Trên bình nguyên rộng lớn khôn cùng đột nhiên tràn vào vô số quân đội.
Sau thời gian giằng co hơn một tháng, vô luận là Hung Nô nhân hay Cổ Đạo Nhiêm đều cũng đã tích súc đầy đủ lực lượng.
Không hẹn mà cùng, không có dự triệu gì, bọn họ cơ hồ đồng thời lựa chọn hôm nay, chọn làm ngày quyết chiến.
Phương nam, đại quân người Hán phân ra liệt khai, sườn đông, là năm vạn Thương Lang quân đoàn do Vương Hoành Hán thống suất cùng Hoàng Long quân đoàn do Lưu Chính Mân thống suất.
Cho đến ngày hôm nay vô luận là Vương Hoành Hán hay Lưu Chính Mân, bọn họ đều được tân đế Lưu Chính Đình bổ nhiệm, đã từ phó chuyển thành chính, đảm nhiệm vị trí đại thống lĩnh của hai đại quân đoàn.
Mười vạn liên quân này đều là những tinh binh cường tướng số một số hai của Đại Hán, bọn họ đón gió mà đứng, khí thế cao ngang.
Sườn tây, lá đại kỳ hùng ưng màu vàng đang giương cánh ở trong gió phiêu phiêu bay tung, tám vạn Thiên Ưng quân đoàn do Trương Tấn Trung thống suất đã sớm nghiêm trận chờ đợi.
Trung ương, ngoài ý liệu mọi người, cố thủ tại trung ương chính là mười vạn tư quân của Trình gia.
Vô luận là danh khí, sĩ khí, hay là lực chiến đấu, bọn họ hẳn phải là phần yếu kém nhất trong tay Cổ Đạo Nhiêm. Nhưng Cổ Đạo Nhiêm lại lựa chọn bọn họ đảm nhiệm nhiệm vụ gian truân nhất thủ bị trung ương.
Lựa chọn này, đừng nói là địch nhân, dù là chính bọn họ cũng không thể giải thích được.
Ở phía sau trung quân của người Hán, đứng vững một tháp cao gần mấy trượng.
Trên tháp cao, rộng mười trượng, Cổ Đạo Nhiêm cùng các tướng lãnh cao cấp đều ở nơi đây, bọn họ nhìn ra chiến trường, chỉ điểm giang sơn.
Cùng đối diện xa xa với bọn họ, tụ họp toàn bộ Kim Lang quân. Phi Mã quân đoàn cùng Tiên Ti, Đế, Yết, Khương bốn tộc có hơn mười vạn chiến sĩ.
Mười vạn Kim Lang quân hùng hùng củ củ, khí thế ngang nhiên chiếm cứ ngay địa vị trung ương. Bọn họ là quân đội lợi hại nhất trên đại lục, bọn họ danh dương thiên hạ, uy chấn vũ nội, cho nên, bọn họ không thể nghi ngờ liền trở thành trung quân của Hung Nô nhân.
Sườn đông, cùng Hoàng Long và Thương Lang mười vạn liên quân xa xa đối diện, chính là liên quân thảo nguyên các tộc, ngoại trừ tứ đại dân tộc, còn có hơn một vạn quân dự bị của Hung Nô.
Một trận đánh bắc cương, Hồng Sắc Hải Dương đương nhiên là hao tổn hơn phân nửa, bị đả kích nghiêm trọng nhất từ trước tới nay. Nhưng bốn tộc phương bắc cũng không hơn gì, ngoại trừ lão gian cự hoạt Đế tộc Nam Nghi Liêu còn bảo tồn thực lực, ba tộc còn lại cũng tổn thương nghiêm trọng, mười vạn đại quân cũng chỉ dư lại bảy vạn.
Chỉ là trên bình nguyên, chính là địa phương tốt nhất cho kỵ binh phát huy ưu thế, lấy tám vạn đối mười vạn, tuy nhân số có kém hơn, nhưng cũng không thấy bọn hắn hạ xuống hạ phong.
Phía tây, cùng tám vạn hùng binh của Thiên Ưng quân đoàn giằng co, chính là năm vạn tinh binh cùng một vạn Hung Nô dự bị quân của Phi Mã quân đoàn.
Lấy sáu vạn đối tám vạn, đồng dạng cũng kém về nhân số.
Ngoại trừ trung quân, nhân số của hai đại thế lực đều chênh lệch nhau. Trái phải hai quân, nhân số của quân đội Đại Hán đều chiếm cứ thượng phong tuyệt đối.
Nhân số của Hung Nô nhân cho tới nay là nỗi đau lớn nhất trong lòng các Đan Vu Hung Nô mỗi triều đại.
Cho dù là thời khắc hoàng kim, quân đội thường quy của bọn họ cũng chưa từng vượt qua ba mươi vạn.
Một trận đánh bắc cương, Kim Lang quân cùng Phi Mã quân đoàn cũng hao tổn hai vạn tinh binh. Bọn họ sau đó điều động những thanh niên trai tráng trong tộc, bổ sung tổn thất lúc trước.
Lại điều tập hai vạn dự bị quân cùng đi.
Đây đã là binh lực lớn nhất mà Hung Nô nhân có khả năng điều động.
Phương bắc, địa phương chiếm lĩnh càng nhiều, người của bọn họ lại càng như trứng chọi đá. Tuy có dùng một chút quan viên người Hán đầu hàng, nhưng trình độ trung trinh của bọn họ cũng phải khảo sát lại, số lượng quân đội nhất định cũng cần phải lưu lại để giám sát.
Tại quê hương của bọn họ, cũng phải lưu lại một đội quân thủ vệ, để ứng phó những đột biến có khả năng phát sinh.
Hung Nô nhân có thể ở trên chiến trường hội tụ được mười lăm vạn quân đội, thật sự có thể dùng chữ dốc hết sạch để hình dung.
Cũng may là bình nguyên rộng lớn khôn cùng, mới có thể dung nạp đông đảo số người chưa từng có trước đó.
Đây cũng là lý do hai bên không hẹn mà cùng đồng thời lựa chọn nơi này là địa điểm quyết chiến lớn nhất.
Một tiếng tù và, từng đợt trống trận.
Bộ đội hình thành những con cự long đủ màu trong hàng ngũ, uốn lượn khúc chiết trên vùng bình nguyên màu xanh biếc.
Trong Kim Lang quân, Cáp Mật Thứ xa xa nhìn tới, thần sắc ngưng trọng.
“Quốc sư, Cổ Đạo Nhiêm hắn điên rồi sao?”
Người hỏi chính là Hung Nô nhân Đan Vu Mạo Đốn, đối với việc Cổ Đạo Nhiêm lại dùng tư binh Trình gia không chút tiếng tăm bố cục ngay trung ương, có vẻ nghi ngờ khó hiểu.
Ai cũng biết, lực chiến đấu của tư binh xa xa không thể so sánh với quân chính quy. Cho dù bọn họ có lợi hại, chẳng lẽ còn có thể mạnh mẽ hơn tam đại quân đoàn của đế quốc hay sao?
Cáp Mật Thứ cười lạnh một tiếng: “Trong hồ lô của Cổ Đạo Nhiêm bán loại thuốc gì, ta không biết.” Hắn hít sâu một hơi rét lạnh, trong thanh âm mang theo vẻ khâm phục nói: “Chẳng qua, hai mươi năm trước, ta từng giao thủ với hắn tại bắc cương, hắn làm người vô cùng cẩn thận, cũng to gan lớn mật. Hắc hắc…ngoại trừ một người, ta chưa bao giờ gặp qua tướng lãnh như vậy. Cho nên ta cũng không cách nào giải thích nguyên nhân hắn làm như thế, ta thậm chí còn không dám xác định là hắn có phải đang cố tình lừa gạt xảo trá hay không.”
Hai mươi năm trước, Hung Nô xuất binh xuôi nam, áp biên phạm cảnh.
Hồng Sắc Hải Dương cùng Thương Lang quân đoàn cố thủ đợi viện, không bao lâu, Cổ Đạo Nhiêm phụng mệnh mang binh trợ giúp, Thiên Ưng quân đoàn bắc thượng kháng địch, cùng Cáp Mật Thứ thống suất năm vạn Kim Lang quân giao chiến vài trận, sau đó lấy chút thắng lợi mà về,
Đây là chiến bại duy nhất trong đời của Cáp Mật Thứ, hắn làm sao có thể quên.
“Còn có một người? Là ai?”
Mạo Đốn tựa hồ nổi lên lòng hiếu kỳ, dò hỏi.
“Tương Khổng Minh…”
Từ trong miệng Cáp Mật Thứ chậm rãi hộc ra một cái tên làm hắn lo lắng không thôi.
Cuộc chiến Thái Nguyên, là trận đánh vận mệnh quyết định Trung Nguyên, người này lại cố thủ Ngọa Long thành, không cách nào đích thân đến đây, cũng không biết chính là may mắn, hay là sự tiếc nuối thật lớn.
&&&&
Khoảng cách ngoài chiến trường mười dặm, một đám hán tử quần áo kỳ lạ, trên mặt lại vẽ đủ màu sắc đang không có việc gì ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Canh Dương phẫn phẫn bất bình nói: “Chúng ta đến giúp bọn hắn chiến đấu, bọn họ lại đề phòng chúng ta như phòng cướp, hừ…”
Hứa Hải Phong chỉ khẽ cười, tuy hắn không nói rõ với Canh Dương, nhưng chỉ cần nhìn hắn thay hình đổi dạng, không chịu quang minh chính đại hiển lộ danh hào, sẽ biết duyên cớ bên trong.
Canh Dương cũng đoán trúng mấy thành, cho nên dọc theo đường đi cực kỳ phối hợp, cho dù lúc đối mặt sứ giả do Cổ Đạo Nhiêm phái đến, cũng giả câm vờ điếc, hết thảy đều để Hứa Hải Phong ra mặt giải quyết.
Chỉ là nhìn ba ngàn sĩ tốt trước mặt đang trú đóng, trong tim của hắn dâng cao lửa giận không thể kìm chế.
Trước mặt bọn họ, ba ngàn tư quân của nam phương thế gia tạo thành đang nghiêm trận chờ đợi.
Tuy cũng đứng ngang hàng với bọn họ, mặt ngoài nhìn vào tựa hồ là nhắm vào sự bố phòng của Hung Nô nhân, nhưng Canh Dương chỉ liếc mắt đã nhìn ra, những người này phòng bị chính là những Man tộc giả mạo bọn họ.
Ở trong tim của hắn, vô luận Hứa Hải Phong có bàn tính gì, bọn họ cũng chỉ là muốn giúp người Hán.
Nhưng cách làm của Cổ Đạo Nhiêm, lại làm cho hắn thất vọng.
Hắn ở trong Man tộc luôn nhất ngôn cửu đỉnh, uy vọng cao, không ai sánh bằng, làm sao từng bị đối đãi như vậy, trong lòng tự nhiên là buồn bực không vui.
“Khái…”
Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, không biết vì sao, Hứa Hải Phong lại dưỡng thành thói quen như vậy, trước khi nói chuyện, luôn ho khan một tiếng, như tỏ vẻ mình có chuyện muốn nói.
Canh Dương quả nhiên quay đầu qua, nhìn kỹ Hứa Hải Phong.
“Canh Dương huynh, đại chiến đã muốn bắt đầu rồi.” Phảng phất như không mục đích, Hứa Hải Phong nhàn nhạt nói.
“Đúng vậy.”
Thanh âm Hứa Hải Phong chợt nghiêm khắc lên: “Được, vậy Canh Dương nghe lệnh.”
Canh Dương ngây ra, nghĩ không ra vào chiến sự, Hứa Hải Phong lập tức thay đổi thành một người khác, mà dù xưng hô cũng lập tức thay đổi, hắn cũng là một đời nhân tài, lập tức hiểu được.
Lúc chiến tranh, làm gì còn nhiều dây dưa như thế, phân biệt trên dưới lại càng phải quy sâm nghiêm minh, lại làm sao có thể tiếp tục xưng huynh gọi đệ.
Hắn chẳng những không tức giận, ngược lại trong lòng có một tia vui mừng, đây mới là người làm đại sự.
Ánh mắt Canh Dương nghiêm túc, cao giọng nói: “Tại…”
“Sau khi chiến sự xảy ra, Hắc Kỳ quân vừa động, ngươi liền mang theo truy trọng cùng tộc nhân rút lui khỏi chiến trường, không được sơ thất.”
“Ân? Dạ…”
Đối với mệnh lệnh này, Canh Dương khó hiểu vô cùng, nhưng hắn chỉ thoáng thất thần, liền lập tức làm ra quyết định phục tùng mệnh lệnh.
Trận đánh này, hắn không phải chủ tướng, ba trăm tộc nhân của mình cũng không phải chủ lực chiến đấu.
Khu khu ba trăm người ở trong trận đại chiến của mấy chục vạn đại quân, chỉ sợ ngay cả một chút bọt nước cũng không lên nổi, cùng với như thế, không bằng phục tùng mệnh lệnh, tạm thời làm con rùa đen rút đầu.
Huống chi, ở trong lòng hắn còn có một điểm nghi ngờ, không biết trong trận chiến này Hứa Hải Phong còn có thể đi tới bao xa, đó mới là mấu chốt lớn nhất để hắn quyết định cho vận mệnh ngày sau.
Nếu trận đánh này, Hắc Kỳ quân toàn quân bị diệt, vậy sự hứa hẹn của Hứa Hải Phong chỉ như mây khói, không còn cơ hội thực hiện.
Hứa Hải Phong mỉm cười, hắn tự nhiên rõ ràng, sự chần chờ trong lòng Canh Dương, chỉ là sau hôm nay, hắn có thể khẳng định, Man tộc sẽ trở thành một trong những chi bộ đội trung tâm cảnh cảnh nhất của chính mình.
Bởi vì bọn họ sẽ nhìn thấy một chi Hắc Kỳ quân khác hẳn, một chi Hắc Kỳ quân chân chính, thiên hạ vô địch.
“Lâm Gia Huy…”
“Tại…”
Thật sâu nhìn hắn một cái, Hứa Hải Phong hỏi: “Nhớ kỹ nhiệm vụ của ngươi không?”
“Chủ công yên tâm, mạt tướng thề không phụ lòng kỳ vọng của chủ công.”
Nhíu mày, Hứa Hải Phong bất mãn nói: “Ta muốn chính là một Lâm Gia Huy còn sống, một Lâm Gia Huy có thể hoàn thành mệnh lệnh của ta, mà không phải muốn thấy một người chết.”
Trên mặt Lâm Gia Huy đỏ ửng, hắn cất cao giọng nói: “Dạ, chủ công, nhất định không phụ kỳ vọng.”
Vỗ vỗ bờ vai của hắn, Hứa Hải Phong quay đầu nhìn Lý Quan Anh nói: “Lý tướng quân, ngươi cũng nhớ a…”
“Dạ..” Lý Quan Anh cúi mình thật sâu: “Mạt tướng nhất định dốc hết sức.”
Ánh mắt Hứa Hải Phong nhìn kỹ lên khuôn mặt anh tuấn kia, chậm rãi nói: “Cuộc chiến hôm nay, nếu có thể đánh một trận thành công, liền do ngươi phụ trách tảo đãng phương bắc…như thế nào?”
Lý Quan Anh ngẩng đầu, hắn đối mặt Hứa Hải Phong chốc lát, sự kinh ngạc trong mắt biến thành do dự, cuối cùng dần dần dâng lên đấu chí, hắn nhẹ nhàng nói: “Đa tạ chủ công.”
Khóe miệng Hứa Hải Phong hàm chứa một tia mỉm cười, ánh mắt của hắn chuyển qua trên người Lưu Tuấn Thư.
Người sau thoáng cúi mình, tuy không nói lời nào, nhưng đôi mắt kiên định đã cho thấy đáp án tốt nhất.
“Chiến tranh, liền muốn tới.”
Hứa Hải Phong chậm rãi nói, hắn vung tay lên, ba trăm người lập tức lui nhanh về phía sau, ở phía sau, là một ngọn núi thấp, là một trong số ít những ngọn núi của Thái Nguyên.
@by txiuqw4