Dù đang phóng ngựa với tốc độ cao, những hắc y nhân kia cũng cấp cho người ta một cảm giác cực kỳ tao nhã.
Kỵ sĩ trùng kích, đại biểu lực lượng, gây cho người cảm giác hùng vĩ tráng quan, cảm giác gợn sóng trống trải.
Nhưng quần kỵ sĩ này trong lúc có được khí thế hoành vĩ không kém hơn bất cứ kẻ nào, lại còn mang theo được một loại mỹ cảm tinh tế.
Có thể làm được điểm này, đó là bởi vì bọn họ biểu hiện ra một loại ăn ý, một loại ăn ý câu thông không cần dùng lời nói để biểu hiện.
Vô luận là ai, chỉ cần các tướng lãnh có chú ý đến tình huống nơi này, đều bị kinh hãi thất sắc.
Mấy ngàn người, mấy ngàn con ngựa, biểu hiện của bọn họ không ngờ giống như một người một ngựa.
Đây là một loại cảnh giới cỡ nào, một loại cảnh giới vô địch chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Một chi đội ngũ, huấn luyện bao khắc khổ, dù cho bọn lính có gắt gao cột dính vào nhau một chỗ, ngây ngốc mười năm, cũng tuyệt đối không có khả năng đạt tới loại cảnh giới như vậy.
Chi bộ đội này, có mấy ngàn người, mấy ngàn con ngựa.
Bọn họ đại biểu cho mấy ngàn trái tim hoàn toàn khác nhau.
Huống chi, con ngựa lại vô tri, nghĩ muốn bọn chúng đạt tới mức dung nhập cùng loài người, đây chỉ là việc si tâm vọng tưởng.
Sai khiến như cánh tay, câu nói đó đại biểu cho cảnh giới huấn luyện bộ đội tối cao.
Nhưng chân chính muốn tùy tâm sở dục chỉ huy bộ đội, để cho bọn họ hành động theo ý niệm chính mình, đó chỉ là một loại giấc mộng cùng nguyện vọng tốt đẹp của chính mình mà thôi.
Nhưng chi bộ đội trước mặt này, lại biểu hiện ra cảnh giới lý tưởng mà một chi bộ đội có khả năng đạt tới cao nhất.
Hành động của mấy ngàn người đều nhịp, từ xa nhìn lại, khiến cho người ta hoàn toàn khâm phục.
Bọn họ mang đến cho người ta cảm giác, bọn kỵ sĩ đang bôn ba kia không phải là một đội ngũ do mấy ngàn người tạo thành, mà là động tác của một người một ngựa đang kéo dài vô hạn.
“Nhanh, con tin…”
Sỉ Đa từ trong khiếp sợ khôi phục trước tiên, hắn quát to, dùng khí lực lớn nhất mà quát.
Bọn lính vừa triệt lui ra hai bên lập tức dừng chân, bọn họ xoay người chạy ngược về phía những con tin.
Động tác của bọn kỵ sĩ chợt nhanh hơn, không ngờ đã đạt tới tốc độ cực hạn của loài ngựa bình thường, không những vậy còn nhanh hơn một đường.
Tiếng hô thê thảm từ hai bên sườn truyền đến không ngừng, những Hung Nô nhân không còn kịp né tránh đã bị chiến mã ngạnh sanh giẫm đụng té lăn, giết chết.
Sắc mặt Sỉ Đa từ trắng chuyển xanh, lúc này hắn đã có thể khẳng định, chi bộ đội không biết từ đâu đến này chắc chắn là muốn cứu vớt những con tin kia.
Chỉ là do mình nhất thời tính toán sai lầm, lại phạm phải sai lầm lớn ngập trời.
Trong lòng hắn bất kể lai lịch những người này ra sao, chỉ cần bọn họ đem con tin giết chết dưới móng ngựa.
Vậy dù Lưu Chính Mân có nguyện ý hay không, năm vạn tinh binh Hoàng Long quân đoàn không theo đám hắc y kỵ sĩ liều mạng cũng không được.
Kế hoạch một đá ném hai chim, kỳ thật hắn cũng không hề tính sai lầm.
Nếu thay đổi là một chi đội ngũ khác, ở dưới khoảng cách như thế, nếu muốn tránh việc tổn thương các con tin, tuyệt đối là một chuyện không thể.
Nhưng hắn vạn vạn nghĩ không ra, chính mình lại đối mặt với một chi quân đội trước đó chưa từng có.
“A…”
Tiếng hét thảm từ giữa nhóm con tin phát ra.
Sỉ Đa ngưng thần nhìn lại, sắc mặt càng thêm khó coi mấy phần.
Phản ứng của hắn coi như mau lẹ, một bộ phận binh lính nghe được mệnh lệnh của hắn, quay người chạy về hướng con tin.
Một người giơ lên mã đao trong tay, lớn tiếng quát mắng, nghĩ muốn bắt lại những con tin này lần nữa.
Nhưng một mũi tên dài phá không bay tới, xỏ xuyên qua cổ họng của hắn thật sâu.
Lực lượng cường đại mang theo cả thân thể hắn cao cao bay lên, càng đi càng xa, cho đến khi cạn lực mà rơi.
Lực lượng của mũi tên kia, làm trên mặt Sỉ Đa lại biến sắc.
Hắn đã biết. Rốt cục hắn đã biết phiên hào cùng lai lịch của chi bộ đội này.
Trong thiên hạ, có thể bắn ra một mũi tên có lực lượng như thế, cũng chỉ có một người mà thôi.
Triết Biệt…một trong những chiêu bài của Hắc Kỳ quân, vị kỳ nhân thiên hạ lấy thần tiễn thuật lừng danh vô địch, đã xuất hiện ở chỗ này.
Vậy lai lịch chi đội ngũ này liền bộc lộ rõ ràng.
“Hứa…Hải…Phong, chẳng lẽ ngươi ở chỗ này? Chẳng lẽ Khải Tát nhân còn chưa đến sao?”
Khóe miệng Sỉ Đa thì thào trừu động.
&&&&
Tướng sĩ Hoàng Long quân đoàn vừa vui vừa sợ nhìn hết thảy đang phát sinh như mộng ảo trước mắt.
Bọn họ đột nhiên bộc phát ra một trận hoan hô kịch liệt ầm ĩ.
Một gã kỵ sĩ đột nhiên giục ngựa chạy tới, chặn lại những tướng sĩ đang chạy tới.
Dừng bước, mọi người kinh dị bất định nhìn hắn.
Không phải bọn họ không dám tiếp tục đi tới, mà là lúc này những con tin đang bị đám hắc giáp kỵ sĩ vây quanh, bọn họ vốn không dám có cử động gì trêu chọc hiểu lầm.
Nếu không bọn họ phải đối mặt sẽ không chỉ là những hắc giáp kỵ sĩ đáng sợ, còn phải đối mặt với sự trách mắng cùng oán hận của đồng đội.
Kỵ sĩ đưa tay, hắn chậm rãi tháo mũ giáp trên đầu xuống.
Dưới mũ giáp, là một gương mặt anh tuấn trẻ tuổi, đôi mắt ngăm đen, tựa hồ nhẹ nhàng phủ lên một tầng sa mỏng.
“Tướng quân…”
Tiếng hét mừng như điên lần lượt truyền đến, ở trước mặt bọn họ, là Lưu Tuấn Thư được Lưu gia công nhận là tuổi trẻ kiệt xuất nhất đời này.
“Dẫn ta đi gặp đại thống lĩnh.”
Nhìn ánh mắt tràn ngập vui sướng kia, Lưu Tuấn Thư khẽ gật đầu, nói.
Không cần hắn phân phó, từ lúc Hoàng Long quân đoàn hỗn loạn, Lưu Chính Mân cũng đã chạy lên.
Chỉ là khi đó hắn cũng không có cách nào, chẳng qua muốn đi lên cố sức mà thôi.
Thẳng đến khi Lưu Tuấn Thư đột nhiên xuất hiện trước mặt của hắn, khối đá lớn trong lòng hắn rốt cục có thể rơi xuống.
“Gặp qua đại thống lĩnh.” Lưu Tuấn Thư cung kính hành lễ nói.
“Thôi, bọn họ là người nào?” Lưu Chính Mân trực tiếp hỏi.
“Hắc Kỳ quân…” Đối với câu hỏi của Lưu Chính Mân, Lưu Tuấn Thư cũng không chút nào giấu diếm.
“Hắc Kỳ quân?” Một tiếng thét kinh hãi từ trong miệng hắn truyền đến, hắn nhìn Hắc Kỳ quân giống như núi cao trùng điệp, lại quay đầu lại đưa mắt nhìn Lưu Tuấn Thư cũng đang chăm chú nhìn hắn.
Đột nhiên trong lúc đó, hắn phảng phất như đang rõ ràng điều gì.
“Ngươi quyết định?”
“Là…”
“Ngươi…” Trong lời nói của Lưu Chính Mân có vẻ giận dữ, lẫn bất đắc dĩ: “Ngươi chẳng lẽ đã quên, ngươi họ Lưu a?”
“Ngươi họ Lưu a…”
Một câu leng keng vang lên, giống như một trận mưa đá dội xuống trên bầu trời, tạp đến mức làm cho Lưu Tuấn Thư hãi hùng khiếp vía, không chỗ ẩn núp.
Hắn cúi đầu, trong lòng có một tia áy náy, tránh đi ánh mắt của đại thống lĩnh.
Chỉ là ở trong tim của hắn, một thanh âm yếu ớt êm dịu lại lén lút vang lên: “Đại ca, nếu không chê, xin cùng tiểu muội kết làm huynh muội đi.”
Thanh âm này từ yếu chuyển thành mạnh, dần dần, tràn ngập trong lòng hắn.
“Mạt tướng đã quyết định.” Lưu Tuấn Thư ngẩng đầu lên, một lần nữa đón nhận ánh mắt Lưu Chính Mân.
Thanh âm của hắn lộ ra luồng kiên quyết, đó là mặc cho thế nào cũng quyết không đổi ý.
Lưu Chính Mân nhìn hắn, trong lòng cũng không biết là cảm xúc gì. Không ngờ ngay cả hắn cũng phản, chẳng lẽ giang sơn Lưu gia thật phải chắp tay giao cho người ta sao?
“Đại thống lĩnh, lần này mạt tướng đến, có một chuyện muốn nhờ.” Lưu Tuấn Thư đột nhiên chắp tay nói.
“Ngươi nói.” Kinh ngạc nhìn hắn, Lưu Chính Mân nói theo bản năng.
“Lần này mạt tướng đến, là vì năm vạn Hoàng Long quân đoàn.” Hai mắt Lưu Tuấn Thư dừng ở đối phương, lời nói tuy lạnh nhạt, nhưng theo nội dung trong lời nói, tuyệt đối là chấn động lòng người: “Mạt tướng muốn quyền chỉ huy của năm vạn binh mã này.”
“Dựa vào cái gì?”
Ra ngoài ý liệu, Lưu Chính Mân không hề giận tím mặt, ngược lại thấp giọng dò hỏi.
“Thực lực cùng con tin.”
Trong miệng Lưu Tuấn Thư hộc ra mấy chữ này, lại như một thanh cương đao sắc bén, đâm thật sâu vào tim của hắn.
Lưu Chính Mân nhìn hắn, trong mắt hiện ra vẻ xa lạ, phảng phất như vừa mới nhận ra người này.
“Ha ha…” Một thoáng, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, một tiếng cười to từ trong miệng hắn vang ra.
“Thống lĩnh, ngài…?”
“Tuấn Thư, ngươi có thể đáp ứng ta một việc không?” Lưu Chính Mân thu tiếng cười, đột nhiên nghiêm mặt hỏi.
Vái chào thật sâu, Lưu Tuấn Thư cung kính nói: “Xin thống lĩnh phân phó.”
“Báo thù cho ta.” Thanh âm phát ra từ miệng hắn, tuy khàn khàn, cũng thập phần có lực, thập phần vang xa: “Chúng tướng quân nghe rõ, từ nay về sau, đại thống lĩnh Hoàng Long quân đoàn sẽ do Lưu Tuấn Thư đại tướng quân tiếp nhận.”
Mọi người nhìn nhau, không biết vì sao hắn phải làm ra quyết định này.
Loại bổ nhiệm tùy tiện như thế đúng là không hợp lễ phép.
Nhưng nơi này là chiến trường, Lưu Chính Mân có đủ quyền lực quyết định hết thảy.
Hơn nữa trong lòng bọn họ Lưu Tuấn Thư là một trong những người thừa kế chức vị đại thống lĩnh, lần này lại cứu được những con tin bị Hung Nô nhân bắt cóc, do hắn tiếp nhận, tuy không hợp quy định, nhưng cũng không người nào phản đối.
“Thân vệ quân, đi theo ta.” Lưu Chính Mân đột nhiên quát to một tiếng, xoay đầu ngựa, liền muốn rời đi.
“Thống lĩnh…” Lưu Tuấn Thư nhìn ra ý đồ của hắn, kinh hô.
Quay đầu mỉm cười, vẻ mặt Lưu Chính Mân tươi cười bình thản, loại mỉm cười như đã buông xuống hết thảy, không còn lo lắng: “Đừng quên giúp ta báo thù…”
Dứt lời, hắn giơ roi giục ngựa, hướng trung quân, khu vực hỗn loạn nhất của chiến trường, phóng đi.
Ở phía sau hắn, là bộ đội tâm phúc của hắn, hai ngàn danh thân vệ quân.
Đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn đi xa, trong lòng Lưu Tuấn Thư cảm khái ngàn vạn.
Hắn cắn chặt hàm răng, nếu chính mình đã làm ra lựa chọn, vậy cũng không cần hối hận, cho dù lúc này hắn có hối hận, phía sau hắn đã không còn đường lui.
“Trương tướng quân, ngươi suất lĩnh bổn bộ binh mã, tiếp thế Hắc Kỳ quân.” Lưu Tuấn Thư đột nhiên chỉ vào một viên tướng lãnh, cao giọng phân phó: “Người nhà các huynh đệ giao cho ngươi.”
“Dạ…”
Vị vạn nhân trưởng đã bước vào tuổi sáu mươi cúi đầu thật sâu, cung kính trả lời.
“Các huynh đệ, Hung Nô nhân ở ngay trước mặt các ngươi, bọn họ đã đốt phá gia viên các ngươi, giết hại huynh đệ phụ mẫu các ngươi, hiện tại…” Thanh âm Lưu Tuấn Thư chợt cao ngang thẳng vào tận trời: “Nên đến lúc các ngươi báo thù…”
Ngân thương trong tay hắn giơ lên thật cao, dưới ánh mắt nhìn kỹ của bốn vạn dũng sĩ Hoàng Long quân đoàn…trọng trọng hạ xuống.
Mũi thương chỉ hướng, chính là một vạn dự bị quân của Sỉ Đa.
“Sát…”
Tiếng rống lên như tiếng sấm ngang trời từ trong miệng hơn bốn vạn người liều mạng hò hét vang xa.
@by txiuqw4