“Tương…Tương đại quân sư?”
Thanh âm cực độ kinh ngạc phát ra từ miệng Hứa Hải Phong cùng Phương Hướng Minh huynh đệ.
Bọn họ hội họp bên ngoài thành, nghênh ngang lục tục tiến vào thành.
Chỉ là vừa vào cửa thành, đầu tiên nhìn thấy chính là Tương Khổng Minh biến thành tóc tai rũ rượi.
Hứa Hải Phong nghi hoặc liếc mắt nhìn huynh trưởng, lấy thần công truyền âm nhập mật hỏi: “Đại ca, không phải ngươi nói trên đầu thành đã không có địch nhân sao?”
Phương Hướng Minh liên tục gật đầu, cũng dùng thanh âm nhỏ đến không thể nghe thấy vang lên bên tai: “Ta dùng nhân cách của ta cam đoan, lúc ta đi xuống, nơi đó tuyệt đối không có một Khải Tát nhân còn sống.”
Hai huynh đệ trao đổi ánh mắt một chút, đều nhìn ra dấu hỏi thật lớn trong mắt đối phương.
Không thể không nói, ở trong Ngọa Long thành, nếu nói được bảo vệ nghiêm mật chu đáo, không thể nghi ngờ chính là vị Tương Khổng Minh này.
Hơn nữa lấy uy vọng của hắn trong lòng bọn lính mà nói, tuyệt đối không phải tổn thương trong tay người nhà mình, vậy khả năng duy nhất là Khải Tát nhân giả chết thừa cơ hội hại hắn hay sao.
Chẳng qua vào thời khắc này, tuyệt đối không phải là thời cơ tốt nhất để dò hỏi, bọn họ cũng chỉ đành đem nghi ngờ tạm thời đè ép đi xuống.
“Chúc mừng chủ công đại phá Hung Nô, thu lại thổ địa đã mất, đạt thành công huân thiên thu bất hủ.”
Thanh âm Tương Khổng Minh xa xa truyền ra, lớn như tiếng sấm, liên miên không dứt, cả trong lẫn ngoài thành tất cả đều có thể nghe thấy.
Hai huynh đệ lại kinh dị bất định trao đổi ánh mắt một chút, Tương Khổng Minh không phải không có nội công hay sao, như thế nào đột nhiên lại có tu vi cao như thế.
Từ thực lực do thanh âm biểu hiện ra, không ngờ còn hơn xa Phương Hướng Minh, dù là so sánh với Hứa Hải Phong, cũng kém không xa.
Trong lòng bọn họ đồng thời hiện lên một ý niệm, chẳng lẽ hắn đã một bước lên trời, đi vào cảnh giới tông sư.
“Cung…nghênh…chủ…công…”
Tương Khổng Minh kéo dài thanh âm, cao giọng hô lớn.
“Cung…nghênh…chủ…công…”
Vô số thành vệ quân, vô số dân chúng, dù là tướng sĩ tiền quân của hai vạn Thiên Ưng quân đoàn, cũng được Lộ Thông Châu suất lĩnh cao giọng hưởng ứng.
Nhất thời, trong thành tràn ngập tiếng hoan hô tiếng cười vang, trong suốt mười ngày Khải Tát nhân vây thành, lần đầu tiên xuất hiện tràng diện náo nhiệt như thế.
Phương Hướng Minh thoáng xấu hổ cười cười, dưới tràng cảnh này hắn chợt cảm thấy có vẻ xấu hổ, trong tim của hắn nảy lên một trận khó xử, kết quả cuộc chiến Thái Nguyên đã có, chính mình cùng Phương gia phải đi đâu về đâu?
Đi tới bên người Tương Khổng Minh, đôi mắt Hứa Hải Phong sáng lên, ánh mắt hắn thổi qua bên một hộ vệ vóc dáng nhỏ gầy đứng bên cạnh Tương Khổng Minh.
Tuy bộ khải giáp lạnh như băng đã đem thân thể mềm mại yểu điệu che giấu đi, nhưng Hứa Hải Phong liếc mắt liền nhận ra.
Tên tiểu binh kia ngẩng đầu lên, đón ánh mắt Hứa Hải Phong mỉm cười.
Trong lòng Hứa Hải Phong một trận ấm áp, chậm rãi gật đầu, dời đi ánh mắt.
Rốt cục hắn đã biết vì sao Tương Khổng Minh có thể đột nhiên có được công lực như vậy, nguyên lai là nàng canh giữ bên người Tương đại quân sư, với một thân công lực tuyệt đỉnh kinh thế hãi tục, tự nhiên có thể làm ra hiệu quả khiến cho người khác kinh hãi như thế.
Cửa thành tây nặng nề đóng lại, tựa như cho tới bây giờ cũng chưa từng mở ra.
Ở trong thành dò xét một lần, làm cho mọi người đều nhìn thấy Hắc Kỳ quân trở về, Hứa Hải Phong đi tới nghị chính thính.
“Quang…”
Cửa lớn nghị chính thính vững vàng đóng lại.
Lúc này, người có tư cách tham dự hội nghị tuyệt đối không nhiều lắm, ngoại trừ Phương gia huynh đệ cùng Hứa Hải Phong, cũng chỉ có Tương Khổng Minh, Lộ Thông Châu cùng một gã hộ vệ.
Về phần đám người Tô Xuân Vĩ đã sớm trước khi khai chiến, được Tương Khổng Minh thỉnh tới đại doanh phương tây.
Đối với sự an bày này của Tương Khổng Minh, Tô Xuân Vĩ cùng Đường Khải hai vị quan văn cũng không hề có ý kiến phản đối, có thể nói là cử chỉ vô cùng vui mừng.
Ánh mắt Phương gia huynh đệ cùng Lộ Thông Châu ngắm nhìn vị hộ vệ nhỏ gầy kia, bọn họ không nghĩ ra vì sao Tương Khổng Minh phải đưa một gã tiểu binh tiến đến.
Hứa Hải Phong mỉm cười, tiến lên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, cởi mũ giáp xuống.
Lập tức một lũ tóc dài giống như thác nước chảy xuống, bóng loáng mềm mại xõa qua vai, gương mặt diễm lệ, lại mang theo tia cười an tĩnh.
“Hạ tông sư?”
Ba người đồng thời kinh hô lên.
“Không sai, nội tử lo lắng cho an nguy của Tương quân sư, nên giả trang làm một hộ vệ, còn thỉnh các vị đừng trách.”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời thầm than. Hứa Hải Phong đúng là xem trọng Tương Khổng Minh tới mức có một không hai, ân tứ như thế, xem khắp cổ kim, cũng tuyệt chưa từng có.
“Quân sư đại nhân, vết thương trên đầu ngài là vì sao vậy? Chẳng lẽ do Áo Bổn xuất thủ sao?”
Hứa Hải Phong dò hỏi, nếu Hạ Nhã Quân thủ vệ bên cạnh hắn, vậy trừ phi là cường giả cấp bậc tông sư, nếu không lại có ai làm bị thương được hắn.
Chẳng qua, làm Hứa Hải Phong cảm thấy kỳ quái chính là hắn cũng không hề cảm thấy tinh thần ba động của Áo Bổn.
“Vèo…” Hạ Nhã Quân đột nhiên cúi đầu, nhẹ giọng bật cười. Lấy định lực của nàng mà tạm thời có thất thố này, thật là kỳ lạ, làm cho nàng cũng có chút không thể khống chế.
“Khái khái…” Tương Khổng Minh vội ho khan một tiếng, vội vàng nói: “Đây chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, chúng ta nên đàm luận chính sự quan trọng hơn.”
“Không đúng, Tương đại quân sư là cột trụ trung lưu của Ngọa Long thành chúng ta, dĩ nhiên lại bị gây thương tích, lại làm sao xem là việc nhỏ được chứ? Xin hỏi Hạ tông sư, đến tột cùng là ai tổn thương Tương đại quân sư, đợi tiểu tướng xuất thủ, đem hắn bầm thây vạn đoạn, để tiết mối hận trong lòng.”
Mọi người quay đầu nhìn lại, người nói chuyện chính là Phương gia lão nhị Phương Hướng Trí.
Sắc mặt bọn họ cổ quái, cũng biết người này đúng là không hề có lòng hảo tâm như vậy.
Hắn cùng Tương Khổng Minh cho tới nay có chút không vừa mắt, chỉ là ngại thân phận của Tương Khổng Minh, vẫn không dám có điều đắc tội.
Hôm nay nhìn thấy biểu hiện của Hạ Nhã Quân, đã biết bên trong tất có duyên cớ, làm gì bỏ qua cơ hội, không phải là ném thêm viên đá xuống giếng đúng thật là phải xin lỗi chính mình.
Tương Khổng Minh biến sắc, đang muốn phản đối, lại phát giác trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ chờ mong.
Hắn lập tức thở dài, biết cho dù hôm nay không đề cập tới, ngày sau bọn họ cũng sẽ buộc Hứa Hải Phong tiết lộ. Mà Hứa Hải Phong sao, muốn bảo Hạ Nhã Quân giấu diếm hắn, dù là chính Tương Khổng Minh cũng không dám tin tưởng.
Cùng với việc ngày sau bị bọn họ cười nhạo, không bằng hôm nay cởi mở ra cũng tốt.
Hạ Nhã Quân thấy Tương Khổng Minh không lên tiếng ngăn lại, lập tức mỉm cười nói: “Một kiếm này, là Tương đại quân sư chính mình làm ra.”
“Cái gì?”
Kể cả Hứa Hải Phong ở bên trong, bọn họ nhìn nhau, đều nghĩ không ra ý tứ của những lời này, chẳng lẽ Tương Khổng Minh chê mình sống lâu quá, muốn cắt cổ tự sát, được Hạ Nhã Quân cứu sống lại hay sao.
“Khái khái…” Tương Khổng Minh ho khan một tiếng, nói: “Học sinh ở trên đầu thành có lập một lời thề, vì gia tăng hiệu quả, nên cắt tóc minh chí, không ngờ…” Hắn có chút xấu hổ bổ sung: “Học sinh đã lâu không động đao kiếm, vốn chỉ muốn cắt bỏ một đoạn tóc, không nghĩ tới dùng lực quá mạnh, dù cả da đầu cũng tước luôn xuống, thật làm các vị cười chê.”
Mọi người nén cười, nếu không phải cố kỵ mặt mũi của Tương đại quân sư, sợ đã sớm té lăn trên mặt đất.
Cái gì gọi là đã lâu không động đao binh, mà dù là Hứa Hải Phong ở chung với hắn lâu nhất, cũng rất ít nhìn thấy hắn động đao động thương.
Lúc mới quen, Tương Khổng Minh xác thực là bởi vì muốn học võ nên đối với binh khí biểu hiện ra hứng thú thật lớn, chẳng qua do nội công của hắn hoàn toàn không có thành tựu, nên đã không còn chạm qua binh khí.
“Được rồi, muốn cười thì cứ cười đi, chẳng qua chỉ một lần này, lần tới nếu còn đem việc này nói giỡn, chớ trách Tương mỗ ghi hận trong lòng.” Tương Khổng Minh nhìn nét mặt cực kỳ cổ quái của mọi người, bất đắc dĩ nói.
Lập tức bên trong nghị chính thính rộng rãi vang lên những tiếng cười vang, dù là thủ vệ ngoài cửa cũng nhìn nhau, cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Tương Khổng Minh nhìn bọn họ, trên mặt tuy khó coi, nhưng trong lòng không cách nào sinh ra lòng phẫn nộ.
Dưới sự vây công của Khải Tát nhân, bọn họ đã đè nén lâu lắm.
Chẳng qua tại hôm nay, dù ngoài cửa vẫn còn sự tồn tại của Khải Tát nhân, nhưng hào khí nơi này đã khác hẳn.
Trong lòng bọn họ tràn ngập niềm tin tất thắng, nên ở nơi đây cũng có thể cất tiếng cười to.
Hết thảy, đều bởi vì hắn đã trở về.
Hắn mang theo chi quân đội bất bại trở về.
Qua một thoáng, Phương Hướng Minh đột nhiên thu liễm tươi cười, sắc mặt của hắn dần dần ngưng trọng lên: “Quân sư đại nhân, xin hỏi ngươi lập lời thề gì vậy?”
Ánh mắt Tương Khổng Minh nghiêm nghị, đem những hành động của vị dũng sĩ vô danh kia thuật lại một lần. Lập tức bên trong phòng không còn tiếng cười đùa vui vẻ.
Sau một lúc lâu, Hứa Hải Phong hỏi: “Quân sư đại nhân, hậu sự của vị binh lính kia, ngươi có ý định làm sao xử lý?”
Phương Hướng Minh cũng thay đổi thần sắc, đồng thời nhìn lại Tương Khổng Minh.
Tương Khổng Minh lướt mắt nhìn qua một vòng, trên mặt của hắn mang theo một tia áy náy: “Thiêu đốt đạn vốn cũng không phải là sản phẩm thành thục, lần này vận dụng, cũng là không thể tránh được. Ai…Nếu học sinh đừng hạ lệnh phóng cho Khải Tát nhân đi lên đầu thành, sẽ không phát sinh thảm kịch như thế.”
Phương Hướng Minh bọn họ cảm thấy thật ngoài ý muốn, Tương đại quân sự tự mình thừa nhận sai lầm, thật đúng là một việc cực kỳ hiếm thấy.
“Khái…Quân sư đại nhân, ngài cũng là vì muốn đánh chết càng nhiều Khải Tát nhân, cũng không nên quá áy náy.” Phương Hướng Minh an ủi.
“Vậy người nhà của hắn?” Phương Hướng Trí hỏi.
“Học sinh đã nói qua, người nhà của hắn tức là người nhà của học sinh.” Tương Khổng Minh nhàn nhạt nói, nhưng trong thanh âm của hắn tràn đầy vẻ kiên định.
“Dũng sĩ như thế, xứng với vinh diệu này.” Thanh âm dễ nghe vang lên trong phòng, những lời này của Hạ Nhã Quân giống như châu ngọc, mượt mà động lòng người.
“Không sai, dũng vũ của người này đủ lưu danh hậu thế, không chỉ như vậy, còn phải tuyên dương khắp nơi, cho tất cả mọi người đều biết việc này. Muốn cho bọn họ biết, nghĩ muốn người nhà của mình trải qua tốt hơn, liền phải dùng mạng đến đổi lại.” Tương Khổng Minh nghiêm mặt nói: “Mà a, Tương mỗ sẽ không để cho bọn họ phải thất vọng.”
Hứa Hải Phong âm thầm thở dài, nghe khẩu khí của hắn, hiển nhiên lại là một cách quảng cáo tạo ra ngôi sao như trước kia.
Chẳng qua không thể phủ nhận chính là loại công trình này đối với việc ủng hộ sĩ khí đúng là phát huy ra tác dụng to lớn, tuyệt đối là chưa từng có.
“Nhị đệ, thám tử của Khải Tát nhân rất nhiều, hiện tại đã rải khắp mấy trăm dặm chung quanh, ngươi làm sao từ sườn sau của họ mà đến?” Phương Hướng Minh đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy, hôm nay chủ công đột nhiên xuất hiện, phảng phất như trời giáng thần binh, nhượng Khải Tát nhân kinh hãi thất sắc, mạt tướng bội phục đến sát đất.”
Lộ Thông Châu đột nhiên tiến lên một bước, hướng ngay Hứa Hải Phong, nhấc vạt áo, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, cung kính nói: “Mạt tướng có thể đầu thân dưới trướng chủ công, thực là tam sinh hữu hạnh, Thiên Ưng quân đoàn tiền doanh hai vạn chiến sĩ, nguyện vì chủ công tận trung hiệu mệnh.”
Nhìn thấy Lộ Thông Châu chợt hành đại lễ, trên mặt Phương gia hai huynh đệ đồng thời xẹt qua một tia mất tự nhiên.
Lộ Thông Châu đột nhiên biểu lộ tâm chí tại đây, lập tức làm cho hai người bọn họ sinh ra cảm giác ứng phó không kịp.
Cuộc chiến Thái Nguyên, mặt ngoài chính là Trình gia cùng Hung Nô nhân hai cỗ thế lực cường đại đối quyết.
Nhưng mặc cho ai cũng biết, trận đánh này, cũng quan hệ đến kết quả tranh giành bá chủ cuối cùng của Trung Nguyên đại địa.
Trục lộc Trung Nguyên, người thắng trong trận đánh này, chính là thế lực lớn nhất xưng bá Trung Nguyên trong tương lai.
Nhưng ở trước cuộc chiến đó, vốn không người nào nghĩ đến, người thắng cuối cùng, dĩ nhiên là Hắc Kỳ quân nằm cách xa ngoài ngàn dặm.
Chiến dịch Thái Nguyên, đạt được ích lợi lớn nhất, không ngờ chính là Hứa Hải Phong từ Ngọa Long thành xa xôi ngàn dặm chạy tới, tin tức kia làm cho mọi người cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Thẳng đến khi Hứa Hải Phong hoàn toàn khu trục thảo nguyên chi lang, quang minh chính đại trở về kinh sư, đã đạt được danh dự tốt nhất chưa từng có trước đó.
Rất nhiều gia tộc đều thay đổi lập trường đối đãi với hắn, Lộ gia hiển nhiên chính là một trong số đó.
Trước khi Lộ Đỉnh Thịnh quay trở về đại doanh phương tây, đem quyền chỉ huy hai vạn tiền quân của Thiên Ưng quân đoàn toàn bộ giao vào trong tay đứa cháu, chính là biểu lộ thái độ của lão.
Mà Lộ Thông Châu vừa mở miệng liền dùng chủ công xưng hô, hàm ý bên trong cho dù là người mù cũng có thể đoán được.
Lộ gia đã đánh cuộc về trận chiến tranh thiên hạ tại Thái Nguyên, cuối cùng đã lựa chọn Hứa Hải Phong.
Chẳng qua, đây cũng là đại thế phải hướng tới mà thôi.
Hứa Hải Phong lập tức tiến đến, nâng Lộ Thông Châu đứng dậy, cười vang nói: “Lộ huynh, ngươi cần gì phải khách khí, nơi này đều là người nhà mình, không cần đa lễ.”
Lộ Thông Châu cung kính lên tiếng, chỉ nhìn vẻ mặt lúc này của hắn, đã biết hắn tôn kính đối với Hứa Hải Phong, tuyệt đối là thực tình thực ý.
“Khái…” Tương Khổng Minh ho khan một tiếng, nói: “Chúc mừng chủ công, chúc mừng chủ công.” Khóe mắt hắn thoáng nhìn qua Phương gia huynh đệ.
Phương Hướng Trí xấu hổ tránh né ánh mắt của hắn, nhưng Phương Hướng Minh có chút hiểu được gật gật đầu.
Hứa Hải Phong mỉm cười nói: “Quân sư đại nhân, hiện tại không phải lúc đàm luận chuyện này. Uy hiếp của Khải Tát nhân còn chưa tiêu trừ nữa.”
Tương Khổng Minh đưa tay rút nhẹ ở sau lưng, giống như biến ma thuật lấy ra chiếc quạt lông chiêu bài của hắn. Vừa phe phẩy vừa nói: “Chủ công nói không sai, đợi sau khi chúng ta đánh lùi Khải Tát nhân, thiên hạ này cũng không gợi lên nổi sóng gió nào nữa.”
Trong lòng Phương Hướng Minh âm thầm thở dài, biết Tương Khổng Minh muốn mình làm ra quyết định, mà việc bức lui Khải Tát nhân sẽ là kỳ hạn quyết định cuối cùng.
“Được. Nếu lần này có thể đại thắng Khải Tát, Phương gia chúng ta sẽ có quyết định.” Sắc mặt Tương Khổng Minh căng thẳng, nghiêm mặt nói.
Tương Khổng Minh nói không sai, nếu lần này có thể đem Khải Tát nhân đuổi về nước, vậy trên phiến đại lục này, uy vọng của Hứa Hải Phong đã đạt tới cảnh giới chưa từng có trước đó. Khi đó, cho dù hắn không muốn khoác lên hoàng bào cũng e không có khả năng.
Hứa Hải Phong cũng vẫn đầy mặt tươi cười, tựa hồ đối với hứa hẹn của Phương Hướng Minh cũng không thèm để ý, kỳ thật ở trong tim của hắn cũng đã buông xuống một khối đá lớn.
Phương gia cùng hắn có vô số quan hệ, ở trong tứ đại thế gia, hắn coi trọng nhất chính là Phương gia. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn thật sự không muốn cùng Phương gia trở mặt thành cừu.
“Đại ca, Lộ huynh, lúc này tiểu đệ đến Ngọa Long thành, chính là đi đường vòng đó.” Hứa Hải Phong đổi đề tài.
“Thái Hành sơn mạch?” Lộ Thông Châu ở tây vực nhiều năm, nghe Hứa Hải Phong vừa nói, lập tức lĩnh ngộ.
“Không sai, chính là Thái Hành sơn mạch.” Hứa Hải Phong cười to nói: “Thám tử của Khải Tát nhân tuy nhiều, nhưng đối với Thái Hành sơn mạch liên miên không dứt cũng không dám xâm nhập, nên để tiểu đệ chiếm được một tiện nghi thôi.”
Hứa Hải Phong nói ra đơn giản, nhưng nghĩ muốn hành quân bên trong Thái Hành sơn mạch, khó khăn trọng trọng, lại há dễ dàng vượt qua như thế. Sợ là ngoại trừ Hắc Kỳ quân, cũng thật không có chi bộ đội nào có thể làm được.
Vì cuộc chiến hôm nay, Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh hai người đã sớm làm ra sự chuẩn bị vẹn toàn, sơn đạo đi thông Ngọa Long thành cũng đã sớm phái thám tử khám sát nhiều lần, có thể nói là vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.
Từ sau khi Hứa Hải Phong suất binh rời đi kinh sư, đến Thái Hành sơn mạch, bổ sung hai ngàn Hắc Kỳ quân chiến sĩ tổn thất, một lần nữa lại đầy đủ số lượng năm ngàn người.
Lập tức ngày đêm kiêm trình, ngựa không dừng vó, mới có thể ở ngay lúc này thuận lợi chạy tới.
Hứa Hải Phong ho khan một tiếng, nhìn Tương Khổng Minh nói: “Quân sư đại nhân, đối với Khải Tát nhân, ngươi có tính toán gì không, cứ nói rõ đi.”
Tương Khổng Minh ngửa mặt lên trời cười ha ha, nói: “Nếu chủ công đã nói như vậy, vậy học sinh cũng bêu xấu.”
“Hứa mỗ lắng nghe cao kiến của quân sư đại nhân.”
Thấy hai người ở chỗ này kẻ xướng người họa, mọi người đều cảm thấy không còn gì để nói.
Phảng phất như mấy chục vạn Khải Tát đại quân bên ngoài thành đều đã chẳng còn gì đáng để uy hiếp.
“Khải Tát nhân đối với tòa thành nói nhất định phải chiếm cho được, bởi vì nơi này là một quan đạo duy nhất từ phương tây đi thông Đại Hán đế quốc. Nếu thay đổi đường khác, liền rất khó tìm được con đường nào có thể đồng thời dung nạp mấy chục vạn đại quân hành quân.” Tương Khổng Minh cười ngạo nghễ, nói.
“Đúng vậy, cho nên chúng ta chỉ cần có thể đem nơi này vững vàng bảo vệ, đợi khi mùa đông tới, Khải Tát nhân không muốn rút lui cũng không được.” Lộ Thông Châu đối với lời này của Tương Khổng Minh vạn phần tán thành.
“Hắc hắc…Vậy làm sao được, Khải Tát nhân dù sao là họa lớn trong lòng chúng ta, đã có cơ hội này, đương nhiên phải một lần đem diệt trừ, lấy quyết hậu hoạn.” Tương Khổng Minh cười lạnh, chậm rãi nói: “Nếu không được, cũng phải cho họ hao binh tổn tướng, không dám tiếp tục gây chiến phạm cảnh.”
Mọi người nhìn nhau, nghĩ không ra khẩu vị của hắn lại to lớn đến như thế, nghĩ muốn đem mấy chục vạn đại quân một lần tiêu diệt.
“Quân sư đại nhân có diệu kế gì?” Thái độ của Phương Hướng Minh đối với hắn hoàn toàn khác hẳn Phương Hướng Trí, cho tới nay đều cực kỳ tôn kính, lúc này cũng không ngoại lệ, hai tay ôm quyền, cung kính thỉnh giáo.
“Nếu Khải Tát nhân muốn tòa thành này, chúng ta cứ hai tay dâng lên là được.” Đôi mắt Tương Khổng Minh khép thành khe hở, nhàn nhạt nói.
Sắc mặt mọi người đồng loạt biến đổi, ngoại trừ Hứa Hải Phong đã sớm biết trước, dù là Hạ Nhã Quân cũng hiện ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Việc này, có thể bàn bạc lâu dài, chẳng qua còn có một chuyện, cũng phải quyết định sớm thật tốt.” Tương Khổng Minh đắc ý liếc mắt nhìn mọi người, đối với vẻ mặt của bọn hắn tương đối hài lòng.
“Chuyện gì?”
“Chủ công, Ngọa Long thành có nội gian.” Tương Khổng Minh gằn từng chữ một.
Trong hai mắt Hứa Hải Phong hiện lên một đạo hàn quang, lớn tiếng hỏi: “Ngươi làm thế nào biết.”
Tương Khổng Minh quay đầu nhìn về phía Lộ Thông Châu, hỏi: “Lộ tướng quân, ngươi có từng nhớ kỹ Khải Tát nhân phát động cường công kéo dài không ngừng, là bắt đầu từ lúc nào?”
Lộ Thông Châu thoáng chần chờ, nói: “Hẳn là nửa tháng trước.”
“Không sai, đúng là nửa tháng trước, vậy…” Ánh mắt Tương Khổng Minh đảo qua trên người mấy viên võ tướng: “Các ngươi ai có thể nói cho ta biết, nửa tháng trước là cuộc sống thế nào?”
Nửa tháng trước cuộc sống thế nào? Vấn đề này hỏi mọi người thật đúng, nửa tháng trước cũng không phải là ngày hội gì, chỉ là một cuộc sống rất bình thường mà thôi.
“Nếu thiếp thân không nhớ lầm, nửa tháng trước, chính là khi tin tức phu quân đánh bại Hung Nô nhân tại Thái Nguyên truyền đến.” Hạ Nhã Quân ở một bên nhàn nhạt nói.
Phương Hướng Minh nhướng mày, nói: “Không sai, ngày ấy tin tức truyền đến, chúng ta đều hưng phấn vô cùng. Chẳng qua…” Ánh mắt của hắn đong đầy lo lắng, cuối cùng cũng không nói tiếp.
“Quân sư đại nhân muốn nói, lúc chúng ta có được tin tức, Khải Tát nhân cơ hồ đồng thời cũng chiếm được tin tức?”
“Dù là có chênh lệch, cũng không lâu lắm.” Tương Khổng Minh khẳng định nói: “Tất nhiên trong thành có người đem tin tức truyền ra ngoài, làm Khải Tát nhân biết được chủ công không tọa trấn trong Ngọa Long thành, đã không có Hắc Kỳ quân vô địch, cho nên bọn họ mới có thể cường mãnh ngạnh công.”
Phương Hướng Minh thở dài một tiếng, nói: “Nếu quân sư đại nhân nói không sai, vậy nội gian này sợ là không đơn giản.”
Tin tức ngày đó truyền đến, Tương Khổng Minh lập tức hạ lệnh cấm khẩu, ngoại trừ một bộ phận tướng lãnh cao cấp cùng một chút nhân viên liên quan ra, những người khác cũng không biết việc này.
Vậy tin tức tiết lộ, đối tượng hoài nghi tự nhiên cũng bị cố định giữa những người kia.
“Tướng lãnh trong thành, học sinh đã kiểm tra qua một lần, lúc này chủ công đánh bại Hung Nô, uy vọng cao như mặt trời giữa trưa, cho dù bọn họ có nhìn thấy tình thế không ổn, cũng tuyệt đối sẽ không phản bội ngài ngay lúc này.”
Hứa Hải Phong yên lặng gật đầu, cho dù là có người tham sống sợ chết, cũng sẽ không lựa chọn thời khắc tràn đầy hi vọng này mà phản bội chính mình.
Ai cũng biết, tiền đồ của Hứa Hải Phong một mảnh sáng sủa, chỉ cần có thể đánh lui Khải Tát nhân, ngày sau thiên hạ này tám chín phần mười là vật trong bàn tay của hắn.
Đối mặt với cường giả như thế, lại có tên nào ngu ngốc lại buông tha cho vinh hoa phú quý sắp tới trong tay?
“Ngoại trừ những tướng lãnh cao cấp ra, còn có người nào biết?” Hứa Hải Phong chỉ một câu nói đã hỏi ngay chỗ mấu chốt.
“Người nhà của ngài.” Tương Khổng Minh nhàn nhạt cười nói.
“Người nhà của ta?” Hứa Hải Phong biến sắc, kinh ngạc hỏi.
“Không sai, tại Ngọa Long thành, gia tộc của ngài cũng tiến cử mấy người trẻ tuổi giỏi giang, nghĩ muốn hiệp trợ học sinh thủ thành.”
“Bọn họ?” Vẻ mặt Hứa Hải Phong hồ nghi.
Thân thích của mình có được bao nhiêu bản lĩnh, hắn hiểu rõ trong lòng, không để cho Tương Khổng Minh có thêm phiền toái đã là tốt lắm, đừng nói gì tới giao phong sa trường.
“Chính là Hứa thị nhất tộc của ngài.”
Trong lòng Hứa Hải Phong vừa động, hắn đột nhiên rõ ràng vì sao Tương Khổng Minh lại nói chuyện kéo ra một vòng, hắn nhìn hai mắt Tương đại quân sư, ngưng thần hỏi: “Ngài nói thẳng đi, rốt cục là tên súc sinh nào làm ra chuyện tốt này?”
@by txiuqw4