Từng làn khói đen phiêu đãng trên bầu trời, bầu trời, phảng phất đột nhiên thiêu đốt nổi lên một đám mây bị hỏa thiêu, đám mây càng lúc càng lớn. Có đỏ, tím, xanh, đen đủ loại đủ dạng, không thể dung hòa hình thành một dòng sông tuôn tràn.
Bởi vì sớm có chuẩn bị, lửa lớn tại Tây Kinh thành cũng không hoàn toàn lan tràn, chỉ là hoàng cung Hung Nô đã bị đốt sạch sẽ.
Từng đoàn tù binh Hung Nô nhân bị bọn lính liên quân áp tống đến ngoài thành, toàn bộ tù binh chia làm hai đội, nữ tử nữ hài một đội, thanh niên nam hài một đội.
Tương Khổng Minh nhìn kỹ những người này, sắc mặt của hắn đột nhiên có một tia biến hóa.
Đổi lại người khác, có lẽ sẽ không để ý, nhưng làm sao giấu diếm qua được tai mắt của Hứa Hải Phong, hắn nhẹ giọng hỏi: “Quân sư đại nhân, có gì không ổn sao?”
“Thiếu đi một đoạn tầng.” Tương Khổng Minh cũng áp thấp thanh âm, nhẹ giọng nói.
“Đoạn tầng?” Hứa Hải Phong ngẩn ra, như thế nào lại xuất hiện một danh từ mới, nghe không hiểu gì.
Tương Khổng Minh chỉ vào đám tù binh, nói: “Mời chủ công nhìn xem, những tiểu hài tử này.”
Hứa Hải Phong ngưng mắt nhìn lại, cũng hoàn toàn không hiểu, không khỏi nhíu mày lắc đầu nói: “Quân sư đại nhân, đừng tỏ vẻ thần bí nữa.”
Tương Khổng Minh thở dài một hơi, nói: “Khó trách chủ công không thể phát giác, trong những tiểu hài tử này, tuổi chỉ khoảng trên dưới mười tuổi, rõ ràng nếu so với những tuổi tác lớn hơn, đã thiếu đi một tầng không phải sao?”
Trong lòng Hứa Hải Phong rùng mình, nhìn kỹ lại, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, trong miệng hắn nhẹ nhàng hộc ra hai chữ: “Nam hài.”
“Không sai.” Tương Khổng Minh gật đầu, nghiêm mặt nói: “Cho dù là còn, cũng là nữ hài.”
“Bọn họ tới nơi nào?”
“Không biết.” Trong thanh âm Tương Khổng Minh có một tia mờ mịt, tựa hồ là một loại vui mừng. Lại tựa hồ là một loại lo lắng: “Có lẽ, chỉ có Hung Nô vương mới biết.”
“Hứa tướng quân, Tương quân sư.”
Trong đám người có hai người kêu to đi ra, chính là A Cốt Đả cùng Hám Chỉ hai người.
Trên mặt Hứa Hải Phong lập tức hiện ra vẻ tươi cười giống như phát ra từ trong nội tâm: “A Cốt Đả tộc trưởng, chiến tích như thế nào?”
Ánh mắt A Cốt Đả đảo qua phía sau, không trung nơi đó đang cao cao nổi lên bốn quái vật khổng lồ.
Chính là bốn vật này, đã hoàn toàn công kích tan vỡ đấu chí của Hung Nô nhân, mới khiến cho hết thảy đều được thuận lợi như vậy, Tây Kinh thành có ngày hôm nay, hơn phân nửa là nhờ công của nhiệt khí cầu.
Chuyện này A Cốt Đả tự nhiên là biết rõ ràng, hơn nữa nói thẳng không sợ chê cười, ở trong tim của hắn kỳ thật cũng kiêng kỵ vạn phần đối với bốn quái vật có thể bay lên trời này.
Cũng may người này là người một nhà. Nếu là địch nhân, trong tim của hắn có điểm không rét mà run.
A Cốt Đả thu hồi ánh mắt, lớn tiếng nói: “Rất tốt, Tây Kinh thành đã xong, Hung Nô nhân đã hoàn toàn tiêu diệt.”
“Hoàn toàn sao?” Tương Khổng Minh cười, phảng phất như lơ đãng nói.
“Đúng vậy, Hung Nô nhân chiến sĩ toàn bộ tử trận, ai thoát được cũng không còn năng lực tiếp tục gây nên chiến cuộc. Đại thảo nguyên từ nay về sau, cũng không còn dân tộc Hung Nô nhân.” A Cốt Đả hưng phấn đến mức cả người run lên.
Thay thế Hung Nô nhân, trở thành bá chủ đại thảo nguyên, nguyện vọng này là sự ước mơ của bao nhiêu tộc nhân của Đế tộc bao đời.
Hôm nay, rốt cục hắn đã làm được, tuy chỉ là một nửa, nhưng chỉ cần đẩy ngã Hung Nô nhân như một ngọn núi khổng lồ đè nặng lên đầu bọn họ, ngày xuất đầu của Đế tộc còn xa hay sao?
Hứa Hải Phong nhướng mày, đang muốn nói chuyện, lại nghe Tương Khổng Minh ho khan một tiếng, tựa hồ là vô ý lắc đầu, lập tức mỉm cười cũng không hề đề cập tới việc những nam hài kia.
Khói đặc dần dần tản ra, thân ảnh cao lớn lại có chút già nua của Mộ Dung Trất đi tới.
Trên mặt của hắn tràn đầy cảm xúc, nhìn thấy tòa núi lớn mà cả đời hắn tưởng rằng không có khả năng đẩy ngã đã ầm ầm sụp đổ, trong lòng hắn cũng không biết cảm giác ra sao, chẳng qua duy nhất có thể xác định chính là trong tim của hắn không ngờ lại nổi lên cảm giác thỏ chết thì cáo khóc.
“Mộ Dung tộc trưởng tới.” Hứa Hải Phong đầy mặt tươi cười nghênh đón.
“Hứa tướng quân, Tương quân sư, hôm nay nếu không có thần binh của hai vị từ trời giáng xuống, trận đánh này còn không biết phải kéo dài tới bao giờ.” Mộ Dung Trất nói.
Kiến thức qua nhiệt khí cầu phiêu phù trên trời cao, trong tim của hắn tràn ngập sợ hãi, đó là loại sợ hãi mãnh liệt đối với sự vật mà mình chưa bao giờ biết.
Vì vậy ở trong tim của hắn, đối với đám người Hứa Hải Phong càng nhiều thêm mấy phần kính sợ, dù là sự vui sướng của thắng lợi cũng không thể hòa tàn được bao nhiêu.
“Tộc trưởng khách khí, cuộc chiến hôm nay nếu không có đông đảo tướng sĩ lâm trận hi sinh, lại làm sao có thể một trận định càn khôn.” Hứa Hải Phong cười nói: “Mộ Dung tộc trưởng, những tù binh này, không biết phải làm sao xử trí.”
Trên mặt Mộ Dung Trất hiện lên một tia sát ý, nói: “Nữ nhân lưu lại, nam nhân giết hết.”
Hứa Hải Phong nhướng mày, nói: “Cứ giết như vậy, chẳng phải là quá lãng phí.”
“Ý của Hứa tướng quân là…” Mộ Dung Trất giật mình hỏi.
“Đại Hán chúng ta trải qua tai nạn chiến tranh lần này, bên trong cảnh nội có rất nhiều nơi bị tổn hại, lần này vì thảo phạt Hung Nô, lại càng điều động vô số dân công, ai…thật sự là một mảnh hỗn độn a.” Hứa Hải Phong thở dài một tiếng, nói.
Mộ Dung Trất lập tức hiểu được, hắn quay đầu nhìn những tù binh, nói: “Những người này vốn là một đám tử tù, nếu có thể trong lúc sắp chết hiệu lao cho tướng quân, cũng là tạo hóa của bọn họ. Chẳng qua…”
Sắc mặt Hứa Hải Phong trầm xuống, tức giận hừ nói: “Chẳng qua cái gì?”
Mộ Dung Trất đột nhiên cảm nhận được một loại áp lực khổng lồ ùn ùn kéo vọt đến đầu hắn, trong lòng lập tức lạnh lẽo một mảnh, dù là hô hấp cũng có chút khó khăn.
Lúc này hắn mới ý thức được, ở trước mặt của hắn, chính là vua của Hán tộc vừa mới tiêu diệt được thế lực xưng bá thảo nguyên suốt mấy trăm năm, người như vậy, cũng không phải hắn, hoặc là nói, cũng không phải bất cứ thế lực nào của thảo nguyên có thể chống lại.
“Không…” Mộ Dung Trất gian nan ói ra một chữ.
Hứa Hải Phong thu hồi tinh thần lực tràng, lạnh lùng nhìn hắn.
Mộ Dung Trất tuôn mồ hôi lạnh, hắn cẩn thận nói: “Hứa tướng quân đừng tức giận, lúc này dù sao cũng là do thảo nguyên các tộc liên quân, tại hạ như thế nào cũng không thể một mình làm chủ được. Chẳng qua thỉnh tướng quân yên tâm, tại hạ sẽ đem ý tứ của ngài nhắn nhủ cho các vị tộc trưởng, tất nhiên sẽ cho ngài một câu trả lời thuyết phục.”
“Đúng vậy, Hứa tướng quân cứ việc yên tâm, chút việc nhỏ này, ta nghĩ các vị tộc trưởng đều là người hiểu biết, quả quyết sẽ không cự tuyệt.”
Hám Chỉ đứng bên cạnh thấy tình hình không đúng, vội vàng phụ họa.
“Thật không?” Hứa Hải Phong làm như tùy ý liếc mắt nhìn bọn họ, chậm rãi nói: “Được, việc này liền nhờ hai vị, hi vọng đến lúc đó đừng làm cho Hứa mỗ thất vọng mới tốt.”
Mộ Dung Trất cùng Hám Chỉ nhìn nhau, nhưng đối mặt Hứa Hải Phong, dù là trong lòng bọn họ tràn đầy không muốn, nhưng cũng không có lá gan cự tuyệt ngay trước mặt.
“Hứa mỗ từng nói qua, thiết quân Đại Hán chúng ta tiến vào đại thảo nguyên là vì báo thù tuyết hận, không phải tham lam thổ địa tấc đất của Hung Nô nhân.” Hứa Hải Phong đột nhiên nói.
Kể cả A Cốt Đả, mọi người đều lập tức ngưng thần lắng nghe.
“Hung Nô nhân ở Tây Kinh thành, bao đời tích lũy vô số tài phú, thứ này sao…” Hứa Hải Phong dừng lại một chút, liếc mắt nhìn bọn họ, nói: “Ta không cần.”
Mộ Dung Trất cười khổ một tiếng, nếu ngươi không muốn, vì sao còn cố ý nói ra chuyện tù binh, không cần phải nói, chiến lợi phẩm lớn nhất này nhất định là phải để lại cho ngươi rồi.
Hứa Hải Phong quay đầu, nói: “Nếu đại sự nơi đây đã xong, vậy Hứa mỗ định lập tức trở về kinh sư.”
“Cái gì?”
Lúc này đám người Mộ Dung Trất chính là thật tình thật ý hô to.
Lúc này đại chiến vừa chấm dứt, chính là thời cơ tốt nhất phân phối chiến lợi phẩm, nhưng chính vào thời khắc này, Hứa Hải Phong lại muốn suất binh trở về Đại Hán.
Chẳng lẽ ở trong tim của hắn, thật sự khinh thường chiến lợi phẩm của nơi này hay sao?
“Hứa tướng quân, ngài…Ý định đi trở về?” Mộ Dung Trất chần chờ một chút, rốt cục hỏi.
“Không sai.” Còn chưa đợi Hứa Hải Phong trả lời, vẻ mặt Tương Khổng Minh giống như đại nghĩa lẫm liệt, nghiêm mặt nói: “Chủ công nhà ta từ ngày đầu tiên vào đại thảo nguyên đã sớm nói qua, quân đội người Hán là vì báo thù tuyết hận, là vì trợ giúp các huynh đệ tỷ muội của các dân tộc bị Hung Nô nhân áp bách, là vì muốn đẩy ngã tòa núi lớn luôn đè ép trên đầu nhân dân, là vì đánh ngã Mỹ quốc…”
Hắn đột nhiên ngừng bặt, mắt nhìn ánh mắt kinh dị của mọi người, cười nói: “Dù sao, chủ công nhà ta đã có hứa hẹn, đương nhiên lời nói đáng giá ngàn vàng. Tóm lại, chúng ta lập tức thu thập một chút, cũng nên rời đi. Mộ Dung tộc trưởng, nếu các ngươi muốn đem tù binh đưa đến Đại Hán, chúng ta nhận cũng thấy ngại, lại không thể nào không nhận. Còn có, nếu các ngươi còn muốn đưa tặng chút đồ vật, xem như ủy lạo cho hơn mười vạn quân Đại Hán chúng ta, thì Tương mỗ cũng chỉ đành làm mặt dày mà nhận lấy thôi.” Mí mắt đám người Mộ Dung Trất nhảy lên, như thế nào lời này tới trong miệng Tương đại quân sư, liền biến thành giống như đám người mình chủ động đi hiếu kính đây. Chẳng qua đối với bọn hắn mà nói, hơn mười vạn đại quân của Hứa Hải Phong tồn tại, không thể nghi ngờ chính là một thanh chủy thủ cực kỳ sắc bén gác ngay dưới cổ họng, chỉ cần có thể đưa bọn họ tiễn đi, chút tổn thất ấy đúng là tuyệt đối đáng giá.
Phương bắc, cửa vào sa mạc, hơn vạn người trang bị đầy đủ, bọn họ không hề phát ra chút thanh âm, dù là gần vạn thiếu niên hơn mười tuổi, cũng vững vàng ngậm chặt miệng.
Ánh mắt của bọn họ ngắm nhìn phương hướng mình đã đi đến, nơi đó là cố hương của bọn họ, nhưng bọn họ đã bị bức bách rời xa quê hương của chính mình.
Trong mắt bọn họ, là cừu hận khắc cốt minh tâm, đó là hỗn loạn hận ý điên cuồng mãnh liệt.
Chỉ là trong bọn họ cũng không ai rống lớn lên, bọn họ lẳng lặng, quỷ dị đứng nơi đó, phảng phất như đang chờ đợi điều gì.
“Đan Vu, kiểm tra qua, hết thảy truy trọng toàn bộ đều đầy đủ, nhân số cũng đã đến đông đủ.” A Ngõa Hạn đi tới bên người Quát Bạt Ưng, cao giọng nói.
“Thật không?”
A Ngõa Hạn ngẩn ra, hắn không hề nghe lầm, như thế nào trong thanh âm của Quát Bạt Ưng, lại dẫn theo một ít nghẹn ngào.
Ngay lúc hắn còn chần chờ, Quát Bạt Ưng đã ngẩng đầu lên.
Khi đối diện ánh mắt của hắn, A Ngõa Hạn rùng mình thật mạnh.
Đó là một đôi mắt vô cùng kiên quyết, chỉ là ở trong đó, lại phảng phất thiếu đi một ít thứ, thiếu đi một ít cảm tình dao động của loài người.
“Đi…”
Quát Bạt Ưng xung phong đi lên phía trước, ở phía sau hắn, là đám người liên tục không dứt, bọn họ bày thành một con rồng màu xám thật dài, uốn lượn bơi vào trong đại sa mạc mênh mông vô tận.
@by txiuqw4