Ý thức mơ hồ từ trong giấc ngủ thâm trầm từng giọt từng giọt thức tỉnh lại.
“Nhị điện hạ.”
Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu kêu lên bên tai, sao thanh âm này lại quen thuộc đến như thế.
Thần trí A Bố Tác Luân đột nhiên tỉnh táo lại, hắn mở ra đôi mắt mê mang, bóng người trước mắt phảng phất không ngừng chớp lên, hắn miễn cưỡng định thần, nhắm mắt một thoáng, lại mở ra, lúc này mới nhìn thấy rõ ràng, đang canh giữ ở bên cạnh hắn chính là quân đoàn trưởng A Đồ Tác của đế quốc đệ nhị quân đoàn.
Từ khóe miệng hiện ra một tia mỉm cười, thần trí của A Bố Tác Luân đã hoàn toàn khôi phục, hắn nghĩ tới một kiếm sắc bén, cùng với lần đánh cuộc khi tự đâm xuyên bụng mình, đó là hắn đã lấy nửa đời sau của mình đem ra đánh cuộc.
Hắn mỉm cười, bây giờ nhìn lại, tựa hồ đã thành công.
“A Đồ Tác, điện hạ đã thức chưa?”
Thanh âm lạnh như băng từ phía sau A Đồ Tác truyền đến.
Thần trí A Bố Tác Luân có chút căng thẳng, thanh âm này hắn tự nhiên sẽ không quên, đó là Cách Lý đội trưởng, đội trưởng đại nhân của thần điện kỵ sĩ đoàn.
“Đúng vậy, đội trưởng đại nhân, chẳng qua hiện tại thân thể điện hạ rất yếu ớt, thỉnh ngài không nên quấy rầy hắn.”
“Không được, ta phải biết hung thủ hành thích giáo hoàng bệ hạ là ai?”
Thanh âm Cách Lý tràn đầy sự áp lực phẫn nộ cùng kích động không ngừng, khi nghe được tin giáo hoàng bệ hạ qua đời, hắn đã mất đi sự bình tĩnh, lúc này trong lòng đã đại loạn.
“Nhị điện hạ vừa mới tỉnh lại.” Thanh âm A Đồ Tác kiên quyết, trong thanh âm tiết lộ lực lượng không thể nào chống đỡ.
Cách Lý đội trưởng giận tím mặt, nhưng đối với A Đồ Tác, hắn cũng không thể tránh được.
Bởi vì người này chẳng những là một giáo đồ trung thành, lại càng là một vị nhân vật cường quyền có thực lực tuyệt đối, hắn đều có địa vị trọng yếu trong giáo đình cùng đế quốc. Tuy hắn mang thân phận tông sư, nhưng cũng không khả năng thi triển cử chỉ cường ngạnh gì đối với người này.
“A Đồ Tác.” Thanh âm nhu nhược vang lên.
“Nhị điện hạ.” A Đồ Tác lập tức quay đầu lại.
“Sóng gợn…”
“Cái gì?”
Vô luận là A Đồ Tác hay là Cách Lý, thậm chí đứng xa hơn một chút như Áo Bổn tông sư đồng thời đều ngưng hô hấp, lẳng lặng chờ đợi.
“Ta nhìn thấy một cỗ sóng gợn…sóng nước.”
Mấy nhân vật có lực ảnh hưởng lớn trong Khải Tát đế quốc nhìn nhau, A Bố Tác Luân làm sao vậy, như thế nào vừa tỉnh lại đã bắt đầu nói năng lung tung.
Nơi này lại không có nước, như thế nào lại có sóng gợn cùng sóng nước đây?
“Sóng nước, bóng người, đi ra…” A Bố Tác Luân đứt quãng nói xong mấy chữ này, không thở được, lại hôn mê đi.
A Đồ Tác kinh hãi, đỡ lấy hắn không ngừng truyền công lực vào, rốt cục ổn định tâm tình nhị vương tử.
Qua hồi lâu, khi A Đồ Tác buông tay ra, A Bố Tác Luân đã trầm trầm ngủ đi.
Hắn đi ra doanh trướng, ngoài cửa chẳng những có hai vị tông sư đang đứng, mà ngay cả Khải Tát đại đế cũng nghe tin chạy tới.
“Hắn làm sao vậy?”
“Bệ hạ, nhị điện hạ đang ngủ, thương thế của ngài đã ổn định, khi tỉnh lại khẳng định sẽ có thể khôi phục.” A Đồ Tác khom người nói.
Khải Tát đại đế rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng A Đồ Tác vừa động, nguyên lai đại đế xem trọng nhi tử này còn hơn trong sự tưởng tượng từ trước đến nay a.
“Hắn nói mấy câu này là có ý tứ gì?” Cách Lý lạnh lùng hỏi.
Tuy hắn là vũ giả cấp tông sư, tinh thần lực mạnh, đã có thể nhận ra người khác có nói dối hay không.
Nhưng A Bố Tác Luân mới tỉnh lại trong cơn hôn mê. Biểu hiện ra sự sợ hãi vạn phần, tinh thần ba động của hắn hỗn loạn một mảnh, cơ hồ có dự triệu hỏng mất.
Tinh thần ba động như vậy, nghĩ muốn hắn nhận thức có nói dối hay không, quả thực còn khó hơn lên trời.
“Sóng nước, bóng người, đi ra…” A Đồ Tác thì thào.
“Bệ hạ, ta mới nghĩ đến một việc.” Đại công tước A Bối Nhĩ Mã đột nhiên nói.
Ánh mắt của mọi người cùng nhau tụ tập lên trên người vị đại công tước dùng trí tuệ nổi tiếng Khải Tát.
“Nghe nói, trận đánh của Hung Nô nhân cùng người Hán tại Thái Nguyên thành, chủ tướng người Hán tên Cổ Đạo Nhiêm nguyên soái đã chết trong tay thích khách, chẳng qua, cái chết của hắn giống…”
A Bối Nhĩ Mã ngừng lại, tuy hắn còn chưa nói hết, nhưng cũng đã tạo ra không gian cho mọi người tưởng tượng.
“Ngươi là nói, chuyện đó không phải truyền thuyết? Là sự thật.” Khải Tát đại đế thì thào nói.
Tuy bề ngoài động thủ ám sát Cổ Đạo Nhiêm chính là Hung Nô Lợi Trí tông sư, nhưng Trình gia tân tấn tông sư Trình Anh Đào nhìn trời thề thốt, nói ra một chuyện làm người ta không thể tưởng tượng.
Cổ Đạo Nhiêm Cổ đại soái là bị một thần bí nhân từ trong hư không nhảy ra giết chết.
Từ trong hư không nhảy ra, nhưng lại là hư không giống như sóng nước sóng gợn, nếu nói chuyện không phải tân tấn tông sư Trình Anh Đào, phỏng chừng là không người nào tin.
Nhưng hôm nay A Bố Tác Luân từ trong hôn mê tỉnh táo lại, chuyện thứ nhất liền nhắc tới một tràng diện quỷ dị, mà loại tràng diện này cùng lời nói của Trình Anh Đào vô cùng tương tự.
“Là Hung Nô nhân sao?” Ánh mắt Cách Lý càng ngày càng lạnh.
“Có lẽ, là người Hán.” Áo Bổn tông sư ngẩng đầu nhìn hướng đông phương, nơi đó, chính là phương hướng của người Hán.
&&&&
“Thắng lợi…thắng lợi…”
Khoái mã vào thành, tiếng hô vang bên đường, đầu người khắp nơi, đang hỏi chuyện lẫn nhau.
Không bao lâu, khắp đường cái hẻm nhỏ trong thành đều dán đầy bảng văn thông cáo đại thắng.
Hứa Hải Phong ngay đêm đến viện, cùng Khải Tát nhân ác chiến ngày đêm tại Ngọa Long thành, cuối cùng lấy được đại thắng chưa từng có trước đó.
Mười vạn đại quân Khải Tát tổn thất hơn phân nửa, chật vật đào vong.
Đến tận đây, trận chiến tây tuyến, cũng lấy Hán quân đại thắng mà chấm dứt.
Khi tin tức truyền ra, lập tức toàn thành oanh động, hoan hô như sấm.
Cũng không biết từ đâu vang lên tiếng hoan hô đầu tiên: “Hứa tướng quân vạn tuế…”
Lập tức khắp cả thành thị, tiếng hô quát từng đợt cao hơn từng đợt, liên miêng không dứt.
“Chúng ta thắng lợi.”
Trong suất phủ, Hứa Hải Phong nhìn bản đồ của giang sơn trước mắt, trong ánh mắt của hắn có một tia mê ly.
Vô luận Khải Tát bởi vì lý do nào mà rời đi, nhưng bọn hắn lui binh đã là sự thật.
Chỉ cần mấy chục vạn người rời đi, Khải Tát đại đế còn muốn quay lại, tuyệt đối không phải trong thời gian một năm nửa năm là có thể làm được.
Phương tây Đại Hán, trong mấy năm nay, khẳng định sẽ an như Thái Sơn, có lẽ thời khắc này sứ giả của Khải Tát nhân đã đang trên đường đi tới kinh sư nghị hòa.
Nghĩ tới hai năm trước, bắc có Hung Nô, tây có Khải Tát, ý đồ nhúng chàm giang sơn Đại Hán.
Khi đó lòng người bàng hoàng, nguy trong sớm tối. Khi đó, Hứa Hải Phong hắn còn chưa có gốc rễ, chẳng qua chỉ là nhất giới tướng quân mà thôi.
Hai năm sau. Khi hắn tự mình dẫn đại quân, phân biệt công kích tan vỡ cùng đánh lui hai tâm phúc họa lớn, Hứa Hải Phong hắn đã trở thành bá chủ duy nhất của phương bắc Đại Hán.
Phía bắc có đại doanh phương bắc, phía tây kéo tới Ngọa Long thành, phía nam tới Thái Nguyên, phía đông là biển rộng, không ngờ toàn bộ đã nằm trong phạm vi thế lực của hắn.
Hôm nay nghĩ đến, cũng như đang ở trong mộng.
“Chủ công…chúc mừng chúc mừng.” Tương Khổng Minh đi nhanh tới, đầy mặt tươi cười nói.
Hứa Hải Phong mỉm cười, nơi này không có người ngoài, chỉ có hai người họ, nói chuyện không cần cố kỵ.
“Tin tức phương tây còn chưa đến sao?”
“Hẳn là nhanh đến, có Lữ Dương Danh cùng Lâm Nghi Tinh hai người tự mình xuất mã, quả quyết sẽ không tay không mà về.”
Hứa Hải Phong gật đầu, Tương Khổng Minh không có nói sai, lấy thân phận hai nhất phẩm cao thủ đi làm thám tử, nếu còn không thám thính được tin tức gì, một là do hai người này quá ngu ngốc, hai là Khải Tát nhân đã chết sạch, dù là một tiểu binh cũng không còn.
“Chủ công, Lâm Gia Huy tới…”
Vệ binh ngoài cửa kêu lớn.
“Hắc…thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến a.”
“…Tào Tháo?”
“….”
Lâm Gia Huy đi nhanh vào, hướng hai người thi lễ, nói: “Chủ công, quân sư đại nhân, gia sư cùng Lữ tiền bối đã trở về.”
“Thế nào?”
Lâm Gia Huy chần chờ một chút nói: “Hai vị tiền bối dẫn theo một binh lính hiểu tiếng Khải Tát, đuổi theo đại bộ đội của Khải Tát nhân, âm thầm bắt giữ hai tiểu binh, trải qua một phen tra tấn, đã lộ ra chân tướng.”
“Nói nghe thử xem.” Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh nhìn nhau, chỉ thấy Lâm Gia Huy ấp a ấp úng như vậy, đã biết chân tướng này phải có chút cổ quái.
“Nghe nói, giáo hoàng bệ hạ của Khải Tát nhân bị đâm, cho nên…”
“Giáo hoàng bị đâm?” Tương Khổng Minh kinh hô một tiếng, trong mắt mang theo vài phần nghi vấn.
Giáo hoàng ở tại Khải Tát có địa vị sùng cao, cũng không dưới Khải Tát đại đế, nếu ngay cả hắn cũng bị ám sát, vậy chẳng phải nói người kia muốn ám sát Khải Tát đại đế cũng là việc trong khả năng.
“Đúng vậy, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa cái chết của giáo hoàng có chút cổ quái, tựa hồ…”
“Nói mau.” Tương Khổng Minh nhướng mày quát lên.
“Tựa hồ cũng giống như tình hình của Cổ Đạo Nhiêm Cổ đại soái hoàn toàn giống nhau.”
“Cái gì?”
Trách không được Lâm Gia Huy có vẻ do dự không quyết.
Cổ đại soái chết như thế nào, người khác không biết, nhưng Lâm Gia Huy chẳng lẽ hoàn toàn không biết sao?
Tuy Hứa Hải Phong không nói cho hắn, nhưng chỉ cần nhìn thấy Hầu Hài tồn tại thì ai cũng sẽ có hoài nghi.
Hơn nữa loại bản lĩnh từ trong hư không xuất hiện, dù cho thiên hạ to lớn, nhưng chỉ có một nhà, hoàn toàn không có nhà thứ hai.
Muốn nói hắn không nghi ngờ là Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh âm thầm bày ra, đó mới là có quỷ.
Sau một lúc lâu, Tương Khổng Minh vung tay lên, Lâm Gia Huy thức thời cáo lui.
“Quân sư đại nhân, là ngươi sao?”
Dù trong lòng biết tám chín phần mười không phải Tương Khổng Minh, nhưng Hứa Hải Phong vẫn buột miệng hỏi ra.
“Không phải.” Tương Khổng Minh không chút do dự phủ quyết, theo sau nói: “Có thể sử dụng không gian truyền tống, hơn nữa còn có thể định điểm định vị, cũng chỉ có chủ công có bản lãnh này, hình như câu hỏi này phải do học sinh hỏi mới phải.”
Hứa Hải Phong cười khổ một tiếng, yên lặng lắc đầu.
“Có lẽ…Đây chỉ là mặt ngoài mà thôi a?” Tương Khổng Minh thì thào nói.
Chủ thần hai người nhìn nhau, mặc cho Tương Khổng Minh uyên bác đa tài, hiểu biết sâu rộng, mặc cho Hứa Hải Phong có tinh thần lực chấn cổ thước kim, thiên hạ vô song, lúc này vạn vạn cũng đoán không ra ảo diệu bên trong.
@by txiuqw4