hiện vượt ngoài ý liệu, tự nhiên làm cho hắn khó có thể tiếp nhận.
Chẳng qua, Tương Khổng Minh dù sao vẫn là Tương Khổng Minh, đại pháp tự an ủi chỉ bất quá xảy ra trong nháy mắt, hắn liền phát giác không đúng, vỗ hai tay kêu lên: “Kháo…Không đúng, ngươi là tông sư, lại là huyết tửu chiến sĩ, học sinh có thể cắn ngươi bị thương mới là có quỷ.”
Hắn chợt quay đầu nhìn Hứa Hải Phong, trong thanh âm có một tia run rẩy vừa vui vừa sợ: “Chủ công, ngươi thành công sao?”
Tương Khổng Minh nhướng mày, trong minh minh, tựa hồ có một đạo thanh âm như có như không truyền đến não hắn, thanh âm hư vô mờ mịt, phảng phất như đến từ ngoài chín tầng trời, từ bốn phương tám hướng hướng hắn truyền đến tin tức bất đồng.
Nhưng hắn có thể cảm ứng được thanh âm kia tồn tại, đó là vô cùng rõ ràng, không cho người ta nghi ngờ.
Càng chủ yếu chính là, trong thanh âm này phảng phất như dẫn theo sự uy nghiêm, khiến cho hắn không cách nào sinh ra cảm giác kháng cự.
Lập tức, trong tim của hắn dâng lên một trận hiểu ra, Hứa Hải Phong rốt cục thành công.
Tiếng cười sang sảng vui vẻ từ trong miệng Hứa Hải Phong truyền ra xa xa, hắn thu hồi ý thức, đứng thẳng lên. Trên mặt của hắn hiện vẻ kích động hiếm thấy, không hề che giấu nỗi vui sướng của chính mình.
“Chúc mừng chủ công, chúc mừng chủ công…” Tương Khổng Minh cười lớn vái chào thật sâu.
Hứa Hải Phong thi lễ, nụ cười trên mặt đột nhiên có chút cổ quái.
Tương Khổng Minh tự nhiên biết, hắn nhớ tới biểu hiện kỳ quái vừa rồi của mình, dù da mặt có dày, lúc này cũng cảm thấy một tia xấu hổ.
Cười hắc hắc, con ngươi Tương Khổng Minh vừa chuyển, hỏi: “Chủ công, có thể khống chế bao nhiêu người?”
Những lời này của hắn hỏi ngay mấu chốt, ý thức của Hứa Hải Phong có thể khống chế bao nhiêu người, mới là nhân tố lớn nhất quyết định lực chiến đấu của Hắc Kỳ quân.
“Nếu trải qua huấn luyện, nghĩ muốn tùy tâm sở dục, đại khái gần sáu, bảy ngàn người.” Hứa Hải Phong trầm ngâm một chút, nói.
“Sáu, bảy ngàn sao? Đủ rồi, ha ha…” Tương Khổng Minh cất tiếng cười to, nói: “Từ nay về sau thiên hạ vô địch…”
Hứa Hải Phong mỉm cười, trong đầu của hắn thoáng hiện ra đủ loại hình ảnh thiên quân vạn mã chạy chồm, dưới tinh thần lực của hắn bao phủ, huyết tửu chiến sĩ sẽ lại có biểu hiện gì đây, thật sự làm người ta chờ mong a...
@by txiuqw4