Mười vạn đại quân, tụ tập bên dưới thành, Kỳ Lân quân đoàn mặc dù lấy thủy sư( lính thủy) làm chủ, nhưng khi đi lại trên lục địa, cũng quân dung chỉnh tề, không thẹn với danh tinh binh.
Một chiếc xe ngựa từ bên trong Thương Châu thành chậm rãi chạy ra, hướng quân doanh liên miên kéo dài hơn mười dặm chạy tới.
Ở chung quanh xe ngựa, có hơn trăm tinh binh, bọn họ võ trang hạng nặng, tinh quang trong mắt văng khắp nơi, hiển nhiên đều có một thân tu vi không tầm thường.
Phương nam, trong quân doanh, đồng dạng cũng đón nhận một đội tinh binh.
Người đứng trước, trên dưới năm mươi, vẻ mặt thanh đạm, nhìn bộ dáng của hắn cơ hồ giống như một bạch diện thư sinh.
Nhưng ở phía sau hắn, cũng là hơn trăm binh lính tinh nhuệ, bọn họ nhìn về phía thư sinh kia trong mắt tràn ngập sùng kính, đó là kính ý phát ra từ sâu trong nội tâm, tuyệt đối không hề làm bộ chút nào.
Người này chính là vị hoàng thân quốc thích duy nhất trong Đại Hán năm đại quân đoàn, Kỳ Lân quân đoàn đại thống lĩnh Đàm Hoành Đạt.
Ánh mắt của hắn thâm thúy khó dò, lúc này trên mặt cũng tràn ngập vẻ tươi cười nhiệt tình.
Xe ngựa rốt cục ngừng, màn xe vén lên, lộ ra khuôn mặt già nua của Lộ Đỉnh Thịnh.
“Đỉnh thúc mạnh khỏe.” Đàm Hoành Đạt chính thức thi lễ, cung kính nói.
“Ai…” Lộ Đỉnh Thịnh thở dài, nói: “Hơn mười năm không gặp, ngươi cũng đã thành tựu một phen sự nghiệp, cũng…lớn tuổi hơn.”
Trong giọng nói của lão nhân gia có chút hoài niệm, bao hàm một loại bất đắc dĩ lịch kinh tang thương.
Sắc mặt Đàm Hoành Đạt buồn bã, nói: “Đúng vậy, Đỉnh thúc, từ biệt đã hơn mười năm, nhưng mấy năm nay biến hóa thật sự là rất lớn.”
Trầm mặc một thoáng, Lộ Đỉnh Thịnh đột nhiên hỏi: “Ngươi tìm lão phu tới làm gì?”
“Không phải tiểu chất, mà là điện hạ nghĩ muốn gặp mặt Đỉnh Thiên đại tướng quân trung tâm cảnh cảnh, nghĩa bạc vân thiên của năm xưa.” Đàm Hoành Đạt cao giọng nói.
“Đỉnh Thiên đại tướng quân?” Trong miệng thì thào lẩm bẩm, ánh mắt Lộ Đỉnh Thịnh từ từ mê mang lên.
Dưới sự chỉ huy của Đàm Hoành Đạt, chiếc xe ngựa vững vàng tiến vào trong đại doanh.
Lộ Đỉnh Thịnh giương mắt nhìn lên, khóe mắt lão giật mình, ánh mắt nhìn chăm chú vào một người.
Người nọ một thân hoàng bào, trên áo thêu một con rồng bốn trảo, chính là vị thái tử cuối cùng của Đại Hán Lưu Chính Khải điện hạ.
Hắn tiến lên mấy bước, hướng Lộ Đỉnh Thịnh vái chào thật sâu, nói: “Lão tướng quân từ xa tới, cô vương thất lễ.”
Lộ Đỉnh Thịnh chậm rãi đứng lên, thân hình hơi có vẻ già nua kia, lúc này không ngờ có chút ủ rũ.
Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chú vào trên mặt của Lưu Chính Khải, nơi đó có chút hoài niệm, có chút kinh ngạc, có chút thương tâm cùng bất đắc dĩ.
“Điện hạ cùng tiên đế thật giống nhau a…” Lão tướng quân phảng phất như đang tự nhủ.
“Ân?” Lưu Chính Khải ngẩn ra, nhưng chỉ lễ phép mỉm cười, chỉ là ở trong tim của hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Vị lão nhân gia này chẳng lẽ đã già đến hồ đồ? Ở trong đông đảo con cái của phụ hoàng, nếu lấy tướng mạo mà nói, chính mình ngược lại hoàn toàn không giống nhất.
Chẳng qua lúc này hắn có việc cần người, tự nhiên không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh, nên gương mặt không tỏ vẻ gì, mặc cho ai cũng nhìn không ra có chỗ nào không ổn.
Chỉ là ánh mắt Lộ Đỉnh Thịnh lão luyện cỡ nào, hắn chỉ liếc mắt liền nhìn ra đăm chiêu trong lòng Lưu Chính Khải, không khỏi thở dài nói: “Lão tướng không phải nói Hiền Đế bệ hạ, mà là Huệ Đế bệ hạ.”
Mọi người bên cạnh hắn đều ngẩn ra. Nguyên lai trong miệng lão nói không phải là Hán Hiền đế, mà là cha của Hán Hiền đế, là Đại Hán chí tôn của đời trước Hán Huệ đế.
“Sáu mươi năm trước…” Thanh âm Lộ Đỉnh Thịnh mang theo một cỗ tang thương, hắn nhẹ giọng nói: “Năm đó Lộ Đỉnh Thịnh chẳng qua chỉ là một con cháu vô danh của một gia tộc xuống dốc tại tây bắc, sau khi đầu nhập quân ngũ, đúng lúc gặp Nam Man làm loạn, tùy quân xuất chinh, lập được chiến công. Chỉ là…”
Hắn cười hắc hắc, thanh âm càng trầm thấp: “Chỉ là đắc tội cấp trên, không những không có công tích, ngược lại còn mang tội lâm trận khiếp địch, sợ hãi hèn nhát, mắt thấy sẽ bị trảm ngay trước mặt quân doanh. Cũng may các huynh đệ dưới trướng lão phu trượng nghĩa, đem oan án này trực tiếp đưa lên trên.”
Ánh mắt lão tướng quân lại nhìn ngắm lên mặt Lưu Chính Khải, nói: “Huệ Đế lão nhân gia ông ta giận tím mặt, tự mình chủ thẩm án này, rốt cục trả lại cho lão phu một thân trong sạch, sau đó sĩ đồ của lão phu một đoạn đường sáng sủa, cũng không còn ai cố ý làm khó dễ. Những điều này là nhờ ân của Huệ Đế.”
Đàm Hoành Đạt cùng Lưu Chính Khải liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia sắc mặt vui mừng, Đàm Hoành Đạt cười nói: “Đỉnh thúc, nghĩ không ra ngài cùng Huệ tiên đế còn có sâu xa như thế.”
Lộ Đỉnh Thịnh chợt ngây ra, cười khổ nói: “Già, vừa thấy chuyện gì, sẽ không tự chủ nói thêm vài câu.”
Đàm Hoành Đạt cười, đang muốn khuyên giải.
Đã thấy lão nhân gia đưa tay ngăn chặn lại, hỏi: “Hoành Đạt, ngươi muốn lão phu đến đây, là có chuyện gì?”
Đàm Hoành Đạt cười nói: “Ngài không cần vội, trước tiên mời nhập lều trại nghỉ tạm chốc lát.”
Trong mắt Lộ Đỉnh Thịnh đột nhiên hiện lên một tia sáng tỏ, hắn thở dài nói: “Hoành Đạt, có một số việc, ngươi không nói ta cũng biết.”
Đàm Hoành Đạt cả kinh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt già nua, tựa hồ đã nhận ra sự quyết định.
“Ngài…”
“Cho ta một chén rượu.”
Đàm Hoành Đạt vẫn chưa rõ nhưng vẫn dâng lên một chén.
Lộ Đỉnh Thịnh uống một hơi cạn sạch, thở dài một tiếng lắc đầu nói: “Hoành Đạt, tin tưởng ta, các ngươi không phải đối thủ của Tương Khổng Minh.”
“Đỉnh thúc.” Giọng nói của Đàm Hoành Đạt cũng kiên quyết: “Loạn thần tặc tử, há có thể vĩnh thiết triều cương.”
“Loạn thần tặc tử sao? Nhưng thiên hạ này, cũng là do bọn họ đánh ra mà có.”
“Đỉnh thúc, từ xưa tới nay, quân thần có biệt, nếu chỉ so chiến công mà nói, Đại Hán lập quốc mấy trăm năm, cũng chưa chắc là hắn đệ nhất.”
Lộ Đỉnh Thịnh mỉm cười, nói: “Là có thể so sánh với Đổng Tử Duệ Đổng đại ca ngày trước không?”
Sắc mặt Lưu Chính Khải cùng Đàm Hoành Đạt chợt biến đổi, Đổng Tử Duệ, đây là người nào, người khác có lẽ không biết, nhưng bọn họ tuyệt không có lý do không hiểu.
“Ngài?”
Lộ Đỉnh Thịnh đột nhiên lui về phía sau một bước, trong thanh âm của hắn chợt quyết định: “Hoành Đạt, điện hạ, nếu có thể nghe một câu của lão phu, cũng nên trở về phương nam đi, trong vòng mấy năm, Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh sẽ không xuôi nam.” Dứt lời, lão quét mắt nhìn mọi người, xoay người bỏ đi.
Sắc mặt Lưu Chính Khải trở nên cực kỳ khó coi, hắn cắn chặt môi dưới, nói: “Lão tướng quân, ngài làm vậy đúng với tiên đế sao?”
Bước chân Lộ Đỉnh Thịnh chợt dừng lại, nói: “Đúng vậy, lão phu xin lỗi tiên đế, chẳng qua, lão phu làm đúng cho người Hán.”
Bàn tay Lưu Chính Khải chậm rãi đặt lên chuôi kiếm bên hông, trong đôi mắt hắn ẩn hiện sát khí. Chỉ là một bàn tay ngăn hắn lại, đồng thời thanh âm Đàm Hoành Đạt nhẹ nhàng truyền đến: “Không thể…”
Xe ngựa mộc mạc chậm rãi chạy vào Thương Châu thành, ở nơi đó, Trương Tấn Trung cùng Hứa Lịch Hổ chờ đợi đã lâu.
“Lão tướng quân.” Hứa Lịch Hổ lớn tiếng kêu lên, chỉ là hắn lập tức phát giác không đúng, bên trong xe đột nhiên truyền ra một trận tiếng hít thở nặng nề, dồn dập, cũng không bình thường.
Bọn kỵ sĩ hộ vệ xe ngựa nhìn nhau, một người lớn mật xốc mạnh màn xe.
Lộ Đỉnh Thịnh đang nằm trong xe ngựa, miệng mũi mơ hồ chảy ra tơ máu.
“Lão tướng quân…”
Hơn mười người đồng thời cao giọng quát lên, thanh âm bọn họ tràn ngập khủng hoảng.
“Rượu…trong rượu có độc.” Lộ Đỉnh Thịnh thở hổn hển, khổ sở nói ra.
“A…” Thân vệ bên cạnh lão lập tức lớn tiếng khóc mắng lên, trong rượu có độc, đám người Đàm Hoành Đạt không ngờ đã sớm có dự mưu.
“Há có lý này, thật sự là…không thể tưởng tượng.” Hứa Lịch Hổ hét lớn một tiếng, xoay người chạy đi, chỉ một lúc sau, tiếng tù và trong thành vang lên thật lớn, chính là mệnh lệnh cho quân đội tập trung.
Trong lòng Trương Tấn Trung cả kinh, biết ngoại trừ Hứa Lịch Hổ được sự sủng ái của Hứa Hải Phong, cũng không ai dám làm điều vượt quyền như thế. Hắn đang muốn đi vào ngăn cản, lại nhìn thấy Lộ Đỉnh Thịnh giơ tay lên, gian nan vẫy hắn.
Hắn lập tức phi thân lên xe ngựa, nhìn thấy ánh mắt Lộ Đỉnh Thịnh thoáng nhìn ra ngoài, Trương Tấn Trung run lên, nói: “Ta cùng lão tướng quân có chuyện muốn nói, các ngươi lui ra.”
Kể cả thân vệ binh của Lộ Đỉnh Thịnh, lúc này đang lục thần vô chủ, nghe vậy lập tức lui ra phía sau, để lại một khoảnh đất trống.
Trương Tấn Trung cúi người xuống, nhìn lão tướng quân thì thầm nói: “Vì sao ngài phải làm như vậy?”
Khóe miệng Lộ Đỉnh Thịnh tràn ra vẻ tươi cười khổ sáp: “Bởi vì, ta không muốn làm tội nhân của Lộ gia.”
“Cái gì?”
“Tương Khổng Minh…”
Trương Tấn Trung ngẩn ra, điều này có quan hệ gì đến Tương Khổng Minh.
“Khí số thế gia đã hết, chủ công tuy nhiên nhân từ, nhưng Tương Khổng Minh tuyệt đối không phải là người lương thiện, nguy cơ Thương Châu, cần phải để đại quân của họ trở về giải quyết.” Lời nói của lão tướng quân đột nhiên lanh lợi lên, trong mắt của hắn tràn ngập bất đắc dĩ: “Trương thống lĩnh, trận chiến này qua đi, ngươi cũng sớm rút lui.”
Thân thể Trương Tấn Trung chấn động, trong khoảng thời gian ngắn không ngờ nói không ra lời.
“Thời đại chúng ta đã qua.” Lộ Đỉnh Thịnh cười thảm một tiếng, thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, tới cuối cùng, không ngờ mang theo vẻ nghẹn ngào.
Trương Tấn Trung đứng lên, trong tim của hắn vô số cảm xúc.
Đỉnh Thiên đại tướng quân uy chấn thiên hạ năm xưa, hôm nay không ngờ cũng học xong thủ đoạn hèn hạ như thế. Hắn là bị bức bất đắc dĩ, vậy tiếp theo, sẽ lại đến phiên người nào.
Trong lòng Trương Tấn Trung dâng lên từng trận hàn ý, chủ sự của tứ đại quân đoàn, ngoại trừ mình ra, đều đã thay đổi chủ, vậy mình thì sao?
Hắn đột nhiên rõ ràng ý tứ của lão tướng quân, vô luận hắn có nguyện ý hay không, đều phải vì mình làm ra lựa chọn, hoặc là nói, sĩ đồ của mình chỉ đến đây là thôi.
“Tướng quân…”
Từng trận rên rỉ vang lên, từ quanh mình hắn truyền đến, thân vệ binh của Lộ Đỉnh Thịnh vây quanh xe ngựa, bi thiết kêu lên.
“Thỉnh đại phu tốt nhất trong thành, giải độc cho lão tướng quân, nói cho bọn họ, nếu lão tướng quân có gì bất trắc, bổn tướng quân sẽ tru cửu tộc của hắn.” Trương Tấn Trung nghiêm khắc nói.
“Dạ…” Một tiếng đáp ứng, tự nhiên có người bước nhanh đi.
“Tướng quân, làm như thế nào?”
Một viên phó tướng tiến đến, nói một câu.
“Thông báo toàn quân.” Trương Tấn Trung lạnh lùng phân phó: “Ba ngày sau, chính là ngày chúng ta nhất quyết tử chiến cùng Lưu Chính Khải.”
@by txiuqw4