Vuốt bộ râu dài, Thái Ất chân nhân nghiêm mặt nói: “Lão đạo hiểu rõ các ngươi xem thường những người quanh năm ở trong núi sâu rừng rậm, tính tình dã man như họ là mọi rợ. Nhưng lão đạo có thể đảm bảo, nếu có thể đem bọn họ gầy dựng thành quân, uy lực tuyệt đối vượt qua các ngươi tưởng tượng.”
Hứa Hải Phong nghe ra trong lời của lão đạo nhân có một tia không vui, vội vàng nói: “Chân nhân sao lại nói thế, lời của ngài chúng ta sao lại không tin.”
“Học sinh có một chuyện không rõ, tưởng muốn thỉnh giáo chân nhân.” Tương Khổng Minh ở một bên đột nhiên hỏi.
“Nói đi.”
“Từ trước đến giờ chân nhân siêu phàm thoát tục, không biết vì sao lại đối với việc gầy dựng họ thành quân lại cảm thấy hứng thú?”
Ánh mắt Thái Ất chân nhân căng thẳng, lập tức thâm thúy, thanh âm của hắn thong thả mà tràn ngập cảm tình: “Hai mươi năm trước, lão đạo đi qua tây nam. Không ngờ ngẫu nhiên nhiễm bệnh, nằm trong một khách sạn.”
Hai người Hứa Hải Phong tự nhiên biết, hai mươi năm trước, Thái Ất chân nhân đã sớm là tông sư. Vũ giả cấp số này trong ngày thường thân thể cường kiện, không bệnh không tai, nhưng một khi ngã xuống, đó chính là bệnh tới như núi sập, nghĩ muốn khỏi hẳn, lại đúng là vô cùng phí sức.
“Khách sạn kia sợ lão đạo chết ở nơi đó, cố ý muốn đuổi lão đạo rời đi. Khi đó, lão đạo tâm tư không yên, trong mơ hồ, lại cảm thấy mạng không còn bao lâu. Vì vậy rời đi khách sạn, vốn định đi tìm một nơi non xanh nước biếc, chờ đợi đại hạn đến. Không ngờ, lại gặp một đôi vợ chồng Man nhân lên núi hái thuốc.”
Lão đạo sĩ nhớ về cuộc sống dĩ vãng, than thở không thôi: “Bọn họ nhìn thấy lão đạo chỉ có một mình, bèn cố sức đưa lão đạo xuống núi, ở lại một tháng trong nhà bọn họ. Nói cũng kỳ quái, một tháng sau, thân thể lão đạo không ngờ lại khỏe lại như trước.”
“Từ đó về sau, lão đạo ở lại nơi đó nửa năm, vừa lúc gặp phải ôn dịch lây lan, nên lão đạo liền xuất thủ cứu người.”
“Ai…” Tương Khổng Minh thở dài, nói: “Lão nhân gia thật quá nhân từ, nếu đổi lại là học sinh, phải hủy đi cẩu điếm kia mới hả giận.”
Nghe lời hắn nói, lão đạo sĩ dở khóc dở cười: “Nhiều năm qua rồi, việc này cũng không cần nhắc lại.”
“Lão nhân gia ở mấy năm?” Hứa Hải Phong dò hỏi.
Lỗ tai Tương Khổng Minh lập tức dựng lên, vấn đề này đối với hắn mà nói, cũng vô cùng trọng yếu.
“Suốt ba năm.” Lão đạo sĩ nhàn nhạt nói.
“Thời gian ba năm, trách không được ngài lại khẳng định như thế.” Tương Khổng Minh gật đầu, phảng phất như lầm bầm nói.
Chỉ là Hứa Hải Phong hiểu được ý tứ của hắn.
Với ánh mắt của Thái Ất chân nhân, ở một chỗ ba năm dài, nếu còn không làm ra được đánh giá chính xác, vậy hắn cũng không xứng với danh xưng thiên hạ đệ nhất nhân.
“Người sống trên núi nghèo khổ thất vọng, Man nhân lại bị kỳ thị so với người Hán, thú săn được luôn luôn phải bán với giá kém hơn giá trị thực đến ba thành. Cuộc sống của bọn họ khốn khổ, cơ hồ là nhà cửa đổ nát. Nhưng nguyên nhân chính vì như thế, mỗi một Man nhân đều là hán tử có thể chịu cực chịu khổ rất kiên cường.”
“Chỉ cần có thể cho bọn họ được chút chỗ tốt, bọn họ có thể giao trái tim cho ngươi. Nếu là trên chiến trường, bọn họ khẳng định là tướng sĩ anh dũng thiện chiến…” Dừng lại một chút, lão đạo sĩ bỏ thêm một câu: “Đương nhiên, ngoại trừ Hắc Kỳ quân.”
Kiến thức qua lực chiến đấu của Hắc Kỳ quân, cho dù Thái Ất chân nhân còn muốn khen Man nhân, cũng không thể nhắm mắt nói dối.
Lực chiến đấu của Man nhân có thể còn hơn Hắc Kỳ quân, những lời này dù là bản thân lão đạo sĩ cũng không tin tưởng.
Lúc này đây, ngay cả Hứa Hải Phong cũng cảm thấy ngoài ý muốn, lần này lão đạo sĩ nói chuyện, rõ ràng chính là dụ dỗ Hứa Hải Phong đi gầy dựng một chi bộ đội Man nhân.
Lão nhân gia hứng thú với việc này như thế, chứng thật là một chuyện khác thường.
“Ta hiểu rồi…” Tương Khổng Minh đột nhiên nặng nề vỗ tay một cái, hô to nói.
“Cái gì?”
“Hắc hắc, học sinh rõ ràng vì sao lão tiên trưởng sùng bái Man nhân như thé, mà hi vọng chúng ta có thể gầy dựng một chi bộ đội Man nhân.”
“Vì sao?” Hứa Hải Phong hỏi, Tương Khổng Minh không hổ là Tương Khổng Minh, không ngờ có thể đoán ra ý đồ của Thái Ất chân nhân, chẳng lẽ thuật đọc tâm của hắn lại có tác dụng với cả vũ giả cấp tông sư rồi sao?
“Man nhân sinh sống khốn khổ, sinh hoạt trong núi lại càng gian nan. Ngọa Long thành chúng ta nuôi dưỡng một binh lính cũng đủ cho một gia đình họ sử dụng trong mấy năm. Nếu học sinh không có đoán sai, lão tiên trưởng là động lòng thương hại, muốn chúng ta dùng tiền lương đi đổi lại sự thuần phục của bọn họ.” Tương Khổng Minh mỉm cười nói.
“Ai…Tương quân sư quả nhiên liệu sự như thần, lão đạo đúng là có tâm tư này. Đáng tiếc, triều đình thủy chung sợ họ như mãnh thú, tránh né còn không kịp. Nếu không, lực chiến đấu như vậy, cũng không tới phiên các ngươi.”
Hứa Hải Phong nhìn Tương Khổng Minh gật đầu, nhìn Thái Ất chân nhân nói: “Nếu lão nhân gia đề cử, vậy còn có gì để nói, chỉ là…”
Hứa Hải Phong dừng ở hai mắt lão nhân gia, nói: “Binh hung chiến nguy…”
“Chết trận so với chết đói thì cũng tốt hơn.” Lão đạo sĩ chậm rãi nói: “Huống chi, lấy mạng một người đổi lại mấy năm thực vật cho cả nhà, bọn họ không làm cho ngươi thất vọng.”
“Đã như vậy, ngài yên tâm, chỉ cần là thủ hạ của Phong nhi, liền tuyệt đối không có đối xử lạnh nhạt với bọn họ.”
“Chẳng qua có bao nhiêu năng lực lấy được bao nhiêu thực vật, bọn họ có được đãi ngộ gì, còn phải xem biểu hiện của bọn họ mới được.” Tương Khổng Minh ở một bên bổ sung, trong lòng hắn thầm nghĩ, khá lắm chủ công, mỗi lần đều là ngài làm người tốt, không hổ là chủ công a.
Thái Ất chân nhân cười to, trong thanh âm lộ ra vẻ cao hứng vô cùng: “Được, vậy lão đạo thay thế bọn họ đa tạ hai vị.”
“Lão nhân gia đừng khách khí, đây chính là việc đôi bên cùng có lợi mà.” Tương Khổng Minh cười a a nói.
Lão đạo sĩ phảng phất như buông xuống một kiện tâm tư, đột nhiên hắn nhẹ giọng hỏi: “Tương quân sư, chuyện hai mươi năm trước, lão đạo nhớ kỹ chưa từng nói với bất cứ kẻ nào, ngươi làm sao biết được?”
“Hắc hắc…” Tương Khổng Minh cười vui vẻ dị thường: “Ngài còn nhớ, năm đó ngài vì cứu người, từng xuống núi mấy lần, ở thành trấn gần bên mua nhiều dược phẩm, có việc này không?”
Lão đạo sĩ trầm ngâm chốc lát, nói: “Trong núi đơn sơ, vạn vật thiếu thốn, lão đạo không thể không rời núi mua sắm.”
“Đúng vậy, ngài đi mấy lần, lại phát giác có một nhà bán dược phẩm rất rẻ, cho nên sau này mỗi khi mua sắm, cơ bản là đến đó mua.”
Hai hàng lông mày của Thái Ất chân nhân vừa động, nói: “Chẳng lẽ nhà dược đó có vấn đề?”
“Đúng vậy…” Tương Khổng Minh vỗ tay, nói: “Ngài thật là cao minh, chỉ đoán liền trúng. Nhà dược kia kỳ thật là một ám điểm của Ma Môn ở tây nam.”
“Người chủ sự của bọn họ, nhận ra thân phận của ngài, vì vậy cố ý hạ giá thật thấp. Hắn thật cũng không chủ tâm lấy lòng ngài, chỉ là sau khi nhìn thấy vị thiên hạ đệ nhất cao thủ như ngài thì sinh ra phản ứng tự nhiên thôi.” Tương Khổng Minh cười nói.
Việc làm của lão đạo sĩ cũng chưa từng tuyên dương, nhưng người tính không bằng trời tính, còn bị người trong lúc vô tâm dọ thám biết được.
Thế lực Ma Môn dưới thời đại của Lê Ngạn Ba cường thịnh nhất, nếu biết được Thái Ất chân nhân xuất hiện trong lãnh địa của Man tộc tại tây nam, đương nhiên phải lưu tâm ba phần.
Người kia làm việc lại càng cẩn thận, thậm chí còn phái người xâm nhập lãnh địa Man tộc, lấy cớ thu mua da thú, cùng bọn họ đặt lên quan hệ, cuối cùng biết được nhân quả bên trong.
Hắn cũng không biết lão đạo sĩ từng gặp rủi ro, có lẽ ở trong tim của hắn, thân phận lão đạo sĩ cơ hồ đã ngang hàng với thần linh.
Thần linh có sinh lão bệnh tử sao? Đương nhiên không có, cho nên hắn cũng không nghĩ về phương diện này.
Theo hắn xem ra, lão đạo sĩ nổi lòng từ bi, nên chịu khổ cực, không hề có mưu đồ gì khác.
Không khỏi đối với lão nhân gia bội phục đến sát đất, vì vậy đem việc này viết rõ trong thư, trình giao cho tổng đường.
Từ sau khi Lê Ngạn Ba thoái ẩn, hết thảy hành động của Ma Môn, đều do một tay Tương Khổng Minh xử lý. Chuyện này đương nhiên cũng không thể giấu được hắn.
Lão đạo sĩ thở dài, nói: “Ngươi muốn lão đạo đi một chuyến đến Man tộc tây nam, không phải vì gầy dựng quân đội, là vì cái gì?”
Tương Khổng Minh thu liễm tươi cười, nói: “Vốn muốn mời ngài liên lạc, nhượng cho Hắc Kỳ quân chúng ta giả mạo Man tộc binh lính. Chẳng qua, nghe xong lời này của ngài, dứt khoát trực tiếp thu lấy bọn họ là được.”
Thái Ất chân nhân ngẩn ra, hỏi: “Giả mạo quân đội Man tộc? Các ngươi muốn làm gì?”
Khóe miệng Hứa Hải Phong lộ ra một tia cười nhẹ, vẻ tươi cười tràn ngập sự tự tin mãnh liệt không cách nào diễn tả, hắn nhẹ nhàng, từ trong miệng hộc ra hai từ: “Thái Nguyên…”
“Thái Nguyên?” Hai mắt lão đạo sĩ chợt bộc phát ra ánh mắt khó thể tin, dù với định lực của hắn, khi nghe đến hai từ này cũng có chút không khống chế được mà quay đầu nhìn.
Lúc này, thời khắc này, kẻ địch lớn nhất của Hứa Hải Phong là Khải Tát nhân.
Thái Ất chân nhân không phải người bình thường, tin tức Khải Tát đại quân áp cảnh tuyệt đối không thể gạt được hắn. Hứa Hải Phong đem những người yếu đuối bạc nhược trong Ngọa Long thành dời đến đại doanh phương tây, lại càng chứng minh tính chính xác của tin tức kia.
Vô luận là hắn, hay là người bên ngoài, đều tưởng rằng Hứa Hải Phong lo lắng, là làm sao đối phó sự tiến công kế tiếp của Khải Tát nhân.
Nhưng vô luận thế nào hắn cũng không nghĩ đến, Hứa Hải Phong lại muốn ở thời khắc mấu chốt này, rời đi Ngọa Long thành.
Hơn nữa, càng làm cho hắn giật mình chính là, nghe cách nói của Hứa Hải Phong, chính là muốn đem Hắc Kỳ quân, lực chiến đấu lớn nhất của chiến dịch này mang đi. Vậy khi Khải Tát đại quân áp thành, bọn họ sẽ dùng thứ gì đi ngăn cản.
“Phong nhi, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.”
“Đúng vậy, Phong nhi đã suy nghĩ kỹ.”
Thái Ất chân nhân chậm rãi sụp hàng lông mày, nhắm lại hai mắt: “Ngọa Long thành, mới là gốc rễ của ngươi. Thái Nguyên…thật sự quá xa.”
Hai mắt Hứa Hải Phong ngắm nhìn lão đạo sĩ, nhưng ánh mắt phảng phất như xuyên thấu qua thân thể của lão.
Giờ khắc này, trong mắt Tương Khổng Minh, không hiểu lại sinh ra một tia ảo giác.
Trong mắt Hứa Hải Phong đang nhìn, là cả Đại Hán. Ở trong mắt của hắn, dung nạp, chính là bản đồ của cả đế quốc. Hoặc là, càng thêm rộng lớn…
“Tranh bá Trung Nguyên…Lại làm sao thiếu được ta – Hứa Hải Phong.”
Thanh âm cao ngạo bay quanh trong phòng, thật lâu vang xa.
@by txiuqw4