Đại doanh người Hán, trên đài cao, Phương lão thái cùng Lộ Đỉnh Thịnh phân hai hướng nam bắc mà ngồi, phía sau Phương lão thái chính là Phương gia đương đại gia chủ, Phương Hướng Minh, ở phía sau Lộ Đỉnh Thịnh là trụ cột trẻ tuổi hiện tại của Lộ gia, Lộ Thông Châu.
Ở giữa bọn họ, là Tương Khổng Minh Tương đại quân sư thân mặc đạo bào, tay cầm kiếm gỗ đào, ánh mắt khép lại.
Nhìn xa phía chân trời, Tương Khổng Minh chậm rãi nói: “Canh giờ đã tới, học sinh sắp cử hành đạo pháp, thỉnh các vị an tâm đừng nóng nảy, không được ồn ào.”
Phương lão thái cùng Lộ Đỉnh Thịnh cùng gật đầu ứng tiếng, trong đôi mắt nhìn Tương đại quân sư tràn ngập vẻ hồ nghi.
Cầm lên kiếm gỗ đào, Tương Khổng Minh bắt đầu huy vũ trên đài cao, chỉ thấy hắn đạp thất tinh bộ pháp, kiếm gỗ đào trong tay huy lên xuất ra quang ảnh nhè nhẹ.
Tuy hắn không hề có chút nội công, nhưng hắn đã vì hôm nay mà chuẩn bị khá lâu, cho nên bộ động tác này cũng chuyên cần khổ luyện. Huy sái lên, cũng có chút đẹp mắt. Kiếm gỗ đào càng được đặc chế, một khi huy động, có cơn gió thổi qua, phát ra “ô ô..” tiếng vang, càng tăng thêm cho hắn mấy phần sắc thái thần bí.
Chỉ là động tác này của hắn rơi vào trong mắt mấy vị võ thuật danh gia trên đài cao, liền không khỏi dâng lên một loại cảm giác quái dị vẽ hổ không thành mà thành khuyển(chó).
Ân, có lẽ dùng để diễn tả chính là đang vẽ một con hổ con ba tuổi cũng là một lựa chọn không sai.
Thêu hoa trên gối, bên ngoài mạnh trong yếu, đây là đánh giá chân thật của bọn họ đối với Tương Khổng Minh.
Nếu dùng bộ công phu này đi nghênh địch, bọn họ có thể cam đoan, trừ phi là lão thiên gia khai ân, thần vận mệnh tự mình đi theo sau bảo hộ cho hắn, nếu không ở trên chiến trường, ngoại trừ hắn không còn ai sống, nếu không hắn đừng mơ tưởng bình yên trở về.
Cũng may, hôm nay cũng không phải ngày thi đấu luận võ, cũng không phải sa trường tử đấu.
Tương đại quân sư dám mở to miệng, muốn đi gặp lão thiên gia cầu được cơn gió lớn.
Phương bắc mỗi khi gặp mùa hạn hán, nông dân đều tự phát hướng lão thiên gia cầu mưa. Nhưng cầu là cầu, có thể được như nguyện, cũng rải rác không có mấy.
Tương Khổng Minh làm sao có được bản lãnh lớn như vậy, dám can đảm khẳng định như thế, chẳng lẽ hắn thật có khả năng thông thiên?
Đêm mùa thu trên bình nguyên, nguyên lai có một tia se se lạnh, gió nhẹ quất vào mặt, cũng có cảm giác dễ chịu trong lòng người. Nhưng loại gió này vô luận thế nào cũng không quan hệ gì tới gió lớn.
Nhìn Tương Khổng Minh đang ở trên đài cao múa may không ngừng, trong lòng bọn họ đồng thời hiện lên một tia nghi vấn, người này là đang giả thần giả quỷ sao?
Trong doanh địa, trong một doanh trướng lờ mờ, không muốn người hay biết. Chúa tể của trận cầu gió chân chính này, vừa mới đi vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất.
Tương Khổng Minh ở trên đài cao, thở gấp, thể lực của hắn trong giới văn nhân có thể xem như nhất lưu tiêu chuẩn.
Nhưng so sánh với võ tướng kinh nghiệm sa trường, chỉ một hồi múa kiếm cũng đã cảm giác được có chút mệt nhọc.
Chỉ là trước mắt vô luận thế nào cũng không thể ngưng lại.
Hắn không thể tránh được mà phải tùy tâm sở dục nhảy nhót không ngừng, không còn có chút bộ pháp quy củ. Cái gì là bộ pháp bước đi, toàn bộ bị hắn vứt ra chín tầng mây.
Bốn người Phương lão thái nhìn nhau, nếu nói vừa rồi Tương đại quân sư còn có bộ dáng vài phần tiên phong đạo cốt, vậy lúc này nhìn hắn, chẳng khác gì một tên vô lại không hề khác biệt.
Trong miệng Tương Khổng Minh thì thào lẩm bẩm, phảng phất như đang nhớ tới chú ngữ gì đó, chỉ là thanh âm cực thấp, cũng thấp đến không thể nghe thấy.
“Thao, như thế nào còn không có biến hóa. Chủ công a, ngươi không phải có ý định muốn cái mạng già của ta đó chứ.”
Hộc ra đầu lưỡi, cảm giác duy nhất của Tương Khổng Minh chính là – mệt nha.
Hắn thật sự rất hối hận, vì sao chính mình mỗi ngày ngủ tới mặt trời lên cao ba sào, nếu cùng binh sĩ Hắc Kỳ quân bình thường, kiên trì rèn luyện, chút lao động thể lực như vậy còn làm khó được hắn sao?
Ở trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần hôm nay có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra, sau này nhất định phải kiên trì dậy sớm mỗi ngày, chuyên cần rèn luyện.
Có lẽ một điểm chân thành của hắn cùng lòng kiên trì cảm động tới ông trời trên cao.
Một cỗ cảm giác cực kỳ quen thuộc đi tới bên cạnh hắn.
Tương Khổng Minh vô cùng vui mừng, loại cảm giác này, người khác không biết, nhưng hắn lại vô cùng quen thuộc, đây là ám hiệu Hứa Hải Phong ước định cùng hắn, là ám hiệu mà hắn chờ đợi đã lâu.
Hắn cũng không quản lúc này bản thân đã kiệt lực, bước lên đi tới trước dàn tế, cầm lên lá bùa màu vàng trên bàn, đưa lên cây nến đốt cháy, đợi tro bụi tan hết, hắn cố phùng mang trợn mắt, vẻ mặt đỏ bừng, dùng hết lực lượng toàn thân, kiệt lực rống to: “Thái Ất chân nhân, cấp cấp như luật lệnh…Gió nổi.”
Thanh âm của hắn đột ngột ngưng bặt, động tác nguyên bổn lưu sướng như nước chảy cũng chợt dừng lại.
Nhưng chỉ tích tắc mà thôi, liền lại khôi phục bình thường.
Đám người Phương lão thái lại càng tề tề ngẩn ra, Thái Ất chân nhân? Có quan hệ gì với lão thọ tinh kia?
Chẳng lẽ tràng pháp sự này là do Thái Ất chân nhân an bày? Lấy kiến thức hơn trăm tuổi của lão nhân gia, có lẽ thật sự có thần thông cũng nói không chừng, ít nhất từ cổ chí kim, cũng chỉ có một vị tông sư sống thọ như lão đạo nhân, nếu có bản lãnh tu luyện ra hô mưa gọi gió, thì càng giống một lão yêu quái.
Không ai biết, trong lòng Tương Khổng Minh lúc này cũng xấu hổ không thôi, mấy ngày nay hắn ở chung với Thái Ất chân nhân thật vui, bộ pháp này chính là học được từ chỗ lão đạo sĩ.
Không nghĩ tới, hắn nhất thời nhanh miệng, đem Thái Thượng Lão Quân gọi thành Thái Ất chân nhân. Đây cũng do hắn quá mệt mỏi, làm tinh lực không cách nào tập trung, nếu vừa mới bắt đầu tinh thần còn dư thừa, vậy quả quyết sẽ không ra sai lầm này.
Nhưng vô luận trong miệng hắn tôn xưng thần minh là gì, thì lá bùa kia của hắn cũng phát ra công hiệu không hề thay đổi.
Ngay khi tro bụi lá bùa bay tán trong không trung, phảng phất như xúc động một loại lực lượng thần bí phía chân trời.
Gió…
Một cỗ gió nhẹ…
Dần dần tăng cường, lấy vị trí đài cao của Tương Khổng Minh làm trung tâm, một cỗ lực lượng mà mắt thường không thể nhìn thấy, một cỗ lực lượng cường đại thần bí khó lường đang chỉ huy đại tự nhiên.
Dần dần, một cỗ gió lốc từ yếu chuyển thành mạnh, càng lúc càng lớn.
Nó rất giống như một người điên mất đi lý trí, ở bình nguyên rộng rãi khôn cùng điên xóc giật nảy, loạn đụng loạn đụng.
Những loài cỏ dại lá rơi trên mặt đất bị cỗ gió lốc cuồn cuộn quyện đến, đột nhiên tán ra hai bên đài cao. Lại đột nhiên cuốn lên đài cao, phiên phiên bay múa, lại có chút thổi ngược lên đài cao, quật vào cơ thể người rét lạnh.
Khởi gió. Thật sự khởi gió, hơn nữa còn là loại cuồng phong dữ dằn rít gào vô cùng khó gặp.
“Như thế nào có thể?” Trên mặt Phương lão thái lộ ra vẻ không thể tưởng tượng, lão nhân gia sống nhiều năm như vậy, cho tới hôm nay đã biết, cái gì mới gọi là sự đáng sợ chân chính.
“Cô bà…” Phương Hướng Minh kề sát thân tể Phương lão thái, hắn nhẹ giọng nói: “Thật sự khởi gió.”
Yên lặng gật đầu, con mắt Phương lão thái gắt gao coi chừng Tương Khổng Minh đang mệt mỏi đến mức ngã xuống đài ngồi bệch xuống không còn một tia khí lực.
Thần sắc trong mắt tràn ngập sợ hãi, bên trong còn có một tia vị đạo nguy hiểm.
“Cô bà, không thể.” Sắc mặt Phương Hướng Minh khẽ biến, nhẹ giọng nói bên tai.
Ánh mắt lão nhân gia biến ảo bất định, hiển nhiên là trong lòng do dự không dứt.
Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh mềm mại xuất hiện ngay bên người Tương Khổng Minh, dù là cơn đại phong đang gào thét mãnh liệt vẫn không cách nào ngăn cản thân ảnh tuyệt vời yểu điệu của nàng.
Trên mặt nàng che phủ một mảnh khăn lụa màu đen, nhìn không thấy rõ khuôn mặt, chỉ còn lại một đôi mắt phảng phất như biển rộng thâm thúy.
“Hạ Nhã Quân?” Thần sắc Phương lão thái vừa động, thấp giọng thở nhẹ nói.
“Tương đại quân sư thật là thần nhân, lão phu bội phục vạn phần.” Lộ Đỉnh Thịnh đi nhanh lên, đưa tay đỡ Tương Khổng Minh, ánh mắt trên mặt cực độ thành khẩn, khi nhìn thấy thuật gọi gió của Tương Khổng Minh, hắn đối với sự lựa chọn của mình không còn nửa điểm nghi vấn cùng hối hận.
“Ai…” Thở dài một hơi thật sâu, Phương lão thái biết, bà đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất, có lẽ cơ hội này về sau cũng sẽ không xuất hiện.
“Minh nhi.” Thanh âm Phương lão thái bao hàm vẻ chán nản cực độ, tựa hồ đã hoàn toàn nguội lạnh như tro tàn: “Ngươi muốn làm như thế nào, liền do ngươi đi, lão thân sẽ không để ý tới.”
“Dạ…” Phương Hướng Minh nhẹ giọng đáp.
Ánh mắt Hạ Nhã Quân đảo qua trên người Phương lão thái, vừa rồi chính vì nàng cảm ứng được trên người lão nhân gia này chợt phát ra sát khí, nên mới hiện thân lên đài.
Tuy nhiên không biết vì sao, nhưng nàng thật sự có cảm ứng như vậy, nếu nàng không lên, có lẽ Phương lão thái sẽ mất đi lý trí, làm ra việc mà bất cứ kẻ nào cũng hối hận không kịp.
Cho tới bây giờ, loại cảm giác thình lình xảy ra kia mới dần dần biến mất.
Chẳng qua, ánh mắt của nàng chuyển hướng qua doanh địa, nơi đó có một địa phương mà ngay cả nàng cũng không dám xác định, mới là chủ nhân chân chính của tràng nháo kịch này.
Đó là một cỗ hơi thở cực kỳ quen thuộc.
Tương Khổng Minh cùng Hứa Hải Phong thông đồng biểu diễn tràng kịch này, có thể giấu diếm qua được mọi người trong thiên hạ, nhưng không thể gạt được cao thủ cấp tông sư có mặt gần trong gang tấc như nàng.
Nàng hồi tưởng lại đêm tối tại kinh sư, cảm ứng tại Ngọa Long thành, cùng với cơn cuồng phong thình lình đến tối hôm nay.
Lập tức rõ ràng duyên cớ bên trong, chẳng qua đối với việc phu quân đột nhiên trở nên cường đại như thế, có được khả năng thao túng tự nhiên lực, trong lòng của nàng trăm mối cảm xúc, khó có thể tự chủ chính mình.
&&&&
Ngọa Long thành, nơi khu kiến trúc cao nhất của tòa hùng thành, bốn người đang đứng đối diện.
Bọn họ không nói một lời, nhưng đồng thời không vội không nóng, phảng phất cứ như vậy mà giằng co đến vĩnh viễn.
Nhưng một cỗ lực lượng đột nhiên xuất hiện, để cho tinh thần bọn họ ngoài ý muốn xuất hiện ba động.
Trong bầu trời xa xôi, truyền đến một trong dao động cường đại đến cực điểm.
Vô luận là Áo Bổn hay Cách Lý đội trưởng, đều trong nháy mắt dừng lại cùng phân thần.
Nếu đang lúc giao thủ, phạm phải sai lầm trí mạng này, vậy bọn họ đã sớm chết không có chỗ chôn.
Cũng may khi bọn hắn còn đang sợ hãi không thôi, Thái Ất chân nhân cùng Lý Minh Đường đều khoanh tay đứng nhìn, không hề có ý tứ thừa cơ xuất thủ.
Lấy thân phận địa vị của hai người họ, đó là tuyệt đối khinh thường việc làm ra cử động giống như là đánh lén kia.
Dù là Lý Minh Đường, vị tông sư huyết tửu chiến sĩ, nếu không nhận được mệnh lệnh, cũng khinh thường thừa cơ.
Hai vị Khải Tát nhân liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự khiếp sợ trong lòng đối phương, đây là cái gì, là ai, là lực lượng gì?
Chẳng lẽ trên thế giới này còn có lực lượng vượt qua ngoài sự tưởng tượng của bọn họ hay sao?
@by txiuqw4