sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 316: Hành Quân

Thái Hành sơn mạch liên miên không dứt, không chỉ là tại Đại Hán đế quốc, thậm chí còn trên cả đại lục, đều là một dãy núi lớn nổi danh.

Nó tọa lạc tại phía tây thùy Đại Hán, tọa bắc hướng nam, liên miên mấy ngàn dặm.

Nó vòng qua thảo nguyên phương bắc cùng đại hà phương nam, đem trăm dặm bình nguyên rộng lớn chia ra làm hai.

Ngay giao giới giữa sơn mạch cùng bình nguyên, một chi đội ngũ tinh hãn đã yên lặng đi suốt đoạn đường suốt mấy ngày.

Ánh bình minh lại bao phủ cả đại địa, người bên trong doanh địa lại bắt đầu làm ra chuẩn bị.

Lại qua thêm thời gian một bữa cơm, mặt trời rốt cục đã lộ ra một mảnh. Ánh nắng trải dài, thật giống như nước thép mới ra lò, quang mang bắn ra bốn phía, người khác không cách nào nhìn thẳng.

Nhưng đôi mắt của Hứa Hải Phong cũng không hề bị ảnh hưởng, ánh mắt của hắn đuổi theo mặt trời đỏ nhiễm nhiễm thăng lên, cho đến khi ánh sáng chiếu rọi biển mây phía chân trời, phảng phất như đám mây đủ màu, đẹp như cẩm tú.

“Thái Hành sơn thật dài a…” Hứa Hải Phong thì thào nói.

Nhìn về Thái Hành sơn nơi xa, phiến núi non xinh đẹp liên miên bát ngát, quần phong cao sáp tận trời, như mão vua cửu ngũ chí tôn, lòe lòe tỏa sáng. Phù hợp với núi non phập phồng nhiều sắc thái, giống như khổng tước xòe đuôi, diễm lệ mê người.

Chỉ là rơi vào trong mắt Hứa Hải Phong, cảnh sắc mỹ lệ vô cùng ý thơ kia cũng không còn cách nào gợi lên nửa điểm hứng thú của hắn.

Quả thật vô luận là ai, ở địa phương này đi suốt mười ngày chỉ sợ cũng không còn được lòng hăng hái.

“Chúng ta đi đã rất nhanh.”

Thanh âm già nua vang lên ở phía sau hắn, Thái Ất chân nhân chậm rãi đi tới bên người hắn.

“Lão nhân gia lớn tuổi như vậy, còn phải bôn ba như thế, Phong nhi thật sự là tội quá…” Hứa Hải Phong cung kính hành lễ với lão đạo sĩ.

Thái Ất chân nhân thản nhiên cười nói: “Hài tử ngươi, lão đầu như ta còn không chịu vận động nhiều một chút, thì xem như thật sự sẽ rỉ sét.”

Ánh mắt của lão đảo qua trên người những sĩ tốt Hắc Kỳ quân đang dọn dẹp chỗ nghỉ đi ra.

Trong lòng Hứa Hải Phong đột nhiên có cảm giác, ngưng thần nhìn lại. Chỉ thấy ánh mắt của lão đạo sĩ có chút phức tạp.

“Ngài làm sao vậy?”

“Ai..Hùng binh như thế, thật sự là vượt xa sự dự liệu của lão đạo sĩ.”

Thái Ất chân nhân cảm thán, sau khi lão kiến thức qua thực lực của trọng giáp bộ binh Hắc Kỳ quân, liền đối với quân đội nổi danh khắp thiên hạ này đánh giá rất cao. Nhưng cho đến khi lão theo đám người Hứa Hải Phong đi trên đường núi gập ghềnh này suốt bao nhiêu ngày, mới biết được mình đã xem thường những thiết huyết quân nhân vẫn luôn trầm mặc không bao giờ lên tiếng kia.

Đường núi khó đi, điều này là lẽ thường mà tất cả mọi người đều biết.

Ở trên sơn đạo, nếu chỉ đi một người, cũng đã gặp khó khăn thật lớn.

Nhưng nếu là một chi quân đội, nghĩ muốn đi trên con đường này, đường núi còn chưa được khai khẩn, vậy việc hành quân của bọn họ khó gấp trăm lần đi trên đất bằng.

Từ xưa tới nay, cho tới bây giờ chưa từng có một chi quân đội nào có thể hành quân trên đường núi dài như vậy.

Nhưng bản ghi chép này hôm nay rốt cục đã bị phá vỡ.

Hắc Kỳ quân, bọn họ phảng phất sinh ra là để phá vỡ những bản ghi chép đã từng tồn tại.

Lúc này, bọn họ đang làm một chuyện mà ở trong mắt mọi người vốn là chuyện không thể tưởng tượng.

Năm ngàn người, suốt năm ngàn người, còn có ngựa của họ, suốt năm ngàn con ngựa.

Những con ngựa cao lớn này, không ngờ cũng có thể đi nhanh trên con đường núi nhỏ hẹp gập ghềnh.

Ánh mắt Hứa Hải Phong đảo qua trong đám người, đột nhiên nhướng mày, lớn tiếng quát: “Lâm Gia Huy.”

“Có mạt tướng.” Lâm Gia Huy hô to một tiếng, thân thể cao cao nhảy lên, sau mấy lần nhấp nhô, đã đến trước người Hứa Hải Phong.

“Thám tử đâu?”

Lâm Gia Huy cung thuận cúi đầu, nói: “Tối hôm qua đã phái ra.”

“Bọn họ làm sao vậy?” Hứa Hải Phong dùng ngón tay chỉ thành viên bộ đội đặc chủng không có tinh thần, hỏi.

Sắc mặt Lâm Gia Huy đỏ lên, thoáng chần chờ, lập tức nói: “Mấy ngày nay hành quân trên đường núi, bọn họ phải phụ trách thăm dò địa hình, tìm tòi đường đi, che giấu hành tung, có điểm quá mệt mỏi.”

“Hừ…” Hứa Hải Phong hừ một tiếng.

Nghe ra trong thanh âm Hứa đại thống lĩnh vô cùng bất mãn, sắc mặt Lâm Gia Huy lại càng lúc đỏ lúc xanh.

“Ta biết các ngươi khổ cực, hành quân mấy ngày nay, chứng thật là trước kia các ngươi chưa bao giờ kinh nghiệm qua. Hơn nữa hết thảy công việc bên ngoài đều giao cho các ngươi phụ trách, khiến cho các ngươi càng thêm khổ cực.”

Lâm Gia Huy kinh ngạc đưa mắt nhìn khuôn mặt của hắn, trong lòng kỳ quái, không phải Hứa Hải Phong muốn mắng thành viên bộ đội đặc chủng của mình sao? Như thế nào lại giải thích cho người của mình.

“Nhưng…” Hứa Hải Phong đưa mắt nhìn Lâm Gia Huy vừa ngẩng đầu lên, nói: “Ngươi phải biết rằng, Hắc Kỳ quân cũng là những người bình thường, bọn họ không hề có võ công. Hơn nữa, trên người bọn họ còn mang theo y giáp nặng hơn một trăm cân.”

Lâm Gia Huy lập tức cứng họng, hắn đỏ mặt, khom người nói: “Dạ, mạt tướng rõ ràng.”

Hứa Hải Phong vung tay lên, Lâm Gia Huy lập tức xoay người rời đi.

Hắn đi nhanh tới trước mặt bọn thuộc hạ của chính mình.

Thành viên bộ đội đặc chủng chứng kiến vẻ mặt bất thiện của hắn, không khỏi có chút tao động dù rất nhỏ.

Ánh mắt của Lâm Gia Huy đảo qua trên mặt bọn họ, lời nói sắc bén: “Xem hình dáng các ngươi, không chút tinh thần, còn giống giang hồ hảo hán sao?”

Bọn họ đồng loạt ngẩn ra, theo sau đồng thời biến sắc.

Nhưng Lâm Gia Huy cũng không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, lập tức quát: “Xem Hắc Kỳ quân, những binh lính bình thường, bọn họ thế nào? Bọn họ không hề có võ công trong người, nhìn lại bộ dáng của các ngươi mà xem…”

Mọi người nhìn nhau, tuy đối với Lâm Gia Huy nảy sinh bất mãn, nhưng tinh thần diện mạo của Hắc Kỳ quân ai cũng nhìn thấy, bọn họ dù sao cũng không thể nhắm mắt nói là không thấy.

Xa xa, công lực Thái Ất chân nhân dữ dội thâm hậu, một lời của Lâm Gia Huy không thể gạt được tai mắt của lão nhân gia.

Nghe được hắn nhắc tới những binh sĩ bình thường Hắc Kỳ quân, khóe miệng lão đạo sĩ có chút co quắp.

Điều này sao có thể so sánh?

Cũng không biết Hứa Hải Phong làm sao huấn luyện ra đội quân khiến cho người ta kinh khủng tới phát sợ này.

Phàm là đi qua đường núi, hẳn là ai cũng biết đường núi rất khó đi, mà dù là lão nhân gia bôn ba mấy ngày ở đường này, đều có dự triệu xương cốt cũng muốn tê dại. Chẳng qua, điều này là do ông ta quá lớn tuổi.

Vậy Hắc Kỳ quân?

Nếu không phải trên người bọn họ đầy vẻ phong trần, nếu không phải y giáp dính đầy bùn đất, lão đạo trưởng thật dám nghĩ rằng bọn họ mới từ Ngọa Long thành xuất phát ngày đầu tiên.

Bởi vì bọn họ không phải đi tay không.

Bởi vì không có truy trọng bộ đội, nên toàn bộ binh khí, khải giáp, thậm chí lương khô nước uống, đều do bọn họ đeo trên người mình.

Sức nặng đó tựa hồ tương đương với sức nặng một thân thể người.

Mà ngoại trừ điều đó, bọn họ còn mang theo một chút đồ vật khác, đó là lễ ra mắt mà Tương Khổng Minh chuẩn bị cho Man nhân.

Năm ngàn người mỗi người mang theo vài món, cộng lại cũng là một phần lễ vật không nhỏ.

Nhiều thứ như vậy, cơ hồ đã bằng sức nặng của chính cơ thể họ.

Nhưng bọn lính Hắc Kỳ quân trên lưng cõng theo những thứ như vậy, cả đám lại làm như không có cảm giác, vẫn bước nhanh như bay, không chút nào kêu khổ.

Hơn nữa bọn họ ăn uống cũng không hề có yêu cầu gì.

Mỗi một bữa ăn của bọn họ chỉ là những món ăn đen đen thô sơ gì đó.

Ăn thức ăn như vậy, không ngờ vẫn có thể bảo trì thể lực dư thừa, có thể thấy được gốc rễ của bọn họ vững chắc đến thế nào.

Bọn họ cũng không mang theo lều trại, đoàn người cứ đến mỗi tối, đều nằm ngủ ngoài trời.

Dù trên mặt đất dơ bẩn thế nào, chỉ cần có mệnh lệnh, bọn họ liền trải xuống đất một lớp vải bố thật dày, sau đó cứ như vậy nằm thẳng xuống, vẫn ngủ cho đến khi trời sáng, lại tiếp tục hành quân.

Ăn uống đơn sơ như thế, vậy mà những binh lính bình thường này lại không hề bị bệnh.

Có thể thấy được, cho dù bọn họ có bình thường cũng không bình thường được bao nhiêu.

Nếu nói, có thể đem binh lính thủ hạ huấn luyện đến tiêu chuẩn như thế, là bản lãnh của Hứa Hải Phong. Vậy chân chính làm cho lão nhân gia kinh hãi chính là những huyết tửu chiến mã.

Năm ngàn thất chiến mã, làm Thái Ất chân nhân không sao tưởng nổi.

Con ngựa không thể so với loài người, chúng nó không có trí tuệ, nghĩ muốn đi trên đường núi, đó là càng thêm khó khăn hơn gấp trăm lần.

Nhưng những con ngựa lại có vẻ phục thiếp cực kỳ, ở trên đường núi gập ghềnh đi theo phía sau lưng chủ nhân, không hề có một con nào rớt đội.

Vô luận con đường khó đi cỡ nào, chỉ cần người vừa đi qua, thì con ngựa cũng có thể đi từng bước lướt qua.

Lão nhân gia du hành trăm năm, còn là lần đầu tiên nhìn thấy súc sinh nghe lời đến như thế, nếu chỉ là một hai con, còn không kỳ lạ, có thể còn giải thích cho qua.

Nhưng năm ngàn con ngựa đều như vậy, vậy có chút quỷ dị, quỷ dị đến mức làm cho lòng người phát lạnh.

Ánh mắt của Thái Ất chân nhân đảo qua trên mặt các chiến sĩ.

Vẫn là gương mặt im lìm không phản ứng, khuôn mặt không biết mệt mỏi, ở trong mắt bọn họ, lão đạo sĩ không thể nhìn ra có sự dao động nào.

Nuốt nước bọt, lão nhân gia ông ta cảm thấy may mắn, đây là Hắc Kỳ quân, không phải địch nhân.

Nếu nói trước khi tới đây, lão đối với việc chỉ năm ngàn người có thể tạo ra tác dụng gì trên chiến trường mà nghi vấn thật sâu, vậy hiện tại, lão lại cảm thấy một tia chờ mong cấp bách.

Lâm Gia Huy còn chưa nói hết, tiếp tục nói: “Nếu các ngươi tự thấy không chịu nổi, vậy trở về đi thôi, ta sẽ hướng gia trưởng sư trưởng các ngươi bẩm báo.”

Sắc mặt các thành viên đồng thời nổi lên biến hóa vi diệu, một khi để cho trưởng bối sư môn biết được, vậy bọn họ làm gì còn mặt mũi tiếp tục lăn lộn trên giang hồ. Chỉ sợ đến lúc đó, bạn bè rời bỏ, trục xuất sư môn, là kết cục duy nhất của bọn họ.

“Lưu lại, thì lập tức khởi lên tinh thần, đi…” Lâm Gia Huy khẽ quát một tiếng, dùng lực bên trong đan điền, chấn đến lỗ tai phát đau một trận.

Những lời này thật đúng là có chút tác dụng, những giang hồ hán tử ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn qua giống như đang tràn đầy tinh thần.

Chỉ thấy Lâm Gia Huy vung tay lên, bọn họ lập tức tản ra mọi nơi, trong chốc lát đã không còn nhìn thấy tung tích.

Không cần hỏi, nên làm gì thì đi làm điều đó.

Hứa Hải Phong yên lặng gật đầu, Lâm Gia Huy quả thật có thủ đoạn, ở trong bộ đội đặc chủng đã có được uy tín nhất định.

Lâm Gia Huy đi tới trước mặt Hứa Hải Phong, khom người nói: “Chủ công, xin yên tâm, bộ đội đặc chủng không có hán tử vô dụng.”

Nhìn hắn thật sâu, Hứa Hải Phong nói: “Được.”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, mục tiêu của hắn đã không còn xa.

“Hành quân, tốc độ nhanh hơn.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx