sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 331: Ám Sát (3)

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, đem lá suất kỳ trên tháp cao phấp phới cuồn cuộn.

Ở trong gió, tựa hồ mang theo một cỗ lực lượng thần bí, một cỗ khí tức thần kỳ nói không nên lời.

Trong lòng Lợi Trí vừa động, hắn rõ ràng cảm nhận được một loại cảm giác áp bách cực kỳ rõ ràng, đó là một loại xúc giác trên tinh thần, một cỗ áp lực tinh thần cực kỳ cường đại đến cực điểm.

Thân thể nhanh như thiểm điện của hắn đột nhiên khựng lại trên không trung một thoáng, tinh thần hắn vào giờ khắc này hoàn toàn bị lực lượng tràn ngập trong thiên địa kia hấp dẫn.

Ở trong nháy mắt, hắn căn bản không hề làm ra phản ứng cùng động tác gì.

Cùng lúc đó, Trình Anh Đào đang ngã ngồi trên mặt đất cũng sinh ra một loại cảm xúc khác thường. Hô hấp của hắn phảng phất như muốn dừng lại, loại lực lượng này cũng sinh ra ảnh hưởng đến cho hắn.

Chỉ là loại lực lượng này lại lộ ra vị đạo quen thuộc, trong loáng thoáng, hai người bọn họ tựa hồ nhìn thấy một đôi mắt tràn ngập ngạo khí nồng đậm, đó là một đôi mắt thản đãng, đó là một đôi mắt tràn ngập sự kiêu dũng của một người như địch như bạn.

Hứa Hải Phong.

Vô luận là Lợi Trí lộ ra sát khí, hay là Trình Anh Đào cả người vô lực cũng không biết, bọn họ vì sao ở trong lúc này lại nghĩ tới Hứa Hải Phong. Nhưng bọn họ duy nhất có thể xác định chính là, người tuổi trẻ có vô số quan hệ lạ lùng với họ đã đột nhiên xuất hiện trong đầu họ, xuất hiện trong phạm vi linh giác mà bọn họ có thể dọ thám.

Trong lòng bọn họ dâng lên một trận hiểu ra, Hứa Hải Phong đã tới, hắn đã đi tới Thái Nguyên, đi tới cuộc đại chiến tranh bá Trung Nguyên.

Thân thể Lợi Trí chỉ dừng lại một giây, liền hồi phục bình thường.

Trình Anh Đào đang ngồi trên mặt đất, chân khí trong cơ thể nhanh chóng lưu động, so với dĩ vãng còn nhanh hơn mấy lần, thể lực hắn đang dần dần hồi phục.

Nhưng…nhưng vào lúc này…

Trong không khí tựa hồ có một tia dao động, một tia dao động mà con người không thể phát hiện

Hai ánh mắt đồng thời nhìn lên một địa phương, đó là phía bên phải của tháp cao.

Bởi vì phương hướng chủ công của Lợi Trí nằm bên trái, nên nơi đó lại vắng vẻ không bóng người.

Đột nhiên, một trận nước gợn xuất hiện trong không gian hư vô.

Trong hư không trống trải không hề có vật gì đột nhiên biến thành biển rộng nhấp nhô, nổi lên từng trận trận lưu quang ảo ảnh như sóng cuộn không ngừng.

Một bóng người bay ra, từ trong phiến màn nước xuyên qua đi ra.

Trong cuộc chiến lúc này có thể bắt được sự biến hóa kia cũng chỉ có hai người, chính là Lợi Trí cùng Trình Anh Đào vừa mới lĩnh ngộ được tinh thần lực.

Hai mắt của họ đồng thời cùng trợn lên tới mức lớn nhất, trong mắt biểu lộ thần sắc khó có thể tin.

Đúng vậy, cho dù là tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không thể tin. Hoặc là nói, nguyên nhân chính vì là tận mắt nhìn thấy, cho nên thần kinh của bọn họ ở giờ khắc này lại có một tia hỗn loạn ngoài ý liệu.

Người kia không ngờ lại trống rỗng chui ra tới.

Hai người họ đều là kiêu tử một đời. Bình sinh hiểu biết sâu rộng, cũng không hề tin quỷ thần. Nhưng mà lúc này, tín ngưỡng của bọn họ lại bị đả kích lớn nhất từ trước tới nay.

Đây là người hay quỷ?

Lúc này trong lòng bọn họ tràn ngập nghi vấn đó.

Sau một khắc, bóng người kia đột nhiên biến mất tại chỗ.

Chỉ là vào lúc này, cũng không phải hư không biến mất, mà là như quỷ mị bay vọt ra ngoài.

Trong lòng Trình Anh Đào chợt cảm thấy được, lớn tiếng quát: “Cẩn thận.”

Nhưng lúc này hắn lại không cách nào nhúc nhích. Sự thái phát triển cũng không cho phép nói được nhiều, chỉ hai từ đã là năng lực lớn nhất của hắn.

Các cao thủ Trình gia rùng mình, đối mặt Lợi Trí càng thêm cẩn thận ba phần.

Chỉ là bọn họ cơ hồ nhìn thấy vẻ mặt không thể tưởng tượng của Lợi Trí.

Một tiếng thảm hừ, từ sau lưng bọn họ truyền đến.

Người duy nhất có điều phát hiện chính là Trình Anh Đào đang kiệt lực rống to: “Đại soái…”

Phảng phất như tiếng sét ngang trời, đám người Trình Anh Hào quay đầu nhìn quanh, bọn họ nhìn thấy được một bộ hình ảnh làm trong lòng run sợ.

Cổ Đạo Nhiêm đưa tay che ngực, nơi đó tràn đầy máu tươi, giống như nước suối đang ồng ộc phun ra, trong nháy mắt ướt đẫm toàn thân.

Một bóng đen, trong nháy mắt đã đi xa, chỉ còn lại một điểm nhỏ màu đen, biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Thời gian phảng phất như dừng lại, không còn cảm giác đang trôi đi.

Cổ Đạo Nhiêm đưa tay che lại ngực mình, nhưng vẫn có vô số chất lỏng màu đỏ đang tuôn ra bên ngoài cơ thể.

Chất lỏng kia mang đi, không chỉ là lực lượng của hắn, còn có lối suy nghĩ, tính mạng cùng linh hồn của hắn.

Gió, vẫn nhẹ nhàng thổi qua, trước mắt của hắn từ từ mơ hồ.

Hắn ra đời trong một nhà nông phu kéo dài từ nhiều thế hệ, bởi vì gia cảnh nghèo hèn, khi hắn được mười lăm tuổi, được đưa đến Trình gia, trở thành một tiểu binh bình thường thuộc tư binh dự bị của Trình gia.

Ở lại Trình gia luyện võ ba năm, nhưng vũ kỹ cũng chỉ bình thường mà thôi.

Đúng lúc gặp phản loạn sơn tặc, Trình gia vì luyện binh, sai phái bọn họ vào núi trừ phiến loạn.

Trận chiến ấy, hắn tuy võ công không đủ, nhưng ngoài ý muốn lập được một công lao nho nhỏ, bắt được nhị thủ lĩnh của sơn tặc.

Lần đó, vận khí rõ ràng từ tay hắn tạo ra.

Theo sau khi luận công ban thưởng, hắn được bổ nhiệm làm bách nhân trưởng.

Từ đó về sau, hắn đã bắt đầu xuất đầu trong Trình gia.

Cho đến có một ngày, một vị lão nhân râu tóc bạc trắng, gương mặt hòa ái, lại cao lớn dị thường đi tới bên cạnh hắn.

“Vũ kỹ của ngươi không được, bởi vì tập võ quá muộn, cũng không phải kỳ tài khoáng thế, cả đời đừng mơ tưởng đại thành.”

“Nhưng ý nghĩ của ngươi rất tốt, có hứng thú cùng ta học văn không?”

Trong ngây thơ, hắn phảng phất gật đầu đáp ứng.

“Sát a…”

Tiếng gầm rú sắc bén mà cao ngang đem hắn lôi kéo trở lại hiện thực, hắn miễn cưỡng mở hai mắt ra, dưới tháp cao, vô số người đang liều mạng chém giết.

Trước mặt trung quân, đã nằm xuống một mảnh thi thể Hung Nô nhân rậm rạp.

Uy lực của Gia Cát thần nỗ hiển nhiên vượt xa dự tính của hắn, cho tới giờ khắc này, Hung Nô nhân còn chưa phá tan được đạo phòng tuyến thứ nhất do hắn bày ra.

Là lúc hắn nên ra lệnh cho Thiên Ưng quân đoàn của Trương Tấn Trung gia nhập.

Hắn nghĩ như thế, chỉ là khi hắn muốn mở miệng, lại phát giác vô luận thế nào cũng không dùng ra một chút khí lực.

Miệng của hắn khẽ hé ra, nhưng không phát ra nổi một tia thanh âm.

Ý chí của hắn lại mơ hồ lên.

Phảng phất, hắn lại nhìn thấy mộng cảnh trong mông lung.

“Từ hôm nay trở đi, Thiên Ưng quân đoàn cứ giao cho ngươi nắm giữ, ta…tin được ngươi.”

Một tướng lãnh cao cấp ra đời trong một nhà nông bình thường không đến bốn mươi tuổi ở năm đó tiếp chưởng Thiên Ưng quân đoàn.

Chuyện như vậy, vô luận từ đâu cũng đã trở thành đầu đề bàn tán oanh động một thời.

Mấy năm sau, địa vị của vị tướng lãnh này đã vô cùng vững chắc, ánh mắt mọi người nhìn hắn cũng đã từ nghi ngờ và khinh thưởng chuyển biến thành tín nhiệm cùng tôn kính.

Nhưng vị tướng lãnh kia biết rõ, chính mình có thể vinh thăng thượng vị, lấy thân phận một giới bình dân lên cao, chỉ là bằng vào sự bảo đảm của một gia tộc toàn lực nâng đỡ.

Đối với điểm này, hắn chưa bao giờ quên, cho đến vĩnh viễn.

“Đại soái…”

Trong tai truyền đến những tiếng gọi dồn dập, hắn miễn cưỡng ngưng thần lắng nghe, thanh âm sao vô cùng quen thuộc.

Chỉ là lúc này hắn đã không còn nửa phần khí lực, hận không được lập tức nằm thẳng xuống ngủ một giấc.

“Tướng quân, Hung Nô nhân lui, chúng ta thắng lợi, ngài thắng Kim Lang quân.”

Thanh âm hưng phấn kia, hắn vĩnh viễn không bao giờ quên.

Một trận đánh bắc cương, hắn không ngủ không ngớt suốt mười ngày. Cùng bọn lính đồng cam cộng khổ, rốt cục tại đại thảo nguyên thắng được Cáp Mật Thứ.

Trận đánh đó, mới là cuộc chiến thành danh của hắn, cũng từ đó về sau hắn đã trở thành Đại Hán đệ nhất danh tướng.

Nhưng không người nào biết, vì trận đánh này, ba thành đệ tử của Trình gia đã trà trộn đồng hành của quân đội. Bọn họ ở tại đại thảo nguyên thu thập vô số tình báo hữu dụng, vì trận thủ thắng cuối cùng của hắn làm ra viện trợ trọng yếu nhất.

Chẳng qua, cuối cùng có thể bảo toàn tính mạng, bình yên quay về Trình gia đã không đủ phân nửa nhân số.

Thân thể hắn đang động, tựa hồ có người đang lắc thân thể của hắn. Hắn cau mày, ai lại có lá gan lớn như vậy, nếu không phải hiện tại quá mệt mỏi, hắn nhất định phải đem người đó trảm dưới đao.

Đại doanh phương tây, vị lão nhân tuệ nhãn biết anh hùng lại xuất hiện, hắn nhìn mình, nhàn nhạt nói: “Ta muốn đổ ngã vương triều Lưu gia.”

Không có do dự, hắn lập tức lựa chọn đi theo phía sau lão nhân gia.

Khải Tát nhân phạm cảnh, hắn đã lấy được quyền thống suất cả tây tuyến.

Hán Hiền đế ngự giá thân chinh, cho bọn họ một cơ hội.

Nhưng mà người định không bằng trời định.

Dị quân của Hứa Hải Phong nổi lên, Hắc Kỳ quân thế không thể đỡ, đem kế hoạch đã hoàn thành hơn phân nửa của họ hoàn toàn đánh loạn.

Mỗi một việc sau đó, phảng phất như đều cùng Hứa Hải Phong giao vào một chỗ.

Không biết từ lúc nào, danh tự vô danh kia đã dần dần trở thành anh hùng nhân vật nổi tiếng của Đại Hán đế quốc.

Hắn đánh hạ Lâm An, xuất sứ Hung Nô, lập tức hai lần đánh bại Trình Anh Đào, nghênh thú chúng nữ vào nhà.

Chuyện làm đầu tiên khi trở về Lâm An, không ngờ đổi tên tòa thành.

Ngọa Long, hắc hắc…Hay cho một chí khí của một con rồng nằm.

Người này quật khởi ngoài ý muốn, đem cục diện vốn đã cực kỳ phức tạp giảo đến rối tinh rối mù. Cũng may, theo sau Hung Nô nhân toàn lực tiến công, kinh sư thất thủ, phương bắc quân đoàn bị diệt, hết thảy đều nằm trong sự nắm giữ cùng dự tính của hắn.

Sau đó…sau đó thì sao?

Tim của hắn một trận mơ hồ, như thế nào chuyện sau đó lại không sao nhớ nổi.

Lúc này, trước mắt của hắn chợt xuất hiện một người, đó là một vị lão nhân hòa ái dễ gần vang danh thiên hạ.

“Ngươi làm được không?”

“Cái gì?”

“Khu trục Hung Nô nhân, thành lập một vương triều mới.”

Khu trục Hung Nô nhân…

Thành lập một vương triều mới…

Được rồi, còn có một việc còn chưa hoàn thành.

Hai mắt đang khép hờ của Cổ Đạo Nhiêm đột nhiên mở ra, ánh mắt của hắn khôi phục thanh minh.

Chống chống đỡ đỡ, hắn miễn cưỡng đứng lên, một đôi tay mạnh mẽ dìu bờ vai hắn.

Hắn gian nan nói: “Thay ta…”

Thanh âm của hắn chợt ngưng bặt, cũng không còn cách nào tiếp tục nói xuống.

Ánh mắt của hắn vững vàng nhìn Trình Anh Hào đang đứng phía sau, nơi đó ẩn chứa sự khôn kể cùng tiếc nuối nhiều lắm.

“Dạ…”

Phảng phất như bỏ xuống một khối đá lớn, thân thể Cổ Đạo Nhiêm chậm rãi mềm nhũn xuống tới.

Máu vẫn còn đang tuôn ra trong ngực, tựa hồ vẫn có thể chảy ra cho đến vĩnh viễn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx